Truyện được dịch và cập nhật tại: ln.hako.re
------------------------------------------------------------------------------------------
Goblin Slayer và High Elf Archer đi xuống dưới thân cây zelkova, cùng thời điểm những người đồng đội của họ đi ra từ phần gốc .
Cả tổ đội tập hợp lại với nhau ngay trước công sự của ngôi làng, nhưng theo bản năng, họ lập tức dừng lại khi nghe thấy tiếng cây đổ từ đằng xa.
“Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?!” Dwarf Shaman gào lên.
“Một con quái vật được gọi là gì gì đó đang nổi cơn thịnh nộ.” Goblin Slayer đáp lại một lời giải thích gần như chả giải thích được gì. Sau đó, anh nhìn quanh. “Hai người kia thế nào rồi?”
“À vâng. Em đã nói hai chị ấy quay trở lại phòng và chờ đợi rồi ạ.”
Câu trả lời đến từ Priestess, người mà mái tóc và làn da vẫn còn ẩm ướt. Hẳn là cô phải lao ra từ phòng tắm trong vội vàng. Đôi má nữ tư tế ửng hồng, cô đặt một tay lên lồng ngực để giảm đi hơi thở và nhịp tim của bản thân.
“Có lẽ họ sẽ an toàn khi ở đó,” Cô nói thêm. “Vậy nên chúng em đã chia tay nhau.”
Chà, cũng ổn.
Goblin Slayer nhanh chóng đưa ra kết luận.
Gần như không có nơi nào là an toàn hơn bên trong các bức tường thành của tộc elf – kể cả khi không tồn tại nơi nào là an toàn hoàn toàn. Trên thực tế, anh không thể không coi nó là một khó khăn, tuy nhiên còn vô số khó khăn ở đây. Nó sẽ chẳng ích gì để mà bận tâm thêm một cái nữa cả.
“MBEEEEEEENEE!!!!”
Tiếng gầm rú liên tục của con quái thú lấn át tiếng hò hét của các tộc nhân người elf, ngay cả với các chiến binh elf– những người thợ săn – đang nhảy từ tán lá này sang tán lá khác với những ống tên đeo ở lưng.
“Có vẻ như họ sắp tham chiến.” Lizard Priest cất tiếng, vuốt ve quai hàm, ông là người duy nhất cảm thấy hứng hởi bởi tình huống này. “Tại hạ sẽ không hỏi liệu các elf có kĩ năng chiến trận hay không. Nhưng ít nhất, tại hạ nghi ngờ việc họ là những người thiếu kinh nghiệm.”
Chiến tranh đã là một điều thường thức của thế giới kể từ Thời Đại của Các Vị Thần. Dù vậy, phần lớn các elf đều mong muốn một nơi yên bình và an toàn để sinh sống, nên chắc chắn không thể tránh khỏi việc họ phải chiến đấu vì nó. Hẳn phải có rất ít elf là chưa từng đứng lên chống lại các lực lượng bên phe Hỗn Mang bao giờ.
“Đó là Kẻ Chặn Đứng Dòng Chảy của Nước.” High Elf Archer nói. “Nếu chúng ta bắn chết nó và xác của nó chặn mất dòng sông thì nó sẽ thực sự là vấn đề.”
Cô biết câu trả lời. Ngay cả khi cầm cây cung lên và tra mũi tên vào nó theo thói quen, nữ cung thủ dường như vẫn gặp khó khăn khi di chuyển. Đôi tai cô co giật một lần, rồi thêm lần nữa, ghi lại tất cả những tiếng ồn xung quanh.
“Lernanean Hydra… Đó là tên mà con người các cậu gọi nó.”
“…?” Priestess nhìn vào người đàn chị với vẻ kinh ngạc. “Em tưởng hydra thường phải có nhiều đầu cơ mà?”
“Đó là do con này còn non.”
“Mặc dù nó đã ở đây kể từ lúc mình còn nhỏ.” High Elf Archer lẩm bẩm những từ ngữ không rõ ràng.
“Trong mọi trường hợp, nó là một sinh vật yêu cầu sự tôn kính. Nó vượt ngoài tầm xử lí của chúng ta.”
Tôi không cho rằng chúng ta có thể giành chiến thắng. Cậu nói này của cô khiến cho Priestess phải gật đầu thận trọng .
“Vậy là chị đang nói chúng ta cần phải ngăn không cho nó tiến lại gần bằng cách nào đó và khiến nó trở lại khu rừng ạ?”
Điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nhiều, nhưng dù vậy…
Dù vậy, Priestess nắm chặt lấy cây quyền trượng của mình bằng cả hai tay và nói tiếp với ánh nhìn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cố gắng hết sức có thể!”
Có ai đó đã cười – một tiếng cười thoải mái, lãnh đạm như thể người đó đột nhiên cảm thấy thích thú. Lizard Priest phát hiện ra mục tiêu từ đằng xa, nói với giọng vui vẻ. “Tại hạ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ban phước cho cơ hội được ‘đánh chén’ một thủy tổ của dòng giống naga vĩ đại. Thật tuyệt vời!”
“… Đừng có ăn nó đấy, nhé?” High Elf Archer nhìn ông như thể không chắc liệu ông có đang nói theo nghĩa bóng hay không. Lizard Priest há bộ hàm của mình ra với vẻ hết sức nghiêm túc. “Quý cô xạ thủ, sao chúng ta không trèo lên cổ con quái vật đó và găm một mũi tên vào mắt nó nhỉ!”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể giết nó được!”
“Thế ngươi không thế bắn vào chân hay mạch gân của nó được à?”
“… Đôi lúc sinh vật sống cũng có thể chết chỉ vì sốc khi bị bắn trúng, đúng chứ?”
“Nó là một con hydra chứ không phải một con bọ!”
“Nhưng,” Goblin Slayer khẽ nói, rời mắt khỏi con quái vật đang càn lướt về phía ngôi làng, “trong cả hai trường hợp, chúng ta cần phải đến đủ gần tầm bắn trước đã.”
Con quái thú đã có thể được nhìn thấy qua những thân cây bị đốn đổ.
Một sinh vật to lớn với lớp da màu tro, bước đi trên hai đôi chân không khác gì cột trụ, trong khi chiếc đuôi và cái cổ khổng lồ của nó quét cây cối xung quanh sang một bên.
Nó trông như một con rồng nhưng không phải là rồng. Vẻ ngoài nó có phần trông như thằn lằn nhưng không phải là thằn lằn.
Lizard Priest không thể ngăn bản thân thở hổn hển vì sự ngưỡng mộ khi được tận mắt nhìn thấy sinh vật bán thần bán thú được cho là đồng hành cùng với cầu vồng này.
“Oh! Liệu đây là loài Brachiosauruss, hay loài Brontosaurus hay thậm chí là loài Alamosaurus?” Vị tu sĩ phát ra một tiếng tru của mãnh thú , dâng lên những lời cầu nguyện đầy xúc động cho các vị tổ tiên của mình. “Tại hạ chưa bao tưởng tượng mình sẽ được chứng kiến một điều như vậy ở nơi này…!”
“Nhìn! Đằng đó, phía trên lưng của nó.” Goblin Slayer khẽ cất lời, và cả tổ đội liền làm theo.
“Hrm…!” Không dễ để nói tiếng lầm bầm vừa rồi phát ra từ ai trong nhóm.
Phần lưng của Mokele Mubenbe phải cao ít nhất là năm mươi feet tính đến bầu trời. Cứ mỗi lẫn sinh vật này va chạm, những phiến sừng hình quạt trên lưng của nó lại tạo ra những tiếng kêu răng rắc.
Nhưng đó không phải tất cả.
Ở giữa chúng là những bóng đen đầy vặn vẹo.
Những cái bóng đó đang bám vào một thứ gì đấy, trong khi xua tay điên cuồng và gào bới om sòm.
“Kia là… một cái yên cưỡi?”
High Elf Archer chớp mắt, kinh ngạc bởi điều không tưởng.
“Goblin?!”
Và đó là nó.
Lũ goblin, bám trên lưng Mokele Mubenbe, văng ra khỏi miệng những miếng nước bọt đầy bẩn thỉu mỗi khi gầm rú.
High Elf Archer nhớ rõ chúng.
Chúng là những sinh vật kinh khủng đã tấn công họ lần đầu tiên ở nông trại, và tiếp đến trên con sông vào ngày hôm qua.
“Goblin rider…” Giọng nói của Priestess run rẩy với cái nhìn chốc lát về cái điều không thể tin nổi này.
Có một cảm giác khác lạ khi nhìn thấy lũ goblin cưỡi trên lưng những con sói xám.
Ngay cả những con ngựa hay lừa cũng không đáng sợ đến vậy.
Nhưng – nhưng – oh đúng rồi.
“Lũ goblin đó… kỵ binh…?” [note40501]
“Chúng không giống như đang thực sự kiểm soát nó.” Goblin Slayer nói một cách vô cảm, chỉ đơn giản là thuật lại sự việc.
“Quả thực.” Lizard Priest tán thành. “Tuy nhiên, ngay cả một người không biêt cưỡi ngựa cũng có thể thúc một con ngựa… Tại hạ cho rằng đó là những gì chúng ta đang có ở đây.”
“Ông nghĩ thế nào về nó?”
“Ít nhất thì lũ rider không khiến tại hạ lo sợ. Tuy nhiên…” Lizard Priest đặt một tay lên bộ hàm của mình và đảo mắt, trầm ngâm nhìn về phía con quái vật loài bò sát. “Người ta thường nói nếu muốn ngăn chặn tên chỉ huy, ta cần phải giết ngựa của hắn trước. Vậy nên tại hạ giả định rằng nếu ngài muốn ngăn chặn con ngựa lại, ngài phải giết tên chỉ huy trước.”
“Tôi đã chuẩn bị cho điều đó.” Goblin Slayer thoáng liếc về phía trên, về phía chỗ ban công của căn phòng nghỉ được sắp xếp cho họ. “Bất kể thế nào, tôi sẽ giết hết lũ goblin. Không có lí do gì để cho chúng sống sót cả.”
“Hãy để tôi xử lí nó!” High Elf Archer lập tức giơ tay. Giọng cô nghe có vẻ lạc quan, nhưng ánh mắt của cô thì như con dao găm hướng thẳng tới chỗ con Mokele Mubenbe và lũ goblin trên lưng nó. “Nói thật, tôi bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi với đám goblin này rồi đấy. Hôm qua, hôm nay… Và bây giờ là nhà của tôi, quá đủ rồi đấy!”
Goblin Slayer gật đầu. Rồi, anh nhẹ nhàng vỗ vai của nữ cung thủ. Đôi tai cô co giật.
“Chúng ta sẽ ngăn con quái thú này lại, bất kể tên của nó là gì. Hai người, giúp tôi.”
“Điều hiển nhiên.” Dwarf Shaman đáp.
“Đương nhiên rồi.” Lizard Priest nói thêm.
High Elf Archer, vẫn đang cứng đờ vì cú vỗ vai.
Liệu có thể tin vào đánh giá của Goblin Slayer tại một thời điểm như này hay không…? Không.
Trong suốt một năm qua, cô biết, bất cứ khi nào anh để ai đó làm điều gì, nó luôn phải dựa trên cơ sở của việc nắm chắc tình tình. Có lí do để mà họ tin tưởng giao cho người mạo hiểm giả khác thường, kì quặc này vai trò lãnh đạo của tổ đội.
“Um, vậy còn em thì sao…?” Priestess ngập ngừng hỏi.
Lời chỉ dẫn của Goblin Slayer không có chút do dự. “Chuẩn bị thực hiện sơ cứu. Nếu giết nó là không được thì tôi cho rằng chúng ta cũng không nên làm nó bị thương.”
Và kế hoạch đã được quyết định.
High Elf Archer giương cây cung của mình lên nhằm tìm kiếm cơ hội bắn ra một đòn tấn công bất ngờ, trong khi Dwarf Shaman đưa tay vào túi ma cụ của bản thân. Lizard Priest nắm lấy một vài chiếc răng nanh và bắt đầu cầu nguyện, cùng lúc Priestess giữ chặt cây trượng của cô và gửi lời thỉnh cầu tới Đất Mẹ.
Goblin Slayer cũng đang xem lại sự chuẩn bị của anh…
“Này, mấy người! Mấy người đang làm gì ở đây?”
Một giọng nói sắc bén bay về phía họ. Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng, người đã đi một vòng quanh làng, tiến tới chỗ họ với đầy mồ hồi, trông anh có vẻ lo lắng và kích động. Khả năng cao, anh vừa sơ tán trẻ em và phụ nữ ở bên ngoài thành.
“Oh, này, Anh trai. Nhìn này, đừng có lo lắng.” High Elf Archer nở một nụ cười toe toét, hoàn toàn thoải mái. “Bọn em quá quen với mấy cái như này rồi.”
“Nhưng…!”
“Đây,” Goblin Slayer cất tiếng, cắt ngang lời người chiến binh, “là công việc của tôi.”
Với lời tuyên bố lặng lẽ cuối cùng này, Goblin Slayer rút gươm, xoay nó lại với cổ tay. Đây là lũ goblin họ sẽ đối mặt.
Goblin.
Lời đáp lại là hiển nhiên.
“Tiêu diệt goblin là công việc của tôi.”
---------------------------------------------------------------------------------------
Cây cối đổ rạp. Tiếng hú vang vọng.
Con quái thú tiến vào, nanh hàm của nó di chuyển khắp nơi, cố gắng giết chết bất kỳ thứ nào mà nó để mắt tới, tuy nhiên nó không chú ý chút gì tới đám goblin trên lưng.
Nếu mục tiêu của lũ quỷ nhỏ là kích động con quái vật này và khiến nó phát điên thì chúng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng, như thể vẫn còn coi con hydra là thú cưỡi, chúng tiếp tục giữ lấy dây cương và chửi bới nó.
Không có chuyện một đống lời càm ràm từ một vài con goblin sẽ thay đổi được điều gì.
Mokele Mubebe không phải kiểu sinh vật đó.
“GOO! GRBB!!”
“MBEEEEMMMBE!!”
Dù vậy, nó vẫn là một con quái thú đang đe dọa tới quê nhà của tộc elf.
Sinh vật khổng lồ này ầm ầm lao tới xuyên qua khu rừng, ngày càng gần hơn tới ngôi làng.
Nếu chúng lái cái thứ đó vào trung tâm làng…!
Các tộc nhân người elf lướt qua những cái cây, cố gắng quan sát tình hình, không thể sẵn sàng làm gì với nó. Họ kêu gọi những tinh linh của đất và cây để giúp đỡ họ, tạo ra những rào chắn trên đường. Mặc dù Mokele Mubenbe dễ dàng phá nát chúng, nhưng vẫn còn hơn là khoanh tay đứng nhìn.
Gần như không một elf nào giương một mũi tên vào con thần thú.
Hoặc, họ không có ý định làm vậy…
“Hnn-yah…!”
High Elf Archer, di chuyển tựa như một cơn gió, là một trong số ít ngoại lệ.
Cô lao dọc qua một cành cây, đu người trên một dây leo, phi mình xuyên không trung, và rồi, với một chuyển động tao nhã, bắn đi một cây hỏa tiễn. Nó cắt ngang không khí nhưng lập tức bật ngược lại khi trúng vào một trong những chiếc vây sau của Mokele Mubenbe.
“...Grr.”
Kẻ địch của cô nhanh hơn cô tưởng.
Những elf là tiền bối của cô lên tiếng chỉ trích đối với cô em gái nóng nảy của họ, nhưng High Elf Archer không hề bị phân tâm bởi sai lầm của mình. Cô khẽ liếm môi rồi đạp mạnh xuống đất, lên vỏ một cái cây, và trong chớp mắt, cô lại bắt đầu tăng tốc.
Nữ cung thủ bắt kịp con quái vật màu xám mà không cần tốn nhiều công sức, ngay sau đó cô nhảy lên cành cây, túm lên phần rêu ở trên vỏ.
“Mình biết thế này thì không được thanh tao cho lắm, nhưng… Yah!”
Sử dụng một tay và một chân, cô vươn người về phía trước, giữ lấy thăng bằng, trong khi tay còn lại, cô cầm lấy cây cung và đưa một mũi tên lên miệng. Sử dụng răng của mình, High Elf Archer kéo căng dây cung rồi thả nó ra.
“GOORB?!”
Đó là một tiếng hét.
Mũi tên bay đi, len lỏi qua các tấm sừng trên lưng Mokele Mubenbe và cắm xuyên vào mắt của một trong số những con goblin rider. Con quỷ nhỏ, với cây hỏa tiễn ghim chặt trên mắt phải, quằn quại và thét lên, cho đến khi ngã khỏi lưng con quái thú và bị dẫm nát. Tất cả những gì có thể thấy dưới bàn chân của con Mokele Mubenbe chỉ còn bốn cái tay chân.
“Nó chạy đường đó!”
“Hmm!”
Lizard Priest là người đáp lại tiếng hét có phần hoảng loạn của High Elf Archer. Ông dẫm cả hai chân xuống dưới đất, dang rộng cánh tay và chặn đi con đường của Mokele Mubenbe.
Con quái thú hung hãn đâm xuyên khu rừng, lao thẳng về phía vị tu sĩ. Nhưng không một miếng vảy nào run rẩy, không một bắp cơ nào co giật ở đuôi ông.
“Một đối thủ xứng tầm và đầy vinh quang. Chúng ta sẽ đối đầu với nhau ngay tại đây, ngay bây giờ chứ nhỉ?”
Bộ hàm vĩ đại của người lizardman mở rộng, tạo thành một nụ cười lớn, và một tiếng cười hoang dại thoát ra khỏi ông.
Nếu ông dành chiến thắng, vinh quang mà nó đem lại sẽ lớn thế nào! Và nếu ông có chết ở đây, ít nhất ông cũng câu kéo được thời gian cho đồng đội của mình. Nó không quan trọng với ông dù con súc sắc có rơi theo cách nào. Vị tu sĩ của nhóm kiên định với quyết tâm của bản thân và tiến lên phía trước.
Có rất ít lizardman được ban cho cơ hội thay mặt cho những người đồng tộc của họ đối đầu với tổ tiên của dòng giống naga vĩ đại.
Tuyệt hảo!
Lizard Priest hít vào một hơi thật sâu, lấp đầy lá phổi bằng làn không khí ẩm của khu rừng, trong khi suy nghĩ về cái chết. Như mọi lizardman, ông cũng công nhận việc bỏ mạng nơi chiến trận là điều vinh hạnh nhất, và giống với họ, ông cũng hy vọng được trở thành một linh hồn có thể can trường tiến tới vùng đất của các naga tại trung tâm vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ.
“Iiiiiiiiiiiiyyyahhhhhhhhhhhh!!”
Mượn lấy sức mạnh của thủy tổ, tiếng gầm thét Dragon’s Roar của Lizard Priest bay ra khỏi bộ hàm ông tựa như hơi thở của lửa. Làn không khí nóng mà ông tống ra khỏi phổi khiến toàn bộ nơi này chao đảo và rung chuyển như thể bay ra khỏi thế giới.
“MOOOOOBMMBE!!!” Mokele Mubenbe rống ngược lại. Nó giậm mạnh đất bằng hai chân sau, trong khi giơ hai chân trước lên cao như muốn thách thức người chiến binh lizardman đang đứng trước nó.
Không thể nói được liệu sinh vật to lớn và vĩ đại này có thực sự bị Lizard Priest đe dọa hay không. Nhưng bất kể trường hợp nào, người mạo hiểm giả đã thành công trong việc chọc tức con quái vật với vai trò của một kẻ thách thức không tương xứng.
“Hãy uống thật nhiều, hát thật to, để cho những tinh linh dẫn dắt! Hát thật to, bước thật lẹ, và khi phải ngủ, chúng sẽ thấy ta, có thể là một vò hỏa tửu trong giấc mơ của ta để chào đón ta!”
Con quái vật loạng choạng rồi vấp ngã. Chân của nó đập mạnh với mặt đất cách xa Lizard Priest, đồng thời làm bùn bẩn văng lên.
“Hmm! Chà. Tạ ơn thánh thần.”
“Hãy coi nó như một trận hòa và tiếp tục cố gắng, Scaly!”
Đó là câu thần chú phép Stupor. Dwarf Shaman, người đã xuất hiện bên cạnh Lizard Priest mà không hề khiến vị tu sĩ nhận ra, cầm trên tay bình rượu cho phép ông sử dụng ma thuật.
Họ có thể đang ở trong một ngôi làng của tộc elf, ở giữa một khu rừng của tộc elf, nhưng các linh hồn của các tinh linh vẫn có một mối liên kết sâu sắc với tộc nhân dwarf. Và cả với những vị thần.
“MOKEEEEEKEKELE…”
Mokele Mubenbe, thấm một lượng không nhỏ của câu thần chú, lắc đầu mơ màng.
“Được rồi, ngon lành, Beard-cutter!”
“Tốt.”
Giờ Goblin Slayer, người đã đợi sẵn bên dưới gốc cây khổng lồ phía sau họ, bắt đầu hành động. Anh nhanh chóng lấy ra một vật giống với quả trứng khỏi túi, rồi liệng nó trong một chuyển động mượt mà.
“MOLLLLKEEEEEL?!?!?!”
Vật thể này bay đi, trúng thẳng vào mặt con quái vật, đánh thức nó dậy, nhưng cũng khiến cho nó phải kêu gào và vật vã vì đau đớn.
Một quả trứng chứa đầy thứ bột gây mù được tạo ra từ hỗn hợp nghiền nát của hạt tiêu và côn trùng, không hề đem lại một cảm giác dễ chịu nào khi bị ném trúng.
Không thể nhìn thấy và suy nghĩ rõ ràng, Mokele Mubenbe bắt đầu nổi điên. Cổ, sừng, đuôi, các phiến trên lưng của nó ở khắp mọi nơi cùng một lúc, tựa như một cơn bão. Nếu có ai bất cẩn tiến lại gần, họ sẽ sớm nhận thấy bản thân bị ném ngược trở lại.
“Giờ thì ta làm gì ạ?” Priestess cất tiếng hỏi bên cạnh anh. Biểu cảm của cô vô cùng căng thẳng. Nữ tư tế hẳn phải rất lo lắng. Tuy nhiên, Goblin Slayer không có vẻ bận tâm tới ánh mắt khẩn nài của cô.
“Chúng ta đã lấy đi khả năng suy nghĩ của nó.” Anh điềm tĩnh trả lời. “Giờ chúng ta sẽ kết liễu nó.”
Người mạo hiểm giả giơ cánh tay của mình lên.
“Thả đi.”
“Um, cậu chắc chứ? Liệu có ổn không?”
Phía trên họ, Cow Girl nhìn qua mép ban công nhô ra khỏi câu đại thụ, thể hiện sự do dự.
“Tôi không bận tâm đâu.”
Được rồi. Cô gật đầu, tỏ vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục, rồi nắm lấy cái thứ đang đặt dưới đất.
Nó khá cồng kềnh và nặng nề. Ngay cả với những cơ bắp mà cô đã phát triển từ công việc nông trại, nó vẫn khiến cô phải bỏ ra nỗ lực tương đối.
Cô nhìn qua Guild Girl phía đối diện, biết ơn vì có hai người ở đây.
“Được rồi. Tôi sẽ lo đầu này.”
“Được. Tôi thì đầu này. Chúng ta sẽ cùng nâng lên sau khi hô một tiếng.”
“Mm. Vậy thì… Bây giờ!”
Cả hai cô gái cùng lôi cái thứ đó lên khỏi sàn gỗ và ném nó xuống: gần như chỉ có thể mô tả nó là một bó dây thừng.
Cụ thể hơn, đó là đám dây thừng mà Goblin Slayer đã bỏ công ra làm cho tới tận thời điểm trước. Rơi xuống từ trên cao, đám dây thừng chạm đất với một gợn sóng lớn, uốn lượn như một sinh vật sống.
“Eek!” Priestess không khỏi ngăn bản thân giật lùi lại, nhưng Goblin Slayer đơn giản là nắm lấy đuôi của một trong số các dây đai.
“Hai người, ở yên trên đó.”
Một giọng nói vọng ngược lại tới chỗ anh. “Cậu ổn chứ?” Nhưng anh xua tay như đang bảo họ lùi vào trong, rồi dựng lên một tấm lưới ở sau lưng. Lizard Priest nhận lấy một bên đầu treo với âm thanh
đầy hứng thú.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì với thứ này?”
“Chúng ta sẽ quăng nó.” Goblin Slayer. “Và làm vướng chân sinh vật kia.”
“Làm vướng chân? Liệu ngài có nghĩ như vậy sẽ đủ ?”
“Nếu nó không đủ, tôi sẽ tính cái khác.”
“Rất hợp lí.”
Hai người chiến binh nhanh nhẹn di chuyển, duy trì khoảng cách một cách hoàn hảo.
“Oh-ho.” Dwarf Shaman trầm trồ, nhảy lùi lại. Từ vị tri thuận lợi mình, High Elf Archer phát ra một tiếng “Huh!” đầy ấn tượng.
Một bước, hai bước, ba bước.
Khi họ thu hẹp khoảng cách tới đủ gần, Goblin Slayer thản nhiên tung ra tấm lưới.
Đương nhiên, Mokele Mubenbe không dễ bị dính như vậy. Con quái bán thần này dẵm lên tấm lưới với chiếc chân khổng lồ của nó. Cơn sóng chấn động khiến cho tấm lưới bị dao động.
Tấm lưới nảy lên, tóm gọn lấy bàn chân của con quái vật. Các cạnh và đầu mắc của nó vướng vào cây cối khiến cho mọi thứ càng trở nên rối hơn.
“Ho!” Quan sát tình huống, Lizard Priest đảo mắt, vuốt cằm tán thưởng. “Quả là một kế hoạch tốt.”
“Chúng ta vẫn chưa biết được.”
“Nhưng ngay cả khi chúng ta không làm gì thêm, tấm lưới vẫn sẽ tiếp tục gài bẫy nó.”
Với tầm nhìn bị hạn chế, con quái vật vùng vẫy, gầm thét dữ dội, làm rung chuyển cả mặt đất. Tuy nhiên, cứ mỗi lẫn nó làm vậy, tấm lưới lại thêm vướng mắc vào các cánh cây, bụi cỏ.
Nó càng cố gắng trốn thoát, những hòn đá nặng buộc vào tấm lưới càng làm chậm chuyển động của nó...
“MBEMBEMBEMBE?!?!”
Cuối cùng, sinh vật này cũng tới giới hạn của bản thân.
Cơ thể đồ sộ của Mokele Mubenbe, cùng cả bốn chi giờ đã bị kìm hãm, bắt đầu nghiêng ngả.
Và một khi nó đã bắt đầu, không gì có thể ngăn cản nó lại.
Con quái vật không còn làm gì khác ngoài việc đổ gục.
Mokele Mubenbe ngã sập xuống dưới đất với một cú địa chấn mạnh.
“…A-anh đã hạ gục nó…?” Priestess choáng váng hỏi.
“Theo nghĩa đen thì là vậy.”
Một đám bụi mờ mịt trong không khí, và có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc thảm thiết của đám quỷ nhỏ.
Goblin Slayer lắc đầu với nữ giáo sĩ trẻ, cô khẽ gật đầu lại. Rồi, cô nắm chặt lấy cây quyền trượng của bản thân, nhắm mắt mình lại, nhanh chóng thì thầm tên gọi của Đất Mẹ, và bắt đầu cầu nguyện – cho toàn bộ xác chết của lũ goblin.
“…Em hài lòng chứ?”
“Vâng.” Cô gật đầu. “Em sẽ đi tiến hành sơ cứu.”
“Được rồi.”
“Ta nghĩ mình sẽ đi với cô bé.” Dwarf Shaman cất tiếng, vỗ vào chiếc bụng béo của ông và khiến cho các tinh linh trong chiếc bình của ông gợn sóng. “Nếu thứ đó định gây thêm bất kỳ rắc rối nào, ta có thể sử dụng phép Stupor lên nó một lần nữa.”
“Xin lỗi vì đã phiền ông, em thực sự rất cảm kích!.”
Priestess vội vã chạy đi, theo sau là những bước chân nặng nề rõ rệt của Dwarf Shaman.
Mokele Mubenbe rên rỉ một cách thảm thương, tạo ra một bầu không khí đầy lo lắng, nhưng sau đó là lời cầu nguyện trị thương của Priestess. “Hỡi Đất Mẹ đầy nhân từ, xin Người hãy dang vòng tay tôn kính lên vết thương của đứa trẻ này.” Và vết thương của nó đã được chữa lành.
Ý chí thánh thần đang xuất hiện ở đây. Sinh vật này, gần với phần Thần hơn phần Thú, nên hiểu rõ điều đấy. Vì thế, Mokele Mubenbe ngày càng trở nên yên lặng. Thấy vậy, Goblin Slayer bỏ qua nó và di chuyển nhanh chóng tới điểm tiếp theo.
Đó là nơi đống xác của lũ goblin bị nghiền nát dưới thân thể của con quái vật. Không ai cảm thấy thương tiếc cho chúng.
“…Hmm.”
Những thi thể, giờ đã trở thành hồ máu với nội tạng, xương, và một vài mảnh áo giáp da lẫn lộn. Mặc dù, vũ khí của chúng đã trở nên quá hư hỏng để anh có thể suy đoán, nhưng có vẻ như chúng có trang bị dao găm. Ít nhất không phải vũ khí làm từ đá. Chúng là kim loại… Những lưỡi kiếm thép. Anh chắc chắn phải có ai đó cung cấp cho chúng.
“…Cậu học cách đặt bẫy như thế ở đâu vậy?”
Một giọng nói đột ngột hướng đến anh.
“Nó là phương pháp cổ dùng để bắt một đàn thú lớn.” Goblin Slayer đáp lại.
Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng đang ở đây, lặng lẽ xuất hiện như một cơn gió. Quàng qua lưng anh là một trong số các cây đại cung của elf tộc, và dưới hông anh là một bó dây thừng dường như được làm từ dây leo.
“Cậu đã làm vướng chân nó và để các mỏ đá làm phần còn lại. Nghĩ tới việc cậu đã có một sự chuẩn bị từ trước như vậy...”
“Sau cùng, tôi đã được nghe kể về ‘con voi’ này.”
“… Xin lỗi?”
Người chiến binh elf cúi xuống bên cạnh Goblin Slayer, nhưng Goblin Slayer gần như không nhìn vào anh. “Còn ngôi làng nào khác ở sâu trong rừng không? Kể cả các ngôi làng không phải là làng elf?”
“Không, không có ngôi làng nào khác. Ngay cả những người dược sĩ đến từ thành phố cũng phải dừng lại ở ngay biên giới khu rừng. Thêm nữa, gần đây không không có nhiều người trong số họ…” Nam elf đặt tay lên cằm suy tư. “Đôi khi, các mạo hiểm giả cũng đến đây để tìm một vài loại thảo mộc đặc biệt hoặc da của một con quái vật nào đó để chế tạo mấy thứ, nhưng… Chà, họ sẽ không quay lại đâu.”
"Vậy à." Goblin Slayer nói với một cái gật đầu, anh giắt con dao trên tay mình vào thắt lưng đeo ở hông. “… Tôi hiểu rồi.”
“Tôi không thể tin được là mình vẫn chưa nhận được một câu trả lời rõ ràng.”
“Cha của tôi là thợ săn trưởng của làng.” Goblin Slayer nói trong khi lắc đầu, không hề nhìn vào người đang nói chuyện với anh. “Đó là tất cả.”
Ngay lúc sau, những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn xuống biến mất dưới đường chân trời. Ở vị trí của họ, hai mặt trăng đỏ xanh lấp lánh mờ ảo phía trên khu rừng.
---------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc gặp mặt lại tiếp tục diễn ra.
Thực tế, tộc elf có tuổi thọ vô tận, một cuộc họp hội đồng của họ có thể kéo dài đến chừng nào?
Những bô lão lớn tuổi tụ tập lại với nhau, ngồi thành một vòng tròn, và tại đó, dưới ánh sáng của hải quang, họ thảo luận về tương lai của ngôi làng.
Họ nói về sự hung hăng của thần thú, Mokele Mubenbe. Về sự thiếu tôn trọng khủng khiếp khi đánh bẫy nó.
Và có một bầy goblin đã xuất hiện gần đấy. Liệu nó là điều thường thấy khi mà goblin xuất hiện nhiều như vậy?
Sự thật là lũ goblin đã tấn công thuyền bè và các mạo hiểm giả.
Còn các elf thì không muốn con người đến và gây rắc rối tại khu rừng này.
Vậy chuyện đám quỷ nhỏ đã cưỡi trên lưng con thánh thú thì sao?
Liệu chúng có đủ can đảm đến như vậy?
Mỗi đề xuất đưa ra đêù bị bác bỏ: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm điều này? Tại sao chúng ta không làm điều đó? Các ý kiến cứ thế dần chồng chất.
Hãy cùng nhau làm rõ chuyện này: tộc elf không phải lũ ngu. Elf là chủng tộc khôn ngoan nhất trong bất kỳ các chủng tộc, có thể còn sáng suốt hơn bất kỳ sinh vật nào khác khắp bốn góc thế giới. Trên tất cả, họ muốn xem xét mọi khả năng và quan điểm trước khi hành động.
Họ nhận thức được sự ngu ngốc đến cùng cực của tâm lí đám đông, khi mà tất cả mọi người đều hồ đồ tiến về cùng một hướng.
Có lẽ họ nên thực hiện một số biện pháp đặc biệt để chống lại lũ goblin, nhưng một lần nữa, có lẽ nỗi sợ của họ là vô căn cứ.
Nhưng rõ ràng là có điều bất thường đang xảy ra, bởi ít nhất, có ai đó đã cung cấp tài nguyên cho bầy goblin.
Liệu nó có phải một cuộc tấn công bởi những kẻ bên phe Non-Prayer? Hay một cuộc mâu thuẫn giữa lũ nhân loại?
Những câu trả lời cho các câu hỏi kiểu vậy thường dẫn đến các mối đe dọa và nguy cơ tiềm tàng chưa từng có.
Con người ném một viên đá xuống sông và chỉ nhìn thấy những gợn sóng, thế nhưng, elf lại nhìn thấy những gợn sóng biến đi đâu. Nói tóm gọn, con người khó có thể nghĩ tới tương lai xa hơn mười năm, trong khi elf thì dễ dàng dự liệu tương lai sắp tới của một thế kỷ, một thiên niên kỷ.
Con người mỉa mai họ vì điều đó, nói rằng đám elf hành động quá chậm chạp, hèn nhát, hay thậm chí là ngu xuẩn – nhưng tự bản thân nó đã là một dấu hiệu cho thấy sự kiêu ngạo của con người.
Và những gì tương đương với một cuộc hội nghị họp thảo quốc hội cứ thế tiếp tục.
High Elf Archer, người không có nhiều kiên nhẫn cho những thứ như vậy, nhanh chóng cáo lỗi rời khỏi phòng.
Đắm mình trong không khí màn đêm, cô ngáp một hơi dài.
Có một nhánh cây đại thụ ở đây. Nữ cung thủ nhảy ra khỏi như ban công của căn phòng họp, đi đến phía cuối của nó.
Tại đó, cô thưởng thức từng âm thanh của những chiếc lá xào xạc, để từng suy nghĩ của mình chạy lên tận cùng của tầng mây, trong khi bản thân ngắm nhìn các ngôi sao và hai mặt trăng.
Nơi này hẳn phải là một trong số những nơi tốt nhất cho việc chỉ cần ngả lưng và tận hưởng tất cả những gì mà thế giới đã ban tặng.
Đằng nào mình cũng biết cậu ta sẽ nói gì, vậy thì bàn luận lắm để làm chi?
Tuy vậy, cuộc họp hội đồng của tộc elf vẫn diễn ra, còn cô thì đã biết thừa các dự định của Orcbolg. Goblin, goblin, goblin, goblin.
High Elf Archer là kẻ đã rời bỏ khu rừng, là đứa tội phạm dám cả gan bắn tên vào con thánh thú. Cô không có nghĩa vũ phải tuân theo hội đồng trưởng lão. Chắc chắn rồi. Có lẽ là vậy. Cô nghĩ thế.
Nữ cung thủ mỉm cười với ý tưởng này, dõi theo chú chim vừa bay tới ngay cả khi đã về đêm.
Và sau đó…
“Atana.” Em yêu quý của ta.
Cô nghe thấy một âm giọng trong trẻo tựa nhạc âm, mặc cho không hề có một cành cây hay chiếc lá nào bị xáo trộn, Một giọng nói đều đều, không chút trách mắng, High Elf Archer nhanh chóng thả ra chú chim mà cô vừa buộc một cái ống nhỏ vào chân.
Chú chim vụt đi một cách ồn ào, sau khi biến mất khỏi cửa sổ nơi đại sảnh, nơi mà cuộc họp hội đồng đang được tổ chức.
“Ettobo ni norokotan nokatamu. Ianachisafu.” Lại leo cây lần nữa? Em thật là vô vọng.
“Ara, iana yujuretto bonettadasen.” Oh? Thế nhưng chị cũng đang ở đây mà, chị gái yêu quý.
High Elf Archer ngoảnh đầu về phía sau để liếc nhìn nữ elf còn lại, và nở một nụ cười khẩy. Bộ váy bạc lộng lẫy bao bọc thân hình chắn đi tầm nhìn đang-lộn-ngược của cô. Nữ xạ thủ đánh một cú đu người bằng một động tác đơn giản.
“Onii, etsuka nedigiaku?” Không phải chị nên ở trong cuộc họp hay sao?
“Awachisesakamo, inatagamashijo.” Ta sẽ để chúng lại cho những lão già xử lí.
Forest Princess với chiếc vương miện hoa tao nhã lắc đầu, một biểu cảm u sầu xuất hiện trên gương mặt cô.
Rõ ràng là cô cũng đã trốn khỏi cuộc họp hội đồng. Mặc dù cô là con gái của trưởng làng, công chúa của tộc elf, thế nhưng, ngay cả cô vẫn còn quá trẻ để được phép lên tiếng trước cuộc hội thảo.
Với elf, kinh nghiệm lâu năm là yếu tố bất biến. Thêm lí do nữa để họ quan sát đám sinh vật phàm trần trước khi đưa ra phán xét lên chúng.
“…Iromutsuki?” Em đang có ý định đi?
“Oisedianekoettsuo?” Em khó có thể lờ đi rắc rối này, đúng chứ?
Không rõ là cô đang muốn nói đến lũ goblin hay Goblin Slayer. Ngay cả khi chị gái cô có đánh bạo hỏi thì khả năng cao High Elf Archer sẽ chỉ mỉm cười mơ hồ và không buồn đáp lại. Có lẽ chính cô cũng không biết câu trả lời.
“……Onuriettakau?” Em có hiểu không?
Đó chính xác là lí do tại sao công chúa rừng xanh phải hỏi.
Cô không hiểu đứa em gái nhỏ của cô đang nghĩ gì, hay thứ gì đã khiến con bé trở thanh một mạo hiểm giả, Ngay cả một high elf cũng không thể đọc được tâm trí của người khác.
“Hito nio numuuuya, oyoniakijimu.” Cuộc sống của con người rất ngắn ngủi.
Cành cây đại thụ không hề lay động khi cô di chuyển, như thể bản thân cô chính là một phần của cây mẹ, như thể cô là một đóa hoa nở ra từ nó.
“Uamisetiku, inuoyukatatamagisofu.” Giống với những vì sao lung linh, họ sẽ sớm vụt tắt.
Nữ elf với chiếc vương miện hoa làm một cử chỉ hướng tới bầu trời đêm đầy sao trong khi nói. Những phương trời xa lấp lánh, không thể nào với tới. Cổng mưa. Ngôi nhà của Philogiston, cơn gió bỏng cháy.
Cô em gái bật cười khúc khích trước hành động của cô chị mình, như thể cô ấy đang cố gắng nắm lấy những gì không thể chạm tới, và rồi cô cũng vươn hai tay lên trời.
“Oyonuriettakau, amaseen.” Em hiểu mà, Chị Hai.
High Elf Archer vẽ một vòng tròn nhỏ trong không khí bằng một ngón tay nhợt nhạt của mình.
“Vậy nên em nghĩ…” Cô nói với âm giọng đầy chất nhạc, chuyển sang ngôn ngữ thông thường.
Tại sao các elf lại ý thức về vẻ đẹp nhiều đến vậy? Liệu nó có phải là dấu hiệu của sự tao nhã? Hay nó chính xác là bởi vì cô gái này đã chạy trốn khỏi khu rừng, và không thể kiềm chế lại trong khuôn khổ con người mình? “Có lẽ cuộc đời của cậu ấy sẽ kéo dài thêm năm mươi, sáu mươi, bảy mươi năm nữa. Em không biết. Nó thậm chí có thể kết thúc ngay vào ngày mai.” Dưới ánh trăng, nụ cười của nữ cung thủ khiến cô trông thật trẻ đẹp, tựa như một thiên thần ngây thơ. “Vậy tại sao em không tranh thủ ở bên cậu ấy chứ nhỉ? Dù gì em cũng có rất nhiều thời gian rảnh cơ mà.”
Nó giống như việc uống một cốc rượu nho.
Không khác với một giấc mộng trải dài.
Liệu high elf có thực sự bất tử?
Đối với họ, cuộc sống của một sinh vật phàm trần giống như sự rực rỡ của một ngôi sao sáng. Họ có thể tiếp cận nó nhưng không được chạm vào. Và nếu họ chạm vào, sức nóng từ nó sẽ thiêu đốt họ.
“Chẳng phải thế mới là bạn bè hay sao?”
“… Sự chia ly sẽ mang lại cho em nỗi phiền muộn.” Forest Princess đáp lại. Cô làm một cử chỉ với em gái mình như thể đang phủi đi những vì sao mà cô đã cất công thu nhập.
“Em không thật sự nghĩ vậy.” High Elf Archer phản bác, đôi mắt cô khẽ quay đi một chút. “Đó không phải là một vấn đề lớn.”
Giọng cô đầy lãnh đạm, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đá đôi chân của mình lên một cách nguy hiểm, thẳng về hướng bầu trời.
Với gần như không đủ thời gian để suy nghĩ, cơ thể cô lơ lửng giữa không trung-
“Lão dwarf từng nói với em thế này.”
-nhưng rồi cô nắm lấy cành cây với một sự cực kỳ khéo léo, tạo đà để bản thân đu ngược lại một vòng. Nữ cung thủ làm một cú backflip giữa trời đêm và hạ cánh bên cạnh người chị gái yêu quý của mình.
“Lão ấy nói say rượu là một phần của thú vui nhậu nhẹt.”
“… Ta có thể thấy nó không ảnh hưởng gì tới những điều mà ta nói.” Những tiếng thở dài nhỏ nhất thoát ra khỏi đôi môi của người thiếu nữ. Cô nhìn về phía đứa em gái nhỏ yêu quý giống như một chú chim đang kêu hót giữa đêm trăng của mình. “Em đã luôn cứng đầu như vậy. Dù ta có nói gì đi chăng nữa, em cũng không bao giờ nghe theo.”
“Oh? Và nó khiến chúng ta khác nhau như thế nào hả Quý-Cô-Bỏ-Chạy-Khỏi-Cuộc-Họp-Hội-Nghị-Chỉ-Vì-Thích-Thế?
“He-he.” High Elf Archer bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ tựa như tiếng chim hót. Sau đó, cô nheo mắt như một chú mèo, nở nụ cười toe toét với chị gái mình.
“Nói thật, em vẫn không biết chị nhìn thấy điều gì ở một elf nghiêm túc và cứng nhắc như ổng.”
“…Em quả thật là người khó để mà nói chuyện cùng.” Người chị gái mím môi tỏ vẻ không bằng lòng, rồi tặng cho cô em gái mình một cái vỗ trán không mấy nhẹ nhàng.
Điều này cũng giống với lúc cô từng làm khi họ còn nhỏ - cách đây khoảng một nghìn năm hoặc hơn, khi mà họ vẫn còn chơi đùa như các cô gái.
“Eeyowch.” High Elf Archer kêu lên, cố tỏ ra bị tổn thương sâu sắc. Nhưng rồi, cô có một suy nghĩ.
Nó đã bắt đầu khi nào? Từ khi nào mà cô với chị cô có cùng chiều cao với nhau?
Nó đã bắt đầu khi nào? Từ khi nào mà chị cô và người anh họ đó nảy sinh tình cảm như vậy?
Nó đã bắt đầu khi nào? Từ khi nào mà cô không muốn trở thành đứa em gái nhỏ của chị cô, mà là một elf theo cách của riêng mình như thế?
Và giờ chị gái cô sắp kết hôn, cô ấy sẽ không còn là một người chị gái yêu quý duy nhất, mà sẽ là một người vợ, một người lãnh đạo.
Chưa được một vài năm kể từ khi cô dành thời gian đi du ngoạn, lần theo những chiếc lá trôi dọc theo con suối. Thế nhưng, trông nó dường như dài hơn rất nhiều so với những kỉ niệm từ hơn một ngàn năm trước kia.
“Dù cho em định làm gì, hãy bình an trở về… Bởi vì chúng ta sẽ luôn đợi em.”
“…Em sẽ làm vậy.” High Elf Archer đáp lại, và gật đầu.
---------------------------------------------------------------------------------------
“… Và chính xác thì chúng ta đang làm gì vậy?”
Hình ảnh nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng lúc này là một sự khó chịu khi anh hạ mình xuống ghế một cách thanh nhã. Anh sở hữu một vẻ đẹp mộc mạc tựa như một tạo tác của thần thoại. Gió đêm cuốn vào tóc anh, và anh gạt nó sang một bên với vẻ vô cùng bực bội. Thực tế, ngay một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đầy sự tao nhã vừa rồi đã nói lên tộc elf là chủng tộc thế nào.
Trước mắt người chiến binh trên ban công hiện giờ là một vài chai rượu và một đĩa đầy những miếng khoai tây chiên.
“Ý người là gì cơ?” Dwarf Shaman cất tiếng giữa đám đông vòng tròn, vuốt ve bộ râu của mình, rồi nói như thể ông không nghĩ tình huống lúc này cần phải giải thích. “Vào ngày cuối cùng khi một gã đàn ông còn độc thân, hắn sẽ cùng những gã đàn ông khác tụ tập lại và uống đến ngơ người.”
“Lễ cưới phải vài ngày nữa mới tới và bọn ta vẫn còn cuộc họp hội đồng để tham gia.”
“Lũ elf đâu phân biệt được một vài ngày với một ngàn năm, hơn nữa cái cuộc họp đấy vẫn sẽ tiếp tục bất kể ngươi có ở đó hay không.”
“Thánh thần trên cao. Đám dwarf các ngươi đúng ủy mị không chịu được.”
“Còn lũ elf các ngươi thì luôn chỉ thấy cây mà không thấy rừng[note40504] – ngay cả khi các ngươi đang sống trong nó!” Nó khiến các ngươi trẩu hơn, mặc dù nó không phải thứ các ngươi sẽ nhận thấy.
Nam elf thực sự có chút bối rối bởi cú đâm chọc của vị thuật sĩ. Anh nhíu mày tỏ vẻ bực bội, khiến cho Lizard Priest phải tròn xoe mắt.
“Chà, một người thì luôn uống rượu trước khi ra trận.” Ông nói.
“Ngươi có thể coi đấy là cách mà bọn ta dùng để nâng cao tinh thần của ngươi, nếu thích.”
“Hay có thể lũ elf không có truyền thống nào như thế?”
Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng miễn cưỡng để cho họ làm những gì họ muốn.
“Kể từ giờ, tôi sẽ không phản đối mọi người, nhưng… mọi người thực sự định đi?
“Đương nhiên.”
Câu trả lời, lập tức và chắc chắn, tất nhiên là đến từ Goblin Slayer.
Chiếc mũ thép nhìn rẻ tiền, bộ áo giáp da bẩn thỉu, lớp trang bị và chiếc khiên mà người mạo hiểm giả này đã đặt xuống vào lúc này – với tất cả chúng về anh, Goblin Slayer gật đầu.
“Chuyện này có liên quan đến goblin. Tôi sẽ không để cho bất kỳ con nào sống sót.”
“Vậy cậu định lên kế hoạch tấn công chúng như nào?” Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng cất tiếng hỏi đầy hứng thú, đưa lưỡi liếm dọc đôi môi để làm ẩm nó. “Giả định tổ của bầy goblin ở trong khu rừng mưa…”
“Hmm. Bằng đường bộ hoặc đường thủy, tôi cho là vậy.” Goblin Slayer đáp lại trong khi khoanh tay và lầm bầm. “Ông nghĩ thế nào về nó?”
“Tại hạ tin rằng đường thủy là lựa chọn duy nhất của cả nhóm. Quý cô xạ thủ có thể không sao, nhưng tại hạ mong rằng quý cô tư tế thân mến của chúng ta nên tránh khỏi sự ẩm ướt của khu rừng.” Lizard Priest trả lời không chút do dự. “Địa hình sẽ có lợi cho kẻ địch. Thế nên thay vì lang thang giữa rừng cây, theo tại hạ, sẽ tốt hơn nếu chúng ta xuôi theo dòng sông.”
“Vấn đề là chiếc bè.” Goblin Slayer nói, nhớ lại chuyến hành trình của họ. “Nó không có chỗ nấp để né những mũi tên. Thực tế, việc sử dụng nó giống như đang cầu xin bị lật úp hoặc đánh chìm.”
“Chúng ta không có đủ thời gian để thực hiện một số cải tiến?”
“Lũ goblin biết về ngôi làng này. Chúng ta càng sớm hành động, thì sự lựa chọn của chúng sẽ càng bị giới hạn.”
“Tiến công nhanh vẫn hơn một chiến lược muộn màng. Quả thật, quả thật.”
Trong khi cả đám cùng ngồi khoanh chân với nhau, Goblin Slayer và Lizard Priest nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Đó là toàn bộ khung cảnh điển hình, giữa những tiếng hmm và huh, Lizard Priest rướn cái cổ dài của mình để nhìn qua Dwarf Shaman.
“Bậc thầy ma pháp, liệu ngài có thể có một chút thủ thuật nào không?"
“Chà, để xem nào.” Dwarf Shaman liếm sạch những ngón tay vừa bốc khoai tây và bắt đầu đào bới túi ma cụ.
Thoạt nhìn, trông nó có vẻ là một bộ sưu tập rác rưởi, bởi trí óc thông thường sẽ không bao giờ tưởng tưởng ra chúng chính là những vật phẩm ma thuật.
Dwarf Shaman lướt qua đống trang bị của mình như một bài thủ đang kiểm tra bài trên tay, lát sau, ông gật đầu thật sâu.
“Tất cả những gì ta có thể làm là nhờ các tinh linh gió phản lại những mũi tên bay về phía chúng ta. Có điều, không may là ta và chúng không hòa hợp cho lắm.”
Cứ cho là cả bốn đại nguyên tố - đất, nước, lửa và gió – đều được sử dụng để luyện kim.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa ông và tinh linh gió lại là một vấn đề khác.
“Nếu đó là tất cả những gì mọi người cần, có lẽ tôi có thể nhờ cậy các sylph.[note40503]” Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng đưa ra một lời đề nghị mà Dwarf Shaman phải vỗ bụng và nói rằng ông sẽ là người biết ơn nhiều nhất.
Trái ngược lại với ông lão dwarf vui tính, người chiến binh elf khẽ lẩm bẩm. “Không hợp lí chút nào.” Goblin Slayer nhìn anh.
“… Nếu có thể nói, tôi vẫn không thể nào tin được.” Nam elf nói.
“Tin gì?” Goblin Slayer hỏi.
Có lẽ anh chàng chú rể cuối cùng cũng chấp nhận buổi tiệc khiêm tốn, bởi vì anh đang rót vào chiếc cốc sừng một lượng rượu lớn.
“Đây là một ngôi làng elf. Liệu lũ quỷ nhỏ đó có thực sự xây một cái tổ gần đến vậy?”
Anh tự hỏi, ngay cả khi đã chứng kiến lũ rider, cũng như cách mà chúng khiến con thần thú Mokele Mubenbe trở nên điên cuồng.
“Tôi chỉ là không thể nghĩ chúng sẽ làm một chuyện hoang đường như vậy.” Anh nói tiếp.
“Ừ.” Goblin Slayer đáp. “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”
“Hrm…”
“Goblin ngu ngốc, nhưng chúng cũng không phải lũ đần. Chúng gian xảo. Nhưng…”
Đây. Dwarf Shaman rót cho anh ít rượu. Goblin Slayer nhận lấy nó và uống hết trong một ngụm.
“Anh có nghĩ goblin đủ thông minh để mà bị đe dọa bởi elf hay không?”
Đó là những gì được đúc kết lại.
Chúng không nghĩ trước điều gì xa vời, mà chỉ cố gắng thu lợi những thứ trước mắt.
Nếu bị tấn công bởi elf, hay thậm chí mạo hiểm giả, chúng đơn giản là sẽ phản công hoặc bỏ chạy. Còn nếu không, sẽ chỉ có một sự thật cho chúng, rằng lũ elf đần độn đang sống một cuộc sống dễ dàng, vậy nên hãy tấn công, cướp của, cưỡng hiếp, và giết chết lũ đấy.
Đó là tất cả.
Tại sao? Tại vì lũ elf luôn khiến cuộc sống của chúng trở nên khó chịu
Đương nhiên là chúng sẽ tàn sát lũ elf.
Đương nhiên là chúng sẽ hãm hiếp đám đó.
Chắc chắn chúng sẽ trả lại đầy đủ những gì mà mình đã phải chịu đựng cho những kẻ đã khinh miệt chúng yếu đuối.
“Trước khi anh biết đến điều đó, sẽ một có một cái tổ gần làng. Đầu tiên, chúng sẽ trộm lấy vật nuôi, nông sản, công cụ. Rồi con người. Và cuối cùng, sẽ là ngôi làng của anh.”
“Không ai lại đi ca ngợi đám goblin cả, dù chỉ là một chút-” Lizard Priest cắn một miếng đầy cảm kích từ khoanh phô mai mà ông mang theo trong túi hành lý, rồi hoạt động bộ hàm của mình lên xuống trước khi kết thúc nó với một ngụm rượu lớn. “-nhưng tâm trí họ có thể bị rối bời trước động cơ và lòng tham của đám quỷ nhỏ.”
“Ngài có tôn trọng lòng tham của chúng không?” Nam elf với chiếc mũ trụ sáng bóng cất tiếng hỏi. Lizard Priest lắc đầu rõ rệt và đáp. “Tất nhiên là không.”
Vị tu sĩ quét chiếc đuôi của mình dọc theo sàn ban công, rồi dang rộng hai tay ra như thể đang rao giảng một bải thuyết giáo. “Thực sự thì cái mà chúng ta gọi là lòng tham là gì?”
“Chà, ngươi biết đấy, Scaly. Nó là… khi ngươi muốn ăn một thứ gì đó ngon lành, muốn lên giường với một người phụ nữ, hoặc mê mẩn trước một món tiền không phải của mình.”
“Mm. Ham ăn cũng là một dạng của lòng tham, giống như bạn bè, tình yêu, và mơ ước của chúng ta. Dù tốt hay xấu cũng là mối quan tâm cần chú ý thứ hai hay thậm chí là thứ ba.”
Không có gì chắc chắn rằng kẻ mạnh sẽ nuốt chửng kẻ yếu, rằng kẻ vĩ đại một ngày nào đấy sẽ gục ngã, hoặc kẻ khỏe nhất sẽ sinh tồn. Bộ hàm của Lizard Priest hiện lên một nụ cười toe toét của bò sát.
“Sống là khao khát và hy vọng, mong muốn mọi sự, con đường của sự sống cũng dành cho ngay cả loài côn trùng nhỏ nhất đậu trên ngọn cỏ đang thả mình vào cuộc sống.”
“…” Nam elf với chiếc mũ trụ chói sáng khựng lại, rồi lẩm bẩm tán thưởng. “Mặc dù, tôi không chắc nó có áp dụng cho tộc elf hay không.”
“Thánh thần ơi. Tất cả các ngươi đều hành động chậm chạp tới mức không thể tin được. Các ngươi quá béo để di chuyển à? Béo hơn cả một dwarf cơ đấy? Hmm?”
“Lũ phàm trần đơn giản là quá hấp tấp,”
“Đó có phải là lí do tại sao ngươi phải mất hàng thế kỷ để chọn một cô vợ?”
“Hrm… Cẩn thận cái mồm đấy.” Nam elf đáp lại một cách gắt gỏng. Lizard Priest thè lưỡi vui vẻ và rót thêm chút rượu.
“Đây, đây, làm thêm cốc nữa.”
“… Rất tốt.”
Người chiến binh high elf húp cạn chiếc cốc sừng. Đôi má của anh đã bắt đầu ửng đỏ.
“Nếu mọi người không phiền những gì tôi nói, vậy thì – tôi đoán là mọi người đều biết về em dâu tôi rồi.”
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu. “Chúng tôi đã biết cô ấy được một năm… một năm rưỡi tính đến bây giờ.”
“Tôi sẽ cưới chị gái của con bé.” Anh giơ tay ra, với vẻ gần như là khó chịu, với lấy một miếng khoai tây chiên, và nhét nó vào miệng. Sau đó, anh cau mày. “… Quá mặn.”
“Bản thân tại hạ thích một chút vị mặn.” Lizard Priest nói, hạnh phúc quẳng một nắm đồ ăn nhẹ vào miệng của mình.
Nam elf với chiếc mũ bảo vệ sáng bóng, bỏ đi dáng vẻ uy nghiêm, oai vệ lúc trước của mình, chống khuỷu tay giữa cằm và đầu gối.
“Đứa em gái thì vẫn là chính mình, mặt khác, cả chị con bé cũng thế. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hết lo lắng, thế nhưng, tôi không có cảm giác mình được yêu quý nhiều.”
“Hoo, hoo-hoo.” Lizard Priest bật cười. “Goblin Slayer-dono biết một vài thứ về việc là một người em trai. Có lẽ ngài ấy sẽ có một vài suy nghĩ về chuyện đó?”
“Ho.” Nam elf cất tiếng, một cảm giác gần gũi rõ ràng đã được khơi dậy. “Cậu ấy có một người chị gái?”
“Tại hạ đã được nghe kể như vậy.”
“… Tôi tự hỏi,” Goblin Slayer lẩm bẩm rồi hớp một ngụm sạch cốc rượu. “Tôi chẳng là gì ngoài gánh nặng cho chị của tôi.”
“Một tên nhóc luôn luôn gây chuyện, đó là điều bình thường.” Dwarf Shaman nói trong khi đổ một lượng rượu lớn vào chiếc cốc rỗng của mình. Khuôn mặt râu ria của ông nở một nụ cười nhẹ. “Không có gì phải xấu hổ cả.”
“Tôi không đồng tình.” Goblin Slayer uống cạn một chiếc cốc khác, khẽ lắc đầu. “Nếu tôi không có ở đó, đáng nhẽ chị ấy đã rời thị trấn.”
Và như thế thì tốt hơn cho mọi người. Anh gằn giọng. Rồi nốc cạn thêm một cốc khác nữa.
Dwarf Shaman rót thêm cho anh, và Goblin Slayer, lần tiếp theo, uống sạch cốc rượu đó.
“Tôi là người đã làm chị gái mình mắc kẹt trong làng.”
“Đừng nói những thứ ngu ngốc như thế.” Nam elf với chiếc mũ trụ chói sáng khịt mũi. “Chúng ta có bao giờ thắc mắc giá trị của một bông hoa sẽ húa tàn trong một năm hay không? Những hạt giống rơi trên cát có ý nghĩa thế nào? Liệu cậu có thể đo đếm sức nặng cuộc đời của một con chuột với một con rồng?”
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy?” Dwarf Shaman cất tiếng, vẫn đang vui vẻ uống rượu.
“Nó là một câu châm ngôn của tộc elf.” Nam elf đáp lại, như thể ban tặng cho họ một bí mật. “Bất cứ nơi đâu, bất cứ người nào, không quan trọng còn sống hay đã chết, tất cả đều bình đẳng[note40505]. Đó là một điều quý giá.” Anh giơ thẳng ngón trỏ của mình lên, tạo thành một vòng tròn trong không khí. Đó là một cử chỉ thanh tao đầy đẹp đẽ. “Tất cả đều là một trong cuộc sống. Một thứ đơn giản như vị trí, liệu có thay đổi được mức độ hạnh phúc của một con người?”
“Vậy à.” Goblin Slayer gật đầu. “… Tôi hiểu rồi.”
“Cậu nghĩ vậy là đúng.” Người chiến binh high elf nói rồi hít thở một hơi thật sâu. Không khí buổi đêm lấp đầy trong phổi của anh.
Tình yêu là định mệnh, định mệnh là cái chết.
Ngay cả một người hiệp sĩ, người mà phục vụ cho một thiếu nữ, một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào nanh vuốt của Tử Thần.
Ngay cả một vị hoàng tử, người mà kết thân với một Sky Drake, cũng phải bỏ lại người mình yêu.
Ngay cả một người lính đánh thuê, người mà say đắm một giáo sĩ, cũng sẽ rơi vào chiến trận để theo đuổi ước mơ của mình
Và cả một vị vua, người mà phải lòng một thánh nữ, dù có trong tay tất cả, nhưng không thể có được người đó.
Kết thúc cuộc đời không phải là chương cuối cùng của một sử thi anh hùng
Vì vậy, cuộc phiêu lưu mang tên cuộc sống sẽ tiếp tục cho đến phút cuối
Tình bạn và tình yêu, cuộc sống và cái chết
Từ những điều này chúng ta không thể thoát khỏi
Do đó ta chả phải sợ điều gì
Tình yêu là định mệnh và định mệnh là sai lầm.
Ho. Dwarf Shaman vỗ tay tán thưởng. Lizard Priest đảo mắt để thể hiện sự hưởng ứng của mình. Nam elf, sau khi hoàn thành bài hát, chắc hẳn phải cảm thấy vô cùng xấu hổ, bởi anh đẫ uống cạn chiếc cốc sừng của bản thân.
“Đó là lí do tại sao tôi sẽ kết hôn.” [note40502]
“… Nhưng rắc rối mà tôi đã gây ra cho chị gái mình,” Goblin Slayer nói bằng giọng điềm tĩnh, “là lí do mà chị ấy không bao giờ kết hôn.”
“Thêm lí do nữa để ngài trả lại món nợ này cho chị gái mình.”
“Ừ.” Goblin Slayer đáp, vỗ vai Lizard Priest. Anh vẫn còn nhiều việc phải suy nghĩ, và thậm chí là nhiều việc phải làm. “Đó là ý định của tôi.”