Dịch: Vim | Biên tập: Lily, Bút Lông
Nửa tiếng sau, chúng tôi đã xử lý xong xuôi đám quái thú cấp 6. Đội bọn tôi làm việc rất hăng hái, đặc biệt là Gong Pildu. Đây đúng là cơ hội để một trong Thập Đại Ác Nhân tỏa sáng mà.
“Xong rồi, giải lao thôi. Bốn tiếng sau thì sao đây?” Lee Jihye thu kiếm và hỏi.
Chiến trường quanh chúng tôi dần yên ắng lại. Tuy không biết các khu vực khác thế nào nhưng ít nhất chúng tôi đã bảo vệ được quận Gangseo. Tất nhiên, không phải ai cũng an toàn trước đám quái thú của kịch bản.
“Cha ơi, tỉnh lại đi mà! Cha ơi!”
“Ai đó giúp tôi với!”
Rất nhiều hóa thân mới không hề hay biết gì về cách diệt quái bậc 6. Họ là những người chịu nhiều thương tổn nhất, phần lớn họ đều chết dưới móng vuốt sắc nhọn của bọn [Chó săn] khổng lồ, hoặc chết vì bị đạp vỡ nội tạng.
[*Số hóa thân hiện tại: 90,531 người]
Mới chỉ qua lượt quái thú đầu tiên thôi mà một phần mười dân số vòm Seoul đã chết.
Cách đó một khoảng, Yoo Junghyuk đang đứng quan sát các hóa thân khác. Trông hắn như vậy, tôi có hơi lo lắng. Con dokkaebi đã nói chỉ cần hy sinh hóa thân mạnh nhất, toàn bộ vòm Seoul sẽ sống sót.
“Này, Yoo Junghyuk.”
Yoo Junghyuk quay sang nhìn tôi. Tôi không rõ cảnh tượng xung quanh có tác động đến hắn như thế nào. Đọc hết “Bí kíp sinh tồn” không có nghĩa tôi hiểu được hết con người hắn. Tất cả những gì tôi biết về con người đó chỉ là những dòng chữ đã được xử lý và đưa đến trực tiếp cho tôi đọc. Vẫn có những thứ không thể viết ra hay đọc được.
“Tôi muốn nói chuyện với anh một lát.”
*
Chúng tôi leo lên sân thượng một tòa nhà cao tầng gần đó. Dọc đường, tôi thử dùng lại “Danh sách nhân vật” lên Yoo Junghyuk.
[Kỹ năng đặc biệt “Danh sách nhân vật” đã được kích hoạt.]
[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. “Danh sách nhân vật” sẽ được chuyển thành “Khái quát nhân vật”.]
[Chỉ một vài thông tin ngẫu nhiên được thể hiện tùy vào nhu cầu của Người dùng.]
+
Nhân vật: Yoo Junghyuk
Tinh tọa bảo trợ: ???
Thuộc tính: Hồi quy giả (Lần 3) (Thần thoại), Game thủ chuyên nghiệp (Hiếm), Bá Vương (Anh hùng)
Kỹ năng:
Con mắt của hiền giả (Cấp 9), Đấu tay đôi (Cấp 10), Rèn luyện vũ khí Nâng cao (Cấp 10), Lá chắn tinh thần Nâng cao (Cấp 3), Bách bộ Thần quyền (Cấp 9), Chu tước Thần bộ (Cấp 8), Phá thiên Cương khí (Cấp 8),... (đã lược bớt)...
[Con mắt hiền giả Lv. 9], [Đấu tay đôi Lv.10], [Rèn luyện vũ khí Nâng cao Lv. 10], [Lá chắn tinh thần Nâng cao Lv. 3], [Bách bộ Thần quyền Lv. 9], [Chu tước Thần bộ Lv. 8], [Phá Thiên Cương Khí Lv. 8],...(đã lược bớt)...
Tinh ấn: Hồi quy (Cấp 3), Truyền thừa (Cấp 5).
+
Vẫn không rõ tinh tọa bảo trợ cho hắn là ai.
Tôi cũng hiểu được lý do. Trong “Bí kíp sinh tồn”, tên của tinh tọa đó không bao giờ được tiết lộ. Tôi đoán là nó sẽ được tiết lộ trong phần kết, nhưng tiếc là tôi lại không đọc được chương cuối của bộ truyện.
Tinh tọa bảo trợ của Yoo Junghyuk là tinh tọa sử dụng được lượng độ hợp lý lớn nhất mà tôi biết. Tinh tọa đó có thể quay ngược thời gian mà những tinh tọa khác không hề hay biết. Và từ đầu đến cuối truyện, tinh tọa đó chỉ cho Yoo Junghyuk đúng một tinh ấn [Hồi quy]. Tôi không biết tồn tại đó là ai, và kẻ đó muốn gì từ Yoo Junghyuk.
“...Anh có cách để giết Nirvana à?”
Tên dở hơi này, chả có tí kiên nhẫn gì cả. Thời gian để nghỉ ngơi lấy sức mà hắn vẫn đăm đăm suy nghĩ. Thật là, dù có trầm cảm hồi quy thì Yoo Junghyuk vẫn là Yoo Junghyuk.
“Để tôi thở chút đã chứ. Cảnh trên này cũng đẹp mà.” Tôi ngồi lên lan can của sân thượng.
Yoo Junghyuk nói như nghiến răng, “...Anh định làm gì?”
“Ngắm nhìn thế giới. Đẹp mà đúng không?”
Trước mặt chúng tôi là khung cảnh Seoul đã biến thành một đống hoang tàn sau sự tàn phá của đám quái thú.
Tôi vội đỡ lời, “Ít nhất thì nó cũng đã từng rất đẹp.”
“Tôi không thích ngắm cảnh.”
“Tại sao?”
“Vì một ngày nào đó tất cả đều sẽ biến mất.”
Tôi đã từng nghĩ tôi hiểu được Yoo Junghyuk hơn sau trận chiến với Shin Yoosung. Tôi đã từng tin rằng hắn là người không bao giờ nản lòng, và luôn yêu thế giới này.
“Vẫn có những thứ ta cần bảo vệ chứ.”
“Anh không biết đâu, Kim Dokja.”
Nhưng có lẽ là do tôi hiểu nhầm. Có những thứ Yoo Junghyuk nhất định không chịu từ bỏ kể cả sau vô số vòng hồi quy, nhưng cũng có những thứ hắn sẵn sàng gạt sang một bên bất cứ lúc nào. Mục tiêu của hắn là “cứu lấy thế giới”, nhưng đồng thời hắn cũng sẵn sàng “bỏ rơi” thế giới này bất cứ lúc nào. Đó là bản chất của một Hồi quy giả, và sự thật đó chưa từng thay đổi.
“Không, tôi biết đấy.”
“Biết gì cơ?”
“Với anh, một người có thể hồi quy vô số lần, thì “chết” là vô nghĩa.”
Tôi nhìn xuống phía dưới. Lee Seolhwa đang chăm sóc cho những hóa thân bị thương. Cô đang bón cho một hóa thân vô danh món súp cô vừa nấu. Nhưng dù cô ấy có cố gắng đến đâu, khả năng cao là người kia vẫn sẽ chết. Dẫu giờ bạn vẫn đang sống, bạn vẫn có thể chết vào ngày mai, và kể cả bạn có may mắn sống sót được thêm một ngày, bạn vẫn có thể chết vào ngày hôm sau.
Dù cho tới vòng hồi quy thứ 100, những người này vẫn sẽ chỉ là “kẻ đã chết” trong thế giới của Yoo Junghyuk mà thôi.
“Nếu cái chết không có ý nghĩa, thì cuộc sống cũng sẽ mất đi giá trị.”
“Anh thì biết gì chứ…”
“Bình tĩnh đi Yoo Junghyuk. Đừng có ngu ngốc mà nghĩ rằng cứ chết đi rồi sống lại là mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Như thể bị sốc trước những lời thẳng thắn của tôi, hắn im lặng một hồi lâu.
“Tất nhiên vẫn có khả năng anh sẽ cải thiện được tình hình ở vòng hồi quy thứ 4. Nhưng cũng không loại trừ trường hợp mọi chuyện sẽ tệ đi. Anh còn nhớ Bí cảnh Rạp chiếu phim không? Lúc đó mà tôi không xuất hiện, có khi anh…”
“Vòng hồi quy tiếp chắc chắn sẽ tốt hơn. Lần này có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nên lần sau chắc chắn sẽ ổn hơn.”
“Sao anh biết chắc được? Anh nhìn được tương lai ư?”
Yoo Junghyuk không trả lời.
Có khi sự im lặng này lại là tín hiệu đáng mừng. Tôi nhớ lại một phần trong “Bí kíp sinh tồn”, hình như là ở vòng hồi quy thứ 48? Hắn đã được hóa thân của tinh tọa “Người tìm ra Vô thức[note49737]” tư vấn về chứng “trầm cảm do hồi quy” của mình. Chắc lúc đó, hóa thân kia cũng nói giống như tôi hiện giờ.
“Thôi được, cứ coi như anh nói đúng đi. Nếu hồi quy 10 lần, 20 lần nữa, thì chắc chắn anh sẽ tiến được xa hơn bây giờ. Anh sẽ trải qua nhiều kịch bản hơn, và biết được nhiều tương lai hơn. Nhưng vấn đề là khi anh cứu được thế giới vào một ngày nào đó.”
“... Anh nói thế là có ý gì?”
“Lúc đó, liệu anh có thực sự dám khẳng định “mình đã cứu thế giới” không?”
“...”
“Liệu anh có thể giữ nguyên cách nghĩ ấy sau 100, thậm chí là 200 vòng hồi quy không?”
“Tôi sẽ không hồi quy nhiều thế đâu.”
Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn.
「...Không phải chứ?」
Yoo Junghyuk mở to mắt.
Tôi nói tiếp. “Anh vẫn thường gặp ác mộng đúng không?”
“...”
“Kể cả khi anh cứu được thế giới, bản thân anh cũng sẽ không bao giờ được cứu rỗi. Anh cứu được một thế giới, nhưng tất cả những thế giới mà anh đã bỏ mặc sẽ tìm đến anh và kéo anh xuống địa ngục.”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Yoo Junghyuk rung động. Có lẽ bản thân hắn cũng ý thức được điều này.
“Ý tôi là, cố sống hết vòng hồi quy này đi. Tâm hồn của Shin Yoosung đã bị hủy hoại hoàn toàn sau khi lang thang không biết bao nhiêu năm. Anh cũng sẽ vậy thôi, càng lặp lại cuộc đời nhiều lần, anh sẽ càng mất kiểm soát chính mình và phát điên. Tự nhìn lại bản thân mình đi. Anh của hiện tại và anh lúc mới bắt đầu khác nhau như thế nào?”
“...” Mặt Yoo Junghyuk đanh lại. Ánh mắt hắn rúng động.
“Đừng tưởng vứt bỏ vòng hồi quy này thì vòng tiếp theo sẽ khá hơn. Rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng anh còn thấy được thế giới với tư cách là "con người".”
“...”
Yoo Junghyuk im lặng hoàn toàn.
Hắn có vẻ muốn nói ra điều gì đó nhưng lại không thể. Dường như nội tâm hắn đang xung đột dữ dội.
Đúng thế, Yoo Junghyuk. Cứ phân vân đi. Đừng hồi quy nữa. Anh mà hồi quy thì tôi sẽ như thế nào?
[Trạng thái tinh thần của nhân vật "Yoo Junghyuk" đã được cải thiện một chút.]
Một thoáng quyết tâm vụt qua gương mặt của Yoo Junghyuk.
Thế giới này vô cùng khắc nghiệt. Chúng ta phải sống hết mình với cuộc sống ta đang có.
Một làn gió mát thổi tới, và chúng tôi cùng nhìn xuống khung cảnh đổ nát phía dưới.
“Kịch bản lần này có rất nhiều sự kiện. Dòng chảy thời gian sẽ quay trở lại theo hướng chúng ta đã biết. Tương lai vẫn sẽ đến. Không phải còn rất nhiều mảnh ghép ẩn mà chỉ anh biết sao? Nếu như một ngày nào đó vòm Seoul được giải phóng…”
Đột nhiên, cửa sân thượng bật mở, và các thành viên còn lại trong nhóm tôi ngã xuống cái bịch. Gong Pildu ngã đầu tiên, sau đó là Lee Jihye và hai đứa nhóc đang đè trên ông ta.
“Ê đừng đẩy chứ!”
“Hai người họ đang nói chuyện gì vậy? Anh ơi, anh đang làm gì thế?”
“Tao không có ý can thiệp vào cuộc nói chuyện của hai người đàn ông.”
“Đàn ông thì...”
Tôi cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
[Tinh tọa "Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan" mang ánh mắt sáng lấp lánh.]
“Hai người đang làm gì…”
Tôi cốc đầu cô nhóc trước khi nó kịp nói nốt.
“Đừng đùa như thế nữa. Anh đang không có tâm trạng.”
[Tinh tọa "Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan" ủ rũ.]
Dù tinh tọa đó vui hay không thì điều quan trọng bây giờ là Yoo Junghyuk. Uriel không còn cho chúng tôi xu nữa, nên tôi mong cô ấy đang ở bên Jung Heewon.
Yoo Junghyuk mở miệng.
“Tôi đang lên một kế hoạch để thông qua kịch bản này.”
“Kế hoạch? Kế hoạch thế nào?”
Hắn quay sang tôi.
“Để thông qua kịch bản này thì hóa thân mạnh nhất sẽ phải chết. Tôi đang suy nghĩ về vấn đề đó.”
Tôi nổi da gà. Sao tự dưng hắn lại nhìn tôi như thế?
Lee Jihye chen vào. “À, nãy chúng tôi cũng đang bàn chuyện đó. Thế hai người định làm gì? Ai là hóa thân mạnh nhất?”
“Dĩ nhiên là tôi rồi.”
Nhìn cách Yoo Junghyuk khẳng định một cách chắc nịch như thế, tôi nhận ra từ nãy đến giờ hóa ra toàn là hiểu nhầm. Đúng là một thanh niên sĩ diện…
Mà đợi chút. Kịch bản này yêu cầu hóa thân mạnh nhất phải chết và hắn ta nghĩ đó là mình…
“Anh muốn chết ư?”
“Nếu tôi chết, tôi có thể cứu được mọi người.”
Tôi hơi cảm động trước suy nghĩ cao thượng đó. Thỉnh thoảng cái chứng “trầm cảm hồi quy” của Yoo Junghyuk cũng ngầu đấy chứ. Nhưng dù sao thì tôi không thể để hắn ta chết được.
“Từ từ đã nào. Liệu anh có chắc chắn không có ai mạnh bằng anh không? Giả dụ như tôi chẳng hạn…”
Tôi vừa dứt lời thì cả nhóm quay qua nhìn tôi.
Lee Jihye vỗ vai tôi và cười phá lên, “Ông chú nghiêm túc đấy à?”
“Anh Dokja nói hơi quá…” Lee Gilyoung nhìn tôi với vẻ mặt thương hại và Shin Yoosung vẫn có vẻ bối rối.
Đến cả Gong Pildu và Min Jiwon cũng nghĩ như vậy.
“Không có gì phải thắc mắc cả.”
“Chẳng phải Bá Vương vẫn là mạnh nhất sao?”
“Ơ mà, chẳng phải anh nói anh mới là người đánh bại Giáo chủ hội Cứu thế sao?”
Ừ đúng rồi đấy.
“Làm gì có chuyện. Tên giáo chủ đó mạnh thế cơ mà. Tôi không được nhìn trực tiếp, nhưng chắc chắn anh ta có mánh khóe gì đấy chứ?”
Theo một khía cạnh nào đó, đúng là tôi đã dùng mánh khóe thật. Tôi đành thêm vào một cái cớ.
“...Tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi. Ý tôi là có thể có những người còn mạnh hơn Yoo Junghyuk. Như Giáo chủ hội Cứu thế chẳng hạn. Thú thật là chúng tôi phải khó khăn lắm mới đấu lại được hắn…”
Lee Jihye mở to mắt ngạc nhiên.
“Sư phụ à, có thật thế không?”
“...Ta không thể đấu được với hắn.”
Lời của Yoo Junghyuk làm cả nhóm bối rối.
“...Vậy chẳng lẽ tên giáo chủ đó là mạnh nhất?”
“Có người còn mạnh hơn cả sư phụ ư?”
“Nhưng mà so sánh theo tiêu chí gì chứ? Sức chiến đấu? Hay chỉ xét xem ai sẽ thắng nếu một chọi một...”
Tôi trả lời câu hỏi của Min Jiwon.
“Có vẻ đang xét theo tiêu chí “sức chiến đấu” nói chung. Không phải ai cũng có thể chơi một chọi một được. Kể cả sau khi chiến đấu, nhiều thứ cũng sẽ thay đổi.”
“Nói mới nhớ, con dokkaebi lúc nãy nói gì ấy nhỉ? Hóa thân mạnh nhất sẽ là kẻ biết nhiều nhất?”
Chúng tôi quay sang Yoo Junghyuk.
“Yoo Junghyuk, có thấy điều gì khác biệt không? Con dokkaebi có nói gì với anh không?”
Yoo Junghyuk nắm chặt tay. “...Không, tôi chưa thấy gì cả.”
Tôi nhìn các đồng đội và nói. “Chúng ta chưa thể kết luận được gì đâu.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Phải suy nghĩ tích cực vậy. Không ai muốn Yoo Junghyuk chết, đúng không nào? Ít nhất bây giờ hãy coi như Nirvana là kẻ mạnh nhất và giết hắn.”
“Nhưng nhỡ đâu Bá Vương mới là người mạnh nhất…”
“Chuyện đó ta sẽ tính sau.”
Min Jiwon nói với tôi. “Trụ sở của Cứu Thế Giáo ở Gangbuk. Sẽ rất khó để lại gần đó bởi nó được canh gác rất kỹ, vả lại lực lượng của ta quá ít. Kể cả tất cả chúng ta dồn lực vào chăng nữa…”
“Chúng ta sẽ không phải đi đến đó. Ta sẽ gọi y đến đây.”
“Như thế nào chứ? Liệu y có trả lời không? Tôi chưa nghĩ ra cách nào cả…”
“Cô đang suy nghĩ theo cách bình thường.”
Nhưng Nirvana không phải người bình thường.