Chương 01: Đến Đế Đô
Hầu hết bậc cha mẹ nào khi nghĩ về tương lai con mình cũng đề xuất những công việc cao cấp như bác sĩ hay thẩm phán. Bởi vì những công việc tốt đều kết thúc bằng chữ "sa". Hoặc ít nhất là công chức nhà nước để có miếng cơm manh áo ổn định. Chẳng ai lại muốn con mình đi trên con đường gian lao, vất vả cả.
Nhưng, trường hợp của tôi thì có chút khác biệt.
"Con trai à. Trở thành pháp sư đi."
"Vâng?"
Đó là những lời mẹ tôi nói vào ngày cha tôi qua đời và tôi phải sống cùng đứa em gái khó ưa.
Mặc dù gia đình tôi không quá nghèo đói, nhưng tôi vẫn muốn học thật giỏi rồi làm bác sĩ, nhà khoa học hay nhà phát triển gì đó để kiếm tiền.
Tuy nhiên, mẹ tôi, người đã tỉ mỉ vạch ra một lộ trình khoa học, đã đề xuất với tôi, không phải là con đường nghệ thuật tự do, thậm chí không phải là giáo viên nghệ thuật hay thể chất, mà là một con đường ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Nên nói như thế nào nhỉ? Thần học chăng?
"Hả? Mẹ nói làm gì cơ?"
"Có vẻ như con vẫn chưa nghe rõ nên mẹ sẽ nói lại. Con phải trở thành một pháp sư."
"Con không thích." - Tôi trả lời một cách cứng rắn.
Tôi không có ý định trở thành pháp sư mà. Sao mấy chuyện đường đột này cứ xảy ra cùng một lúc vậy.
Trước câu trả lời quyết liệt của tôi, mẹ tôi nhướng mày một cái, rồi nói với giọng mạnh mẽ.
"Con hội tụ đủ tiêu chuẩn của một pháp sư. Tất cả các linh hồn đều đang quan sát con. Không có con đường nào khác cho con ngoài pháp sư cả."
Nghe xong, tôi thật sự không nói nên lời. Tôi còn không biết mình có thiên phú đó đấy?
Tôi không muốn nghĩ tiếp về thứ hoang đường này.
Kể từ đó, mẹ tôi toàn nói những điều không nên nói với con trai, như là tôi có năng lực độc nhất vô nhị, rằng tôi chú định sẽ bị tổn thương nếu tôi không trở thành một pháp sư và nhận sự chỉ dẫn thiêng liêng ấy.
Tôi đã phản hồi như thế nào ư?
"Không bao giờ. Con sẽ không trở thành pháp sư."
"Nếu con không làm như vậy, con sẽ bị tấn công một ngày nào đó. <> đều lo lắng cho con."
"Nếu là vì con thì đáng lẽ ra mẹ phải ủng hộ con đường con đã chọn mới đúng!"
Tôi nhớ rằng mình đã nói với mẹ một cách lạnh lùng và sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Thành thật mà nói, nó chỉ khiến tôi buồn và tức giận. Bà ấy không thể khiến một đứa đã vạch sẵn hướng đi cho cuộc đời từ hồi trung học như tôi từ bỏ mọi thứ để trở thành một pháp sư đâu.
Những ngày tháng sau đó, tôi càng chăm chỉ học hành hơn với tâm trạng chống đối.
Mẹ tôi liên tục quấy nhiễu và ép buộc tôi làm những nghi thức tâm linh. Bà thậm chí còn dạy tôi những thứ kỳ quái như những bài thơ, ma pháp và bùa chú. Nhưng tôi không chịu thua. Tôi càng học, tôi càng tiếp thu những kiến thức thực tế giúp tôi giữ vững lý trí hơn.
Hơn mười năm trôi qua, khi tôi trưởng thành, ngay lúc tôi ổn định với tư cách là một thành viên của xã hội thì tôi lại qua đời trong một vụ tai nạ xe hơi.
‘Nó xảy ra quá vô lý.’
Phải chăng đây là thứ mà mẹ gọi là bị tổn thương không? Nhưng điều xảy ra sau đó thậm chí còn bất ngờ hơn cả.
‘Tôi tái sinh.’
Nói đúng hơn là tôi đã chết, rồi được sinh ra một lần nữa.
Hóa ra kiếp sau có tồn tại. Vậy những điều mẹ tôi nói là sự thật, thế mà đó giờ tôi vẫn luôn nghĩ là giả. Qua trải nghiệm về cái chết, tôi cảm thụ sâu sắc rằng con người sẽ không nhận thức đầy đủ những gì họ chưa trải qua cho đến khi họ trải nghiệm nó.
Vậy, hiện tại tôi đang làm gì ư?
“Mở sách ra. Tiếp tục từ chỗ lần trước chúng ta đã học đến, ta sẽ dạy cho các cô cậu cách để vẽ vòng tròn ma thuật.”
Tôi là một giáo sư ở học viện ma thuật.
…Chuyện này đã xảy ra như thế nào nhỉ?
***
Chiếc đầu máy xe lửa liên tục thải ra đám hơi trắng cuối cùng cũng đến nhà ga. Âm thanh của đống khí nén được giải phóng tựa như tiếng sắt dội lại.
Các hành khách đợi ở nhà ga lần lượt lên tàu, nhìn cảnh đó, tôi hít một hơi thật sâu. Tôi có thể cảm nhận cơ thể thanh tỉnh hơn nhờ dòng khí trong lành ngập tràn trong phổi.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, cùng bầu không khí se lạnh của cuối mùa đông, tôi cảm nhận được một cảm giác sảng khoái dễ chịu.
Chí còn một lúc nữa là đến thời gian khởi hành của chuyến tàu đến Đế quốc Exilion.
Tôi đưa tay quệt nhẹ lên mặt. Một cảm giác kỳ lạ khi bàn tay đeo găng của tôi tiếp xúc với làn da.
‘Mặt nạ da có vẻ đã dính chắc rồi.’
Tôi phải che giấu danh tính của minh nên đây là điều không thể tránh khỏi.
Tôi bước lên tàu một cách tự nhiên nhất để không gây chú ý.
“Làm phiền cho tôi kiểm tra vé, thưa ngài.” - Người soát vé nói với tôi. Tôi lấy tấm vé từ túi áo choàng và đưa nó ra.
“Đã xác nhận, ngài Gerard. Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ.”
Tôi gật đầu nhẹ như một cách đáp lại lời chúc tốt lành của người soát vé.
Trên tấm vé được trả lại có ghi số 403 bên trên, có nghĩa là tôi sẽ ở buồng số 3 của toa thứ 4.
Hành lang có chút hẹp nhưng vẫn đủ cho một người đi qua, và một bên là cửa các buồng được thiết kế sao cho tạo ra những khoảng trống lớn để tiện cho hành khách di chuyển.
Chuyến tàu ma thuật mà tôi đang đi quả thật xứng đáng với cái danh “sang trọng” của nó, toàn bộ ghế ngồi được chia đều cho các buồng trên tàu.
401 - 402 - 403
‘Đây rồi.’
Sau khi kiểm tra tấm bảng bên ngoài, tôi mở cửa ra và bước vào phòng. Khoảnh khắc tôi mở cửa ra, tôi có thể ngửi thấy mùi hương của cổ thụ.
Bên trong không quá thời thượng, nhưng lại đầy đủ tiện nghi. Những cái ghế ngôi êm ái được xếp hai bên trái phải. Chỗ trống rộng rãi để chứa hành lí. Và thậm chí cả chuông báo để hành khách có thể gọi nhân viên lúc cần thiết.
‘Không tệ.’
Tôi không mang theo hành lý gì cồng kềnh cả, vì vậy tôi bước vào liền ngồi xuống. Đệm rất êm, có lẽ
vì đẩy là một con tàu sang trọng.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh mênh mông của vùng núi phía Bắc đập vào mắt tôi. Đỉnh của mấy dãy núi dốc cao vút được bao phủ bởi lớp tuyết trắng tinh, tựa như những người khổng lồ đội nón lá màu trắng vậy. Con tàu sẽ sớm đi qua rãnh núi.
‘Đã tới được đây rồi, chắc mình có thể thư giãn một chút.’
Tên tôi là Gerard. Tôi từng là một con dân bình thường của cộng đồng Hàn Quốc. Tất nhiên, đó chỉ là kiếp trước thôi, và tôi đã chết trong vụ tai nạn xe rồi.
Sau đó, tôi tỉnh dậy ở thế giới này - một thế giới bí ẩn nơi ma thuật và khoa học cùng tồn tại, hoàn toàn khác với Trái đất. Ở đây, tôi bắt đầu cuộc sống thứ hai.
‘Còn một khoảng thời gian mới đến Đế quốc, nên mình có thể nghỉ ngơi từ giờ cho đến khi tới đó.’
Đế quốc Exilion, quốc gia lớn và hùng mạnh nhất trên lục địa. Đây là nơi sinh ra kỹ thuật ma thuật, là nơi ma thuật và khoa học tồn tại song song, đồng thời là nơi tồn tại của các pháp sư và tháp ma thuật.
Tôi đang hướng đến Đế quốc mà đi.
‘Hình như trạm dừng chân tiếp theo là trung tâm thành phố Leathervelk đúng không?’
Tôi kiểm tra thông tin từ tờ phiếu bên cạnh ghế.
Điểm đến cuối cùng của chuyến tàu hiện đang khởi hành là thủ đô của Đế quốc. Tuy nhiên, không có chuyện một chuyến tàu đi trực tiếp từ biên giới của quốc gia này đến thủ đô của một quốc gia khác.
Có hai trạm dừng chân trên đường đi và con tàu sẽ tới Leathervelk trước. Ở một số khía cạnh, thành phố này dường như còn nổi tiếng hơn cả thủ đô. Vì đây là nơi tọa lạc của học viện ma thuật, giấc mơ của biết bao pháp sư.
'Học viện phép thuật sao? Đúng là còn nhiều điều mới mẻ mà mình chưa biết.'
Vài thập kỷ đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu kiếp thứ hai, nhưng vẫn còn một số thứ tôi không thể thích nghi được. Một cảm giác tách biệt với cuộc sống trước đây. Thôi kệ, dù sao thì học viện cũng không dính dáng gì đến tôi nên chẳng cần lo lắng về nó làm gì.
Ầm ầm--
Vừa nghĩ vậy, đoàn tàu khẽ rung lên.
‘Có vẻ như đoàn tàu bắt đầu lăn bánh rồi.’
Đúng như dự đoán, đoàn tàu bấm còi báo hiệu sắp khởi hành. Chỉ còn một phút ngắn ngủi nữa thôi, đoàn tàu sẽ chạy xuyên qua vùng núi bạt ngàn của phía Bắc.
‘Mình sẽ độc chiếm căn phòng này sao? Cũng tuyệt, như vậy sẽ thoải mái hơn.'
Ngay khi tôi đang suy nghĩ lơ mơ như vậy, cánh cửa phòng 403 mở ra như thể nó đã chờ sẵn.
Bước vào là một người đàn ông ăn mặc lịch sự khoảng hơn 20 tuổi. Anh ta cao và mặc một chiếc áo choàng dài màu nâu có phần giống chiếc tôi đang mặc. Chẳng có nhân viên nhà ga nào lại ăn mặc như vậy cả, nên rõ ràng anh ta là hành khách ở cùng buồng với tôi.
Ông là Tào Tháo hay sao vậy, vừa nhắc liền đến.
Khi tôi thầm thở dài trong lòng, anh ta nhìn tôi và chào tôi
"Xin chào."
“…”
Đằng ấy chào tôi trước nên tôi khẽ gật đầu đáp lại. Tôi không muốn phải xã giao trong khoảng thời gian dài tiếp theo, vì vậy tôi giả vờ mình là người ít nói.
Chàng thanh nhiên đó có vẻ không quan tâm đến hành động của tôi lắm và ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.
Boong boong ---!!!
Tàu thật sự khởi hành với tiếng còi inh ỏi. Ban đầu, nó thường phát ra tiếng kêu lạch cạch và lắc lư, nhưng khi tốc độ bắt đầu tăng lên, cơn rung lắc cũng biến mất.
Quả thật không phải vô duyên vô cớ mà vé lại đắt. Người bình dân thật sự không đủ khả năng trả giá cao như vậy, bởi tốc độ và sự tiện lợi này khác xa với đoàn tàu chạy bằng hơi nước thông thường.
Khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ lướt qua nhanh mà nhẹ nhàng, hòa cùng ngọn núi được bao phủ bởi lớp tuyết trắng tinh, đẹp đến mức khiến bạn vô thức không thể rời mắt. Nhưng nếu bạn tiếp tục ngắm nó trong 10 phút hay 20 phút, bạn sẽ chán vì trông nó có chút đơn điệu.
Tôi lấy tờ báo nằm cạnh tấm phiếu ban nãy và mở nó ra. Vì thế giới này không có máy tính xách tay hay điện thoại thông minh nên tôi đành đọc báo để giết thời gian.
[Kết thúc nội chiến ở Vương quốc Utah]
[Phe công chúa chiến thắng]
Bài báo như vậy đã xuất hiện được một thời gian trên trang nhất của tờ báo.
Cách đây không lâu, Vương quốc Utah nổ ra một cuộc nội chiến và phải tuyển mộ lính đánh thuê từ khắp nơi trên thế giới. Đó cũng là quốc gia mà chuyến tàu ma thuật này vừa rời đi một lúc trước.
Bức ảnh đen trắng được lồng vào giữa các bài báo chi chít chữ màu đen. Đó là hình ảnh phe công chúa tuyên bố chiến thắng của họ trong cuộc chiến.
“Cuối cùng thì cuộc nội chiến ở vương quốc Utah cũng kết thúc.”
Giọng nói truyền đến từ phía sau tờ báo. Tôi hạ tờ báo đang che mặt xuống và đối mặt với chàng thanh niên đối diện. Vì anh ta chủ động bắt chuyện với tôi nên tôi không thể phớt lờ được.
“Phải, tôi mừng vì nó đã kết thúc dù cách nó có hơi bất ngờ.”
“Cũng đã một khoảng thời gian kể từ khi phe Hoàng tử cố gắng bổ sung lực lượng từ khắp nơi trên thế giới rồi, nhưng tôi cũng mừng vì nó đã kết thúc sớm.”
“Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi thiệt hại.”
"Thật sao? À. Thứ lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Rudger Chelici.”
"Cậu là một quý tộc sao?"
Có điều, anh ta không giống quý tộc lắm - không kiêu căng hay ngạo mạn .
“Tôi là Gerard.” - Vì tôi là thường dân nên tôi không có họ.
"À. Ngài không cần phải lo ngại. Tôi chỉ là một quý tộc sa sút thôi.”
"Ồ."
Nếu là một quý tộc sa sút, thì có thể lý giải được vì sao anh ta là quý tộc nhưng lại không giống họ.
“Ngài đi đâu thế, ngài Gerard?”
“Tôi sẽ đến Lindebrugne, thủ đô của Đế quốc. Tôi có chút việc phải làm ở đó.”
“Nếu một người như ngài Gerard có công việc kinh doanh, thì phải chăng đó là một phi vụ lớn?”
"Cũng chẳng phải vì công việc gì cả, chỉ đơn giản là một chuyến thăm thôi." - Tôi cười và lắc đầu.
“Vậy cũng tốt. Mà tôi nghe nói rằng Đế quốc Exilion có rất nhiều thứ rất đáng xem về khoa học và ma pháp tiên tiến đấy.”
“Cậu đi đâu thế, cậu Rudger?”
“Tôi sẽ đến Leathervelk.”
“Chà, là Leathervelk có học viện nổi tiếng đó sao. Cậu có việc bận ở đó à?”
"Vâng. Nói sao nhỉ, có vẻ vẻ hơi tự cao nhưng thật ra tôi được bổ nhiệm làm giáo viên tại Học viện Theon.”
“Ồ!” - Ngạc nhiên thật đấy.
Học viện ma thuật lớn nhất của Đế quốc,
<>,
là nơi tập hợp các thiên tài trên lục địa và là mảnh đất màu mỡ của tương lai, nơi những viên đá quý tương lai sẽ gánh vác thế giới này được chạm khắc thành những món trang sức ngàn vàng.
Đương nhiên, ở đó không chỉ bao gồm những đứa trẻ tài năng nhất, mà còn có những giáo viên ưu tú nhất được tuyển chọn nghiêm ngặt.
Người thanh niên trước mặt tôi cũng là một trong số họ.
"Cậu có vẻ trẻ, nhưng thật sự ưu tú đấy."
"Không tới mức đó, đừng đánh giá tôi cao quá. Tôi chỉ là may mắn vượt qua vòng tuyển chọn trong gang tấc.”
“Có nhiều người cầu còn không được đấy, cậu nên tự tin lên.”
“Cảm ơn lời khen ngài. Ồ, có chuyện này, không biết ngài đã nghe về nó chưa, tin đồn về cuộc nội chiến ở Vương quốc Utah ấy?
“Tin đồn gì?”
“Về nhân vật chủ chốt đã giúp phe công chúa chiến thăng trong cuộc nội chiến.”
“Hừm. Nhân vật cốt yếu ư?”
“Nhưng đáng ngạc nhiên là, hắn tự xưng là một lính đánh thuê lang thang, chứ không phải là một phù thủy hay một hiệp sĩ cấp cao.”
Một lính đánh thuê lang thang có đóng góp đáng kể trong việc chấm dứt cuộc nội chiến của Utah. Nó chưa được tiết lộ trên báo, nhưng đã lan truyền tới trong mọi người.
“Lính đánh thuê Machiavelli. Đó là tên của hắn.”
"À, tôi biết rồi." - Tôi trả lời anh ta với giọng điệu hơi mỉa mai.
“Ngài không ngạc nhiên lắm sao?”
“Ha ha. Tôi thì nghĩ đó chỉ là tin đồn thôi.”
Tôi giả vờ nói không biết.
Cái tên Machiavelli đã quá quen thuộc với tôi rồi, dẫu sao nó cũng là cái tên tôi đã sử dụng trước khi trở thành Gerard.