Có thể nghe được tiếng bộp mạnh, kể từ tiếng nước chảy, và một bụi nước trắng xóa được nhìn thấy.
Một thác nước? Đúng, có một thác nước.
Nhưng nó không phải là thứ đổ từ trên bề mặt trái đất. Cũng không phải là thứ được chiếu sáng dưới ánh mặt trời.
Nó là một con sông chạy dài bên dưới lòng đất, ngược lên thành một thác nước, ngược lên nữa về phía thân cây đại mộc và hướng thẳng lên trên bầu trời.
Đi qua khu vực đại sảnh và xuống dưới một nhịp thang sẽ có một căn buồng rộng lớn khác.
Đó là một hang đá vĩ đại, vì bị mài mòn bởi nước xuyên suốt hàng nghìn năm nên có hình dạng như vậy. Những tảng đá bên trong được tạo ra nhờ dòng chảy không ngừng, đã hình thành lên một hang núi đá vôi tuyệt đẹp. Quả thực rất đáng kinh ngạc để mà thấy một khu rừng mưa cũng có những măng đá nhô lên từ dưới lòng đất, và những nhũ đá thì lủng lẳng phía trên như những tán cây.
Đó là một khu rừng đá với một con sông chảy qua, hoàn chỉnh thành một thác nước cùng một hồ nước sâu thẳm.
Khắp mặt hồ phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt màu ngọc lục bảo.
Tuy nhiên, nước hồ không phải là nguồn phát ra nó, thứ phát ra chính là rêu.
Rêu, thứ mà lấp kín bên dưới lòng hồ, lung linh một cách huyền ảo.
“Oh…Wow…”
Vậy ra đây chính là cảm giác không nói nên lời.
Cow Girl run rẩy trước khung cảnh của thế giới bên kia, không nói được gì.
Không khí ẩm thấp nhưng mát lạnh bên dưới lòng đất thổi qua cơ thể trần truồng, rám nắng được cuốn bên dưới chiếc khăn tắm của cô.
Cô liếc về phía sau để nhìn cô hầu nữ người elf đang rời đi với bộ quần áo Cow Girl vừa cởi.
Cow Girl do dự đưa mắt về phía Guild Girl đang đứng bên cạnh.
“C-cô nghĩ nó có thực sự ổn cho chúng ta vào đây không?”
“Họ nói đây là nơi để tắm rửa, nên tôi nghĩ nó ổn.”
Có lẽ cô đã quen với những thứ kiểu này, bởi cô dường như không ngần ngại khi để lộ ra vẻ đẹp bóng bẩy của mình.
Guild Girl nhìn nhanh xung quanh rồi nhúng một ngón chân xuống nước. Cái lạnh mà đặc biệt của nước suối ngầm khiến cho nữ tiếp tân bị sốc. Cô kêu lên một cách vô tình, khiến cho Priestess cười khúc khích.
“Nó ấm hơn so với nước mà chúng em dùng để tắm rửa ở Điện Thờ.” Nữ tư tế nói, trong khi trượt đôi chân mỏng manh của mình xuống hồ. Cô nhắm mắt lại như thể đang tận hưởng cảm giác đó.
“Tu sĩ các em các vẻ luôn giỏi với những việc như này.” Guild Girl lẩm bẩm với một cái gì đó như sự oán giận. Sau đó, cô từ từ trượt cơ thể mình vào hồ.
Cow Girl, không muốn mình là người duy nhất còn lại trên bờ, thu hết can đảm và rồi gần như lao thẳng xuống nước.
“Eee… Y-yikes…!”
Cô cảm nhận được lớp rêu mềm bên dưới chân mình, cảm tưởng như sắp trượt khỏi nó nhưng ngay lập tức nhận ra nó đang giữ lấy trọng lượng cơ thể của cô. Nước ban đầu rất lạnh, nhưng chỉ một lúc, cô nhanh chóng quen với với nó và thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.
Cô nghĩ bản thân sẽ ổn ở đây.
Điều đó khuyến khích cô tự chìm xuống nước đến vai của mình, nước nâng đỡ Cow Girl, và cô nhẹ nhàng lắc lư qua lại trong sự bao bọc của nó.
“Ahh…” Cow Girl nhận thấy bản thân vừa phát ra một âm thanh thoải mái đầy dễ chịu, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô liếc nhìn hai cô gái kia, những người cũng đang có biểu cảm giống cô. Điều này khiến cô cảm thấy thư giãn.
“Em nói đúng, nó ấm hơn là so với nước giếng.” Cô nói. “Chị tự hỏi tại sao.”
“Em từng nghe một câu chuyện kể rằng có một con sông lửa chảy dài bên dưới lòng đất.” Priestess cất lời. Cô bé nghiêng đầu. Mình tự hỏi nếu đó là lí do vì sao. Có lẽ High Elf Archer hoặc Dwarf Shaman có thể giải thích cho họ.
“Mạo hiểm giả các em quả thực đáng ngưỡng mộ.” Cow Girl nói tiếp. “Luôn luôn đi tới những nơi như thế này.”
“Không phải lúc nào cũng vậy đâu ạ.” Priestess đáp lại với một nụ cười mập mờ.
Hang động, tàn tích, di tích, tàn tích, hang đá, hang động, di tích, hang đá…
Khi nhớ lại những chuyến mạo hiểm của mình, cô nhận ra hầu hết trong số chúng đều diễn ra trong các hang động hoặc tàn tích, và phần lớn đều đã: hoặc là bị thiêu rụi, hoặc là bị nổ tung, hoặc ngập đầy trong khí độc…“…Chà, dù thế, không phải lúc nào cũng vậy.”
Cô sẽ phải nói chuyện với Goblin Slayer một chút về việc tính toán các hành động của anh cẩn thận hơn trong tương lai.
“Khá nhiều người trở thành mạo hiểm giả với hy vọng tìm thấy những kho báu bí mật.” Guild Girl chia sẻ. Cô giữ mái tóc bằng một tay để nó không bị dính nước trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của các cô gái khác. “Sự tin tưởng dành cho những kẻ trộm mộ đầu đường xó chợ với những mạo hiểm giả đã được công nhận là rất khác nhau.”
“Oh yeah, điều đó khá hợp lí.” Cow Girl gật đầu lia lịa, những giọt nước ngầm bắn ra từ mái tóc ngắn của cô. “Đôi khi có những người ghé vào trang trại để hỏi mua thực phẩm nhưng tôi luôn sợ những du khách xa lạ.”
Còn việc ở trọ? Không đời nào. Cô xua tay một cách dứt khoát.
“Các rank Sứ cũng có thể có một chút đáng sợ. Er, không có nhiều lắm các nữ tu sĩ trẻ đi du hành.”
“Dù sao thì em cũng đã là một rank Thép.” Priestess lên tiếng. Một chút tự hào bên trong giọng nói của cô khiến Guild Girl càng thêm mỉm cười.
Cô gái vẫn-còn-trẻ (mặc dù đã mười sáu tuổi) này đặt một tay lên bộ ngực khiêm tốn của mình, như thể chiếc thẻ guild rank Thép vẫn đeo ở đấy.
Nó cũng chỉ mới một thời gian ngắn kể từ lúc cô vượt qua buổi kiểm tra thăng hạng và vươn lên rank Tám.
“Mạo hiểm giả… Ahhh, mạo hiểm giả,” Cow Girl nói trong khi nhìn vào Priestess. “Chị nhớ mình đã từng thường xuyên nghĩ về họ nhiều
như thế nào hồi còn nhỏ.”
“Khi ấy cô khá là ngưỡng mộ họ đấy nhỉ, phải không?” Guild Girl ngẩng đầu lên hỏi. Một giọt nước chảy rơi xuống từ thanh thạch nhũ phía trên, tạo thành những gợn sóng nhỏ lăn tăn nơi mặt hồ.
“Er, ai, tôi á? K-không , không phải là mạo hiểm giả kiểu đấy, không phải.” Cow Girl đáp lại, xua tay dữ dội khiến cho nhiều gợn sóng xuất hiện hơn.
“Ahh,” Guild Girl gật đầu. “Vậy thì là công chúa?”
“Đừng nói vậy mà!”
“Hay là hôn thê của một vị anh hùng?”
“Đừng bắt tôi phải nói ra điều đó mà!”
Cow Girl chìm mình xuống nước đến tận mang tai như để che đi nét ửng đỏ có trên khuôn mặt. Cô cứ im lặng ngồi đó, thổi bong bóng nổi lên trên mặt nước như một cô bé nhỏ.
Trong khoảnh khắc, âm thanh duy nhất trong hang là tiếng nước chảy của con sông ngầm.
Nhưng thử nghĩ xem – liệu điều đó có được coi là khác thường?
Các cậu trai luôn mong muốn được trở thành anh hùng, hiệp sĩ, sát long nhân, hoặc mạo hiểm giả. Và các cô gái cũng vậy, cũng có những ước mơ của riêng họ.
Công chúa, thánh nữ điện thờ hay cô dâu xinh đẹp.
Có lẽ, họ hy vọng, một ngày nào đó, một chàng tiên nam nào đấy sẽ đến và mang họ về nhà với anh ta.
Dù vậy, cho đến cuối cùng, mong muốn cũng chỉ là mong muốn, ước mơ cũng chỉ là ước mơ.
“Nhưng…” Từ ngữ duy nhất phát ra từ Priestess giống như một giọt nước, và nó, lại lần nữa, đang lan tỏa từng gợn sóng ra khắp căn phòng. “Em nghĩ trở thành cô dâu là một điều tuyệt vời đấy ạ.”
---------------------------------------------------------------------------------------
“Tôi sẽ đi chuẩn bị mọi thứ.” Goblin Slayer cất tiếng, gần như không buồn thở dài. Tất cả chỗ hành lý đã được chuyển vào trong từng căn phòng tương ứng của mỗi người bọn họ.
“Huh?” High Elf Archer kêu lên, trong khi thả mình giữa đống quần áo với vẻ nhàn hạ. Một số mảnh có hình tam giác ngược, một số khác giống như những chiếc bát lớn. Cô đang ngắm nghía chúng với một loạt các biểu cảm ooh và ahh.
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa dọn xong.” Cô nói.
“Tôi đã được dặn là không được chạm vào chúng.”
Câu trả lời của High Elf Archer không có gì là ác ý, trong khi lời đáp lại của Goblin Slayer thì có phần lạnh lùng.
Anh đã làm theo đúng như những gì được bảo: không đụng chạm hay nhìn nhiếc gì quần áo và đồ lót của các cô gái. Thay vào đó, anh im lặng xách chỗ hành lí còn lại với dáng vẻ thường ngày của mình.
Ban đầu, High Elf Archer, người đang nằm dài trên ghế, đã tuyên bố rằng bản thân cô sẽ giúp đỡ - và đây chính là kết quả.
“Dọn dẹp lại tất cả mọi thứ trước khi mọi người quay trở lại.”
“…Yeah. Tôi biết rồi.”
Goblin Slayer thậm chí còn không buồn mà nhìn vào cô trong khi nói , khiến cho High Elf Archer có chút dỗi hờn. Cô là người gây ra đống hỗn độn này, và cô biết điều đó, cho nên dù chậm chạp nhưng cô vẫn đều đều thu dọn đống đồ lót lại.
“Này, nhìn cái này xem. Nó to thực sự. Tôi có thể cho vừa cả đầu mình vào trong đó.”
“Đừng có mà đưa cái đấy ra cho tôi. Và cùng đừng bừa bộn mọi thứ ra khắp nơi.”
“Đừng có lo, tôi vẫn đang làm việc chăm chỉ mà!” High Elf Archer khẳng định, nhưng chỉ lúc sau, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
“Có chuyện gì?”
“Làm việc khiến tôi khát quá. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể làm một tí đồ uống.”
“Tôi hiểu rồi.”
Mặc dù anh chỉ trả lời một cách sơ sài nhưng cô coi đó như một sự đồng thuận và đi vào bếp.
Nữ cung thủ hmm một tiếng và xem xét lại các ngăn kệ (đồng thời cũng là các bọng cây)
“Này, Orcbolg.” Cô nói, đôi tai cụp lại. “Nghĩ lại thì tôi nên pha thêm cả trà cho cậu chứ nhỉ? Uống thử xem thế nào.”
“Nếu cô pha cho tôi thì tôi sẽ nhận.” Anh dường như không có vẻ gì là suy nghĩ sâu xa về lời đề nghị.
Hmm, High Elf Archer lại phát ra âm thanh thêm một lần nữa, nghe vẻ không hài lòng. Sau đó, cô nhanh chóng đi chuẩn bị trà.
Đầu tiên, cô lấy ra một số loại thảo mộc và hương liệu, những thứ mà cô lấy theo kiểu gần như là ngẫu nhiên, rồi bắt đầu băm vằm chúng bằng một con dao hắc thạch lớn. Dùng mắt căn đo số lượng nguyên liệu, cô cho tất cả vào trong những chiếc cốc làm từ quả sồi rỗng và đổ nước lên trên.
Chiếc bình nước mà cô sử dụng được làm từ mirthil, một chất liệu đặc biệt có thể giữ nhiệt cho nước lạnh bên trong gần như là vô thời hạn.
Tộc dwarf vốn coi thép là đầy tớ còn mithril là người bạn của họ, nhưng sẽ thật sai lầm nếu cho rằng tộc elf không hề biết gì về thuật luyện kim. Sau cùng, những thứ đến từ lớp vỏ của Trái Đất cũng là một phần của tự nhiên. Anh chàng high elf với chiếc mũ trụ sáng bóng hẳn sẽ nói. “Họ đơn giản là tốt bụng biến đổi hình dạng của họ cho chúng tôi.”
Thông thường để pha trà lạnh tốn khá nhiều thời gian, nhưng ở nơi này thì mất ít thời gian nhất. Bất cứ elf tộc nào, ngay cả khi không phải là một thuật sư, cũng có thể đưa ra một một đề nghị lịch sự, và thiên nhiên sẽ biến đổi để đáp ứng mong muốn của người đó.
Vào thời điểm High Elf Archer đang vẽ ra một vòng tròn lười biếng trong không khí bằng cách vung vẩy ngón trỏ của mình, phần nước trà trong cốc đã dần chuyển màu.
Cô đưa một trong hai chiếc cốc cho Goblin Slayer, người đang ngồi yên vị dưới sàn và tháo dỡ hành lí của mình.
“Không hứa trước được gì về hương vị, mong cậu không phiền.”
“Ổn cả.” Goblin Slayer trả lời, nhận lấy chiếc cốc. Trong cùng một khắc, anh húp cạn nó qua khoảng trống giữa các thanh trên tấm che mặt của mình. “Miễn nó không phải độc thì không vấn đề gì.”
“Í, mình đang được nịnh.”
“Ý của tôi chỉ là những gì tôi nói thôi.” Goblin Slayer nói bằng giọng lãnh đạm. “Tôi không có ý tâng bốc cô.”
Với một cái khịt mũi khác, High Elf Archer ngồi phịch xuống ghế, đung đưa hai chân. Cô nhấp lấy ngụm trà, lờ đi cái cách mà tấm nệm nấm đang chuyển động phía dưới.
“Này, trà ngon đấy.” Nữ cung thủ chớp mắt nói. Sau đó, cô nở một nụ cười nhoen nhoẻn như mèo. “Vậy giờ cậu định làm gì, Orcbolg?”
Goblin Slayer ngồi yên vị dưới sàn nhà trong khi làm một số công việc.
Anh rút ra ba mảnh dây dài làm từ da bò và bện chúng lại với nhau thành một bó, trông gần giống một sợi dây thừng. High Elf Archer nhảy khỏi ghế và nhòm ngó qua vai anh, theo dõi các chuyển động phức tạp của những ngón tay. Sự năng động không biết mệt mỏi ấy chính là một trong những đặc điểm của cô.
“Cô có nhớ con goblin champion đợt trước không?”
“…Yeah.”
Đối với Goblin Slayer, câu hỏi này không có gì đáng lưu tâm, nhưng nó khiến cho High Elf Archer phải nở một cái cau mày sâu sắc.
Đó không phải là một trận chiến mà cô muốn nhớ. Sự thất bại đầy đau đớn của họ tại mê cung bên dưới thị trấn nước vẫn là một ký ức vô cùng khó chịu.
“Cũng gần một năm kể từ hồi đó. Làm sao tôi có thể quên được? Để mà xóa được cái thứ đấy ra khỏi đầu tôi thì cũng tốn ít nhất vài thế kỷ.”
“Đây là một vài thứ mà tôi đã chuẩn bị để đối phó với những cuộc chạm trán như thế, hoặc như với con goblin paladin chúng ta từng đối mặt.”
“Hmm…”
Goblin Slayer tiếp tục công việc một cách máy móc, anh đan những dải dây lại với nhau. Cả ba dải dây gắn kết lại với nhau trông như thể không dễ gì bị cắt đứt.
“Tôi có thể thấy nó là một thứ hết sức bình thường. Nó chỉ là một sợi dây thừng.”
“Tôi sẽ gắn một tảng đá nặng vào một đầu của nó.”
Sợi dây có độ dài tới bất thường. Nó có thể lên đến mười feet khi được hoàn thành.
Tuy nhiên, đối với High Elf Archer, việc ngồi im và lặng lẽ đan những dải dây da lại với nhau dường như không giống với một mạo hiểm giả cho lắm.
“… Tôi thực sự ấn tượng khi cậu có thể nghĩ tới và làm ra một thứ cồng kềnh như vậy đấy.”
“Họ không bán chúng ở cửa hàng.”
“Đó không phải là ý mà tôi muốn nói.” High Elf Archer thở dài, lời của cô có phần nghiêm túc pha lẫn chút mỉa mai. Lúc sau là tiếng thở dài thứ hai. “Nếu tôi mà là người làm nó–” Cô nắm lấy một trong số dải dây mà Goblin Slayer đang cầm trên tay, cùng với một vài viên đá quý treo trên túi hành lí của Dwarf Shaman. “Tôi nghĩ mình sẽ làm thế này!”
“… Cô đang làm gì vậy?”
Thay vì trả lời, High Elf Archer đưa ngón tay của mình cầm vào giữa dải dây và bắt đầu xoay đều. Viên đá buộc ở cuối đầu quay vù vù trên không trung, tạo thành một hình vòng cung rộng.
“Nghe thấy tiếng của nó không?”
“Ừ. Nó làm sao?”
“Nó vui!”
“…Hrm.”
Goblin Slayer quay chiếc mũ trụ thép của mình đi, buộc lấy một viên đá nặng vào cuối đầu sợi dây thừng da vừa bện.
Anh trượt nhẹ ngón tay của mình ra khỏi nút thắt và giữ lấy sợi dây. Người mạo hiểm giả bắt đầu xoay xoay nó để kiểm tra sức nặng.
Goblin Slayer hẳn là thích cái cảm giác vừa tay này, bởi vì anh đang bắt đầu thu dọn hòn đá lại và hoàn thành thiết bị.
“Tôi đang nghĩ đến việc làm thêm một vài cái nữa. Tôi từng nghe về mấy thứ kiểu này trước đây.”
“Tuyệt quá. Vậy thì tôi sẽ lấy một cái!”
“Cái mà tôi vừa làm thì sao?”
“Không! Cái khác cơ!”
“Cũng được.”
Có thể là bởi vì High Elf Archer đang quá mải mê đắm chìm trong niềm vui mà cô đang có lúc này. Hoặc cũng có thể, sau một thời gian dài mới trở lại quê nhà, cô đã trở nên mất cảnh giác.
Bất kể lí do là gì, có một chuyện mà bình thường sẽ không thể nào xảy ra đối với cô, đã xảy ra.
E hèm
Cô đã hoàn toàn không để ý tới người đang đứng ở cửa ra vào cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan.
“Liệu ta có thể hỏi chuyện gì đang diễn ra ở đây không?”
Một giọng nói ngập tràn du dương ngay cả khi có chút khó chịu. Không cần phải nói thêm, chủ nhân của nó sở hữu một đôi tai dài nhọn hoắt.
Đó là một người phụ nữ với đôi mắt vàng và mái tóc rực rỡ như những vì tinh tú rải rác trên bầu trời. Chỉ qua ánh nhìn cũng thể hiện rõ sự cao quý của cô. Thân hình nhợt nhạt của người phụ nữ ấy, khoác trên đó một bộ xiêm y được may bằng những sợi chỉ bạc, vô cùng cao ráo và duyên dáng.
Tuy nhiên, bộ ngực nhô ra bên dưới lớp trang phục tạo nên một điểm nhấn về sự đầy đặn.
Đôi khi, một người không thể nào tiễn tả được bằng lời nói của mình, không phải là do sự thất bại của ngôn từ, mà là bởi vì cô ấy đã vượt ngoài tưởng tượng của người đó.
Công chúa đại ngàn, trên đầu đội một chiếc vương miện hoa, mang một vẻ mặt yểu điệu. High Elf Archer gần như đứng bật dậy ngay lập tức.
“Sa-sa-sa-sa-saooo? C-Chị hai?! Sao chị lại ở đây?”
“Sao ta không được ở đây? Ta nghe rằng em đã trở về để ăn mừng lễ cưới, vì vậy ta cho rằng mình nên đến để gửi lời chào…”
“Err, ha-ha… Cá-Cái này, ý em là, nó không phải như những gì chị thấy đâu…”
“Quả là một số lượng lớn đồ lót dâm dục mà em mang đến đấy nhỉ.”
“Oh, chị hai, chị biết về đồ lót à?” High Elf Archer lẩm bẩm, những từ ngữ phát ra không hề lọt vào tai người chị gái high elf của cô.
“Vậy nó là gì?’ Người chị gái hỏi, moi ra một tiếng nghẹn ở cổ High Elf Archer.
“Er, uh, mấy cái này không phải là của em – nó là của bạn em, okay?”
“Thế thì nó còn tệ hơn. Lục lọi đồ đạc của người khác cơ à?”
“Awww…”
“Đối với chuyện đó, em-” Và một khi những lời nói đó bắt đầu, chúng tuôn ra thành một tràng nước lũ, giống hệt như một bài thơ sử thi.
“Da của em trông tệ quá. Tóc tai thì bù xù xơ xác. Em có quên hết tất cả lối sống điều độ không đấy? Bản thân có được chăm sóc đúng cách không vậy?”“Ta biết rằng việc mạo hiểm thiếu an toàn đến mức nào, ta biết độ liều lĩnh của em ra sao, và em thực sự ổn chứ?”
“Ta đã hỏi em có đang tránh đi những nhiệm vụ kì quặc hay không, và rồi em nói ta rằng nó là một sai lầm khi nhận một nhiệm vụ nào đó.”
“Sau cùng, người ta vẫn thường hay nói ngay cả quỷ dữ cũng chỉ xếp thứ hai sau con người về việc ấp ủ những âm mưu xảo quyệt.”
“Đã bao nhiêu lần ta nói với em rằng em cần phải lắng nghe thật kỹ ý kiến của mọi người và suy nghĩ cho thật cẩn thận trước khi hành động cơ mà?”
Cuối cùng, người phụ nữ elf với chiếc vương miện hoa, người đã thực hiện cả một bài giảng cho cô em gái nhỏ của mình với giọng ca vô cùng hùng hồn và đĩnh đạc, thu mình lại một lần nữa.
“Ta đã hết sức thô lỗ rồi.”
“…”
Goblin Slayer không lên tiếng ngay lập tức. Anh quay chiếc mũ thép bảo vệ của mình về phía cô, giữ im lặng trong giây lát, rồi cuối cùng lắc đầu. “Không sao cả.”
Forest Princess với chiếc vương miện hoa, để ý rằng em gái của cô đang bắt đầu cần mẫn sắp xếp lại chỗ đồ lót một lần nữa, khẽ thở dài.
“Và… anh,” cô nói, đôi mắt cô khép lại và một nụ cười nở ra trên môi, “hẳn là Orcbolg.”
“Cô ấy có gọi tôi như vậy.”
Ah, ra đó là anh. Cô vỗ hai tay lại với nhau.
“Ta biết rằng con người anh ngoài đời thực không hề giống trong các bài thi ca mà.”
“Thi ca là thi ca.” Goblin Slayer nói và lắc đầu. “Còn tôi là tôi.”
“Chà…” Tee-hee. Tiếng cười của cô trong trẻo giống như là tiếng chuông ngân vang. Nó nghe khá giống với cả High Elf Archer. “Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc em gái của ta. Ta hy vọng con bé không gây cho anh quá nhiều rắc rối.”
“Hmm.” Goblin Slayer lầm bầm, ánh mắt của anh di chuyển bên dưới tấm che mặt.
Đôi tai của High Elf Archer cụp xuống.
“Không.” Anh cuối cùng cũng nói, cùng với cái lắc đầu nhẹ. “Cô ấy giúp đỡ rất nhiều.”
Điều này khiến đôi tai của nữ xạ thủ dựng lên.
“Nếu anh có gặp bất kì một xạ thủ, truy thủ, trinh sát hoặc bất cứ ai khác tiềm năng hơn, xin đừng ngần ngại mà gạt con bé sang một bên.”
“Trình độ không phải là thứ duy-”
Tuy nhiên, Goblin Slayer đã ngưng lại giữa chừng câu nói của mình.
“Hmm?” High Elf Archer nghiêng đầu. Cách xử sự như vậy không phải là hành vi thường thấy ở anh. “Có chuyện gì vậy, Orcbolg?”
“Hmm. Không.”
Hmmm? High Elf Archer dò xét, nhìn theo ánh mắt của anh.
Cô tìm thấy một hầu nữ - không cần phải nói, là một elf khác – đang quỳ gối và chờ đợi.
Một nửa của cô khuất sau bóng tối, và mái tóc của cô kéo dài che đi một bên đầu.
“Ah, cô ấy…”Forest Princess ngập ngừng như thể không biết phải nói thế nào.
“Tôi biết.”
Câu trả lời ngẫu nhiên khiến đôi vai của người phụ nữ đang quỳ kia run lên vì bất ngờ.
Goblin Slayer đứng dậy và mạnh bạo sải bước tới chỗ cô.
“Này, uh, Orcbolg?”
Anh lờ đi những nỗ lực ngăn cản của High Elf Archer, dừng chân ngay trước mặt người hầu nữ. Rồi, không chút do dự, anh khuỵu gối xuống để đôi mắt của họ có thể chạm nhau.
“Tôi đã giết chúng.”
Người hầu nữ nhìn vào anh, ánh mắt cô dao động. Goblin Slayer gật đầu rồi tiếp tục.
“Tôi đã giết tất cả bọn chúng.”
Nghe tới đó, một hàng lệ dài chảy ra từ bên mắt trái của người phụ nữ, chạy dọc trên má cô.
Phần tóc lay động làm lộ ra một nửa khuôn mặt bị che khuất phía bên phải. Những vết sưng tím trước đây giờ đã biến mất.
Bản thân cô đã từng là một mạo hiểm giả.