Nhưng tại sao người thanh niên này lại hỏi về sự tồn tại của Machiavelli? Phải chăng hắn có mục đích gì?
'Hắn có ý gì đây?'
Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi tự hỏi liệu anh ta có phải là trinh sát phe Công chúa gửi đến hay không, nhưng có vẻ như không phải.
Ngoài việc hỏi, Rudger không làm gì cả. Thay vào đó, ánh mắt và hành động của anh ta toát lên sự tò mò. Vậy, không chừng chỉ là trùng hợp?
'Cậu ta là giáo viên của Theon ...'
Học viện Theon nổi tiếng đến nỗi người dân ở những nước xa lạ còn biết tới. Việc một chàng trai trẻ như vậy trở thành giáo viên ở đó có nghĩa là cậu ta là một người có tài năng tuyệt vời.
Tôi mơ hồ cảm thấy người này hơi khác thường nhưng thay vì đề cao cảnh giác, tôi lại thầm phủ định.
'Cứ coi như đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đi.'
Tôi lật sang trang báo tiếp theo một cách tự nhiên và tiếp lời.
"Nếu có người như vậy tồn tại thì đã được đăng lên báo rồi."
“Haha, thì có một số điều không thể tiết lộ cho công chúng mà.”
"Cậu thật sự có thể nói những thứ đấy với một người gặp lần đầu sao?"
“Nhưng cũng có sao đâu, phải không? Và ngài Gerard, tuy đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng tôi nghĩ chúng ta như vừa gặp đã thân đó.”
“Thật vinh hạnh khi được giáo viên của học viện Theon nổi tiếng chăm sóc một ông già như tôi đấy.”
Có lẽ trong hoàn cảnh hiện tại, Rudger đang cố gắng tử tế với người khác nhưng sự hứng thú của cậu ta dành cho tôi cũng không mảy may ảnh hưởng.
Chuyện tới nước này, tôi cũng nên trả lời đàng hoàng chút. Mà, có một người vị khách đồng hành thế này cũng không tệ.
"Cậu Rudger có bắt đầu dạy liền không, khi đến Theon ấy?
“Không nhanh vậy được, tôi còn phải đợi một khoảng thời gian nữa.”
"Cậu đảm nhiệm năm nhất à?"
“Không phải, tôi phụ trách năm hai cơ.”
“Không phải giáo viên mới thường dạy học sinh năm nhất sao? Xem ra cậu tài năng hơn tôi nghĩ.”
Tôi nghe nói Theon mặc dù đó là một học viện phép thuật nhưng vẫn giống các trường đại học trên Trái Đất.
Đủ loại kiến trúc được xây dựng trên một mảnh đất rộng lớn, nhưng chỉ có ngàn người sống và làm việc ở đó. Mặc dù Theon nằm bên cạnh với thành phố lớn, nhưng bản thân nó cũng coi như là một thành phố nhỏ theo đúng nghĩa đen, vì vậy người ta hay đùa ẩn ý là hai thành phố liền kề nhau .
Học sinh Theon được chia từ năm 1 đến năm 5. Thông thường, năm càng cao, học sinh càng thông minh, vì vậy cũng dễ hiểu tại sao các giáo viên ưu tú thì dạy các lớp trên còn các giáo viên mới thì dạy học sinh năm 1.
‘Một người tài năng như vậy, chính là dựa vào thực lực để vào được Theon chứ không phải ăn may.’
Thế giới này cũng bước tới cách mạng công nghiệp về kim loại và hơi nước, nhưng nếu nói về điểm khác biệt giữa nó và Trái đất, thì đó hẳn là sự hiện diện của ma thuật.
'Mình vốn nghĩ nó chỉ có trong tiểu thuyết giả tưởng.'
Sự tồn tại của ma thuật không thể tách khỏi thế giới này, và tất nhiên, chỉ có một ít người được chọn mới có thể sử dụng ma pháp.
Trước đây, chỉ có quý tộc mới có thể học ma pháp. Nhưng ngày nay, xã hội ngày càng chú trọng kỹ năng hơn, nhờ đó những thường dân có tài năng cũng được học ma pháp.
Theon là đệ nhất học viện ma pháp mà thường dân hay quý tộc cũng có thể vào nếu có thiên phú.
‘Có chút tò mò, không biết Theon là nơi như thế nào.’
Khi nói đến học viện ma pháp, tôi không khỏi nghĩ đến một cuốn sách nổi tiếng từ Trái đất. Học sinh bay bằng chổi và sử dụng đũa phép……Có lẽ những đứa trẻ đã coi phim ảnh hay đọc sách những cuốn sách đó từ thời thơ ấu, cũng từng mơ ước về một ngôi trường phép thuật như vậy.
Trong thế giới này, thật sự tồn tại những học viện - nơi mà học sinh có thể vừa học ma pháp vừa tận hưởng tuổi trẻ.
‘Tuổi trẻ à...’
Ở kiếp trước, cha tôi mất sớm nên tôi không có thời gian để tận hưởng những thứ đó. Tôi phải trải qua những ngày tháng vùi đầu vào học hành và nghĩa vụ nuôi sống gia đình. Tôi buộc phải thành công.
Kiếp thứ hai, chính là hiện tại, không khác nhiều so với trước đây. Không, ngược lại, kiếp này thậm chí còn tồi tệ hơn. Tôi phải che giấu danh tính của mình vì một vài lý do.
Sống 27 năm trong thế giới này, tôi không còn là một thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết nữa. Học viện ma pháp và những thứ đại loại vậy không dính dáng tới tôi, kể cả chàng thanh niên Rudger này.
Chàng thanh niên đầy vinh dự được đứng trên sân khấu tỏa sáng mang tên Theon và tôi - người chỉ có thể sống với danh tính giả. Chúng tôi rất khác nhau. Tuy nhiên, thiết nghĩ cậu ta còn trẻ đã là giáo viên của Theon, tôi cũng nên chúc mừng cậu ta.
‘Bởi vì cậu ta là một quý tộc sa sút.’
Thế giới này vẫn là một xã hội phân chia giai cấp, và đương nhiên, quý tộc là những người đứng trên đỉnh cao của một xã hội như vậy.
Tuy nhiên, cũng có không ít quý tộc rơi xuống vực sâu không đáy. Có vô vàn lí do cho chuyện này. Có thể vì họ nổi dậy chống lại nhà nước, hoặc động vào những người có địa vị cao hơn, hay nợ nần chồng chất…
Tính ra những quý tộc sa sút còn bị coi thường hơn thường dân, chàng trai Rudger này hẳn đã nỗ lực rất nhiều để trở thành giáo viên tại Theon.
Đang suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy thứ gì đó kỳ lạ ở bên ngoài.
'Cái gì vậy?'
Tôi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng lạ thường. Bầu không khí nặng nề quái lạ, như đang báo trước sắp có chuyện xảy ra.
"Có chuyện gì sao?” - Rudger bối rối hỏi khi thấy phản ứng khác thường của tôi.
Tôi không trả lời và tập trung vào năm giác quan của mình cảm nhận…Có điều gì đó đang đến.
"Bây giờ--"
───────!!!
Ngay lúc Rudger định mở miệng, một vụ nổ lớn khiến con tàu rung lắc dữ dội. Cả khoang tàu dao động, thậm chí đoàn tàu đang chạy trên đường ray cũng nghiêng sang một bên.
Tôi nắm chặt vào tay cầm của ghế để giữ thăng bằng.
"Chuyện gì vậy……? Động cơ phát nổ sao?”
Rudger hỏi, nhưng tôi lắc đầu hoài nghi. Động cơ nổ không thể khiến toàn bộ đoàn tàu sẽ rung chuyển được.
───!
Có vẻ như điều tôi lo lắng không sai, trần tàu vang lên tiếng thình thịch và tiếng chạy rầm rầm. Cùng lúc đó, toa trước truyền đến tiếng động lớn - âm thanh của đồ vật bị vỡ và tiếng mọi người la hét.
Nhờ đó, tôi đã biết được đang xảy ra chuyện gì.
“Là một cuộc tập kích!”
“Tập kích! Chuyến tàu này ư?”
“Hầu hết khách của chuyến tàu ma thuật này là những thương nhân và quý tộc giàu có. Bọn cướp ở dãy núi phía Bắc hẳn đã nhắm đến họ rồi lên kế hoạch.”
Phần lớn khách trên chuyến tàu này đều là những người giàu có. Thành ra, có vô vàn người thèm muốn tiền và đồ vật có giá trị của họ, vì vậy không có gì lạ khi bọn cướp nhắm vào đoàn tàu.
'Mặc dù vậy, dám làm điều này ở biên giới Đế quốc, chứng tỏ những chúng không phải là những tên cướp bình thường. Vụ nổ làm rung chuyển đoàn tàu ban nãy có uy lực không tầm thường.'
Tôi nheo mắt lại vì phần nào đoán được.
‘Là vụ nổ ma thuật sao?'
Có ma pháp sư trong đám tập kích.
Nếu có một ma pháp sư tham gia, bọn cướp sẽ dễ dàng tập kích chuyến tàu và trốn thoát vào trong vùng núi hiểm trở phía Bắc hơn.
Một tổ chức lớn sở hữu ma pháp sư, có thể tạo ra hỏa lực lớn, và tấn công đoàn tàu có các quý tộc, càng chắc chắn không phải là những tên cướp thông thường.
Một thế giới tồn tại ma thuật, đồng nghĩa với việc tồn tại những người lợi dụng ma thuật làm việc xấu.
"Cậu Rudger. Tôi nghĩ giờ chúng ta nên tìm chỗ ẩn náu đi.”
Rudger gật đầu đồng ý và cầm lấy hành lý.
Dưới tình huống mà cậu ta còn muốn mang theo hành lí ư này? Xem ra bên trong chứa đồ vật quan trọng. Tôi không phải lo lắng cho ai khác nên tôi định là người đi trước nhưng Rudger xung phong làm người dẫn đầu trước.
“Tôi sẽ đi trước để đề phòng.”
"Được."
Trước hết, giữa tôi - người đang giả là một thường dân ở độ tuổi 40 chỉ có nhiều tiền và anh chàng giáo viên của học viện Theon ở độ tuổi ngoài 20 thì cậu ấy đi trước sẽ tốt hơn.
Rudger giơ một cây trượng gỗ nhỏ đang cầm trên tay phải lên. Cả hai mở cửa phòng nhìn ra hành lang toa số 4. Trống rỗng. Có vẻ các hành khách đang yên lặng chờ đợi trong các phòng cho an toàn.
‘Tuy nhiên đó là sự lựa chọn sai lầm.'
Dù các phòng được bảo vệ bằng ma pháp, nhưng những tên cướp này vốn không phải là những tên cướp bình thường. Ngồi yên trong tình huống này chẳng khác gì ngồi chờ chết.
Trong trường hợp này, tốt nhất là tránh bọn chúng càng xa càng tốt.
‘Mà những người ở toa số 3 vẫn chưa đến đây.'
Tôi cứ tưởng chúng sẽ phân tán và moi tiền của khách ở các toa nhưng xem ra chúng đang nhắm đến toa đầu tiên ở phía trước.
Toa số 1 là ghế hạng nhất dành cho giới quý tộc.
Đó là căn phòng đặc biệt được bảo vệ nghiêm ngặt, hay nói cách khác, căn phòng đó là con gà đẻ trứng vàng có giá trị nhất.
‘Hi vọng bọn chúng ở trên kia lâu lâu chút.'
Chừng nào bọn chúng còn chú ý đến chiếc xe số 1 thì càng có lợi cho chúng tôi. Mấy đoàn tàu kỹ thuật ma thuật như thế này thường được trang bị để gửi tín hiệu cầu cứu trong trường hợp khẩn cấp, ví dụ như một cuộc đột kích.
Sớm muộn gì quân tiếp viện cũng sẽ kéo đến. Chúng tôi chỉ cần cầm cự đến lúc đó thôi.
Choang!
Đúng lúc đó, một tên đàn ông phá cửa sổ ở hành lang xông vào. Trong lúc phủi tuyết trên vai, hắn cảm nhận được sự hiện diện của người khác, liền quay đầu lại và nhìn chằm chằm chúng tôi với đôi mắt chứa đầy tơ máu.
‘Hắn nhìn có vẻ điên cuồng. Chẳng lẽ hắn đang phê đá?'
Vẻ ngoài của hắn, tràn ngập sự thù hận và giận dữ, có vẻ khác so với một tên cướp. Chẳng lẽ phải chờ đoàn tàu trong thời tiết giá rét thế này khiến hắn muốn phát tiết lên người chúng tôi ư?
"Cái…"
Nhưng trước khi tôi nói ra những nghi hoặc của mình, hắn hét lên rồi bắt đầu lao vào chúng tôi. Cùng lúc đó, Rudger triển khai ma pháp.
Ma pháp của cậu ta huyễn hóa thành sợi tụ lại phía trước cây đũa phép.
Rudger vẽ một bức tranh ba chiều trong không khí, sau đó chúng nhanh chóng kết hợp lại thành vòng tròn ma thuật.
Zttt!
Một tia chớp màu xanh hình thành, rồi xuyên qua ngực của kẻ đột nhập, khiến tên cướp đang ngã xuống sàn và run rẩy.
“Arghh!”
Tôi nhìn Rudger và hỏi.
"Cậu giết hắn rồi à?"
"Không, tôi hắn ta bị thương một chút thôi."
Rudger, từ từ tiếp cận tên cướp với vẻ mặt thận trọng, đũa phép trong tay vẫn chĩa về phía hắn.
“Đợi đã, cậu Rudger. Nguy hiểm lắm."
“Tôi chỉ thẩm vấn một chút để tìm ra mục đích tấn công đoàn tàu này của chúng thôi.”
"Đừng..."
Tôi cố khuyên, nhưng Rudger không bỏ ngoài tai và tiếp tục tiến lên. Cậu ta dùng chân đẩy tên cướp đang nằm dưới sàn.
“Nói đi. Tại sao các ngươi lại tấn công chuyến tàu này?
“Hà hà…”
“Còn cười được trong tình huống này ư…?”
“Tất cả, tất cả, đều phải chết!”
Giọng nói lắp bắp của hắn ẩn chứa sự điên cuồng lạnh lẽo khiến da thịt tôi run lên. Tên cướp cười kể cả khi cơ thể hắn đang co giật và chảy máu mũi. Cùng lúc đó, hắn vạch chiếc áo quấn chặt quanh người ra, để lộ thứ ẩn giấu bên trong.
Một quả bom khổng lồ.
“……!”
Khi Rudger nhìn thấy nó, đôi mắt cậu ta mở to đầy ngạc nhiên, cậu ta kích hoạt ma pháp và tên cướp đồng thời đã nhấn kíp nổ mà hắn đang cầm trên tay.
Bùm!
Một vụ nổ lớn cuốn một phần của toa số 4 đi.