Lydia lái mô tô hướng thẳng về phía nam.
Đằng sau cô là Yuuyami với balo trên lưng.
Vận tốc mô tô đều đều ở 100km/h, dự tính sẽ đến đích sau tầm 30 phút.
Rốt cuộc, cơn mưa kéo dài tới tận 6 ngày.
Nhưng Lydia chẳng than phiền chút nào. Cô miệt mài với dự án xây dựng Nhà Máy.
Cả hai hướng dẫn cho 10 AD Sản Xuất những công việc phải làm rồi rời thư viện ngay từ sáng sớm
Sau đó, theo kế hoạch, họ sẽ quay về thư viện ăn trưa rồi đi thăm Rapha.
Khoảng 25 phút từ lúc khởi hành, hai người đã tiến ra khỏi khu vực bán kính 40 km mà Yuuyami đã khám phá trước đó.
Mảnh đất khô cằn quen thuộc dần bị thay thế bởi những sắc màu khác nhau.
Màu xanh ô liu, màu xanh ngọc bích, màu trắng tinh khôi và màu hồng đào sẫm lung linh dưới nền trời xanh ngắt.
Sắc cảnh này mới tuyệt diệu làm sao.
Lydia giảm tốc độ và dừng xe lại.
“Thực vật?”
Lydia thầm thì.
“Hình như vậy. Để mình thu thập một ít mẫu vật.”
Theo sau Lydia, Yuuyami cũng xuống xe luôn.
Vừa chạm đất cái, một cảm giác mới lạ khác thường truyền đến chân Lydia.
Nhìn xuống, cô thấy bên dưới đôi ủng của mình là một đám cỏ mới nhú lên.
Vậy ra, đây là cảm giác của cỏ sao.
Lydia bất giác ré lên, “Tuyệt vời~!”.
“Có gì sao?”. Yuuyami hỏi.
“Ể? Etou, vì đây là thực vật chăng?”
“Đó không phải câu hỏi, chỉ là lời tự vấn nhỉ?”
“Ừm. Mình chỉ nghĩ nó thật sự tuyệt vời, và thế là bất giác thốt lên lúc nào chẳng hay. Cái này có làm lý do được không?”
“Mình hiểu rồi.”
Yuuyami cởi balo xuống và lấy một cái lọ đựng mẫu vật ra.
Cô cúi xuống rồi hái một bông hoa màu hồng đậm.
Yuuyami giơ bông hoa vừa hái lên trước ánh mặt trời và quan sát thật kỹ.
“Armeria maritima.” (Cẩm chướng biển.)
“Là loại hoa gì vậy?”
“Nó là loài hoa mọc hoang ven những bờ biển và rất mạnh mẽ.”
“Mạnh mẽ?”
“Đúng vậy. Mà có lẽ nên diễn giải là nó chịu hạn tốt thì đúng hơn.”
“Cái nào cũng được mà”.
Lydia khúc khích cười và cúi xuống theo.
Cô giơ tay ra với mong muốn được cảm nhận đám cỏ bằng chính da thịt của mình.
“Không, Lydia”. Yuuyami thốt lên.
“Ể?”. Lydia quay lại nhìn Yuuyami.
Yuuyami bỏ bông hoa vào lọ rồi đậy nắp lại.
“Một số loài thực vật có thể mang độc tính, đừng chạm vào chúng thiếu suy nghĩ như thế.”
“Ể~? Mình muốn chạm vào cơ~”.
“Đợi mình xác nhận nó an toàn hay không đã. Một chút thôi.”
Nói rồi, Yuuyami quay sang nhìn đám cỏ Lydia cố chạm vào.
“Ừm, nó ổn. Cậu có thể chạm vào mà không gặp bất cứ vấn đề gì.”
Chớp mắt cái đã xong, thậm chí còn chưa đến một giây.
“Ya~y.”
Chạm vào cỏ, Lydia hết mân mê, vuốt ve rồi vạch từng ngọn cỏ ra để tận hưởng cảm giác mới lạ này.
Lydia đùa nghịch cả một hồi.
“Trông cậu có vẻ vui nhỉ,” Yuuyami hỏi.
“Yup. Lần đầu tiên mình được chạm thực vật còn sống mà.”
Món salad Lydia hay ăn cũng có thực vật đó, nhưng nó chỉ là thực phẩm được tái tạo lại. Không hề có ý thức và chẳng hề sống chút nào.
“Này, Yuuyami, thực vật tuyệt vời nhỉ?”
“Tại sao?”
“Chúng vẫn có thể sống sót ngay cả khi thế giới đã bị hủy diệt.”
“Ừm, cậu nói đúng.”
“Thực vật cũng có ý thức đúng không?”
“Không. Chúng chỉ là một dạng sống nguyên thủy thôi.”
“Vậy...”, Lydia đứng dậy; “Liệu thực vật có thể tiến hóa lên thành dạng sống có trí tuệ như chúng ta không?”
“Sẽ có hơi chút khó khăn, mình nghĩ vậy.”
“Bất khả thi lắm à?”
“Mình không thể đưa ra câu trả lời chính xác vào lúc này. Thêm nó vào danh sách dự án nhé?”
“Um-m,” Lydia ra chiều suy ngẫm. “Tạm thế cũng được. Nhưng mức độ ưu tiên thì thấp thôi nhé.”
“Được.”
“Và, cậu nghĩ sao về chuyện phủ xanh khu vực xung quanh thư viện cho đẹp?”
“Nghe hay đó. Dù gì thì quang cảnh cũng rất quan trọng. Cơ mà, mình không ghét khung cảnh giống như cánh đồng cháy rụi hoàn toàn hiện giờ.”
“Cánh đồng cháy rụi?!”
“Là ẩn dụ thôi,” Yuuyami nghiêng đầu.
“Mình biết chứ, nhưng nó-” Lydia mỉm cười.
“Nghe kỳ quái đúng không?”
“Không phải kỳ quái, um-m, mình thấy nó cũng khá thú vị đó chứ.”
“Vậy ư. Dù không phải ý định ban đầu, nhưng nếu Lydia thấy nó thú vị thì mình cũng vui lây.”
“Yup. Từ giờ cậu cứ thế phát huy đi.”
“Vô tình nói ra một câu khiến Lydia thích thú?”
“Không, ý mình là những câu ẩn dụ kỳ quái kia cơ.”
“Vậy cuối cùng nó thật sự kỳ quái hén.”
Cả hai khúc khích cười.
Một cơn gió thoảng qua ngay khoảng khắc đó.
Những loài thực vật trong thế giới đã bị diệt vong khẽ đung đưa.
A,
chúng cũng đang cười với bọn mình này.
Lydia cảm thấy cả thế giới như thể đang chúc phúc cho cô vậy.
◇
“Tuyệt vời! Màu xanh! Giòn rụm! Nước!”
Vừa đến biển, Lydia đã lao khỏi xe mô tô và tung tăng chạy nhảy . Yuuyami chỉ bình thản đứng sau quan sát Lydia.
Cùng lúc, cô phân tích những từ Lydia nói.
Xanh thì chắc là màu của biển rồi. Giòn rụm là về bãi cát mà Lydia đang nghịch ngợm. Yuuyami kết luận từ cuối cùng có lẽ chỉ biển xanh ngoài kia.
“Ô hô-, trơn tuột!”
Lydia vốc cát bằng cả hai bàn tay rồi nhìn cát tràn qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Những hạt cát đang rơi lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Cát hết, Lydia lại vốc thêm nắm nữa.
Và cát lại tràn qua từ kẽ hở giữa những ngón tay cô.
“Trông cậu vui vẻ nhỉ?”
“Yup!”
Lydia cười tươi.
“Hôm nay vui ghê.”
Yuuyami cởi ba lô ra và lấy ra hộp đựng nhằm thu thập mẫu nước biển về.
Khi cô ngẩng mặt lên.
Lydia đang chạy
Thẳng tiến về phía biển.
“Ể?”
Yuuyami không hiểu tại sao Lydia lại chạy.
Cậu ấy muốn đến sát gần biển à?
Lydia bật nhảy.
Vào thẳng biển xanh kia.
Con người không thể bay. Song, biết đâu tân nhân loại có thể làm được thì sao. Khi Yuuyami còn đang phân tích các trường hợp.
Lydia lao tùm xuống biển.
“Lydia!?”
Tân nhân loại không thể bay, Yuuyami bình tĩnh phân tích.
Đúng, dù gọi là bình tĩnh phân tích đó.
Cùng lúc gọi tên Lydia, Yuuyami nhận ra bản thân quăng cái hộp sang bên và chạy.
Dù biết nhưng cô vẫn chẳng có ý định dừng lại.
Tốc độ của Yuuyami lao đi còn nhanh gấp đôi Lydia vừa nãy.
“Uwah-! Lạnh! Mặn! Sền sệt-!”
Lydia ngóc đầu khỏi mặt nước.
“Cậu ổn không? Có bị thương ở đâu không?”
Yuuyami giương tay phải ra.
“Mình ổn mà.”
Lydia run rẩy lắc đầu rồi nắm lấy cánh tay của Yuuyami.
Yuuyami kéo Lydia lên.
“Lạnh quá chừng...”
Lydia buông tay Yuuyami ra và ôm lấy thân mình bằng hai tay.
“Thời điểm này trong năm không thích hợp để tắm biển đâu. Và cũng tương tự với chuyện để quần áo bị ướt sũng như vậy.”
Vừa nói, Yuuyami vừa trút bỏ bộ đồ hầu gái ra.
“Sao cậu lại cởi đồ vậy?”
“Cậu cũng cởi luôn đi. Mình sẽ điều chỉnh lại hệ thống làm mát để tăng nhiệt độ cơ thể lên rồi sưởi ấm cho cậu.”
“Ettou?”
“Thân nhiệt của cậu đang giảm. Mình nghĩ để nguyên như này sẽ không ổn đâu. Thế nên để mình sưởi ấm cho cậu nào.”
“Giống hâm nóng súp ấy hả?”
“Mình không nhớ đã hâm nóng súp lần nào.”
Món súp được tái tạo bằng Máy Sản Xuất Thức Ăn đơn giản cơ bản luôn luôn nóng sốt ngay từ ban đầu.
“Là đùa mà -”
Lydia bắt đầu cởi quần áo ra.
Yuuyami trải bộ đồng phục hầu gái lên bãi biển đầy cát và ngồi trên đó.
“Cơ thể Yuuyami trơn nhẵn.”
Lydia nhìn chằm chằm vào Yuuyami.
“Đúng vậy. Những bộ phận không liên quan đến công việc đều bị bỏ qua hết. Mà nếu muốn mình vẫn có thể gắn chúng vào thêm. Cơ bản bộ phận sinh dục giả của Dòng SA cũng tương thích với mình. Tuy nhiên, trước đó, nhanh nhanh cởi đồ ra đi.”
“Rồi rồi, mình cởi ngay.”
“Cởi xong thì đưa cho mình.”
“Làm liền ~~~”
Lydia ngoan ngoãn làm theo lời Yuuyami.
Yuuyami gấp gọn quần áo của Lydia rồi đặt ra sau lưng. Ở nơi đó bộ đồng phục hầu gái cũng trải tới, nên quần áo Lydia không bị dính chút cát nào.
Khi thân nhiệt Lydia về lại bình thường, mình cũng phải sấy khô cho chúng luôn.
“Dòng SA là gì?”
Không còn chút mảnh vải che thân, Lydia ngồi thụp xuống rồi sà vào lòng Yuuyami.
Yuuyami dịu dàng ôm Lydia.
“Hỗ Trợ Tình Dục (Sex Assist). Dòng AD được tạo ra nhằm thỏa mãn nhu cầu tình dục cho con người.”
“Rapha sẽ ghét Dòng này lắm đây.”
“Có lẽ.”
Yuuyami vuốt ve lưng Lydia bằng cả hai tay.
“Cảm ơn Yuuyami đã giúp mình sưởi ấm, nhưng hình như có hơi nóng chút xíu.”
“Lỗi mình. Để mình giảm nhiệt độ xuống vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không sao đâu. Mình không muốn cậu bị bỏng lạnh.”
Vừa nói, Yuuyami vừa cầm lược chải tóc cho Lydia.
Dĩ nhiên là để giúp tóc nhanh khô rồi.
Lydia đê mê nhắm mi mắt lại.
Cả hai dính chặt nhau một hồi lâu.
Đột nhiên Yuuyami cảm thấy mình như đang bị chìm vào một giấc mơ.
Thế nhưng, cuộc sống hiện tại có lẽ cũng chỉ là một giấc mơ chưa biết chừng.
Phải chăng mình đang nằm mơ?
Phải chăng đây chỉ là một giấc mơ trải dài vô tận, vĩnh viễn không hồi kết?
Nếu thật sự là thế, làm ơn, làm ơn đừng ai đánh thức mình dậy cả.
Bởi lẽ lúc này, mình đang thực sự hạnh phúc.
“Yuuyami, được chưa vậy?” Lydia hỏi.
“Được rồi đó.”
Yuuyami trở về với thực tại và buông Lydia ra.
“Giờ mình ấm rồi. Cảm ơn nhé. Mình yêu cậu.”
Đó chỉ là câu nói cửa miệng của Lydia. Yuuyami cũng chỉ đơn giản đáp lại : “Mình cũng yêu cậu.”
Lần nào cũng vậy. Không có chút gì đặc biệt cả. Đơn giản là một cách để cả hai thể hiện sự tôn trọng với nhau.
Song, hôm nay thì khác.
Trước khi Yuuyami có thể kịp đáp lại, Lydia đã ghé sát đôi môi lại gần Yuuyami.
Hôn sao? Yuuyami lập tức hiểu ra hành động của Lydia.
Và
Ngay khoảng khắc đó, những xúc cảm mãnh liệt bừng cháy lên trong Yuuyami.
Gì thế này---!”
Cảm xúc đong đầy. Như xoáy vào tim. Kích thích quá mạnh.
Cơ thể như muốn tan ra. Như được nhẹ nhàng ôm ấp. Như được kích thích dịu dàng.
Xung đột. Cảm xúc đang bị xung đột.
Không thể lí giải. Không thể phân tích. Không thể ứng phó. Cảm xúc quá nhiều. Thực sự phức tạp.
Chúng ngập tràn trong bộ não lượng tử của Yuuyami. Ngay cả khi đã chạy dọc khắp cơ thể, chúng chẳng chịu thuyên giảm đi chút nào.
“Yuuyami...đau..”
Giọng của Lydia. Giọng của Lydia.
Giọng của Lydia đang vang lên.
Cảm xúc trong Yuuyami lại bừng lên mãnh liệt hơn nữa. Vượt mọi giới hạn.
Tựa như muốn đi đến hết tận cùng vũ trụ vậy
“Đ-đau...”
Đến khi nhận ra, Yuuyami thấy mình đang siết chặt Lydia.
Cực kỳ mạnh bạo.
Cô không hiểu. Yuuyami không nhớ đã ra lệnh cho hai cánh tay làm thế.
Hơn nữa, với cường độ lực này.
Nếu cứ ôm với cường độ lực này, Lydia sẽ hỏng mất.
Không, không, không đúng - Người bị hỏng mới là mình cơ.
Mình phải buông ra. Phải buông Lydia ra.
Không. Mình không muốn rời xa Lydia.
Mâu thuẫn. Chỉ dẫn mâu thuẫn. Suy nghĩ xung đột. Tất cả mọi thứ đều mâu thuẫn.
Không thể phân tích. Không thể phân tích.
Đau quá.
Tiếp nhận quá nhiều cảm xúc mà không thể xử lý, bộ não lượng tử của Yuuyami quá tải.
Hệ thống đang sụp đổ. Tiến hành quá trình ngắt kết nối.
Mình phải buông Lydia trước khi chuyện đó xảy ra.
Ấy thế mà hai cánh tay chẳng chịu nghe lời chút nào.
Không. Mình không muốn hại chết Lydia.
“Aaaaaaaaahhh-!”
Yuuyami hét lên như một con thú.
Thà tự hủy hoại bản thân còn hơn là giết Lydia.
Đúng. Hoàn toàn đúng.
Trong cơn hỗn loạn cảm xúc đầy mâu thuẫn này, duy chỉ có nó là đúng.
Phải buông ra.
Dù thế nào đi chăng nữa,
Dù thế nào đi chăng nữa,
Dù Lydia có dễ thương và cả hai có không thể rời xa nhau thế nào đi chăng nữa.
À-, là vậy sao - Yuuyami cuối cùng cũng biết được tên của thứ cảm xúc này.
Trong cơn đau đớn quằn quại, Yuuyami đã hiểu ra.
Như hoàng hôn đang buông xuống, như ánh đèn lay lắt trong cơn gió.
Ý thức của Yuuyami tối đen.