Trans: Bluepumpkin
Edit: ᵛᶰシεʆεƘ Ƙεզίηɡ❤༻꧂
Edit: Hôm nay 5/10, Happy birthday to Bí nào mọi người!!!!
◇ ◈ ◇
Chương 10
Trưởng làng sống trong ngôi nhà to nhất làng. Nó bự đến mức dù đứng ở đâu đi chăng nữa thì cũng có thể nhìn được nó. Chính vì thế mà tôi không bao giờ lo việc bị lạc.
Có rất nhiều người qua lại, từ đoàn xe của các thương nhân bán rong đến những nhóm mạo hiểm giả.
Không hề có chút nào của bầu không khí hoang vắng. Ấn tượng về một ngôi làng sôi nổi có vẻ như sẽ càng được củng cố theo thời gian.
Sau khi đã quan sát xung quanh chán chê, tôi gõ cửa nhà trưởng làng.
Một bà lão ra mở cửa. Nếu tôi nhớ không lầm thì bà ấy là vợ của trưởng làng thì phải.
“Cậu là ai?”
Giọng của bà ấy có chút cảnh giác.
Mà cũng dễ hiểu thôi ai mà chẳng cảnh giác khi đột nhiên một kẻ lại đến gõ cửa nhà mình chứ?
“Cháu muốn chuyển đến sống ở đây. Thế nên cháu tới đây để chào hỏi ngài trưởng làng ạ.”
Có vẻ như bị thuyết phục bởi câu trả lời của tôi nên biểu cảm trên mặt bà ấy giãn ra đôi chút.
Bà ấy dẫn tôi đến phòng khách và ngồi đợi trưởng làng đến.
Mọi vật chẳng có nhiều sự đổi thay dù đã trải qua vài năm rồi. Song lại có vài thứ khá đáng chú ý.
Chẳng hạn như trong bản đồ khu vực xung quanh ngôi làng đang treo trên tường. Có vài đấu X khá là đáng ngại được đánh dấu ở trung tâm của khu rừng.
Bên cạnh đó, còn có một vài dụng cụ khác bị dính bẩn ở kế bên nữa. Hầu hết trong số chúng dùng cho việc cắm trại, nhưng tại sao lại có cả thanh kiếm hai lưỡi và áo giáp ở đây thế nhỉ?
Chắc có lẽ chút nữa tôi sẽ đến gần để quan sát thêm xem sao.
Khi tôi định đứng dậy, tôi nghe được tiếng bước chân xuống cầu thang và một vài giây sau, cánh cửa được mở ra.
“Ta đã nghe nói rằng có một người muốn chuyển đến đây để sống. Đang tự hỏi không biết là ai, hóa ra là cậu à?”
“Chào ngài trưởng làng, đã lâu không gặp rồi nhỉ? Cháu là ma kiếm sĩ Lars đây.”
Ông ấy chắc hẳn vẫn còn nhớ mặt tôi hồi tôi đánh bại con Orge.
Chúng tôi bắt tay và nở nụ cười thân thiện với nhau.
“Thế là cậu nghỉ hưu rồi hả?”
“À không, do vài lí do nên cháu quyết định về đây lập nghiệp thôi.”
“Hmmm, cậu có vấn đề gì đó với cơ thể à?”
“Thực ra thì cơ thể cháu còn khỏe hơn hồi đả bại con Orge ấy chứ.”
Tôi còn phải phối hợp với người khác nên sẽ thật tệ nếu tôi không thể di chuyển. Vì vậy tôi cố gắng tăng cường sức mạnh cho cơ thể của mình.
Những nếp nhăn đã làm trưởng làng trông già hơn hồi trước.
“Ổn thôi, ổn thôi. Nhân cách của cậu chẳng có gì để phàn nàn cả. Khi cậu còn khỏe như vậy thì chẳng còn vẫn đề gì về việc chuyển đến đây sống cả.”
Tôi chẳng thể ngờ được yêu cầu với phần thưởng rẻ bèo ngày nào bây giờ lại quay về giúp tôi đến như này cả.
Tôi đã thực hiện yêu cầu ấy bởi mong muốn cá nhân, nhưng tôi đoán là mình đã làm được một việc tốt.
Trưởng làng đưa ra mảnh giấy da để ghi hết thông tin cần thiết cho việc nhập cư của tôi.
Tôi biết chữ vì thế nên tôi sẽ tự điền các thông tin cần thiết vào như tên, tuổi và những thứ liên quan.
“Xong rồi đấy.”
“Có vẻ như mọi chuyện xong rồi đấy. Midia, lại đây nào!”
Khi được gọi tên, người phụ nữ bước vào phòng.
Trưởng làng đưa cuộn giấy da và bà ấy lại đi mất.
“Bây giờ thì cậu đã là một thành viên của ngôi làng.”
“Mong được ngài giúp đỡ.”
Tôi cứ ngỡ phải trải qua vài quy trình sàng lọc rắc rối hơn cơ, nhưng nó kết thúc nhanh quá khiến tôi hơi thất vọng.
Tôi đã chu du khắp nơi với tư cách là một mạo hiểm giả kể từ khi rời khỏi quên hương nhưng thú thực thì tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại đi lập nghiệp cả. Đúng là ta chẳng thể nào lường trước được việc gì sẽ diễn ra trong đời nhỉ.
“Giờ thì ta có vài việc cần hỏi, cậu có phiền không?”
Tôi có linh cảm xấu về việc này. Nhưng tôi chỉ mới đến đây thôi mà tôi đâu thể từ chối được.
Tôi gập đầu và chờ đợi câu hỏi từ trưởng làng.