Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 06: bắt đầu công cuộc khám phá.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Được Yuuyami giúp đỡ, Lydia cuối cùng cũng tháo được phần động cơ đã cháy rụi ra khỏi mô tô.

Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống với vẻ mặt thẫn thờ.

Yuuyami ngồi chéo trước Lydia.

“Tại sao lại cháy....”

Lydia thở dài.

“Mình đoán khả năng thất bại luôn tồn tại mà.”

Yuuyami thờ ơ đáp.

“Mình không tin-. Mình đã thiết kế nó hoàn hảo lắm rồi cơ mà.”

“Cậu đã thành công trong việc khiến động cơ cháy được đó thôi.”

“Cậu đang cố chọc cười mình à? Để an ủi ư?”

“Không, mình chỉ đang nói sự thật.”

“Ừ thì, nhưng...”

Lydia thở dài lần nữa.

“Nhưng sao?”

Yuuyami nghiêng đầu hỏi.

“Mình muốn tạo ra động cơ không bị bốc cháy cơ.”

“Lần sau cậu sẽ làm được.”

“Ừm, nhưng...”

Lydia lấp lửng đáp lại.

“Nhưng?”

Yuuyami lại nghiêng đầu sang hướng khác.

“Mình tin mình đã làm hoàn hảo nhất có thể rồi, những tưởng nó sẽ hoạt động ngon lành. Ai ngờ chuyện lại thành ra như này, nên mình có hơi buồn.”

Yuuyami đứng lên sau câu nói của Lydia.

Cô di chuyển đến bên cạnh Lydia và ngồi xuống.

“Không sao đâu.”

Rồi Yuuyami nhẹ nhàng xoa đầu Lydia.

“Thật không?”

“Ừm, tất cả đều ổn cả thôi.”

Bàn tay ấy...

Giọng nói ấy....

Ấm áp quá....

Dù không hiểu lắm nhưng nếu cậu ấy đã nói vậy thì chắc chắn mọi chuyện đều ổn rồi. Lydia nghĩ.

Rồi một tháng lại qua đi kể từ sự kiện đó.

Tuyết đã tan để lộ mặt đất khô ráo.

Lydia đã thành công thiết kế lại động cơ, chiếc mô tô cứ ro ro hoàn thành mà không gặp thêm bất cứ vấn đề nào.

Thời tiết hôm nay thật tuyệt vời.

Cả hai bắt đầu lên đường khám phá thế giới.

Lydia ngồi đằng trước lái chiếc mô tô đen tuyền, còn Yuuyami thì ngồi ở đằng sau.

Lý do cho cách sắp xếp như này rất đỗi đơn giản, vì Lydia oẳn tù xì thắng Yuuyami thôi.

Lúc này, Lydia đang vận trên mình một chiếc áo khoác cùng quần tây làm bằng da do Yuuyami thiết kế. Dĩ nhiên, chúng có màu đen.

Trông chẳng dễ thương chút nào. Nhưng Lydia lại cực kỳ khoái bộ trang phục, bởi vì chúng nhìn ngầu dữ dội.

Yuuyami nói đã sử dụng những loại vật liệu có sức phòng thủ cao nhất.

Nhìn thấy bản thân trong gương, cô thấy những lọn tóc vàng rủ xuống chiếc áo khoác da màu đen thật đẹp. Vàng và đen. Những sợi vàng lấp lánh giữa màn đêm. Đen cũng là màu của Lydia nữa. Thế nên Lydia chẳng thể cưỡng lại cái suy nghĩ mái tóc vàng của mình nằm trên nền đen thật tuyệt vời.

Ngoài áo khoác da và quần tây, Lydia còn đeo găng tay và bốt da màu nâu nhạt.

Cô cũng đeo một chiếc khăn ống giữ ấm cổ (neck warmer) và mũ len để khỏi lạnh. Cả hai có màu đen nốt.

Cuối cùng, Lydia đeo kính bảo hộ vô. Dù nó khiến cô gặp khó khăn khi nhìn về phía trước.

Đáng nhẽ Yuuyami cũng phải mặc áo khoác vào luôn chứ, Lydia lầm bầm.

Yuuyami vẫn cứ khoác lên bộ đồng phục hầu gái quen thuộc. Điểm khác biệt duy nhất là một chiếc ba lô đằng sau lưng.

Trong ba lô là bộ sơ cứu y tế, nước uống, thức ăn và vài thứ linh tinh khác.

Thôi thì bỏ qua Yuuyami đang mặc gì vậy-- Nghĩ rồi, Lydia nghiếc qua đồng hồ vận tốc điện tử.

80km/ giờ.

Lydia tận hưởng hết cỡ việc điều khiển chiếc mô tô. Hết lái theo hình zíc zắc, rồi lại làm cú drift thật ngầu.

Ôm lấy Lydia từ phía sau, Yuuyam thích thú chẳng kém: “Làm lại lần nữa đi.”

Lydia đã thử làm mọi trò thú vị mà cô có thể nghĩ ra.

Song, Lydia vẫn chưa thử-

“Yuuyami này, mình thử phóng với vận tốc tối đa nhé?”

-lái xe với tốc độ tối đa khi có hai người.

“Thoải mái.”

Vừa nghe thấy tiếng Yuuyami đáp, Lydia kéo ga hết cỡ.

Động cơ không bốc cháy ngay cả khi kéo ga hết cỡ. Lydia đã kiểm chứng điều này trên hệ thống kiểm nghiệm xe trước rồi.

Ruỳnhhhhh, tiếng động cơ to dần rồi to dần, đồng thời khung xe cũng bắt đầu rung lên bần bật.

Trong nháy mắt, con số trên đồng hồ vận tốc điện tử đã vượt quá 100km/giờ.

Lúc này, thứ duy nhất mà Lydia nghe thấy chỉ là tiếng gió lao vùn vụt. Mình cần một cái bịt tai nữa, Lydia nghĩ.

Không, mình cần mũ bảo hiểm hơn chứ. Cô kết luận.

‘Khi nào quay về thư viện mình sẽ tạo ra mũ bảo hiểm công nghệ cao tích hợp chức năng liên lạc cùng với mấy tiện ích khác vậy, Lydia nghĩ.

Chiếc xe dễ dàng đạt vận tốc 100 km/giờ dù phải chở hai người, nhưng từ đó nó bắt đầu chậm đi.

Vận tốc hiện tại đã là 120km/ giờ, song cũng phải tốn chút ít thời gian cũng như khoảng cách mới có thể đạt được chừng đó.

Con số trên đồng hộ vận tốc tăng lên từng chút từng chút một. Rồi nó dừng lại ở 127 km/giờ. Xác nhận đây đã là vận tốc tối đa, Lydia nới lỏng tay ga.

Rồi vận tốc giảm còn 60km/giờ.

“Gió táp liên hồi làm mình đau ghê.”

Lydia tỏ vẻ ấn tượng khi lái xe với vận tốc tối đa.

“Lydia ở đằng trước che hết cho mình rồi. Thế nên mình chẳng cảm thấy gì cả.”

“Mình mừng vì Yuuyami không sao.”

“Mình cũng vậy.”

“Nhưng nói thật thì,” Lydia đánh mắt sang hai bên. “Chẳng có gì cả, trống rỗng hoàn toàn.”

Dù cô có nhắm mắt lái xe thì cũng chưa chắc gặp tai nạn. Bởi trước mắt cô có gì đâu để mà tông vào.

Chỉ có duy nhất đường chân trời kéo dài đến vô tận.

Mặt đường không thể gọi là tốt, nhưng nhờ hệ thống động cơ con quay hồi chuyển, chiếc mô tô chắc chắn không bao giờ bị đổ.

“Ừ, lần trước mình đã khám phá hết toàn bộ khu vực này, và đúng chả có gì cả.”

“Không biết ta có còn đi đúng hướng nữa không nhỉ? Mình hơi lo.”

Nếu mình có lắp thêm cái la bàn điện tử thì tốt biết mấy rồi, Lydia nghĩ. Bởi lẽ nếu không có vật thể làm cột mốc, con người sẽ gặp khó khăn trong việc xác định phương hướng.

“Bẻ lái sang trái chút xíu đi.”

Song rất may có Yuuyami ở đây. La bàn vốn được tích hợp sẵn trong hệ thống của cô ấy rồi, chỉ cần có Yuuyami thì chắc chắn sẽ không bao giờ bị lạc.

“Rõ ~”

Nghe lời Yuuyami, Lydia hướng đầu xe sang trái một chút.

“Cậu có muốn phóng vệ tinh và thiết đặt hệ thống định vị không?”

“Nghe hay đó. Lấy nó làm dự án mới tiếp theo đi”

“Ừ. Được đó.”

“Mà mình nghĩ.”

“Có gì sao?”

“Tại sao ta không tích hợp trí thông minh nhân tạo cho chiếc mô tô này nhỉ? Rồi nhân tiện đặt tên cho em nó luôn!”

“Ý kiến hay. Dù sao mình cũng khá quý chiếc mô tô này.”

“Thêm một dự án nữa hửm.”

“Nhiều dự án quá rồi nhỉ. Khi nào về thư viện chúng ta nên quyết định mức độ ưu tiên cho từng dự án vậy.”

“Yup. Thế, chúng ta còn cách đích đến bao xa?”

“Đâu đó 15km.”

“Yo--sh, tăng tốc lên nào!”

Không đợi Yuuyami trả lời, Lydia tăng ga.

Có một khoảnh khắc, Lydia nghĩ thế giới này mới là thứ chuyển động, còn bản thân vẫn đang đứng yên.

Mà nó cũng đúng theo một nghĩa nào đó. Lydia nghĩ.

Thế giới luôn luôn xoay vần. Chỉ đến lúc nhận ra điều đấy thì ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ phía sau lưng rồi.

Lydia với Yuuyami hầu như chẳng thể thích ứng với cách thế giới này vận hành.

Lydia giữ nguyên vận tốc mô tô ở 100 km/giờ.

Thế giới ở vận tốc này hơi lạnh chút.

Nhưng....

Có Yuuyami ở sau khiến cô thấy ấm áp đến lạ thường, tới độ chút xíu lạnh lẽo đó chẳng là gì.

Cảm biến thị giác của Yuuyami đã xác định thấy phía trước có nhiều đối tượng.

Yuuyami lập tức phóng to hình ảnh lên rồi đưa nó vào chương trình con nhận dạng.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến vài giây. Khả năng nhận diện vật thể ở xa của Yuuyami tốt hơn con người một chút.

Đối tượng thứ nhất.

Một cái dù lớn màu thiên thanh cùng với phần cọc cắm màu trắng. Nhìn một cây dù đứng thẳng giữa đồng không mông quạnh có phần thật siêu thực.

Đối tượng thứ hai.

Một bộ bàn ghế đơn giản. Vẫn là một màu trắng. Đây là loại có thể thấy ở bất cứ đâu, chứ không phải là thứ đồ có giá trị.

Đối tượng thứ ba.

Một cô gái đang ngồi trên ghế. AD chẳng? Từ khoảng cách này không thể xác định được.

Mái tóc màu hồng nhạt để chấm ngang vai. Cô ta vận một bộ Gothic Lolita màu đen.

Trên tay cô ta là một tách trà, không rõ bên trong là gì. Nếu đúng trong đó là một thứ thức uống thì cô ta là con người.

Và đối tượng cuối cùng.

Là một AD to lớn. Chỉ cần nhìn vào bộ khung xương kim loại màu bạc lộ ra ngoài cũng đủ xác nhận.

“Lydia, dừng lại.”

Lydia kéo phanh trước câu nói của Yuuyami.

“Có chuyện gì vây?”

Và khi chiếc mô tô dừng hẳn, Lydia quay đầu về sau.

“Cậu có thấy gì ở đằng trước không?”

“Hửm-?”, Lydia hướng ánh nhìn về phía trước. “ Hình như có gì đó thật kìa-, cậu biết nó là gì à?”

“Ừ.”

“Thế nó là gì vậy?”

“AutoDoll Quân Sự.”

Yuuyami thông báo cho Lydia về hiện diện nguy hiểm nhất.

“Quân Sự?”

“Dòng BD, Loại ・Ohan.”

“Mình không hiểu gì hết á.”

“BD viết tắt cho Base Defense (Phòng ngự căn cứ) đúng như tên gọi, dòng này được tạo ra để bảo vệ một căn cứ quân sự nào đó. Loại ・Ohan là loại có sức tấn công rất cao.”

“Và nó ở đằng trước chúng ta?”

“Đúng. Nếu họ nhận định chúng ta là kẻ thù, nhiều khả năng chúng ta sẽ bị tấn công.”

“Và Ohan- san đó có tốt hơn Yuuyami không?”

“Nói về hiệu suất tổng thể, mình vượt trội hơn.”

“À, không, mình xin lỗi. Ý mình là về khả năng chiến đấu cơ.”

“Mình cũng có một chương trình con tự vệ....Nhưng giả như hai bên phải đấu tay bo không vũ khí, mình đoán mình sẽ bị tiêu diệt trong vòng dưới 5 phút.”

“Ra vậy. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu bị coi là kẻ thù nhỉ?”

“Đúng, Nên mình nghĩ chúng ta nên quay đầu lại.”

“Hừm--, nhưng,” Lydia nghiêng đầu. “Thường trước hết sẽ có mấy lời cảnh báo gì gì đó mà nhỉ. Mình thấy trong phim toàn thế mà.”

Trong thư viện cũng có lưu trữ tất cả các thể loại phim dưới dạng dữ liệu. Thế nên cả hai lâu lâu lại tổ chức tiệc xem phim.

“Mình đoán thế. Đó là nếu chương trình đã được viết lại.”

“Viết lại...”, đập tay cái bộp Lydia hỏi. “ Ohan-san đó không ở một mình à? Còn ai khác nữa ư?”

“Ừm. Còn một cô gái khác nữa.”

“Con người ư?!”

Ngạc nhiên xen lẫn với phấn khích có thể thấy rõ trong giọng của Lydia.

“Có thể đó là con người thật. Nhưng mình chẳng thể xác nhận chính xác hoàn toàn nếu không lại gần hơn nữa.”

“Thế thì còn chờ gì nữa! Lại gần hơn nào!”

Lydia khởi động xe rồi vặn ga.

“Cậu có nghe mình nói gì không đó? Một tồn tại không rõ danh tính ở bên cạnh Ohan! Trang phục hiện tại của Lydia không thể chịu được sức mạnh của Ohan đâu! Nếu không tăng cường độ phòng thủ thêm chút nữa thì sẽ rất nguy hiểm!”

“Nếu đó là con người thì sẽ ổn thôi!”

“Cậu dựa vào đâu mà nói thế?”

“Bởi mình chắc cô gái ấy cũng muốn gặp con người khác ngoài bản thân mà!”

“Thế vẫn chưa đủ để chứng minh họ có phải kẻ địch hay không?”

“Nhưng--, chúng ta đâu thể biết được cho đến khi đến gặp mặt và nói chuyện nhỉ?”

Yuuyami chẳng thấy gương mặt Lydia lúc này, nhưng cô có thể đoán chắc Lydia đang cười.

Và Lydia cũng đâu có sai.

Nếu quay đầu lại, họ sẽ chẳng biết thêm được điều gì cả.

Nếu thực sự muốn trải nghiệm những điều mới lạ thì phải sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy.

=========================================

Dạo này bận quá nên chỉ làm được 1 chap bộ này, mấy bộ khác đợi đến lúc mình thi xong đgnl thì trả nhé.

Truyện Chữ Hay