Truyện được dịch và cập nhật duy nhất tại: ln.hako.re
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Được rồi. Anh chàng đó là người đã cứu cô ấy. Đúng như ta nghĩ.”
Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, phảng phất dưới mái tóc của High Elf Archer. Hơi thở của khu rừng. Hơi thở của quê nhà cô.
Nữ cung thủ hít vào một hơi thật sâu, lấp đầy bộ ngực khiêm tốn của mình bằng nhiều không khí nhất có thể. Rồi, cô đáp lại. “Orcbolg không chỉ có một mình, chị biết đấy.”
“Đúng, ta biết điều đó.”
Một trong những cánh cửa tại căn phòng nghỉ này dẫn ra một cái ban công, nơi được cấu thành từ những cành cây lớn, nối kết lại với nhau bằng những sợi dây leo quấn đan xen.
Kiến trúc kiểu như vậy chỉ có thể thấy ở tộc elf, nhưng điểm đáng chú ý nhất vẫn là phong cảnh.
Làng elf vốn tọa lạc tại một không gian thoáng đãng ở giữa rừng cây, từa tựa như một cái giếng trời khổng lồ.
Từ chỗ này, mọi thứ có thể dễ dàng được quan sát ngay lập tức, cũng như có thể cảm nhận được từng cơn gió mát lành mỗi khi chúng thổi qua.
Thân phận là công chúa elf của Forest Princess đã ngăn High Elf Archer biết được họ thậm chí còn có những căn phòng nghỉ cho khách kiểu vậy cho tới lúc này.
Cả hai đã để người hầu nữ ở lại với Goblin Slayer. Nó dường như là nơi tốt nhất để thời gian trôi đi cho tới lúc cô ấy ngừng khóc.
Nữ elf với chiếc vương miện hoa từ từ quay về phía High Elf Archer trong khi giữ lấy mái tóc đang bị gió thổi bay của mình.
“Em đã cứu cô ấy. Em và những người đồng đội của em.”
“Em cần phải làm điều gì đó để thể hiện mặt tốt của bản thân.”
Sau cùng thì cô là người đã kiên quyết rời khỏi khu rừng. Nữ xạ thủ nở một nụ cười tự đắc, khục khịch mũi.
Đáp lại, Forest Princess liếc mắt nhìn cô em gái nhỏ của mình. Cô đặt khuỷu tay lên đoạn lan can cây thường xuân, tựa người vào đó.
“Và bây giờ em có rồi đấy.” Cô nói. “Vậy là đủ rồi phải không?”
“Đủ gì?”
“Kuchukahatari. Mạo hiểm.” [note40361]
Đôi tai dài của High Elf Archer khẽ run rẩy.
“Em thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm chỉ để nhận lấy một số phần thưởng không đáng kể, phải không?”
“Er, yeah…”
Không còn gì khác để nói. Vị thế của những mạo hiểm giả có thể được đảm bảo cũng là nhờ vị vua loài người, nhưng rốt cuộc nó vẫn chỉ là dạng nghề đánh thuê. Dạng nghề lùng sục nơi vực thẳm với những món vũ khí trên tay, sẵn sàng cho việc đâm và chém, cũng như đắm mình trong máu đỏ và đất bùn.
Tuổi trẻ và cái chết luôn song hành vói nó.
Kể từ khi rời khỏi quê hương, High Elf Archer đã luôn ném bản thân vào trong tất cả những việc như vậy.
“Rồi tiếp đến là vấn đề về những người đồng đội của em. Mạo hiểm giả lizardman là một chuyện, nhưng ta không thể nào chấp nhận việc em ở quanh một dwarf cả ngày lẫn đêm được.”
“Ngay cả khi em không hay cư xử giống vậy, nhưng chẳng phải em là con gái của trưởng tộc hay sao?”
High Elf Archer cau mày trước lời nói thêm vào đằng sau.
Quả thực cô đúng là công chúa của tộc elf, tuy nhiên hiện tại cô đang làm những công việc ‘dơ bẩn’ của con người. Thêm nữa, như chị gái của cô đã đau đớn chỉ ra, có một dwarf trong tổ đội.
High Elf Archer biết một đứa em gái thì nên hành xử như thế nào trong tình huống này. Ít nhất thì cô cũng có đủ sự kiềm chế trong suốt hai nghìn năm chứ không đơn giản là chỉ biết trôi mình theo dòng cảm xúc và rên rỉ phàn nàn.
“Chắc chắn là không có…”
“Không! Dứt khoát là không.”
Mặc dù đã cố gắng giữ lại sự điềm tĩnh của bản thân nhưng High Elf Archer vẫn không thể nhịn được cười trước điều này.
Đúng vậy, trong số các bản tình ca cổ xưa có một vài bản ballad là nói về tình yêu giữa elf và dwarf, nhưng công bằng mà nói thì những ca từ như vậy không hề dành cho cô.
Chứng kiến đứa em gái nhỏ của mình bật cười và xua tay một cách tùy tiện, nữ elf với chiếc vương miện hoa buồn bã thở ra một hơi dài.
“… Và tiếp đó là anh ấy.”
“Orcbolg?”
“Đúng vậy.”
Princess Forest gật đầu, ánh mắt cô hướng về phía
đường chân trời. Ra khỏi ngôi làng, khu rừng trông như đang trải dài ra mãi mãi. Những nhành cây ở đây đã mọc lên và phát triển kể từ Thời Đại của các Vị Thần.
Những chiếc lá khẽ rung rinh theo từng cơn gió, có thể nghe thấy tiếng chim vỗ về.
Đó là một đàn hồng hạc màu hồng nhạt. Màn đêm bắt đầu buông xuống, và bóng tối bắt đầu trải rộng.
“Em đã nghĩ cậu ấy sẽ giống như vị anh hùng trong bài thi ca.” High Elf Archer nói, ngọn gió lành mơn trớn đôi môi cô trong khi nữ cung thủ nở một nụ cười dịu dàng.
Tên vua Goblin đã bị bay đầu bởi một đòn chí mạng mãnh liệt nhất!
Ánh lam sáng rực, lưỡi kiếm thép của Goblin Slayer lấp lánh trong lửa.
Nhờ vậy, ý định ghê tởm của tên vua đã có kết cục thích đáng ,
Và nàng công chúa yêu kiều liền đến với ân nhân, và cũng là người bạn của nàng.
Nhưng anh là Goblin Slayer! Không đời nào anh có thể đáp lấy ,
Rằng thề sẽ lang thang, sẽ không có người nào khác ở bên mình.
Chỉ còn lại là khoảng không trong cái nắm tay, người thiếu nữ lòng đầy biết ơn chỉ thấy—
Vị anh hùng đã rời đi, aye, không bao giờ ngoảnh lại.
High Elf Archer thuật lại lời bài hát chỉ với gió làm nhạc phụ đệm. Đó là một bài thi ca về lòng dũng cảm. Một câu chuyện về người anh hùng vùng biên cương đã liên tục chiến đấu với lũ goblin trong đơn độc.
Khắc tinh của đám quỷ nhỏ: Goblin Slayer.
Mặc cho giọng điệu táo bạo của nó, khi gió cuốn đi những từ ngữ, chúng dường như trở nên vô cùng sầu thảm.
Nữ elf với chiếc vương miện hoa lắc tai như để xua đi từng âm điệu ra khỏi không khí.
“Anh ấy chắc chắn là trông khác xa so với nó.”
“Chà, nó chỉ là một bài ca.” High Elf Archer giơ ngón tay mảnh khảnh, nhợt nhạt của mình lên và vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Bài ca là bài ca. Còn cậu ấy là cậu ấy.
“Dù vậy.” Cô nói tiếp. “Phải thừa nhận rằng một thanh gươm mithril thì có chút hơi quá.”
Princess Forest nhắm mắt lại trong khi em gái cô bật cười khúc khích. Nếu một người đàn ông có mặt lúc này, anh ta chắc chắn sẽ quỳ rụp xuống với hy vọng có thể làm vơi đi nỗi buồn trong cô.
Nàng công chúa high elf chính là hình mẫu tiêu biểu về sắc đẹp của vạn vật tại mọi thời điểm.
“Tại sao em lại đồng hành với một người như vậy?”
“Tại sao? Chị hai, nó-”
Tại sao mình lại đồng hành với cậu ta?
Hmm. Bị buộc phải cân nhắc trước câu hỏi này, High Elf Archer ngồi xuống lan can – một hành động vô ý tứ khác.
Cô đá đôi chân của mình về phía trước để cơ thể ngả về phía sau, khiến cho đôi mắt của chị gái cô lại mở to thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, High Elf Archer lờ đi. Họ đã như thế này trong suốt hai thiên niên kỷ. Có lí do gì đâu để mà phải lo lắng về nó?
Mặc dù, mình tự hỏi tại sao.
Ngay từ lúc bắt đầu, nó là bởi cô cần một ai đó để hạ gục lũ goblin. Dần dần, cô trở nên quan tâm hơn vì anh là một kiểu người mà cô chưa từng thấy bao giờ, và rồi…
“Bởi vì tất cả những gì cậu ta làm là chiến đấu với lũ goblin nên em nghĩ đó là trách nhiệm của mình để mà hướng cậu ta tới những chuyến thám hiểm thực thụ ít nhất một lần trong đời.”
Đúng thế, có vẻ như là vậy. Và rồi cô càng ngày càng bị thu hút hơn vào việc tiêu diệt goblin, cũng như những chuyến mạo hiểm. Nữ cung thủ đếm lại trên đầu ngón tay và nhận ra cô đã tham gia với anh hơn mười cuộc phiêu lưu chỉ trong hơn một năm quen biết.
“Càng quen cậu ta lâu, em càng cảm thấy mình không thể bỏ cậu ta lại. Nó kiểu… em không bao giờ thấy mệt mỏi về cậu ta? Có lẽ là thế. Tất cả mọi chuyện là vậy.”
“… Và đó là lí do tại sao em tiếp tục đi săn goblin?”
“Chỉ thỉnh thoảng thôi.”
High Elf Archer đột ngột đá chân lên, lộn ngược người trên không trung về phía sau, để rồi cuối cùng treo ngược bản thân trên lan can như một con dơi. Cô nở một nụ cười toe toét giống mèo.
“Và cứ mỗi lần như thế, em đảm bảo cậu ta
sẽ luôn phải đứng ở hàng đầu trong một chuyến thám hiểm thực thụ.”
“Em biết…” Nữ elf với chiếc vương miện hoa cất lời, giọng cô run run trong khi nhanh chóng liếc nhìn về hướng căn phòng nghỉ. “…chuyện này rồi sẽ như nào, phải không?”
High Elf Archer không hề đánh mất nụ cười mơ hồ đang xuất hiện trên khuôn mặt của mình. Cô cũng không nói bất cứ điều gì.
Cô không cần phải làm vậy: nỗi đau của một high elf khi nhận phải một gánh nặng trong cuộc sống không phải là điều cần giải thích.
“Nếu thế tại sao…?”
“Chúng ta chỉ sống có một lần trong đời thôi, Chị Hai.” High Elf Archer đáp lại, lộn ngược người giữa không trung. Cô vỗ hai tay lại vào nhau để phủi đi bụi bẩn. Những cơn gió cuốn lấy mái tóc của nữ xạ thủ trong khi cô gật đầu. “Cả elf và con người. Cả dwarf và lizardman. Tất cả chúng ta đều như nhau. Phải không?”
“Có lẽ nào em…?”
Nhưng trước khi Princess Forest kịp nói hết câu, một tiếng gầm lớn bùng nổ như đang vang lên từ dưới lòng đất.
Âm thanh này, không giống với tiếng sấm, khiến cho đàn hồng hạc vỗ cánh bay đi trong hoảng loạn.
“Chị Hai, cúi xuống!”
“Hwha?!”
High Elf Archer ngay lập tức tiến tới để che chở cho người chị gái của mình. Theo bản năng, cô nhanh chóng đưa tay ra sau lưng, tuy nhiên cây đại cung của cô hiện giờ đang ở trong phòng nghỉ.
Nữ mạo hiểm giả chậc lưỡi một tiếng , nhưng chỉ lúc sau, đôi tai cô giật nhẹ, và một nụ cười kéo dài trên khóe môi cô.
Cô giơ tay lên, và một cây cung bay tới ngay tức khắc.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Làm ơn, đừng ném vũ khí của người khác như thế.”
Cô thậm chí không cần phải quay lại.
Hiển nhiên có người đàn ông đang ở đó, mang trên mình chiếc mũ thép nhìn rẻ tiền và chiếc áo giáp da cáu bẩn, cùng với một thanh kiếm có độ dài kì lạ ở hông, kèm một chiếc khiên tròn nhỏ đính trên tay trái.
Goblin Slayer, được vũ trang đầy đủ, đi ra từ căn phòng với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Là goblin à?”
“Tôi chịu.”
Người mạo hiểm giả quăng ống tên cho người đồng đội của mình, và cô nhanh chóng đeo nó vào thắt lưng trong khi đôi tai vẫn còn co giật.
“Làm ơn… Chăm sóc cho chị gái tôi.”
“Tôi sẽ.”
Goblin Slayer lấy ra cái ná liệng đá từ túi đựng vật phẩm và nạp một viên đá vào. Anh khuỵu một bên gối xuống, bảo vệ phần đầu của Princess Forest bằng chiếc khiên tròn của mình.
“Cúi thấp người. Bò ngược lại vào trong phòng.”
“A-anh dám bảo ta bò…?!”
“Nếu goblin ở đây, có khả năng chúng sẽ có cung thủ.”
High Elf Archer lén liếc nhìn cô chị gái đang không nói lên lời của bản thân qua khóe mắt, rồi nở một nụ cười toe toét và bật ra khỏi lan can ban công.
Dễ dàng giữ thăng bằng mà không gặp chút khó khăn gì, cô tiếp tục thực hiện thêm một cú nhảy, leo lên phần thân của một cây đại thụ, di chuyển tới phần rìa một trong số những cành cây lớn của nó. Nữ xạ thủ bước đi nhẹ tới mức mà chỉ elf mới có thể làm được, cô không hề bẻ gãy một cành cây hay làm phiền một chiếc lá nào cả.
“…Mm… Hmmn?!”
Rồi, mắt cô mở to. Cô nhìn thấy một thứ đáng nhẽ ra không thể nào ở đây.
Một con quái thú khổng lồ, đang giẫm lên mặt đất với bốn cái chân to như cột trụ, trong khi đuôi của nó cắt ngang không khí, tạo một âm thanh có thể nghe thấy rõ ràng.
Một vài thứ gì đó giống như những tấm quạt mọc ra từ trên lưng của nó, và cơ thể của con quái thú - thứ mà dày hơn cả một bức tường – được bao phủ bởi một lớp da rắn rỏi.
Sinh vật này dọn đi những cành cây chắn đường bằng những phiến sừng như những ngọn giáo, và phần lưng của nó, giống với một cái ngai vàng, phải cao ít nhất là năm mươi feet.
Nó quay chiếc cổ như sợi dây thừng của mình, mở ra một bộ hàm lớn đầy những chiếc răng nanh.
“MOOOKKEEEEELLL!!”
“Tôi thấy rồi.” Goblin Slayer cất tiếng, nhìn về phía con quái thú từ phía xa ở trên ban công trong khi không khí rung động. “Vậy ra đấy là con voi.”
“Không, nó không phải!” High Elf Archer hét ngược lại.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy nó. Nhưng bất kỳ elf nào sinh sống và lớn lên tại khu rừng mưa cũng đều biết đến sinh vật này.
“Emera ntuka, mubiel mubiel, nguma monene!” Sát Thủ Loài Thủy Quái, sinh vật với chiếc quạt lớn trên lưng, Chúa Tể Mãng Xà Vĩ Đại.
Hay còn được gọi là…
“Mokele Mubenbe…!!” Kẻ Chặn Đứng Dòng Nước. [note40360]-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: Xin chào mọi người, tình hình là hiện giờ mình có một vài thắc mắc cần các bro giúp :// Không biết mấy hảo hán có biết Priestess dừng đại từ xưng hô là gì với Lizard Priest và Dwarf Shaman hay không? Cộng thêm là theo mọi người thì có nên sửa lại cách gọi của DS với GS từ Beard-cutter thành Kamikiri Maru? Xin mọi người cho ý kiến. Mình cảm ơn nhiều