Giáo sư gián điệp

chương 04: cuộc đại tấn công đoàn tàu (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tránh ra!"

Mấy tên ma pháp sư đẩy những người chặn lối đi ra rồi dàn thành hàng. Chúng hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên duy nhất còn lại trong toa số 4.

Hắn mang chiếc áo choàng đen chỉ vàng khoác bên ngoài bộ vest chỉnh tề ôm sát cơ thể, mái tóc đen dài buộc sau gáy, đôi mắt sắc lạnh hơn cả gió thổi ngoài trời.

Từ ngoại hình đến năng lượng tỏa ra từ hắn đều không tầm thường.

Trong tay hắn ta là đồng bọn của họ đã bị tiễn sang thế giới bên kia.

‘Hắn ta rốt cuộc là ai?'

Kẻ cầm đầu đám khủng bố cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn không nghĩ tới sẽ có một pháp sư như vậy trên tàu.

'Không, không quan trọng hắn là ai. Chúng ta có tận năm pháp sư mà.'

Họ đã chiêu mộ lượng lớn ma pháp sư cao cấp. Dù đoàn tàu có lực lượng an ninh nội bộ thì cũng bị xóa sổ với lực lượng áp đảo thôi.

Hắn không ngờ rằng sẽ có một pháp sư, nhưng có thì đã sao, hắn cũng chỉ có một mình. Còn họ có 5 pháp sư và thủ lĩnh của họ - Mayhem - chính là pháp sư hạng 4.

‘ Nếu hắn không phải là pháp sư hạng 5 trở lên, căn bản sẽ không chống đỡ được.'

Rất ít pháp sư trên lục địa đạt tới trình độ đó. Nếu hắn ta đạt được hạng 5 hoặc cao hơn ở độ tuổi trẻ như vậy, tin đồn đã lan rộng rồi. Hắn tối đa cũng chỉ là pháp sư hạng 4 như Mayhem thôi.

Có lẽ chàng trai trước mắt cũng biết điều đó nên không dám thi triển ma pháp vô chủ đích.

“Chà, có tận 5 tên ma pháp sư à...”

"Thừa nhận cũng nhanh đấy, nhưng mà vẫn quá chậm so với tình hình của người hiện tại."

“Vậy thì, ta đành phải đổi chiến lược rồi.”

Nói xong, chàng thanh niên gieo mình ra khỏi đoàn tàu trong vạt áo tung bay phấp phới.

“Hở, hả? Hắn ta vừa nhảy đấy à?”

“Có khi nào hắn chọn tự tử vì biết rằng không thể đánh bại chúng ta không?”

Mấy tên khủng bố bối rối.

Một trong những tên pháp sư ló đầu ra khỏi vách ngăn bị tàn phá, nhưng hắn không thể nhìn thấy gì ở vách đá phía xa.

“Tôi nghĩ hắn chết vì nhảy từ trên cao xuống rồi!”

“Ta cứ nghĩ hắn định làm gì đó, hóa ra cũng chỉ là tên nhát cấy.”

Khoảnh khắc bọn chúng chuẩn bị thống nhất kết luận đó....

Whoosh!

Tia sáng xuyên qua đầu của tên pháp sư đang ló đầu ra. Thi thể hắn mất thăng bằng, ngã về phía trước rồi rơi ra khỏi tàu.

"C-Cái gì?!"

“Hanson chết rồi!”

Chết ư? Sao có thể? Tia sáng đó từ đâu ra?

Trong khi bọn chúng đang hoảng loạn, Mayhem, thủ lĩnh của nhóm pháp sư, nhăn mặt và nhìn lên.

“Hắn ta ở trên nóc!”

"Trên nóc xe lửa ư? Nhưng không phải ban nãy hắn đã nhảy xuống sao?

“Hắn sử dụng ma pháp phi hành ư?”

“Làm sao có thể bắt kịp và trèo lên một đoàn tàu đang di chuyển khi bay chứ?!”

"Câm miệng, mau đuổi theo hắn!"

* * *

'Tiếc thật, mình còn định loại bỏ một tên nữa trong lúc bọn chúng đang hoảng loạn.'

Đống âm thanh hỗn loạn phát ra từ bên dưới. Bọn chúng đã phá hiện ra tôi còn sống nên chắc chắn chúng sẽ dùng mọi cách để giết tôi.

Tôi giả vờ nhảy ra khỏi tàu để đánh lạc hướng, đu trên thành tàu rồi leo ngay lên nóc, sau đó chực chờ cơ hội ra tay.

Tôi không kiềm được cảm thấy nhẹ nhỏm hơn chút sau khi hạ gục được một tên pháp sư.

"Đi lên!"

"Giết hắn!"

Từng đợt giọng nói vang vọng trong xe, rồi từng tên bắt đầu trèo lên nóc xe. Nhưng làm gì có vụ dễ như vậy.

Tôi bắn một luồng ma lực vào chúng, sau đó quay lưng lại rồi chạy về toa phía sau.

Những tên cố gắng leo lên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống do luồng ma lực sượt qua đầu. Trên nóc không có khu vực để trốn, trèo lên đó sẽ chỉ khiến cho họ trở thành con mồi dễ bị săn hơn.

Thump thump thump thump thump!

Tôi cố tình gây ra động tĩnh lớn khi chạy nên mấy tên đang đợi trong xe đã nghe thấy âm thanh và đuổi theo tôi.

“Hắn đang hướng tới mấy toa sau!”

"Đuổi theo hắn!"

Loại bỏ một tên pháp sư quả nhiên là quyết định đúng đắn. Giờ bọn chúng dễ bị dắt mũi rồi.

Bọn chúng liều lĩnh tới mức có thể tự sát, nhưng lại không chấp nhận việc đồng đội chết dưới tay người khác sao? Thực mâu thuẫn.

‘Tôi cảm thấy rất biết ơn khi mấy người tự nguyện ra ngoài đấy.'

* * *

Bên khủng bố tách ra làm đôi để bắt tên pháp sư trốn thoát về mấy khoang sau của đoàn tàu. Bởi vì hắn là một pháp sư, nên sẽ rất khó nhằn nếu pháp sư bên họ không ra tay.

Ngoại trừ một vài người được lưu lại để hỗ trợ các pháp sư, những người còn lại quyết định nhắm đến toa hạng nhất của đoàn tàu. Bọn chugns tác nhau ra tại toa số 4.

"Chết tiệt! Hắn ta biến đâu mất rồi?"

“Mấy tên trên nóc sao rồi? Sao không thấy ai nói gì cả?”

“Kệ tụi nó, chúng ta quay lại đi!”

Ngay lúc bọn chúng mở cửa không suy nghĩ…

Boom!

Cánh cửa phát nổ và ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng mấy tên khủng bố, biến năm trong số chúng biến thành than đen và ngã xuống đất.

Ngọn lửa ma thuật vụt tắt như một ngọn nến sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Hắn…Khốn nạn!”

“Hắn gài bẫy trước cửa!”

Thủ lĩnh của đám pháp sư - Mayhem - chết lặng khi chứng kiến đồng đội chết trước mặt mình.

‘Trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể đặt bẫy trước cửa sao?'

Tên kia thực hiện nhanh một cách đáng kinh ngạc, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn cả là hành động dứt khoát của tên đó. Thông thường, những pháp sư sinh ra từ gia đình quý tộc đều chịu hạn chế khi di chuyển vì sự kiêu ngạo từ xương cốt.

Những tên pháp sư quý tộc luôn muốn đứng giữa thanh thiên bạch nhật để phô trương ma pháp của mình. Nhưng chàng thanh niên mà bọn họ đang truy sát bây giờ thì không.

‘Biết bản thân trong tình huống bất lợi nên giả vờ bỏ chạy, sau đó chờ chúng ta lơ là cảnh giác thì ra tay. Không đời nào một pháp sư bình thường lại hành động như vậy.'

Cách hành động này giống một lính đánh thuê hoặc thợ săn hơn là pháp sư.

‘Hắn ta là cái quái gì vậy......'

Lúc đầu, hắn chỉ chăm chăm nghĩ đến việc tên pháp sư đó đã giết đồng đội của họ. Rốt cuộc, hầu hết những người trên chuyến tàu này đều là quý tộc hoặc thương nhân giàu có chuyên đi hút máu dân nghèo rồi dẫm đạp họ.

‘Nhưng hắn thì khác.’

‘Hắn thực ra là ai?’

Mayhem, trở nên cảnh giác, mở miệng với vẻ mặt nặng nề hơn.

“Tất cả, hãy cẩn thận. Từ giờ trở đi, bọn ta sẽ dẫn đầu. Chúng ta không biết hắn còn cái bẫy nào khác không, vì vậy hãy di chuyển cẩn thận nhất có thể.”

"Vâng!"

Với Mayhem đi tiên phong, nhóm pháp sư dẫn đầu và vừa di chuyển vừa kiểm tra xem có cái bẫy nào được cài đặt trên hành lang hoặc tường hay không. Kết quả là, bọn họ tiêu tốn khá nhiều thời gian.

“Đừng vội. Hắn không thể chạy tới chỗ nào khác ngoài phía đuôi tàu đâu.”

Xét cho cùng, hắn cũng chỉ là con cá sa lưới mà thôi.

Mayhem đang đi chầm chậm thì đột ngột dừng lại. Hắn cảm nhận được một hồi chuông cảnh báo không rõ nguyên do và nhanh chóng nhận ra gì đó.

Choang! Két két két--!

Từ cuối toa tàu truyền đến những tiếng động lớn. Ngày khi nghe thấy động tĩnh, bọn khủng bố bản năng trỗi dậy báo có điều gì đó không ổn.

"Chết tiệt! Hắn tách toa tàu để bỏ chạy!”

Đã quá muộn để ngăn hắn lại. Ngay từ đầu hắn đã không định chiến đấu, hắn chỉ cần câu giờ để trốn thoát. Hắn tạo ra cái bẫy để khiến bọn họ tiêu một đống thời gian vào việc đề phòng.

Hắn đang cố chạy thật nhanh tới toa cuối để thoát khỏi đây một cách lành lặn.

"Đuổi theo! Không được để hắn chạy thoát!”

Chúng đã mất đi lý trí, và không có ý nghĩ nào khác ngoài việc đuổi theo và giết tên pháp sư đã đặt bẫy và bỏ trốn.

Bọn họ vội vã và nhanh chóng đến được toa cuối cùng - toa số 12.

Khi họ mở cửa, đáng lẽ họ sẽ thấy cánh cửa của toa số 12. Nhưng giờ nó không còn ở đó nữa, thay vào đó là dãy núi phủ tuyết và đường ray.

Mayhem nghiến răng.

‘Sai lầm rồi. Hắn liên tục ám chỉ chúng ta rằng hắn không định chiến đấu.'

Hắn đã bỏ qua một sự thật quan trọng.

Ai mà ngờ tên đó lại quyết định dứt khoát như vậy?

"Chết tiệt, chúng ta để hắn thoát mất rồi!"

“Tên khốn đó. Tôi nhớ mặt hắn rồi. Chúng ta nhất định sẽ truy lùng hắn và khiến hắn chết không tử tế.”

Trong khi mọi người đang nghiến răng và nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Mayhem cảm thấy sóng ma lực mạnh mẽ phía sau khiến hắn sởn hết cả gai ốc.

"Cái gì vậy……."

Hắn vội quay đầu nhìn lại thì thấy bóng dáng chàng thanh niên lẽ ra đã trốn thoát cùng toa số 12.

"Làm sao hắn còn ở đây……"

Nhưng sự tồn tại của hắn không phải điều đáng quan ngại nhất.

Điều đáng quan ngại nhất là ma pháp đã được hoàn thiện trước mặt hắn, gần như có thể kích hoạt bất cứ lúc nào. Đó là một loại ma thuật nguyên tố rất tàn bạo và nguy hiểm.

“Tất cả, tránh ra!” - Mayhem hét lên và tập trung nhiều ma lực nhất có thể để tạo ra một lá chắn ma thuật kiên cố nhất.

Ngay sau đó, lực lượng ma pháp cực đại nhấn chìm toàn bộ toa số 11 và càn quét bên trong như một cơn bão.

Đó là một ngọn lửa trắng xóa. Trắng như cơn bão tuyết ở bên ngoài. Nó cuốn hết những tên khủng bố, không một ai kịp thoát hoặc phản ứng lại.

* * *

“Hết chưa nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm trong lúc nhìn ngọn lửa ma thuật dần dần tan biến.

Bọn chúng chỉ tập trung nghĩ tôi đã trốn thoát theo toa số 12. Cũng đúng, đặt bẫy, câu giờ rồi tách toa, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ thế thôi.

Sau tất cả, chạy trốn cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài. Nhờ đó mà bọn chúng tập trung ở một chỗ và tôi có thể xử lí cùng một lúc.

'Có vẻ như vẫn còn nhiều tên ở toa trước, nhưng cũng không sao, mấy tên pháp sư đã bị giết hết rồi.'

Khi tôi đang nghĩ vậy, có thứ gì đó trồi lên từ đống đổ nát.

“Ngươi còn sống sao.”

"Ngươi khốn nạn……."

Tên thủ lĩnh của đám pháp sư gượng dậy. Vào những giây phút cuối cùng, hắn đã thành công giữ mạng nhờ tạo ra lá chắn và bám trụ phía sau nó.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Tình trạng cơ thể của hắn bây giờ đủ thảm, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Hắn không thể chặn hoàn toàn vụ nổ, vì vậy một nửa gương mặt hắn bị hủy hoại, toàn thân thì bị bỏng, thậm chí còn mất một cánh tay.

Hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn, cơ bản là không sống được bao lâu nữa nên tôi quyết định để hắn tận hưởng những giây phút cuối cùng.

“Tại sao ngươi lại giết họ? Ngươi không cảm thấy có lỗi khi giết những người đồng đội của ta sao? Họ đang cống hiến vì thế giới chết tiệt này đó!”

"Cái gì?"

Hắn đang nói cái quái gì vậy, một trò đùa mới à?

Khi tôi khó hiểu ngậm miệng lại, hắn nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

“Ngươi không cảm thấy hối tiếc cho những người đã chết dưới tay ngươi sao?”

"Ta vốn đã nghĩ ngươi điên rồ rồi, không ngờ còn điên hơn ta nghĩ."

"Gì chứ?"

“Ngươi đã tấn công đoàn tàu và giết những hành khách vô tội mà cũng xứng nói ra câu đó ư?”

Những kẻ này đã đột kích vào đoàn tàu và giết chết bất kì hành khách nào chúng thấy.

Bây giờ chúng coi tôi là một tên khát máu vì đã giết đồng đội của họ. Thành thật mà nói, điều đó khiến tôi thấy khó chịu.

"Bọn chúng xứng đáng nhận điều đó. Chết vẫn còn quá nhẹ nhàng với chúng!"

“Không phải các người cố giết ta trước sao? Vốn dĩ chúng ta đã xác định phải tán sát lẫn nhau, vậy mà bây giờ lại nói ta là người sai sao?

"Cái đó……"

“Không phải ngươi sống thì là ta chết.”

“Thằng nhóc……Ngươi là ai?”

Hắn ta không cãi nữa và chuyển sang hỏi danh tính tôi, nhưng tôi không thể trả lời.

Vì tôi thấy đằng sau hắn, có vô số bóng dáng bay về đây từ bên ngoài.

Claaang.

Trận bão tuyết đang rất dữ dội nhưng kỳ lạ thay tôi vẫn nghe được âm thanh rút kiếm. Một tia bạch quang lóe qua sau cánh cửa rộng mở và chém đôi tên pháp sư.

Thịch!

Bóng dáng trắng nhảy qua, chém một đường liền mạch từ đầu tới háng tên pháp sư. Ngay khi người đó đáp xuống đất, thân thể Mayhem liền tách ra, ngã về hai phía.

Không có máu chảy ra từ cơ thể hắn vì phần cắt ngay lập tức bị đóng băng.

Bên cạnh thi thể là nữ hiệp sĩ với chiếc áo choàng trắng phấp phới.

"Cậu không sao chứ?"

Tôi gật đầu đáp lại.

Biểu tượng trên dây đeo vai của cô ấy là hình con đại bàng màu trắng tinh khôi, đại diện cho Binh Đoàn Kỵ Sĩ Biên Phòng, chịu trách nhiệm bảo vệ Đế quốc.

“Giờ cậu có thể thư giãn rồi, bởi vì Binh Đoàn Kỵ Sĩ đã có mặt.”

Truyện Chữ Hay