Ginga Eiyuu Densetsu

i

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

I.

Cục Tác chiến Tổng hợp của quân đội Liên minh Các Hành tinh Tự do là một tòa nhà gồm 50 tầng trên mặt đất cùng 80 tầng dưới lòng đất nằm trong vành đai rừng lá rụng ở nửa bán cầu Bắc hành tinh Heinesen. Chung quanh nó là Phòng Khoa học Công nghệ, Tổng cục Hậu cần, Bộ Tư lệnh Phòng vệ Vũ trụ, trường Sĩ quan, Bộ Tư lệnh Thủ đô... Những tòa kiến trúc này tạo thành một khu quân sự có vòng bán kính 100km lấy thủ đô Heinesenpolis làm trung tâm.

Tại Hội trường lớn chiếm đến 4 tầng lầu của Cục Tác chiến Tổng hợp đang diễn ra lễ truy điệu cho các liệt sĩ đã hi sinh trong chiến dịch Astarte. Hôm nay là ngày thứ hai kể từ lúc đoàn quân viễn chinh đến hệ sao Astarte mỏi mệt kéo lê tàn binh bại tướng đã tổn thất sáu phần trở về. Một buổi chiều đẹp trời.

Các lối đi đến hội trường chính đều bị khách khứa nhồi đầy. Trong số họ có thân nhân liệt sĩ, có nhân viên chính phủ, quân đội... và có cả Dương Văn Lý.

Vừa đáp lại mấy câu chào hỏi từ những người chung quanh, Dương vừa ngửa đầu, phóng tầm mắt ra bầu trời xanh phía bên ngoài. Dù không thể trông thấy, nhưng anh biết trong bầu khí quyển và tầng tầng không gian ngoài kia có vô số vệ tinh quân sự đang lặng im bay qua chốn này.

Trong số đó có cả chuỗi 12 vệ tinh liên kích “Chuỗi ngọc Artemis” - hệ thống vũ khí hủy diệt hàng loạt với quy mô cực lớn của Bộ Tư lệnh Phòng vệ Vũ trụ. Lãnh đạo quân Liên minh từng tự hào tuyên bố rằng: “Chỉ cần có nó, hành tinh Heinesen bất khả xâm phạm”. Mỗi khi nghe những lời này, Dương lại nghĩ đến số phận chung của hầu hết những tòa pháo đài được mệnh danh “bất khả xâm phạm” trong lịch sử: bị phá hủy hoàn toàn. Phải chăng sức mạnh quân sự đã khiến con người ta trở nên tự mãn?

Dương Văn Lý giơ hai tay vỗ nhẹ mặt mình. Dường như hệ thần kinh của anh hãy còn chưa tỉnh táo. Anh đã ngủ suốt 16 tiếng đồng hồ, nhưng trước đó, anh không hề chợp mắt trong suốt 60 tiếng.

Dương cũng chưa có được một bữa ăn đúng nghĩa. Dạ dày anh gần như kiệt sức nên chỉ có thể uống một chút canh rau Julian hâm nóng cho. Vừa về đến cư xá dành cho sĩ quan, Dương đã ngã xuống giường. Giờ ngẫm lại, anh vẫn không tài nào nhớ nổi mình đã nói gì với cậu thiếu niên do anh giám hộ trong suốt một tiếng đồng hồ kể từ khi thức dậy đến lúc ra khỏi nhà.

(Thật tình, mình đúng là một người giám hộ không đủ tư cách...)

Dương đang nghĩ như thế thì có người vỗ vai anh. Quay đầu lại, Dương trông thấy người đàn anh khóa trên trong Học viện Sĩ quan - thiếu tướng Alex Caselnes đang tươi cười:

- Còn chưa tỉnh ngủ à, anh hùng Astarte?

- Ai là anh hùng chứ?

- Nhân vật đang đứng trước mặt tôi đây chứ ai. Cậu chưa xem tin tức online à? Các tờ báo đều viết như vậy cả.

- Tôi chỉ là tướng bên thua thôi.

- Thì đúng rồi, quân Liên minh bại trận. Cho nên họ cần đắp nặn cho ra một anh hùng. Chứ còn thắng lợi thì đâu việc gì phải làm thế. Bại trận mới phải dựng lên một anh hùng để đánh lạc hướng dân tình. Hồi El Facil cũng vậy mà.

Lối ăn nói cà lơ phất phơ này là đặc trưng của Caselnes. Anh là một người đàn ông 35 tuổi, vóc người trung bình và cơ thể khỏe khoắn. Hiện giờ anh đang là phó quan thứ hai của Nguyên soái Sidney Sithole tại Cục Tác chiến Tổng hợp. Anh giàu kinh nghiệm làm việc nơi bàn giấy hơn là ngoài tiền tuyến, lại có năng lực lập kế hoạch cùng xử lý công vụ nên cầm chắc chiếc ghế cục trưởng Tổng cục Cần vụ trong tương lai.

- Anh ra đây vào lúc này có ổn không thế? Tôi cứ tưởng làm phó quan sẽ bận đủ thứ chuyện vặt vãnh kia?

Trước câu phản pháo nhẹ, khóe môi vị thiếu tướng tài năng nhếch lên thành nét cười:

- Bên chủ sự lễ truy điệu lần này là cục Tổ chức. Thực ra họ còn không thèm mời cả bên quân đội lẫn gia quyến liệt sĩ. Chỉ có ngài bộ trưởng Bộ Quốc phòng là hăng hái nhất mà thôi. Nói thẳng ra thì vụ này cũng là một màn vận động chính trị để ông ta giữ ghế trong nhiệm kỳ tới thôi.

Lúc này, trong tâm trí cả hai đồng thời hiện lên gương mặt của vị Bộ trưởng Quốc phòng chính phủ Liên minh: Job Trunicht.

Trunicht là một chính trị gia trẻ, chỉ mới 41 tuổi, vóc người cao ráo và khá điển trai. Ông là một người thuộc phái cấp tiến có lập trường cứng rắn với phe Đế quốc. Một nửa số người quen biết Trunicht coi ông là một nhà hùng biện có tài, mà nửa còn lại thì coi ông là một tay ngụy biện đáng gờm.

Nguyên thủ của Liên minh, Chủ tịch Hội đồng Tối cao hiện nay là Royal Sanford. Vị chính trị gia lớn tuổi này vốn được bầu lên như một kiểu thỏa hiệp giữa các thế lực chính trị đang đấu đá. Là một chính khách cứng nhắc với những lề thói cũ, lại không có chút gì đặc sắc, Sanford hoàn toàn lu mờ trước ánh hào quang từ những chính trị gia trẻ hơn mình.

- Phải nghe bài diễn thuyết kích động rẻ tiền lại dài dòng của người này thì còn kinh khủng hơn thức đêm...

Caselnes nói với vẻ cay đắng. Nhưng trong quân đội, những kẻ như anh ta chỉ là thiểu số. Dẫu Trunicht có mua danh chuộc tiếng, trong quân đội vẫn có vô số người ủng hộ luận thuyết khuếch trương sức mạnh quân sự, lật đổ đế quốc của ông ta. Và Dương cũng là một thành viên thuộc thiểu số.

oOo

Chỗ ngồi của hai người họ trong hội trường cách nhau khá xa. Caselnes ngồi sau lưng cục trưởng Sithole chỗ hàng ghế khách quý, còn Dương thì ngồi ngay tại hàng ghế đầu trước sân khấu.

Buổi lễ truy điệu bắt đầu theo đúng nghi thức, cũng tiến hành đúng theo trình tự. Sau khi Chủ tịch Sanford dùng giọng điệu vô cảm đọc xong bài phát biểu do quan chức dưới trướng soạn thảo cho mình, đến lượt Bộ trưởng Quốc phòng Trunicht lên sân khấu. Trunicht vừa xuất hiện, không khí trong hội trường lập tức sống động lên, tiếng vỗ tay phát ra còn to hơn lúc Chủ tịch Hội đồng xuất hiện.

Trunicht không cầm theo bản thảo, chỉ cao giọng nói trước 60.000 người có mặt trong buổi lễ:

- Kính thưa toàn thể quý vị, kính thưa các đồng chí đang có mặt. Tại sao ngày hôm nay chúng ta lại cùng tập trung tại chốn này? Chúng ta ở đây là để tưởng nhớ 1 500 000 anh linh đã hi sinh để bảo vệ tinh vực Astarte. Họ đã cống hiến sinh mệnh trân quý của mình để bảo vệ tự do và hòa bình cho Tổ quốc này!

Nghe diễn thuyết đến đây, Dương đã phải dùng ý chí ngăn mình đừng bịt chặt cả hai tai. Làm thế nào mà một diễn giả lại có thể đem những lời càng nghe càng khiến người ta ngượng chín mặt như thế sắp xếp thành từng chuỗi câu từ hoa lệ, dùng sắc mặt bình thường phun ra, tạo thành một trò hề lố lăng đến thế? Là truyền thống có từ thời Hy Lạp cổ đại chăng?

- Tôi xin phép được nói về những sinh mệnh quý giá. Sinh mệnh chắc chắn là một thứ thiêng liêng. Nhưng, thưa quý vị, sự hi sinh của họ dạy cho chúng ta hiểu được rằng, có những thứ còn đáng giá hơn cả cuộc sống của mỗi cá nhân. Đó là gì? Là Tổ quốc! Là Tự do! Cái chết của họ vô cùng vĩ đại. Bởi vì họ đã hi sinh cái tôi nhỏ bé của mình cho đại nghĩa. Họ là những người chồng tốt, người cha tốt, người con ngoan, người tình vĩ đại. Họ có quyền được tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc dài lâu. Nhưng họ đã từ bỏ quyền lợi đó, bước ra chiến trường, và rồi hi sinh! Quý vị, xin hãy trả lời tôi! 1.500.000 người lính ấy vì sao mà chết?

- Vì lãnh đạo chỉ huy tác chiến quá tệ chứ sao.

Dương thì thầm. Tiếng độc thoại lại quá lớn. Một đám người ngồi chung quanh anh sửng sốt. Một vị sĩ quan tóc đen trẻ tuổi quay lại nhìn anh chằm chằm. Dương đảo mắt nhìn qua. Đối phương vội vàng dời ánh nhìn trở lại sân khấu.

Trước mặt họ, Bộ trưởng Quốc phòng còn đang tiếp tục bài diễn thuyết. Khuôn mặt Trunicht ửng hồng, hai mắt lấp lánh ánh sáng như mê như say:

- Đúng vậy. Câu trả lời chính là điều tôi vừa nói. Họ hi sinh cuộc sống của mình để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ Tự do của chính chúng ta! Chết vì một lý tưởng cao thượng đến nhường ấy chẳng lẽ không đáng giá? Chính họ đã dạy cho chúng ta một bài học hùng hồn rằng chỉ sống cho mình, rồi chết cho chính mình, thì nhỏ bé biết bao nhiêu! Quý vị hãy tự đặt Tổ quốc và Cá nhân mình lên bàn cân đi. Thứ nào so với sinh mệnh càng đáng giá? Quý vị hãy nhớ lấy sự thật này! Đây cũng là điều tôi muốn cao giọng kêu gọi: Tổ quốc cùng Tự do đáng giá cho chúng ta dùng tính mệnh đi đánh đổi! Chúng ta đang chiến đấu cho chính nghĩa! Hỡi những con người tự nhận mình “theo chủ nghĩa hòa bình” mà chủ trương nghị hòa với Đế quốc! Hỡi những con người theo chủ nghĩa lý tưởng, tin tưởng rằng chúng ta có thể đồng thời tồn tại với một nền độc tài! Các người hoàn toàn sai lầm rồi! Hành vi của các người, dẫu xuất phát từ động cơ nào, cũng sẽ dẫn đến kết quả duy nhất là làm suy yếu quốc lực Liên minh, là dẫn Đế quốc đến thắng lợi! Đế quốc sẽ không bao giờ cho phép tư tưởng phản chiến, tư tưởng hòa bình tồn tại. Liên minh chúng ta là một quốc gia tự do, chúng ta cho phép những tư tưởng bất đồng với quốc sách cùng tồn tại. Nhưng xin mọi người đừng quá ngây thơ. Hòa bình không phải là hai từ ngữ nhẹ nhàng khép môi mở miệng là có thể thốt ra!

Trong lòng Dương lúc này chỉ có một ý nghĩ: còn chủ chiến thì có thể trốn ở chỗ an toàn rồi mặc sức rêu rao. Dương thấy khó chịu khi đám đông quanh mình đang mỗi lúc một thêm cuồng nhiệt. Dù là ở thời đại nào, những kẻ kích động quần chúng luôn không thiếu người ủng hộ.

- Tôi dám khẳng dịnh: Những ai phản đối cuộc thánh chiến nhằm lật đổ nền độc tài của Đế quốc Ngân Hà đều là những kẻ phản quốc! Những kẻ không xứng làm công dân của đất nước đáng tự hào này! Chỉ những ai sẵn sàng chiến đấu đến cùng để bảo vệ cho xã hội tự do này, bảo vệ thể chế quốc gia này, mới xứng đáng là công dân thực thụ của Liên minh. Những kẻ không nhận thức được điểm này đều đáng hổ thẹn trước những anh linh nơi đây! Tổ quốc hôm nay là do cha ông chúng ta dày công xây dựng. Chúng ta biết lịch sử. Chúng ta hiểu rõ tổ tiên mình đã hi sinh bao nhiêu xương máu cho tự do hôm nay. Tổ quốc chúng ta có lịch sử vẻ vang như thế! Tổ quốc chúng ta tự do như thế! Lẽ nào chúng ta không đứng lên chiến đấu để bảo vệ thứ duy nhất đáng giá cho chúng ta hi sinh hết thảy? Chiến đấu đi! Quyết tử! Vì Tổ quốc! Liên minh vạn tuế! Nền Cộng hòa vạn tuế! Đả đảo Đế quốc!

Theo tiếng hô của Bộ trưởng Quốc phòng, thính giả gần như không còn lý trí. Bầu nhiệt huyết của 60.000 người trong hội trường sôi sục. Họ đứng bật dậy, hòa theo tiếng hô hào của Trunicht:

- Liên minh vạn tuế! Nền Cộng hòa vạn tuế! Đả đảo Đế quốc!

Vô số cánh tay giơ lên thành rừng. Những chiếc mũ lính bị tung lên cao. Tiếng vỗ tay rào rào vang vọng.

Giữa đám đông, chỉ có Dương điềm nhiên ngồi tại chỗ. Đôi mắt đen của anh thờ ơ nhìn vị diễn giả trên bục. Trunicht giơ cao hai tay đáp lại sự cuồng nhiệt của thính giả trong hội trường, rồi hạ tầm mắt, nhìn xuống hàng ghế thính giả đầu tiên.

Lập tức, ánh mắt ông ta lạnh xuống, khóe miệng cũng mím lại, lộ vẻ khó chịu. Viên sĩ quan trẻ tuổi hãy còn ngồi nguyên tại chỗ đã lọt vào tầm mắt của ông. Nếu anh ta ngồi ở hàng ghế phía sau, có lẽ Trunicht đã không nhận ra nhưng anh lại ngồi ngay phía trước. Giữa đám đông đang sục sôi với tình yêu tổ quốc thiêng liêng, ngay trước mắt ông lại xuất hiện một tên phản đồ!

- Đồng chí, cớ gì đồng chí không đứng dậy?

Người vừa tức giận gầm lên như thế là một sĩ quan trung niên có hai gò má dầy thịt cũng mang quân hàm chuẩn tướng như Dương. Anh lướt mắt nhìn sang, rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Đây là một đất nước tự do. Khi một người không muốn, anh ta có quyền không đứng dậy. Tôi chỉ đang thực hiện quyền tự do của mình thôi.

- Vậy, tại sao đồng chí không muốn đứng dậy?

- Tôi thực hiện quyền tự do không trả lời câu hỏi của mình nhé.

Dương Văn Lý biết lối trả lời của anh không hề thân thiện. Chắc chắn Caselnes sẽ cười anh vì kiểu chống đối trẻ con này. Nhưng Dương chẳng muốn tỏ ra chín chắn ở đây vào lúc này. Anh ghét phải đứng dậy, ghét việc vỗ tay gào lên câu Liên minh vạn tuế. Nhưng một khi việc không cảm động trước bài diễn thuyết của Trunicht bị đánh đồng là không yêu nước, người ta chỉ đành xuôi theo. Dẫu sao, kẻ hét lên rằng quốc vương không mặt quần áo là một đứa trẻ con chứ không phải người lớn[1][note14374].

- Đồng chí có ý gì...

Lúc vị chuẩn tướng trung niên quát thế, Trunicht lại hạ tay xuống, dùng động tác nhẹ nhàng ấy bình ổn cơn xúc động trong khán phòng. Theo động tác của ông, cơn cuồng nhiệt giảm dần đi, hội trường dần yên tĩnh lại. Mọi người cũng ngồi về chỗ cũ. Vị chuẩn tướng cũng trừng Dương một cái, rồi mang vẻ mặt bất mãn ngồi xuống.

- ... Thưa quý vị.

Trên bục, vị Bộ trưởng bộ Quốc phòng lần nữa mở miệng. Sau bài diễn thuyết dài và những tiếng hô, miệng ông đã có chút khô, giọng nói cũng hơi khàn. Sau một tiếng hắng giọng, ông tiếp tục bài diễn thuyết:

- Vũ khí mạnh nhất của chúng ta chính là ý chí thống nhất của toàn dân. Là một quốc gia tự do với nền chính trị dân chủ cộng hòa, dù mục tiêu có cao cả đến đâu, chúng ta cũng không thể cưỡng chế tất cả mọi người cùng tham gia. Tất cả mọi người đều có quyền tự do phản đối đất nước này. Nhưng chỉ cần là một công dân có lương tri, người đó sẽ hiểu được rằng, để đạt được tự do chân chính, chúng ta nhất định phải buông xuống cái tôi cá nhân nhỏ bé, phải đoàn kết, cùng nhau hướng về một mục đích chung. Thưa quý vị...

Nói đến đây, Trunicht ngừng lại, nhưng không phải vì miệng khô lưỡi khát. Mà vì ông thấy một người phụ nữ đang theo lối đi giữa hai hàng ghế khán giả, bước đến trước sân khấu. Đó là một cô gái khá trẻ có mái tóc màu nâu nhạt. Và xét đến chuyện có đến hơn phân nửa số nam giới quay nhìn về phía cô, hẳn là ngoại hình cô cũng rất khá. Theo bước chân cô, những tiếng xì xào từ hàng ghế khán giả cũng lặng lẽ tràn ra.

... Cô ấy là ai? Định làm gì?

Dương cảm thấy bắt chước những thính giả khác đi nhìn gái có vẻ tốt hơn là tiếp tục ngó mặt Trunicht, nhưng khi trông thấy cô, anh không khỏi cau mày. Anh biết cô gái này.

- Thưa ngài Bộ trưởng Quốc phòng...

Cô cất giọng trầm trầm khi bước lên bục sân khấu:

- Tôi là Jessica Edwards. Là vị hôn thê, không, là vợ của Tham mưu Jean Robert Lapp thuộc hạm đội IV đã hi sinh trong chiến dịch Astarte.

- Này...

Đến cả “nhà lãnh đạo nhiệm kỳ tới” cực giỏi hùng biện cũng không thốt nên lời.

- Tôi rất tiếc vì mất mát của chị. Nhưng...

Một câu nói vô nghĩa. Bộ trưởng Quốc phòng vô thức đảo mắt nhìn khắp hội trường rộng rãi. 60 000 thính giả đang im lặng chờ ông trả lời. Tất cả bọn họ đều nín thở, nhìn chăm chăm vào cô gái vừa mất vị hôn phu.

- Ngài không cần phải an ủi tôi, thưa bộ trưởng. Hôn phu của tôi đã anh dũng hi sinh để bảo vệ cho Tổ quốc thiêng liêng này.

Jessica bình thản lên tiếng, xoa dịu cơn bối rối của Trunicht. Vẻ an tâm hiện lên trên gương mặt người bộ trường:

- Là vậy sao... Chị đúng là tấm gương mẫu mực cho những phụ nữ chốn hậu phương. Chắc chắn chúng tôi sẽ bồi đắp những tổn thất cũng như tưởng thưởng xứng đáng cho tinh thần của chị.

Bộ dạng không biết xấu hổ của Trunicht làm Dương nhắm nghiền hai mắt mình. Anh không khỏi nghĩ, quả nhiên, không có chuyện gì mà một kẻ thiếu dây thần kinh xấu hổ không làm được.

Phía bên kia, Jessica vẫn bình tĩnh đáp:

- Cảm ơn ngài. Tôi chỉ có một câu hỏi muốn được ngài giải đáp.

- Ồ, câu hỏi gì? Nếu là câu tôi có thể trả lời, tôi sẽ rất sẵn lòng...

- Lúc đó, ngài đang ở đâu?

Trunicht chớp mắt. Ông không hiểu rõ ý đồ câu hỏi. Đa số thính giả trong hội trường cũng giống như ông.

- Ý, ý chị là?

- Chồng chưa cưới của tôi đã lên chiến trường, và rồi chết cho đất nước này. Ngài bộ trưởng, lúc đó ngài đang ở đâu? Người tán dương những cái chết ấy là ngài, nhưng lúc đó, ngài đang ở đâu?

- Chị...

Mọi người đều có thể thấy rõ vẻ hoảng hốt trong mắt ngài bộ trưởng.

- Gia đình của ngài lúc đó đang ở đâu?

Jessica tiếp tục truy vấn.

- Chồng chưa cưới của tôi đã hi sinh. Ngài nói những hi sinh này của nhân dân là cần thiết. Nhưng khi đó gia đình ngài đang ở đâu? Bài diễn thuyết của ngài không sai. Nhưng ngài cũng nên làm đúng những gì ngài nói đi chứ?

- Bảo vệ!

Trunicht ngó phải ngó trái mà kêu lên:

- Chị này quẫn trí rồi! Mau đưa chị ta sang phòng khác. Quân nhạc, tôi diễn thuyết xong rồi. Quốc ca! Cử nhạc quốc ca đi!

Có người nào đó níu lấy khuỷu tay Jessica. Cô định vung ra, nhưng khi trông thấy khuôn mặt đối phương, cô lại ngừng tay.

- Đi thôi.- Dương Văn Lý khẽ bảo cô - Em không nên tới đây.

Tiếng nhạc hào hùng bắt đầu vang vọng khắp hội trường. Bài quốc ca của Liên minh Các Hành tinh Tự do: “Lá cờ tự do, nhân dân tự do”.

“Bạn tôi ơi, một ngày kia, chúng ta sẽ lật đổ ách áp bức

Dựng nên ngọn cờ tự do trên hành tinh đã giải phóng rồi

Ta chiến đấu hôm nay, cho ngày mai tươi sáng

Ta chiến đấu hôm nay, vì thành quả ngày mai

Ca vang lên, bạn tôi, Tự do ơi

Tuyên thệ nào, bạn tôi, Tự do ơi”

Tiếng ca của thính giả trong hội trường bắt đầu hòa theo tiếng nhạc. Khác với tiếng hô khẩu hiệu vô trật tự mới rồi, lần này mọi người đều nhịp hát lên khúc ca hùng tráng nọ.

“Từ nơi bóng đêm của nền chuyên chính

Ta cùng nhau gọi lên ánh sáng tự do”

Quay lưng về phía sân khấu, Dương cùng Jessica bước đến chỗ lối ra.

Khi hai người họ sóng vai bước đi, vài thính giả ngoái nhìn họ, nhưng rồi lại lập tức chuyển tầm mắt về lại sân khấu, tiếp tục hát vang. Cánh cửa trước mặt hai người lặng im mở ra, rồi đóng lại sau lưng họ. Đoạn cuối của bài hát cũng vọng đến bên tai hai người:

“Chúng ta, những con người tự do

Vĩnh viễn không khuất phục...”

Truyện Chữ Hay