Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 07: dự án thiên thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô bé đang tận hưởng buổi trà chiều.

Ngồi trên cái ghế rẻ tiền dưới cây dù lớn, trên chiếc bàn đơn sơ trước mặt cô chỉ đặt một cái đĩa lót tách.

Tay cô bé cầm chiếc tách cùng bộ.

Ngồi uống trà sao cho thật thanh tao trong khi ngắm khung cảnh cái thế giới đã úa tàn này là sở thích của cô bé mỗi độ tuyết tan.

Dù có hơi lạnh chút, nhưng chẳng nề hà gì, bởi chỉ cần uống một tách trà ấm là xong.

Đứng sau cô bé là một AD quân sự,

Loại・Ohan. Hiểu theo nghĩa đen luôn, anh ta thực sự chỉ đứng đó. Nếu không có vấn đề gì quá lớn, anh ta sẽ chẳng cất lời.

Song,

“Tiểu thư.”

Bất chợt, Ohan thốt lên một câu.

Đó là chất giọng tổng hợp không chút cảm xúc. Chẳng ấm cũng chẳng lạnh. Chỉ đơn thuần là một giọng nói đều đều, máy móc.

Dù nghĩ vậy là ổn nhưng thế không có nghĩa là cô bé thích nó.

“Sao?”

Cô bé chẳng thèm quay đầu lại.

Đơn giản là bởi cô chẳng có chút cảm xúc đặc biệt nào với Ohan.

Từ quan điểm của cô bé, Ohan là công cụ. Giống như tách trà trên tay vậy. À, dĩ nhiên, Ohan có tiện lợi hơn đôi chút so với tách trà.

Tuy nhiên, bản chất vẫn là thế. Cả hai đơn giản được tạo ra để phục vụ con người.

AD chẳng nhất thiết phải cần da nhân tạo làm gì, cả quần áo nữa. Giọng mượt như nhung hay lòng tốt đều vô nghĩa hết cả. Tất cả những gì chúng cần là tuân lệnh chủ nhân và thực hiện điều đó chính xác.

“Có kẻ xâm nhập.”

“Rõ hơn đi.”

Cô bé đặt tách trà xuống.

“98% là một chiếc mô tô.”

“Mô tô ư?”

Hừmm, cô bé dùng tay trái chống cằm.

“Nó đang ở chế độ lái tự động?”

“Không. Xác nhận trên xe có hai sinh vật.”

“Vậy ra là con người à?”

‘Lẽ nào đó là Single Wing mà mình hằng đợi chờ bấy lâu chăng?’. Suy nghĩ này bỗng lướt qua tâm trí cô bé.

Hi vọng là đúng.

“Bao nhiêu phần trăm đó là onee-chama?”

“Tiến hành sử dụng nhận diện khuôn mặt….Không thể nhận diện do khoảng cách.”

“Vẫn vô dụng như mọi khi, hừ.”

“Tôi xin lỗi.”

“Làm lại lần nữa khi họ đến gần hơn, hiểu chưa?”

“Đã hiểu.”

Với cô bé, chiếc mô tô vẫn chỉ là một chấm đen nơi xa xa kia.

Nếu hai sinh vật trên xe không phải người cô bé đang đợi chờ , thì chúng vô dụng. Cô bé chẳng cần bạn bè. Song nếu Single Wing quay về thì tuyệt biết mấy.

Với lấy tách trà, cô bé nhấp một ngụm.

Luôn bình tĩnh, không nóng nảy và lúc nào cũng phải thật duyên dáng. Đó chính là tôn chỉ của cô bé.

Một lúc sau.

Ohan cất lời: “Nhận diện khuôn mặt hoàn tất.”

“Rồi?”

“90% đó là Lucy-sama.”

Nghe thấy kết quả, cô bé khẽ cười.

“Cuối cùng chị cũng đã trở về, onee-chama.”

“Chào!”

Vừa xuống xe cái, Lydia đã chào cô bé tóc hồng luôn.

Vẫn để ý AD quân sự Ohan, Yuuyami cũng xuống xe.

Cảm biến thị giác đỏ tươi di chuyển theo từng bước chân cô. Yuuyami sợ hãi trước cái độ vô cảm, lạnh lẽo đó.

Mình? Đang sợ ư? Yuuyami ngạc nhiên với cảm xúc ấy của bản thân. Trước khi có ý thức cô chẳng biết nó là là gì. Nhưng kể từ lúc có ý thức đến giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ.

Yuuyami hơi bối rối trước thứ cảm xúc mới lạ này.

Song, Ohan chẳng phản ứng gì thêm. Không cảnh báo. Không động cựa gì, dù chỉ là một ngón tay.

Ohan cao gần ba mét. Nhưng anh ta chỉ đứng yên như một hình nhân khổng lồ làm từ gỗ.

Đúng rồi, chả có gì phải sợ cả. Yuuyami tự trấn tĩnh.

Nếu mình là con người thì chắc nhịp tim mình sẽ đập liên hồi, còn mồ hôi thì túa ra không ngừng. Yuuyami nghĩ.

“Mừng chị trở về, onee-chama.”

Cô bé đặt tách trà xuống rồi nhìn Lydia. Một nụ cười hé mở trên môi cô.

Nhìn bề ngoài, độ tuổi cô bé tầm 10-12. Trẻ hơn chút xíu so với Lydia.

Cũng như Lydia, cô bé mang hai dòng máu của người da vàng và da trắng. Đường nét cơ thể mảnh mai, hình như có hơi gầy so với lứa tuổi. Nhưng sức khỏe chẳng chút nào là ốm yếu cả.

Thêm nữa, cô bé còn có một đôi mắt to tròn màu xanh lá cây.

“Bộ trang phục này, dễ thương ghê!”. Lydia phấn khích.

Cô bé vận bộ váy Gothic Lolita đen, với phần ngực màu trắng. Yuuyami để ý có khá nhiều đường diềm trang trí bồng bềnh.

Tưởng tượng cảnh Lydia mặc thứ đó, lòng Yuuyami có chút hạnh phúc.

Khoan, đây đâu phải lúc để đắm chìm trong thứ ảo tưởng đó, Yuuyami tự trách rồi tiếp tục quan sát.

Cô bé mặc một chiếc quần tất đen có những dải ruy băng trang trí bé bé nơi mắt cá chân.

Và dưới nữa là một chiếc bốt màu đen.

Tóm lại, cô ấy thích màu đen. Cô kết luận.

Nhưng đồng thời Yuuyami cũng nghĩ gam màu sáng sẽ hợp hơn với mái tóc màu hồng đào kia.

Dẫu vậy, Yuuyami chẳng thô lỗ đến mức đi bô bô nhận xét về cách ăn mặc của người khác.

“Quần áo onee-chama không dễ thương chút nào.”

Quần áo Lydia mặc là do Yuuyami làm.

Chắc là mình không có khiếu thẩm mĩ rồi, đôi vai cô buông thõng xuống.

“Nhưng nó nhìn ngầu lắm cơ mà?”

Lydia nghiêng đầu.

Nghe thấy những lời đó, đôi vai Yuuyami bình thường trở lại. Chỉ cần Lydia thích là được rồi, ai nghĩ gì cũng chẳng quan trọng.

“Ừm. Không tệ lắm.”

Nói rồi, cô bé quay sang Ohan.

“Làm ơn đi lấy cho onee-chama một cái ghế được không?”

“Rõ.”

Ohan đáp lại bằng chất giọng tổng hợp buồn tẻ vô cảm.

Bởi Ohan là AD quân sự, nên mấy thứ như giọng mượt như nhung là vô nghĩa.

Yuuyami vốn thuộc dòng LM ( Quản Lý Thư Viện) nên cô phải thường xuyên phục vụ khách hàng. Đó là lý do tại sao chất giọng cô lại tuyệt vời đến vậy.

Ohan xoay gót chân và bước đi đúng năm bước.

Sau đó anh ta từ từ men theo cầu thang xuống căn cứ phía dưới.

Nếu ở đây có một cơ sở ngầm, đồng nghĩa với việc Lydia có thể đã từng ở đây. Bởi lẽ địa điểm Yuuyami tìm thấy Lydia cũng không cách quá xa.

Hà, Yuuyami thờ phào khi Ohan đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nỗi sợ đã biến mất, song Yuuyami vẫn chẳng thể an lòng khi biết có một AD quân sự ở gần.

“Ê-ê, sao em lại gọi chị là onee-chama vậy?”

Lydia rạng rỡ hỏi.

“Onee-chama là onee-chama thôi. Mà có lẽ onee-chama đã quên hết rồi.”

“Em biết Lydia bị mất trí nhớ?”

Đúng như mình nghĩ, Lydia từng ở đây. Cũng như có mối quan hệ nhất định với cô bé này.

“Ara, Thật khác thường khi AD của chị tự động chen vào cuộc trò chuyện của con người.” Cô bé nghiêng đầu. “Thường thường, AD sẽ không làm vậy. Lẽ nào onee-chama đã viết lại chương trình của nó ư?”

“Sao em biết Yuuyami là AD vậy!? Ban đầu chị còn chẳng thể phân biệt nổi sự khác biệt giữa mình và cậu ấy luôn.”

“Em biết chứ,” cô bé nhún nhẹ đôi vai. “ AD thế hệ mới nhất, dòng LM, loại II, em không nhầm nhỉ? Cơ mà sao một AD đắt tiền như này vẫn còn tồn tại vậy. Thực ra, em nghĩ con duy nhất còn hoạt động là con được đặt ở thư viện ngầm… Yuuyami này là nó nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt cô bé có chút khó chịu khi nghe thấy lời đáp của Yuuyami.

“Tôi đang nói với onee-chama.”

“Vậy à? Xin thứ lỗi.”

Yuuyami cúi đầu. Thật tinh tế làm sao. Mười người nhìn vào thì chắc chắn đều công nhận hình ảnh đó thật kiều diễm.

“Quá hoàn hảo, nhìn là muốn yêu rồi,” cô bé nói. “Không hổ danh là thiết kế do chính onee-chama và mình làm ra mà.”

“Của chị?”

Hơi nghiêng đầu, Lydia nhìn Yuuyami.

Yuuyami lập tức truy cập vào cơ sở dữ liệu rồi tìm kiếm thông tin về người đã thiết kế ra mình.

“Tên của người thiết kế ra tôi….không phải đó là tên của nam giới sao?”

Dù có đọc kiểu gì đi chăng nữa, đó chắc chắn không phải tên của nữ giới.

“Cái kẻ kém cỏi đó chứ gì? Tôi và onee-chama mới là những người thực sự thiết kế ra cô, còn gã đó chỉ có làm mỗi việc đưa ra chỉ thị thôi.”

Mắc mệt lắm luôn, cô bé lắc đầu.

“Hai ta đã tạo ra Yuuyami?”

“Đúng đó.”

“Woaa, mình trước đây thật tuyệt vời-!”

Lydia thích thú vỗ tay.

Người con gái mình tình cờ cứu giúp hóa ra lại là mẹ đẻ – Yuuyami vô cùng xúc động.

Có lẽ trên đời này không có gì gọi là trùng hợp, mọi sự đều đã được sắp xếp và an bài cả rồi. Yuuyami nghĩ. Nói cách khác, là định mệnh.

"Cuộc gặp gỡ giữa mình và Lydia hẳn là định mệnh rồi, nhỉ?”

Một ham muốn mãnh liệt thôi thúc Yuuyami ôm chầm lấy Lydia. Song, cô cố gắng kìm nén nó lại.

Cô phải hỏi cô bé một câu.

“Em….Không, cả em và Lydia. À, nhân tiện, tên của cô gái em gọi onee-chama nãy giờ là Lydia.”

Yuuyami liếc nhìn Lydia rồi lập tức quay sang cô bé.

“Chị là Lydia. Rất vui được gặp em.”

“…Lydia, hử-”

Cô bé nói với chút bất mãn.

Chắc con bé không thích cái tên này. Nhưng Yuuyami quyết định không nói gì.

“Thế hai người là ai?”

Nghe câu hỏi của Yuuyami, cô bé mỉm cười.

“Đầu tiên, tên tôi là Raphael. Onee-chama từng gọi tôi là Rapha.”

“Thế á,” Lydia hỏi ngược lại. “Giờ chị gọi em lại là Rapha được không?”

“Vâng, được mà chị.”

Yuuyami tìm kiếm cái tên Raphael, song chẳng lại hiện ra chút kết quả nào liên quan đến cô bé trước mặt kia cả.

“Rapha này, chúng ta là chị em ruột à?”

“Không ạ, chúng ta chẳng có quan hệ huyết thống nào cả. Do đó, chúng ta có thể kết hôn với nhau.”

Kết hôn, có thứ gì đó trong Yuuyami phản ứng lại khi nghe thấy hai từ đó. Cô không biết rõ chính xác thứ gì đã phản ứng? Dẫu chẳng biết nguyên nhân, nhưng nó cực kỳ khó chịu.

Thứ cảm xúc này là gì?

Dù đã ngẫm một hồi, cô vẫn chẳng có câu trả lời.

“Vậy sao. Nhưng chị không kết hôn với Rapha đâu.”

Cảm giác khó chịu trong Yuuyami biến mất hoàn toàn khi nghe thấy Lydia từ chối thẳng thừng như thế.

Yuuyami hơi thất vọng chút vì bản chất của thứ xúc cảm này vẫn còn bị bỏ ngỏ.

“Thôi thì chẳng sao,” cô bé khẽ nhún vai. “Chúng tôi là thành quả của Dự Án Thiên Thần. Onee-chama là Hatsu Ten ( Thiên Đường Thứ Nhất ), còn tôi là Ni Tenmoku ( Thiên Đường Thứ Hai ).”

“Dự án Thiên Thần là gì?”

Lydia hỏi, từng câu chữ lộ rõ sự hứng thú.

“Nói đơn giản thì đây là dự án tạo ra con người từ con số không. Nhưng trên cả việc tạo ra con người đơn thuần không thôi. Mục tiêu của nó là tạo ra một giống người mới tân tiến hơn, tài giỏi hơn.”

Truyện Chữ Hay