II.
Rốt cuộc thì vầng dương cũng lặn, làn hơi dịu mát của màn đêm đẹp đẽ tràn qua mặt đất. Những chòm sao lấp lánh sáng cũng dần mọc. Vào mùa này trong năm, những dải tinh vân hình xoắn ốc tỏa sáng rực rỡ nhất.
Cảng vũ trụ Heinesenpolis đang náo nhiệt vô cùng.
Trong sảnh chờ rộng rãi có đủ hạng người tụ tập. Có kẻ vừa trở về sau một chuyến du hành, cũng có người đang chuẩn bị lên đường. Có kẻ đón, có người đưa, có những thị dân bình thường mặc bộ vest đã cũ, có những người lính đội mũ bê rê đen trên đầu, có kỹ thuật viên khoác áo đồng phục, có bảo vệ giữ nghiêm nét mặt, mím chặt môi mình, có nhân viên cảng vội vàng sải bước cho kịp công tác, có trẻ con chạy nhảy, và cả những xe khuân vác hành lý tự hành len lỏi giữa dòng người tấp nập.
- Dương.
Jessica Edwards lên tiếng gọi người thanh niên bên cạnh cô.
- Ừ?
- Anh cũng nghĩ tôi là một kẻ phiền nhiễu nhỉ?
- Tại sao chứ?
- Giữa lúc phần đông thân nhân liệt sĩ khác lặng lẽ buồn đau, tôi lại gào thét trước mặt nhiều người như thế. Người khác thấy khó chịu cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Chỉ im lặng thì không sao thay đổi được hiện trạng này. Phải có một ai đó đứng ra đòi những nhà lãnh đạo nhận lãnh trách nhiệm. Dương nghĩ thế, nhưng chỉ nói đơn giản:
- Không đâu, không có chuyện đó đâu.
Hai người họ ngồi cạnh nhau trên sô pha tại sảnh chờ trong cảng vũ trụ.
Một tiếng nữa, Jessica sẽ lên tàu về lại hành tinh Terneuzen, gần thủ đô Heinesen. Cô vốn là một giáo viên dạy âm nhạc cho một trường cấp hai ở đó. Nếu thiếu tá Jean Robert Lapp còn sống, chắc chắn cô sẽ sớm từ chức và kết hôn với anh.
- Anh là một con người kiệt xuất, Dương à.
Jessica vừa nhìn ba cha con đi ngang qua trước mặt mình, vừa nói. Dương im lặng không đáp lời cô.
- Tôi đã nghe về những gì anh làm trong chiến dịch Astarte. Cả những chiến tích khi trước nữa... Jean Lapp vẫn chú ý tin tức về anh. Anh ấy luôn tự hào vì được là bạn cùng khóa của anh.
Jean Robert Lapp là một người đàn ông tốt. Jessica đã rất sáng suốt khi lựa chọn anh - Dương nghĩ thế với chút cô đơn. Jessica Edwards là con gái của vị chính ủy trường Sĩ quan, học trường Âm nhạc. Và bây giờ, cô là một giáo viên dạy nhạc vừa mất vị hôn phu...
- Các vị đề đốc của quân Liên minh nên nhìn lên anh mà tự thấy xấu hổ. Chỉ một chiến dịch mà chết trên 1 000 000 người! Về phương diện đạo đức thôi cũng đã đủ lấy làm xấu hổ.
Thực ra chỗ này có hơi khác một chút - Dương nghĩ - trước nay, ngoại trừ hành vi sát hại dân thường và phá vỡ hiệp định đình chiến, chưa từng có tiêu chuẩn nào về mặt đạo đức để phân định danh tướng cùng ngu tướng. Lúc ngu tướng giết một triệu lính của mình, danh tướng giết một triệu quân địch. Mà trong con mắt của những kẻ theo chủ nghĩa hòa bình tuyệt đối, giết chóc chính là giết chóc, cả hai đều là những tên giết người hàng loạt, chẳng có gì bất đồng.
Ngu tướng nên tự thấy xấu hổ vì sự bất tài của bản thân, nhưng chuyện này thuộc về một cấp độ khác với đạo đức. Chằng qua, Dương nghĩ, cho dù anh có chỉ ra điểm này, cô sẽ vẫn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Tiếng thông báo vang trong cảng. Jessica đứng dậy. Chuyến tàu của cô chuẩn bị rời đi.
- Thôi chào anh, Dương. Cảm ơn anh đã tiễn tôi.
- Bảo trọng nhé.
- Anh cũng vậy. Phải càng nổi danh hơn, cho cả phần Jean Robert nữa nhé.
Dương nhìn theo bóng lưng Jessica cho đến tận khi cô khuất sau lối lên tàu.
Nổi danh ư? Ý cô ấy bảo mình giết thêm càng nhiều quân địch nữa hay sao? Chắc là, không, chắc chắn cô ấy không nhận ra điểm này đâu. Làm như thế chỉ khiến cho rất nhiều người phụ nữ khác trên Đế quốc Ngân Hà rơi vào cùng cảnh ngộ với cô. Đến lúc đó, chắc bọn họ cũng sẽ vì ai đó mà phẫn bộ, bi thương...
- Xin lỗi... Cậu là chuẩn tướng Dương Văn Lý phải không?
Đó là tiếng của một cụ bà. Dương chậm rãi quay đầu lại. Trước mặt anh là một người phụ nữ lớn tuổi ăn vận sang trọng, dắt theo một đứa bé trai độ chừng năm sáu tuổi.
- Vâng...
- A, tôi biết ngay mà. Tới đây, Will, vị này là anh hùng Astarte đấy. Con mau chào hỏi đi.
Cậu nhóc rụt rè trốn sau lưng bà lão.
- Người ta gọi tôi là bà Mayer. Cả chồng lẫn con trai tôi, cha của thằng bé này, đều anh dũng hi sinh trong khi chiến đấu với quân Đế quốc. Tôi đã xem tin tức về chiến công của cậu và vô cùng biết ơn cậu. Hôm nay gặp được cậu ở đây quả là vinh hạnh cho bà cháu tôi.
- ...
Dương tự hỏi lúc này anh nên tỏ vẻ thế nào cho phải.
- Thằng bé này nói nó cũng muốn đi lính. Nó muốn giết quân Đế quốc trả thù cho cha nó... Xin lỗi chuẩn tướng Dương, liệu cậu có thể cho phép nó bắt tay cậu không? Được bắt tay một vị anh hùng như cậu sẽ là động lực khích lệ thằng bé.
Dương không dám nhìn thẳng gương mặt bà cụ.
Nghĩ rằng không nói tức là đồng ý, bà cụ kéo cháu mình tới trước mặt vị đề đốc trẻ. Nhưng cậu nhóc chỉ nhìn Dương chằm chằm, còn hai tay thì túm áo bà mình không buông.
- Con làm gì vậy Will? Đó đâu phải là hành vi của một người lính dũng cảm!
- Bà Mayer...
Dương hoảng hốt cất tiếng ngăn bà:
- Tới khi Will lớn thì chắc kỷ nguyên hòa bình cũng đến rồi. Bà không cần ép cậu nhóc vào quân đội đâu... Nhóc à, chào nhé.
Khẽ gật đầu chào, Dương mau chóng xoay lưng, sải bước rời khỏi chỗ này. Thực ra anh càng muốn chạy trốn khỏi đây. Và anh không nghĩ hành động này của mình có chút nào mất danh sự.