III.
Khi Dương về đến căn hộ số 24 đường Silver Bridge của anh, đã là 8 giờ tối theo giờ Heinesen. Nơi đây là khu nhà dành cho những sĩ quan có cấp bậc cao trong quân đội, dân cư chủ yếu là sĩ quan độc thân cùng những gia đình ít người. Mùi hương cây cỏ thiên nhiên thấm đẫm trong không khí.
Nhưng những ngôi nhà ở chốn này không thể gọi là mới hay sang trọng. Mặc dù đất đai rộng rãi, cây cối cũng nhiều, nhưng cũng chính điều đó khiến kinh phí xây mới lẫn duy tu thiếu hụt.
Dương bước xuống khỏi lối đi tự động, băng ngang qua bãi cỏ chung rộng rãi nhưng bị chăm sóc khá tồi. Cánh cửa gắn thiết bị nhận dạng rít lên như kháng nghị lượng công tác quá mức nặng nề lúc mở ra chào đón vị chủ nhân nhà B6.
Nếu mình tự bỏ tiền thì đã thay xong cánh cửa từ lâu - Dương nghĩ thế. Tiếc là lúc đó anh không biết nên đã báo cho bộ phận quản lý.
- Chuẩn tướng về rồi ạ?
Cậu thiếu niên có tên Julian Mintz bước ra chào anh.
- Con còn tưởng tối nay chú không về nhà kia. Nhưng vậy cũng tốt. Con có làm món cừu Ireland chú thích ăn đấy.
- Nói vậy chú nhịn đói trở về là đúng rồi. Mà sao con nghĩ là chú không về?
- Thiếu tướng Caselnes gọi cho con. - Cậu thiếu niên vừa cầm lấy chiếc mũ lính từ tay Dương, vừa trả lời - Chú ấy nói còn chưa làm lễ xong thì chú đã cùng một vị đại mỹ nhân rời đi, tay trong tay.
- Thằng cha này...
Dương đứng nguyên nơi bậc cửa mà cười khổ.
Anh là người giám hộ của cậu nhóc 14 tuổi có tên Julian Mintz này. Cậu bé có chiều cao cũng vừa đúng tầm tuổi, mái tóc màu lanh, đôi mắt nâu sẫm và gương mặt thanh tú. Bạn bè anh đều gọi Julian là “thằng nhóc nhà Dương”.
Dương Văn Lý thành người giám hộ cho Julian cách đây hai năm, theo đạo luật “Phúc lợi đặc biệt dành cho con cái quân nhân trong thời chiến”, hay còn gọi là “Đạo luật Traverse” - theo tên người đề ra đạo luật này.
Cuộc chiến giữa Liên minh Các Hành tinh Tự Do và Đế quốc Ngân Hà đã kéo dài suốt một thế kỷ rưỡi. Trong tràng chiến tranh dằng dai này, đã có vô số người thương tật, tử vong. Đạo luật Traverse ra đời chính là để giúp đỡ đám trẻ mồ côi trong chiến tranh, đồng thời đảm bảo sức chiến đấu trong tương lai.
Lũ trẻ mồ côi được thân nhân lính tráng nuôi nấng. Phía chính phủ cũng cho vay một khoản phí nuôi dưỡng nhất định để chúng học hành đến năm 15 tuổi. Sau đó, chính lũ trẻ sẽ quyết định mình tiếp tục theo học ở đâu. Bất quá, nếu chúng có nguyện vọng làm lính và nộp đơn nhập học các trường quân đội như Học viện Sĩ quan hay Đại học Kỹ thuật, chúng không cần phải hoàn trả chi phí nuôi dưỡng đã vay khi trước.
Các bé gái cũng là nguồn nhân lực không thể thiếu trong các công tác hậu cần như tiếp viện, quản lý, vận chuyển, liên lạc, thu thập và xử lý thông tin...
- Có thể nói, ý tưởng này xuất phát từ chế độ học đồ thời Trung cổ. Khuyết điểm to lớn nhất của nó chính là dùng tiền bạc để ràng buộc tương lai lũ trẻ.
Năm đó, Caselnes hãy còn đang công tác tại Tổng cục Cần vụ Hậu phương đã giải thích với vẻ mỉa mai như thế.
- Nhưng nói đi phải nói lại, thực tế là con người ta không có thứ gì bỏ bụng thì không sống nổi. Cho nên mới phải có chế độ giám hộ này. Cậu cũng nhận nuôi một đứa đi.
- Tôi còn chưa lập gia đình mà.
- Thì đó. Cậu đã không thực hiện nghĩa vụ cưới vợ nuôi con cho giúp ích cho xã hội thì cũng phải bỏ ra một chút phí nuôi dưỡng, nhận giám hộ bớt một đứa đi chứ. Gật đầu cái nào, chàng quý tộc độc thân.
- Biết rồi. Nhưng chỉ một đứa thôi đấy.
- Nói vậy tức là hai đứa cũng được phải không?
- Một là quá đủ rồi.
- Thế à, thôi để tôi tìm cho cậu một thằng nhóc có sức ăn gấp đôi người bình thường vậy.
Bốn ngày sau cuộc trò chuyện, Julian xuất hiện trước cửa nhà Dương.
Cũng ngay trong ngày hôm đó, Julian đã xác lập xong địa vị của cậu trong ngôi nhà. Trước khi có Julian, thành viên duy nhất của nhà họ Dương khó có thể coi là một người có tài quản gia. Ngay cả khi có máy tính gia dụng trong nhà, Dương cũng chẳng buồn nhập dữ liệu đầu vào, khiến nó thành một món đồ vứt xó. Những máy móc khác trong căn hộ cũng chung số phận phủ bụi.
Xem ra Julian đã hạ quyết tâm, cho dù là vì chính bản thân, cậu cũng phải bắt tay vào dọn dẹp bằng hết ngôi nhà. Hai ngày sau khi nhận nuôi Julian, Dương có việc phải ra ngoài công tác ít lâu. Và một tuần sau, về đến cửa, Dương nhận ra ngôi nhà của anh đã bị liên minh của trật tự cùng hiệu suất chiếm lĩnh.
- Con đã sắp xếp dữ liệu trên máy tính thành sáu loại - Vị tư lệnh quân chiếm đóng mới 12 tuổi báo cáo với chủ nhân ngôi nhà hãy còn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ - Ừm, một là quản lý chi tiêu trong nhà, hai là máy móc, ba là bảo mật, bốn là các loại tin tức, năm là học tập và sáu là giải trí. Dự toán trong nhà và thực đơn hàng ngày thuộc mục 1; điều hòa, máy hút bụi, máy giặt... ở mục 2; những thứ như hệ thống an ninh, phòng cháy... trong mục 3; các loại tin tức, dự báo thời tiết, vật giá... đều đặt ở mục 4... Đại tá nhớ hết chỗ này đi ạ.
Năm đó Dương hãy còn là đại tá. Người đại tá trẻ tuổi câm nín ngồi xuống bộ sô pha trong phòng khách kiêm phòng ăn, tự hỏi mình phải nói gì với tên xâm lược đang nở nụ cười ngây thơ này cho phải.
- Chỗ đó con dọn dẹp và hút bụi xong rồi. Drap trải giường con cũng đã đem giặt. Ừm... Con nghĩ là nhà cửa đã gọn gàng rồi, nhưng đại tá thấy còn chỗ nào chưa tốt không ạ? Đại tá còn cần gì nữa không?
- ... Lấy cho ta ly hồng trà đi.
Khi bảo thế, Dương vốn định nhấp chút hồng trà yêu thích của mình cho đỡ khát rồi mới mắng cậu nhóc sau. Nhưng khi cậu thiếu niên chạy như bay vào bếp, bưng bộ đồ trà sạch tinh tươm như mới ra rồi pha thứ trà trên hành tinh Shiron ngay trước mặt anh, thủ pháp của cậu nhóc làm Dương giật mình.
Ngay khi nhấp hớp trà đầu tiên cậu bé pha, Dương liền bị cậu ta chinh phục. Tách trà thuần vị, ngát hương. Người cha đã mất của Julian chỉ là đại úy Hạm đội Vũ trụ nhưng trà nghệ của ông thì vượt xa Dương, và ông đã dạy cho con trai mình về các chủng loại trà cùng với cách pha chúng.
Nửa tháng sau khi Dương để Julian toàn quyền quản lý mọi chuyện trong nhà, lúc Caselnes đến chỗ Dương chơi cờ, anh ta đảo mắt nhìn quanh gian phòng mà nhận xét:
- Nhà cậu gọn gàng như thế này là lần đầu tiên trong lịch sử đấy. Xem ra các cụ nói cấm có sai, phụ vô năng thì tử có tài.
Dương không vặn lại anh ta.
oOo
Đã hai năm trôi qua. Julian đã cao thêm 10cm, thành một cậu trai đúng nghĩa. Có vẻ thành tích học tập của cậu cũng rất không tồi. Nói “có vẻ” là vì Dương chưa bao giờ phải nhận thông báo rằng đối tượng giám hộ của anh thi không đạt chuẩn, và thi thoảng Julian lại mang về nhà một ít giải thưởng, huy chương. Nói theo kiểu của Caselnes thì đây là “thanh xuất ư lam”[1][note14826] .
- Hôm nay phía trường học hỏi con có dự tính gì cho sang năm không.
Không mấy khi Julian lên tiếng vào giữa bữa ăn như thế. Chiếc muỗng trên tay Dương ngừng lại. Anh nhìn cậu thiếu niên trước mặt:
- Không phải tới tháng sáu sang năm con mới tốt nghiệp sao?
- Có quy định là lấy đủ học phần thì có thể tốt nghiệp sớm nửa năm.
- Ồ.
Mình đúng là một người giám hộ vô trách nhiệm - Dương thầm than.
- Con định nhập ngũ à?
- Dạ. Con là con lính mà.
- Đâu có luật nào quy định con cái phải nối nghiệp cha mẹ. Cha của chú là một thương gia đó thôi.
Dương cho Julian biết rằng, nếu cậu muốn làm một nghề nào khác cũng không sao cả. Trong tâm trí Dương chợt hiện lên gương mặt cậu bé Will anh gặp ngoài cảng.
- Nhưng nếu không nhập ngũ, con phải hoàn lại chi phí nuôi dưỡng...
- Chú trả cho con.
- Ơ?
- Con coi thường người giám hộ của con quá rồi đấy. Tiền tiết kiệm của chú thừa sức trả khoản đó. Quan trọng hơn, con không cần phải cố tốt nghiệp cho sớm đâu. Cứ vui chơi thêm ít lâu nữa đi.
Gò má cậu thiếu niên thoáng ửng đỏ:
- Con không muốn làm phiền chú thêm...
- Nói gì thế hả, nhóc? Con là trẻ con. Và người lớn có trách nhiệm nuôi dưỡng lũ trẻ đến khi chúng trưởng thành.
- Cảm ơn chú. Nhưng...
- Nhưng cái gì? Con muốn vào quân đội tới thế hả?
Julian trộm liếc qua khuôn mặt Dương với vẻ bất an:
- Con nghe nói chú ghét lính...
- Ừ, chú ghét lính.
Câu trả lời thẳng thừng của Dương làm cậu nhóc càng hoang mang thêm:
- Nhưng, nếu là vậy, sao chú còn nhập ngũ?
- Tại chú bị ép. Mà chú cũng không có năng lực làm gì khác.
Dương dùng xong bữa cơm, lấy khăn giấy lau miệng. Julian thu dọn bàn ăn, rồi dùng máy tính gia dụng khởi động máy rửa chén. Tiếp đó, cậu nhóc dọn bộ đồ trà ra, bắt đầu pha trà Shiron.
- Mà thôi, con cứ suy nghĩ thêm rồi hãy quyết định. Không có gì phải vội cả.
- Vâng. Con sẽ suy nghĩ. Mà, chú này, tin tức nói là Bá tước Lohengramm mới 15 tuổi đã vào quân đội có đúng không ạ?
- Hình như vậy thật.
- Họ có phát hình ảnh của anh ta. Trông anh ta đẹp trai lắm. Chú có thấy mặt anh ta chưa?
Nếu là khuôn mặt của Bá tước Lohengramm thì dù không trực tiếp mặt đối mặt, nhưng Dương cũng trông thấy hình ảnh lập thể của anh ta vài lần. Nghe đâu độ nổi tiếng của anh ta trong đám nữ binh ở tổng cục hậu cần còn cao hơn cả vị sĩ quan nào đó trong Liên minh. Chuyện đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì Dương chưa bao giờ gặp được một người nào xinh đẹp hơn anh ta cả.
- Nhưng chú thấy mình cũng đâu có xấu. Đúng không, Julian?
- Chú muốn thêm sữa hay brandy vào trà?
- ... Brandy.
Đúng lúc này, đèn báo động đột nhiên lóe lên quầng sáng đỏ. Tiếng rít điếc tai cũng vang khắp gian phòng. Julian vội bật màn hình hiển thị. Thiết bị quét hồng ngoại cho thấy bên ngoài có cả một đoàn người. Tất cả họ đều đội khăn trùm đầu màu trắng che kín mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt.
- Julian.
- Dạ?
- Dạo gần đây hay có màn hề xiếc đường phố tới tận nhà biểu diễn sao?
- Đó là Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc.
- Chú chưa nghe danh đoàn xiếc này bao giờ cả.
- Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc là một tổ chức theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Họ ra tay quấy rối những ai có hành động hay phát ngôn phản chiến, phản quốc nên dạo gần đây khá là nổi tiếng... Nhưng lạ thật, sao họ lại muốn xông vào nhà chúng ta chứ? Chú vừa mới được khen thưởng kia mà? Nhà ta có gì cho họ chỉ trích đâu?
- Bọn họ có bao nhiêu người?
- 42 người. Họ đã tiến vào trong sân. A, 43, 44 người rồi.
- Chuẩn tướng Dương!
Tiếng quát qua micro khuếch âm lớn tới nỗi làm rung chuyển cả bức tường kính cường lực.
- Vâng, vâng.
Dương lên tiếng. Nhưng ngoài phòng hẳn là không nghe được.
- Chúng ta là quân đoàn của những con người yêu nước chân chính - Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc. Chúng ta cáo buộc ngươi! Ngươi đã vì chiến công của mình mà tự cao, làm ra hành động đả kích chiến ý, làm loạn quân tâm! Mau tự xét lại mình đi!
Dương cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Julia rơi bên gò má mình.
- Chuẩn tướng Dương, ngươi đã xúc phạm buỗi lễ truy điệu thiêng liêng. Giữa lúc mọi người tham dự đang nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi lật đổ Đế quốc của Bộ trưởng Quốc phòng, chỉ có một mình ngươi là ngồi yên tại chỗ. Thái độ trào phúng quyết tâm chung của toàn dân đó cần phải bị cảnh cáo! Nếu ngươi có ý kiến gì, hãy ra trước mặt chúng ta mà nói. Nhưng chúng ta báo trước, gọi cảnh sát cũng vô dụng mà thôi. Chúng ta biết cách quấy nhiễu hệ thống báo động.
Ra là vậy - Dương đã hiểu. Phía sau Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc có sự chống lưng của “con người vô cùng yêu nước” là Trunicht. Chỉ bằng vào bài diễn thuyết mang nội dung kiểu súp gà[2][note14827] rẻ tiền kia là đủ biết.
- Chú làm chuyện đó thật ạ? - Julia hỏi.
- Ừ.
- Tại sao chứ? Dù cho không đồng ý thì chú cũng cứ đứng lên vỗ tay, như vậy thì đâu có chuyện gì. Người khác đâu thể biết chú nghĩ gì trong đầu!
- Con nói chuyện nghe hệt như thiếu tướng Caselnes ấy.
- Loại chuyện này đừng nói là thiếu tướng Caselnes, tới trẻ con cũng biết!
- ... Sao ngươi không bước ra đây? Ngươi còn biết hổ thẹn sao? Nếu ngươi biết tới hai chữ hối hận thì mau bước ra đây cho chúng ta thấy rõ thành ý ăn năn của ngươi!
Bên ngoài lại có tiếng người hô hào. Dương tức giận đứng bật dậy. Julian vội vàng kéo lại ống tay áo của anh:
- Chuẩn tướng ơi, họ có mắng chửi thế nào thì chú cũng không thể động võ với họ đâu.
- Con nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chẳng lẽ chú không thể nói chuyện phải trái với họ?
- Nhưng chú đâu có nói chuyện.
- ...
Đúng lúc này, cánh cửa sổ bằng kính cường lực phát ra một tiếng nứt chói tai. Cánh cửa này vốn không thể vỡ vì bị ném vài viên đá thông thường. Trong nháy mắt sau đó, một quả cầu kim loại to cỡ đầu người bay vào trong phòng, đập vào chiếc tủ âm tường. Mấy món đồ sứ bày trong tủ lập tức bị đập nát. Rồi quả cầu nặng nề rơi xuống sàn.
- Nguy hiểm! Nằm xuống mau!
Dương hét lên. Julian chộp lấy máy tính gia dụng rồi lăn xuống dưới sô pha. Ngay sau đó, quả cầu kim loại nổ tung, mảnh vỡ văng tứ tán. Một tràng tiếng động vang khắp gian phòng. Từ thiết bị chiếu sáng đến bộ đồ ăn, ghế ngồi... đều tan hoang hết cả.
Dương ngẩn ra. Quả lựu đạn Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc vừa ném vốn là loại bộc phá không dùng hỏa dược được đội công binh sử dụng để phá hủy những tòa nhà nhỏ ở những nơi có nguy cơ cháy cao.
Xem ra bọn họ đã chỉnh độ phá hoại xuống mức thấp nhất, chứ giữ nguyên mức thông thường thì cả ngôi nhà đã bị thổi bay. Nhưng dù là vậy, làm thế nào mà dân thường lại có được vũ khí dùng trong quân đội?
Dường như nghĩ đến gì đó, Dương búng tay. Tiếc là anh chẳng gây ra được tiếng động đàng hoàng nào.
- Julian, công tắc vòi nước ở đâu?
Mục 2.A.4. Chú định đối phó bọn họ ạ?
- Chú cũng phải dạy cho họ biết chút phép tắc chứ.
- ... Chú đã nói vậy thì, đây.
- Thế nào rồi? Ngươi nói gì đi chứ? Nếu ngươi không trả lời, chúng ta đành phải...
Tiếng hô hào bên ngoài đột nhiên chuyển thành tiếng hét. Thì ra vòi phun nước cao áp đã phun thẳng dòng nước ở áp suất cao nhất vào đám người quấn khăn trắng. Cả đám người ướt sũng như bị mưa xối chạy tán loạn hòng thoát khỏi màn nước.
- Giờ thì các người đã biết một quý ông sẽ đáng sợ thế nào khi bị chọc giận rồi chứ, lũ lưu manh!
Dương vừa lên giọng mắng, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên phía đằng xa. Có lẽ hàng xóm đã gọi cho họ.
Nhưng thực tế là chuyện đã kết thúc rồi cảnh sát mới thong dong tới muộn. Điều này cũng cho thấy sức ảnh hưởng to lớn đến bất ngờ của thế lực ẩn phía sau những kẻ tự xưng là Đoàn Kỵ sĩ Ưu Quốc này. Chỉ e chống lưng cho họ quả đúng là Trunicht.
Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc đã sớm rút lui. Nhưng Dương không có tâm trạng đâu mà ca khúc khải hoàn. Mấy viên sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục xanh đã đến muộn còn bình luận rằng Đoàn kỵ sĩ Ưu Quốc đúng là tập hợp những con người nhiệt tình yêu nước làm anh thấy khó ở:
- Nếu đúng như các cậu nói, sao bọn họ không vào quân đội đi? Nửa đêm bao vây một ngôi nhà có trẻ nhỏ, còn gây ồn ào náo loạn mà là yêu nước sao? Hơn nữa, nếu chuyện bọn họ làm là chính đáng, cớ gì bọn họ phải giấu mặt? Làm gì có cái lý nào như thế!
Trong lúc Dương tranh cãi với cảnh sát, Julian đã tắt vòi nước, bắt đầu dọn dẹp căn hộ đã tan hoang của họ.
- Để chú giúp một tay. - Dương nói sau khi đã đuổi mấy viên cảnh sát có cũng như không kia đi. Julian phẩy tay:
- Không cần đâu. Chú chỉ toàn gây rối thêm thôi. Qua ngồi chỗ cái bàn đằng kia dùm con đi.
- Ngồi... lên bàn?
- Con dọn dẹp xong ngay thôi.
- Vậy chú ngồi lên bàn rồi làm gì nữa?
- Đây, con pha trà xong rồi. Chú ngồi uống đi.
Dương vừa càu nhàu vừa ngồi khoanh chân trên bàn trà, nhìn mấy mảnh gốm sứ Julian đang dọn mà than thở.
- Cái đó là sứ đỏ Vạn Lịch. Nó là món đồ thật duy nhất trong số di sản cha của chú để lại cho chú đấy.
oOo
Đến chừng 10 giờ đêm, lúc thiếu tướng Caselnes gọi video đến, Julia đã dọn dẹp gần xong căn hộ.
- Chào nhóc, người giám hộ của nhóc có nhà không?
- Ở bên kia ạ.
Julian chỉ về phía chiếc bàn. Vị chủ nhân nhà họ Dương lúc này hãy còn đang nhàn nhã ngồi khoanh chân uống trà. Caselnes mất chừng năm giây quan sát tình hình rồi mới hỏi:
- Lúc ở nhà cậu có thói quen leo lên bàn ngồi à?
- Còn phải coi là thứ mấy trong tuần nữa.
Dương ngồi nguyên trên bàn mà trả lời. Caselnes cười méo xệch.
- Thôi không đùa nữa, có chút chuyện gấp cần cậu tới Cục Tác chiến Tổng hợp. Xe tự hành sẽ tới đón cậu ngay.
- Ngay bây giờ à?
- Là lệnh trực tiếp từ cục trưởng Sithole.
Tiếng động khi đặt tách trà xuống bàn của Dương hơi lớn hơn bình thường. Julian cũng thoáng sửng sốt, nhưng rồi cậu nhóc mau chóng đi lấy quân phục cho người giám hộ của mình.
- Đồng chí cục trưởng cần gì ở tôi chứ?
- Tôi chỉ biết là có chuyện gấp mà thôi. Phần còn lại phải chờ cậu tới tổng bộ.
Video bị ngắt. Dương còn khoanh tay ngẫm nghĩ một hồi. Đến khi anh quay người lại, Julian đã dùng cả hai tay đưa bộ quân phục tới trước mặt anh. Và giữa lúc anh thay quần áo thì xe công từ tổng cục cũng đến nơi. Dương không khỏi cảm thấy đêm nay quá sức bận rộn.
Trước khi rời nhà, Dương quay lại dặn Julian:
- Chắc là chú sẽ về trễ đấy. Con cứ đi ngủ trước đi.
- Dạ.
Julian đáp. Nhưng chẳng hiểu sao Dương cứ có cảm giác là cậu thiếu niên sẽ nói mà không giữ lời.
- Julian này, chuyện tối hôm nay có thể sẽ thành chuyện cười cho sau này, nhưng trong tương lai gần thì chưa. Xem ra thời kỳ đen tối lại tới gần chúng ta thêm một chút rồi.
Dương cũng không biết tại sao mình đột nhiên nói thế. Julian ngước lên nhìn thẳng vị đề đốc trẻ tuổi:
- Chuẩn tướng, có lẽ con đã nói quá nhiều chuyện dư thừa, xin chuẩn tướng hãy quên hết chúng đi. Người chỉ cần đi trên con đường mà người tin là đúng. Con tin lựa chọn của chuẩn tướng đúng đắn hơn bất kỳ ai.
Dương nhìn thẳng người thiếu niên, định nói gì đó, rồi lại không sao nói nên lời. Cuối cùng, anh chỉ lặng lẽ xoa mái đầu màu lanh của cậu. Rồi anh quay lưng, bước lên chiếc xe tự hành. Julian đứng bất động đến tận khi đường nét chiếc xe hòa tan vào giữa màn đêm.