Trans: Bluepumpkin
Edit: ᵛᶰシεʆεƘ Ƙεզίηɡ❤༻꧂
◇ ◈ ◇
Chương 9
“Anh không thấy cô đơn chứ?”
Sophie người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng.
Trong thoáng chốc tôi đã khá bất ngờ nhưng vẫn nhanh trí đáp lại.
“Vì sẽ không thể gặp lại bọn chúng à? Tôi đã biết trước việc mình sẽ bị đuổi đi từ khá lâu rồi. Thế nên tôi cũng đã có thể sắp xếp được cảm xúc của mình. Việc xảy ra với bọn chúng chẳng còn là chuyện của tôi nữa.”
Khi nhận ra bản thân mình bị Colette cắm sừng, tôi đã bị trầm cảm và mất ngủ khá nhiều. Thậm chí tôi còn mất luôn cảm giác thèm ăn nữa cơ.
Nhưng đó là chuyện xảy ra lâu lắm rồi, tôi đã có đủ thời gian để thay đổi cảm xúc của bản thân mình đến độ chấp nhận việc chúng tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
“Thật tuyệt vời…… còn tôi chỉ thấy hối hận về những việc bản thân từng làm.”
Mà, Sophie cũng khá giống tôi khi cô ấy bị đuổi khỏi nhà thờ.
“Hối hận sao? Chuyện gì đã diễn ra ở nhà thờ vậy?”
Đôi vai của cô ấy khẽ co lại khi tôi nhắc đến nhà thờ. Và cô ấy im lặng với vẻ mặt trầm ngâm.
Tôi sẽ từ tốn chờ đợi cho Sophie sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu đã.
Sau khi đã sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc đang vấn vương, Sophie cũng từ từ lên tiếng.
“Tôi từng giữ một vị trí nhất định trong nhà thờ. Nhưng tôi đã bị ép buổi phải ra đi bởi một người mới đến. Tôi không bận tâm mấy về việc bị đuổi khỏi nhà thờ chỉ là bản thân tôi cảm thấy hối hận vì đã không thể gặp được những người mà bản thân vẫn hằng thân thiết.”
Một vị trí nhất định trong nhà thờ à? Có thể là trợ giáo hoặc ít nhất cũng là mục sư nhỉ.[note37275]
Từ góc nhìn của Sophie với ngoại hình trẻ tuổi của mình thăng tiến nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc ở vị trí trợ giáo chẳng có gì lạ khi cô ấy trở thành đối tượng của sự ganh ghét và ghen tị cả.
Nhưng việc đó cùng lắm chỉ khiến cô ấy bị giáng chức thôi chứ không đến nỗi bị đuổi khỏi nhà thờ như vậy cả…..
Tôi khá chắc là vẫn còn có điều khúc mắc ẩn dấu ở đây. Nhưng chắc cô ấy đã không muốn chia sẻ vào thời điểm này nên chẳng kể với chúng tôi rồi.
“Tôi khá là ghen tị với những cảm xúc cô đơn ấy đấy.”
“Vâng? Tại sao vậy?”
“Ý tôi là kể cả mấy bọn trong tổ đội cũ của tôi có sống hay chết thì tôi cũng chẳng thể cảm thấy bất kì cảm xúc nào cả. Gia đình tôi đã mất cả rồi và tôi sẽ phải cô đơn suốt phần đời còn lại.”
Tôi chẳng còn ai thân yêu bên cạnh cả. Khi lắng nghe câu chuyện của Sophie, tôi nhận ra bản thân mình đã mất đi những cảm xúc mà người bình thường luôn có, như sự cô đơn chẳng hạn.
Tôi ăn nói nhẹ nhàng với Bố già không phải vì chúng tôi thân thiết với nhau. Tôi chỉ đơn giản là phản ứng lại những lời nói của ông ấy.
Thay vì an ủi một cô gái mất đi người mẹ của mình, tôi chỉ biết chiến đấu vì bản thân. Dù kẻ thù có là ai đi chăng nữa.
Và cuối cùng đối thủ mà tôi phải đối mặt trớ trêu thay lại chính là Collete.
Khi nhận ra điều đó tôi cảm thấy mất mát vô cùng nhưng đồng thời tôi khao khát kiếm tìm một ai đó trong ngôi làng, một ai đó mà tôi có thể trân trọng và cố gắng đừng đánh mất họ.
Chà, tôi chẳng muốn mọi người biết mình đang bị xúc động mạnh đâu.
“Thôi tôi đến chào hỏi ngài trưởng làng đây nhé.”
Tôi chậm rãi đứng dậy, cố kìm nén sự kích động trong tâm trí.
“Sao vội vậy?”
“Cũng tới lúc rồi, thế nên xin phép cáo lui trước đây.”
Tôi rời khỏi cửa hàng và cố gắng sao cho nó tự nhiên nhất có thể.
◇ ◈ ◇
Trans: Cảm thấy chất lượng bản dịch eng đang ngày càng xuống…… có nên drop không ta.
Edit: drop đi cho nhẹ người, còn làm..... À mà thôi không nói nữa tự hiểu.