Đám khói bụi của vụ nổ lắng xuống.
"Urghh."
Tôi đứng dậy, hất những mảnh vụn phủ bám trên người. May mắn là tôi không bị thương chỗ nào cả. Ngay cả những mảnh vỡ sắc nhọn nhất cũng không thể xuyên qua chiếc áo khoác tôi đang mặc.
'Hên là bộ quần áo này được gia cố nên khá chắc chắn.'
Chỉ một lúc trước, cái hành lang và bức tường còn nguyên vẹn, giờ đã bị thổi bay hoàn toàn. Từng cơn gió lạnh sắc như dao luồn qua những lỗ hỏng và cào vào mặt tôi.
“……Vốn nghĩ hắn chỉ là một tên cướp thông thường.”
Cho nổ bom quấn quanh người trong khi bị ma thuật trấn áp, đây hoàn toàn không phải là cách hành xử của một tên cướp. Hắn ta giống một kẻ cuồng tín với tư tưởng đồng quy vu tận cùng kẻ thù hơn.
'Chẳng lẽ là tàn dư của phe Hoàng tử từ vương quốc Utah? Không, bây giờ bọn chúng đang bận trốn khỏi truy sát. Đám người này là người của tổ chức khác.'
Lúc tôi bực bội lấy tay lau mặt thì vô tình sờ trúng phần da bị xước.
“Haiz” - Tôi thở dài.
Thảo nào tôi có thể cảm nhận đống gió lạnh đó như cứa vào mặt.
“Tiếc thật, đắt vậy mà.”
Roẹt--
Tôi tháo chiếc mặt nạ da ra. Nó bị hỏng rồi, giữ lại cũng chẳng có ích gì. Tôi đành ném khuôn mặt giả của một người đàn ông khoảng 40 tuổi với những nếp nhăn và bộ râu quai nón ra ngoài boong tàu.
'Nhân tiện, cậu ta đâu rồi?'
Rudger, người được bổ nhiệm làm giáo viên tại Học viện Theon, không thấy đâu cả.
Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng khi vụ nổ xảy ra, chàng trai đó không kịp phản ứng gì và có lẽ cậu ta đã bị cuốn đi rồi. Bức tường bị thổi bay và Rudger cũng theo đó biến mất không dấu vết.
Tôi lò đầu ra ngoài và nhìn xuống. Có một vực đá ở đằng xa. Trận bão tuyết vẫn hoành hành bên dưới vách đá, khiến tôi chẳng thể thấy gì khác ngoài đám tuyết mù mịt.
'Cậu ta chắc không qua khỏi rồi...'
Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, cậu ta có thể đề phòng thi triển ma pháp trước để thoát, nhưng cuộc sống không lường trước điều gì. Một chàng trai tội nghiệp, lại ra đi vào ngày trở thành giáo viên tại Học viện Theon.
Tôi thầm cầu nguyện cho linh hồn của Rudger được an nghỉ.
‘Vẫn chưa phải lúc để thư giãn.'
Biết những kẻ này không phải là những tên cướp bình thường, tôi càng phải cảnh giác vì nguy hiểm đã tăng lên vài lần. Nếu tất cả bọn chúng đều quấn bom, thì đoàn tàu vẫn có thể bị trật bánh dù được bảo vệ bằng phép thuật.
‘Nhìn cách hành xử điên rồ đó, có thể mục tiêu của bọn chúng là khiến tàu bị lật.'
‘Đành phải tiếp tục trốn thoát thôi.’
Quyết định xong, tôi quay trở lại toa. Đúng lúc đó, cánh cửa nối toa số 4 với toa số 5 mở ra, một người soát vé với vẻ mặt vô cùng lo lắng xuất hiện.
"Ôi trời! Quý khách, ngài có sao không? T-Trời đất, cái gì thế này..…”
Anh ta hơi bối rối và và lắp bắp khi nhìn thấy tôi đứng một mình cạnh bức tường đã bị thổi bay.
Tôi bình tĩnh trả lời.
“Có một tên cướp tấn công chúng tôi. Hắn mang theo một quả bom rất nguy hiểm và suýt chút nữa tôi bị cuốn theo vụ nổ.”
"T-Tôi hiểu rồi."
“Có vẻ như chúng chủ yếu nhắm vào toa số 1, nên tôi nghĩ chúng ta lùi lại thì tốt hơn .”
“Oh. Tôi đã sơ tán hầu hết hành khách ra phía sau tàu rồi.”
"Tốt lắm."
Tôi đến gần người soát vé với vẻ mặt nhẹ nhõm. Ngay khi khoảng cách thu hẹp vừa đủ, tôi liền túm lấy cổ áo hắn rồi ném hắn xuống đất.
Rầm!
"Arghh! Ngài làm gì vậy?"
“Ngươi nghĩ rằng với khả năng diễn xuất rách nát như vậy có thể qua được mắt ta sao?”
"Gì cơ ạ?"
Người soát vé nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Nếu đổi thành người khác đã tin sái cổ rồi, nhưng ít nhất không phải tôi.
“Ta đã thấy có gì đó kỳ lạ. Làm thế nào mà một đoàn tàu, được trang bị đá ma pháp và bảo vệ bởi cường ma pháp phòng thủ, lại dễ bị xâm nhập như vậy? Không chỉ vậy, chúng ta đang đi qua dãy núi Arete hiểm trở với tốc độ cao, làm sao bọn cướp có thể biết chính xác khi nào nên tấn công?”
"Cái đó……"
“Hầu như không thể nếu không có trợ thủ vô hiệu hóa ma pháp ở bên trong con tàu.”
“…….”
Ngay lúc đó, tên soát vé thay đổi sắc mặt. Hắn cử động tay và cố gắng lấy thứ gì đó ra, nhưng tôi đã dự đoán trước và đề phòng.
Tôi kề dao dưới cằm hắn.
"Ở yên đó."
“Hừ.”
“Thân thủ ngươi cũng khá nhanh đấy, chứng tỏ ngươi không phải là một tên cướp bình thường, đúng không? Các ngươi đến từ đâu?”
“…….”
“Ngươi định ngậm miệng sao? Chà, tùy ngươi thôi.”
Dù sao đó cũng không phải trọng điểm tôi muốn hỏi.
Nếu tôi đoán đúng, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra với toa thứ 5 mà tên cướp này đã đi qua.
"Đi!"
Tay phải tôi kề dao vào cổ hắn, tay trái tôi bẻ cong cánh tay hắn ra sau để khống chế, nhân tiện còn đá vào chân hắn một cái.
“Urghh.”
Hắn nghiến răng và từ chối tuân mệnh. Nhưng khi tôi vặn tay hắn mạnh thêm chút nữa, hắn liền chịu nhúc nhích.
Nghe theo từ đầu có phải tốt hơn không.
“Đồng bọn ngươi có bao nhiêu tên trên tàu?”
“…….”
“Không chịu hé răng sao? Đã vậy, ta đành dùng biện pháp mạnh thôi.”
Đúng lúc đó, một vài tiếng động phát ra từ toa số 5 mà tên soát vé đã đi qua.
Âm thanh khá nhỏ, gần như không thể nghe thấy từ toa số 4 khi mà vách ngăn bị thổi bay và gió lạnh bên ngoài tàu thổi rít. Nhưng đôi tai tôi đang cực kỳ cảnh giác nên bắt được âm thanh.
Click…
Đó là âm thanh mà tôi đã nghe rất nhiều lần, tiếng kim loại va chạm kim loại.
--- Đó là tiếng súng lên nòng!
Tôi ngay lập tức ném người soát vé về phía trước và nằm xuống khi nhận ra.
Tạch tạch tạch tạch---!
Ngay sau đó, một vô số viên đạn bắn xuyên qua cửa và sượt qua đầu tôi.
───!
Tên soát vé bị tôi đẩy ra đã trở thành một tổ ong, thảm không nỡ nhìn. Đống mảnh vỡ và thuốc súng tán loạn kháp nơi. Tôi lấy tay che đầu và nhìn ra cửa.
Đạn không có dấu hiệu ngừng lại.
‘Bọn chúng chơi luôn súng máy sao? Chuẩn bị cũng kinh thật.'
Đã tới nước này, mình phải đương đầu với bọn chúng thôi.
Cơn mưa đạn ngừng lại. Có vẻ như bọn chúng cảm thấy chừng đó đủ để người bên trong chết nên không bắn nữa.
‘Bọn chúng bắn không thương tiếc mặc cho đồng đội của chúng đang ở đây và thậm chí không để hắn gửi tín hiệu.'
Điều đó có nghĩa là nếu không nhận được tin tức từ tên soát vé sau một thời gian nhất định, bọn chúng sẽ nổ súng vô điều kiện.
‘Mấy tên đánh bom tự sát và giờ là chuyện này, bọn chúng thật điên rồ.'
‘Tại sao chuyến tàu mình lên lại xảy ra chuyện chứ…’
Tôi thở dài và đứng dậy. Sau khi phủi sạch đống phấn và bụi trên người, tôi nhìn cánh cửa đối diện. Ngay sau đó, cánh cửa bị đạp vỡ, ba người đàn ông cao lớn lao xuất hiện trong hành lang.
“Cái gì?! Có người còn sống ư?”
“Chúng ta bắn nhiều như vậy mà hắn vẫn sống ư?”
“Ngươi là cái thá gì mà dám nói người khác phải chết theo ý muốn của ngươi?”
Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện trò chuyện của bọn chúng với giọng khó chịu.
Bọn chúng trao đổi ánh mắt và sau đó bắt đầu tiếp cận tôi. Hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi, vì vậy tôi chỉ phải đối phó với một người một lúc. Nhưng đối phương bụ bẫm và cao hơn tôi rất nhiều. Thành thật mà nói vị trí của tôi hơi bất lợi nên tôi không muốn đánh nhau ở đây lắm.
'Nhưng nếu mình đầu hàng thì còn lâu tụi nó mới tha.'
Bọn chúng có vẻ như không có ý định giữ lại cái mạng này của tôi rồi.
“……Có một điều ta muốn hỏi ngươi.”
Giọng điệu của tôi nghe như kiểu đang khinh, khiến chúng nhướn mày tỏ ý bị xúc phạm. Nhưng mà chịu thôi chứ biết sao giờ, giọng tôi bẩm sinh đã vậy rồi.
"Hỏi gì? Hỏi bọn ta tha mạng cho mày à?”
Có cái nịt (không đời nào).
“Ngươi lấy gan gì mà tấn công đoàn tàu này vậy? Đáng để vứt bỏ mạng sống của mình luôn ư? Với cả, đội cứu hộ sẽ đến đây sớm thôi.”
"Ngươi có nghĩ rằng mấy lời đe dọa đó có tác dụng với bọn ta sao?"
Tên đi đầu khịt mũi trước lời cảnh báo của tôi rồi rút kiếm.
“Ta sẽ cắt ngươi làm đôi chỉ với một nhát.”
Hắn dần dần tiến về phía tôi, còn tôi từ từ lùi lại. Tuy nhiên, chỗ đứng của tôi đã đến giới hạn và tôi phải dừng lại. Lùi tiếp sẽ rơi khỏi tàu mất.
"Ngươi không còn đường thoát rồi."
“Ta biết."
Nếu tôi nhảy ra khỏi tàu, tôi sẽ phải nắm tay đi cùng Rudger.
“Ta đang vội, nên xui cho ngươi phải đi sớm!”
Khoảnh khắc hắn thốt ra những lời đó và tấn công tôi, tôi đã kích hoạt ma phép mà tôi đã chuẩn bị trước.
Bùm--!
Không khí nổ tung tạo ra chấn động, cơ thể của tên định tấn công tôi bị bay ra sau như quả đạn đại bác. Mấy tên đứng sau không phản ứng kịp nên chúng cùng bị hất tung xuống sàn.
“Urghh… cái gì vậy….”
"Ma pháp sư?!"
Bọn chúng trông có vẻ không đau đớn lắm, có lẽ vì chúng khá mạnh. Không, bọn chúng có mặc thứ gì đó dưới lớp quần áo. Đồ bảo hộ?
‘Vậy thì phải tăng ma pháp lên rồi.’
Tôi giải phóng ma lực tích lũy này giờ và vẽ vòng tròn ma thuật. Hình vẽ ba chiều trong không trung cuối cùng hóa thành ma pháp và ngay lập tức biến thành một cơn gió lớn và nhấc bổng đám người đó lên. Bọn chúng trở nên hoảng loạn khi cảm giác như một bàn tay vô hình đang nắm chúng.
“Ah, ahhh?”
"Thả tôi ra! Đặt tôi xuống!"
"Đừng lo ta sẽ thả các người ra..."
Tôi dùng gió để di chuyển chúng.
--Ra khỏi đoàn tàu.
"Đ-Đừng ném! Làm ơn! Tôi xin ngài!"
Bọn chúng hét lên đầy tuyệt vọng, nhưng tôi sẽ không đồng ý tha cho chúng. Chúng là những tên khốn tấn công đoàn tàu với ý định giết tất cả hành khách. Bọn chúng chắc chắn sẽ đâm sau lưng tôi nếu tôi nhân nhượng.
Sau khi ném chúng ra khỏi tàu, tiếng la hét của họ vang vọng và từ từ biến mất.
“Tsk.”
Xử lý xong, tôi lấy sợi dây buộc trong túi ra, sửa soạn lại mái tóc hơi rối của mình. Tôi không thường chăm chút ngoại hình thành ra tóc tôi mọc khá dài, nếu không chải chuốt thì nó sẽ bị rối, như thế còn rườm rà hơn.
Tôi buộc hết tóc ra sau gáy.
"Tốt hơn rồi."
Tôi mới nghĩ đến việc đi tiếp thì lúc này cửa nối toa thứ 3 với toa thứ 4 mở ra và một đám người lạ mặt khác xuất hiện.
Mới giả quyết xong một tốp thì một tốp khác xuất hiện, dường như không có hồi kết.
Đó là lý do tại sao tôi muốn rời đi thật nhanh.
"Đây là chuyện gì…."
Mấy người từ toa số 3 đi tới nhìn một nửa toa số 4 đã bị phá hủy, chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi. Sắc mặt tôi đanh lại đầy sắc lạnh .
"Giết nó!"
Một tên trông có vẻ là đội trưởng tức giận ra lệnh. Cùng lúc đó, những tên đang chờ mệnh lệnh chĩa súng vào tôi.
Nhìn thấy cảnh này, tôi cố gắng kiềm chế không thở dài.
‘Còn có thể làm gì đây? Đã đi xa đến mức này thì chỉ đành đi tới cuối thôi.’
"Bắn!"
Thuyền trưởng hạ lệnh. Người của hắn bóp cò nhưng không có viên đạn nào bay ra.
Clack clack--! (Tiếng bóp cò)
"Huh?"
"Tụi bây đang làm gì thế?"
"S-Súng hỏng rồi!"
"Cái gì?"
Trong khi chúng đang bối rối, tôi chuẩn bị thi triển ma pháp tiếp theo. Tuy nhiên, có một điều mà tôi đã bỏ qua - có ma pháp sư trong số chúng.
Shooo!
Ma pháp tôi thi triển bị hủy bỏ.
Tên pháp sư - người chỉ đũa phép của hắn về phía tôi -
nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
“Ta không biết là có ma pháp sư trên tàu đấy.”
“…….”
“Không phải vấn đề gì lớn, ngươi dù sao cũng phải chết.”
Hình như mấy lời này có hơi sai? Vốn dĩ hắn đã định giết mình từ đầu rồi mà.
Tôi chắc chắn rằng bọn chúng là khủng bố, và bất cứ điều gì tôi nói đều không hiệu quả. Tôi lấy chiếc đồng hồ trong túi ra và xem thời gian. Chưa tới 10 phút kể từ khi cuộc tấn công bắt đầu.
'Thời gian......vẫn còn thiếu một chút.'
Khung cảnh lướt qua bên ngoài vẫn lành lạnh và thoáng đãng như vậy. Nó sẽ rất đẹp khi nhìn qua cửa sổ, nhưng lại đáng sợ khi nhìn qua bức tường bị phá hủy.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa đoàn tàu mới rời khỏi Dãy núi Arete và thêm một chút thời gian chờ quân tiếp viện đến.
'Không còn lựa chọn nào khác...'
Xét vị trí và thời gian đã trôi qua nãy giờ, quân tiếp viện sẽ cần ít nhất 5 phút để đến nơi.
'Mình phải cố gắng cầm cự…'