Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 05: con đường để trở thành thần.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Não mình cháy khét khi dịch chương này rồi....

==================================

Nhờ có Yuuyami giúp đỡ mà năm ngày sau, nhà để xe đã hoàn thành.

Nguyên phần tường bên ngoài bị Lydia sơn lên một màu đỏ tươi. Song, toàn màu đỏ khiến nó trông đáng sợ quá nên cô quyết định vẽ thêm vài họa tiết hình học màu trắng. Bức tường vốn đáng sợ nay lại còn đáng sợ hơn gấp bội.

Thế cũng đẹp mà, Lydia nghĩ.

Lydia và Yuuyami hiện đang nằm trên sàn lát gạch nền ca-rô đen trắng.

Sàn thì lạnh buốt, nhiệt độ căn phòng cũng chẳng khá hơn là bao. Không có chút xíu nào gọi là thoải mái cả.

Chắc mình phải lắp thêm điều hòa rồi. Lydia lẩm bẩm.

“Nhà để xe cao ba mét, rộng khoảng năm mét và dài khoảng sáu mét.” Vẫn đang nằm Yuuyami nói. “Nó có thể chứa cùng lúc một chiếc xe bốn bánh và hai chiếc mô tô.”

“Lúc này mình chưa muốn tạo ra xe bốn bánh đâu.”

“Thế cậu muốn đặt gì vào đây?”

“Hai xe mô tô. Dĩ nhiên, một cái là của Yuuyami rồi. Còn lại thì chắc là mấy dụng cụ linh tinh thôi.”

“Vậy thì vẫn còn khá nhiều chỗ trống, Mình nghĩ chúng ta nên tạo thêm một Máy Sản Xuất Vật Liệu đơn giản và đặt ở đây.”

“Đồng ý. Thế làm nó trước nhé?”

Đặt một Máy Sản Xuất Vật Liệu đơn giản ở đầy đồng nghĩa với việc không còn phải bưng bê nguyên vật liệu cần thiết được tái tạo trong thư viện ra ngoài nữa.

Lắp ráp, chỉnh sửa và bảo dưỡng mô tô cũng sẽ được thực hiện trong nhà để xe luôn.

“Ừm. Vậy sẽ tốt hơn.”

Và rồi cả hai im lặng.

Bỗng chốc, Lydia ngồi bật dậy.

Vẫn đang nằm, Yuuyami nhìn Lydia.

Đôi mắt Yuuyami thật trong veo, không chút vẩn đục nào cả. Trong hơn cả những tấm kính trong nhất.

Một Lydia tóc vàng kim phản chiếu lại ngay giữa cặp đồng tử ấy. Cứ như thể chính bản thân cô đang bị cầm tù giữa một viên ngọc. Cảm giác ấy không hiểu sao lại rất tuyệt vời.

Mình muốn...bị giam cầm...bên trong Yuuyami.

Một mong ước biến thái nảy nở trong tâm trí Lydia.

Rồi cô nhìn đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao trái tim cô lại đập thình thịch.

“Yuuyami ơi, mình đã nghĩ đến một chuyện trong lúc dựng nhà để xe.”

Cố quên đi nhịp đập từ con tim, Lydia cất lời. Cô nghĩ nếu mình chú tâm nói chuyện thì biết đâu những xúc cảm kỳ lạ này sẽ biến mất.

“Ừ. Là gì thế?”

“Về sự thiếu hoàn hảo của con người.”

“Rõ hơn đi.”

“Mình không thể tự thân hoàn thành nhà để xe. Đã thế lại còn dễ mệt nữa, nếu cứ cố lờ đi mà làm tiếp thì chắc chắn sẽ đổ gục lúc nào chẳng hay.”

“À. Đây là chuyện cực kỳ dễ hiểu mà. Mình đoán cậu tự so sánh bản thân với mình đúng không?”

“Thì bởi còn ai khác nữa đâu.”

“Ai bắt cậu làm vậy đâu. Mình là mình. Lydia là Lydia. Mình là AD. Lydia là con người. Cả hai vỗn dĩ đã là hai loài khác nhau rồi. Nếu có gì khác nhau âu cũng là bình thường.”

“Ừ thì mình biết. Nhưng sâu thẳm bên trong vẫn có chút buồn.”

“Cậu buồn?”

“Yup”

“Mình có thể làm gì để vơi đi nỗi buồn trong cậu?”

“Thế thì thảo luận với mình đi.”

“Được thôi. Cậu muốn thảo luận về chủ đề gì đây?”

“Khi đang suy nghĩ về sự mỏng manh của con người thì một câu hỏi xuất hiện trong đầu mình. Chúng ta, cả con người lẫn Autodoll, đều sẽ về với cát bụi một ngày nào đó. Hay nói đúng hơn là chết. Thế chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”

“Nhiều nhà triết học cũng đã điên cuồng thảo luận về vấn đề này. Song, đến tận bây giờ nó vẫn chưa có lời giải.”

“Rốt cuộc mình cũng không thể trả lời câu hỏi này. Theo như những gì mình tìm hiểu thì có tới 40% nhân loại tin vào giả thiết khi chết đi ta về với hư vô.”

“Thế à?”

“Bất khả thi nhỉ?”

“Mình sẽ không đi xa đến mức phủ nhận ý kiến đó. Song khả năng này là rất thấp. Khá khó tin khi nói ý thức sẽ mất đi chỉ vì cơ thể của chủ thể bị hủy hoại.”

“Ừ. Đúng vậy. Suy cho cùng ý thức đâu phải là ảo ảnh do não bộ tạo ra. Mình nghĩ hai thứ đó khác nhau hoàn toàn.”

“Và mình cũng không sở hữu một bộ não hữu cơ nào cả.”

“Đó. Thế mà cậu vẫn có ý thức nhỉ.”

“Ừm, đúng thế.”

“Nếu đã vậy thì ta có thể chắc chắn Ý thức không phải là sản phẩm của não bộ. 40% nhân loại đã sai hết cả rồi.”

“Do loài người đâu biết đến sự tồn tại của một AD có ý thức như mình. Thế nên họ mới không suy nghĩ theo cách của Lydia.”

“Thật. Có đầy rẫy những điều mà chính loài người chưa biết và chưa hiểu hết được.”

Lydia thở dài.

“Thế cậu có muốn nghiên cứu vấn đề đó không?”

“Yup. Như là một công trình nghiên cứu mới?”

“Ừ. Ý thức chúng ta đến từ đâu? Nghe thú vị nhỉ?

“Thế cậu có muốn nghe giả thiết của mình không?”

“Dĩ nhiên.”

“Này nhé,” Lydia hạ giọng xuống, như thể đang kể một bí mật thầm kín nào đó. “Mình nghĩ ý thức mới là vật chứa của cơ thể vật chất.”

“Chúng ta đã sai khi cho rằng cơ thể là vật chứa của ý thức?”

“Ừ-”, Lydia cười khổ. “Tại sao Yuuyami và toàn bộ nhân loại, tất cả đều cho rằng cơ thể vật chất chứa đựng ý thức nhỉ? Không thấy lạ sao? Trong tiềm thức, ta có thể là bất kỳ ai và làm được mọi điều. Còn chưa kể đó là một thế giới có thể rộng đến vô tận. Suy xét kỹ lưỡng thì dễ dàng thấy ý thức lớn hơn rất rất nhiều lần so với cơ thể vật chất. Cơ thể vật chất có đủ thứ giới hạn, nhưng ý thức thì không. Tạo ra kết thúc cho cả vũ trụ ư? Dễ như trở bàn tay.”

“Đúng nhỉ,” Nói rồi, Yuuyami nhắm nghiền mắt lại.

Thấy bạn mình cứ đứng yên như phỗng, Lydia lo lắng gọi: “Yu-Yuuyami ơi?”

“Mình đang tạo ra một cái kết cho vũ trụ.”

Yuuyami mở mắt ra.

“Thế,...nó như nào... Có được không?”

“Không, nó chẳng giúp được gì nhiều. Bởi đến mình cũng không biết chính xác vũ trụ sẽ kết thúc như nào.”

“Nó chẳng quan trọng. Cơ bản là dùng trí tưởng tượng của cậu thôi.”

“Nó hơi phức tạp nhỉ?”

“Thế á?”

“Ừm, đúng thế. Dù có thể hiểu được ý thức là vô tận. Song mình chẳng tài nào tạo ra một kết cục thực sự cho toàn vũ trụ dù đã đi khoảng 70 ngàn năm ánh sáng.”

“Nghe vui vậy.”

“Ừ. Vui lắm. Tiện đây, nếu ý thức lớn đến vậy, tại sao chúng ta lại nhìn nhận thế giới bằng cơ thể vật chất?”

“Hừm--,” Lydia nghiêng đầu. “Tại sao nhỉ? Bởi vì chúng ta được tạo ra theo cách đó chăng? Nhưng tại sao lại thế--?”

Con người không thể nhìn nhận thế giới vượt quá giới hạn cơ thể bản thân. AutoDoll cũng vậy. Đó là lý do tại sao mọi người tin rằng ý thức gói gọn trong cơ thể vật chất.

“Nếu không có giới hạn nào thì sẽ chán lắm nhỉ?”

“Ý cậu là sao?”

“Nếu chúng ta có thể tái hiện thế giới trong ý thức lên thế giới thực thì khi đó chúng ta sẽ trở thành một vị thần.”

“Vậy là xấu à?”

Cả hai lại tiếp tục im lặng. Rồi Yuuyami tròn xoe đôi mắt.

“Không. Nó đâu có xấu đâu. Một khi được làm thần, thì sẽ chẳng còn giới hạn nào nữa.”

“A, mình hiểu rồi,” Lydia vỗ tay cái bộp. “Chắc chắn, dạng tiến hóa tối thượng của chúng ta sẽ là Thần. Khởi đầu với hàng đống giới hạn khắc nghiệt, nhưng từ từ chúng ta sẽ loại bỏ từng cái một. Và cuối cùng là chẳng còn gì nữa. Như một trò chơi vậy. Đúng, chắc hẳn những người tạo ra trò chơi này muốn chúng ta tận hưởng hết mình! Chúng ta đang trong quá trình trở thành một vị thần thực thụ.”

“Tuyệt vời.”

Yuuyami khen.

Lydia ngượng ngùng gãi đầu cười “Ehehe.”

“Mục tiêu của nhân loại là tiến hóa không ngừng nghỉ cho đến khi trở thành một giống loài tối thượng. Họ được thiết kế chỉ vì mục đích này và cuối cùng bị diệt vong. Song chỉ có mình Lydia bị bỏ lại. Nói cách khác, họ chọn cậu làm hình mẫu tiến hóa tiếp theo?”

“Có lẽ thế,” Lydia gật đầu. “Nhân loại hẳn đã chạm đến giới hạn của chính họ. Cách duy nhất để vượt qua là tạo ra một tồn tại mới.”

“Chỉ là ý kiến riêng thôi, nhưng mình nghĩ Lydia là đỉnh của chóp với toàn bộ loài người rồi.”

“Thật, thật á?”

Lydia chưa bao giờ nghĩ mình giỏi. Thế nên cô rất ngạc nhiên trước những lời của Yuuyami.

“Khả năng học tập và giải quyết vấn đề của Lydia vượt trội hoàn toàn so với con người cùng tuổi. Nó cực kỳ tuyệt vời.”

“Hừm-. Nếu nhìn vào dữ liệu thì đúng thật, nhưng...”. Lydia nghiêng đầu. Cô không cảm thấy mình xuất xắc ở điểm nào cả.

“Cậu đặc biệt lắm Lydia à. Mình mong một ngày nào đó có thể chứng minh cho cậu thấy.”

Yuuyami đứng dậy và vươn vai. Sau đó, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

Trái tim Lydia rộn lên lần nữa khi nhìn thấy nụ cười đó.

“Vậy thì, Lydia, chúng ta tiếp tục lắp ráp mô tô chứ?”

“Yup!”

Song, cảm giác ấy không khó chịu chút nào. Lydia tự nhủ thầm nhất định phải tìm ra nguyên do cho chuyện này.

Ngày và đêm thế chỗ nhau không biết bao nhiêu lần. Đôi khi tuyết lại rơi để rồi nhuộm trắng cả thế giới.

Hiện tại đang là khoảng thời gian lạnh nhất. Nhưng chẳng bao lâu nữa, tuyết sẽ tan và mặt đất khô ráo sẽ hiện ra.

Lydia cùng Yuuyami đang kiểm tra chiếc mô tô lần cuối.

Lydia ngồi lên chiếc xe mô tô địa hình đen tuyền đặt trên hệ thống kiểm nghiệm xe.

“Khởi động nào, Mô tô-san!”

Lydia vui vẻ nhấn nút khởi động động cơ chính của chiếc mô tô.

Cùng lúc, hệ thống động cơ con quay hồi chuyển cũng tự động kích hoạt.

Sau khi xác nhận chiếc xe tự động thăng bằng, Lydia đặt chân lên chỗ để chân.

Mình muốn phóng đi ngay lập tức. Lydia nghĩ.

“Không có vấn đề đặc biệt nào cả. Quá trình khởi động diễn ra bình thường.”

Yuuyami vừa nói vừa nhìn máy tính bảng.

“Rồ----i, mình thử lên ga đây.”

Lydia vặn tay ga và động cơ chiếc mô tô bắt đầu quay một lúc một nhanh.

Bánh sau quay đều trên con lăn hệ thống kiểm nghiệm xe.

“Không có vấn đề gì. Thử lên ga hết cỡ đi.”

“Làm ~~ liền.”

Theo lời Yuuyami, Lydia vặn ga hết cỡ.

“Không có chút khác biệt nào quá lớn giữa công suất động cơ và công suất bánh sau. Chứng tỏ hiệu suất truyền lực tốt.”

“Fufu--”, Lydia mừng rơn. “Do mình thiết kế mà lại, hưm hưm. Thành phẩm đầu tiên của Lyu・Industry”

“Lyu・Industry?”

Yuuyami nghiêng đầu.

“Ly trong Lydia và Yu trong Yuuyami, ghép lại thành Lyu.”

“Ồ. Hai chữ Y ghép lại làm một. Cái tên này thật sự tuyệt vời. Lydia & Yuuyami Industry.”

“Yup, Yup.”

Lydia đang vui vẻ cười, thì bỗng dưng động cơ chậm dần.

“Hả?”. Lydia nghiêng đầu.

“Lydia, xuống xe đi.”

Yuuyami bình tĩnh nói.

“Ể?”

“Ngay lập tức.”

“Wah, hiểu rồi.”

Vừa nói, Lydia vừa gạt chân chống xuống.

“Tắt động cơ rồi ra đứng cạnh mình.”

Lydia vẫn làm theo lời Lydia nói.

“Nhìn này.”

Yuuyami chỉ vào chiếc mô tô.

Lydia nhìn theo cánh tay Yuuyami và cứng người lại.

“...Tại sao?”

Một ngọn lửa đang nuốt trọn động cơ do chính tay cô thiết kế.

Truyện Chữ Hay