Hôm nay bỗng dưng trời đổ mưa ngay từ sáng sớm.
Không phải là tí tách tí tách bình thường, mà là rào rào.
Đang háo hức ngóng chờ chuyển đi biển, Lydia trông tiu nghỉu thấy rõ, cô thất thần ngồi bệt xuống sàn thư viện.
“Tại sao~~. Tại sao lại mưa thế này~~”
Lydia thở dài.
“Chuyện như này không phải là hiếm.”
Yuuyami đang chải tóc cho Lydia đáp lại vậy.
“Mình muốn đi biển ~”
“Mai chúng ta sẽ đi.”
“Lỡ mai mưa thì sao?”
“Thì ngày mốt.”
“Lỡ ngày mốt cũng mưa luôn thì sao?”
“Thì chúng ta chỉ cần tạo ra một chiếc xe hơi.”
“Mình thích xe mô tô hơn cơ ~”
“Tại sao?”
“Hừm---”. Lydia nghiêng đầu sang bên.
Không có lý do thực sự đặc biệt nào cho chuyện này cả, nhưng nếu Lydia bị buộc phải trả lời thì...
“Bởi vì lái mô tô thì mát hơn chăng?”
“Cậu hỏi mình à?”
“Không. Mình đang tự vấn thôi.”
“Vậy à.”
Yuuyami tiếp tục chải tóc cho Lydia.
Lydia nhắm đôi mi lại vì dễ chịu.
“Mà này.”
Yuuyami dừng tay. Việc chải tóc theo đó cũng dừng lại luôn.
Lydia cảm thấy hơi tiếc, nhưng cô biết ngày mai rồi sẽ lại được chải tóc tiếp thôi. Thế nên, Lydia chẳng đòi Yuuyami tiếp tục.
“Có gì à?”
“Tại sao cậu đột nhiên lại muốn đi biển vậy?”
“Hửm? Cái đó-? Không phải đêm qua mình đã nói rồi sao?”
“Chưa.
Vừa tuyên bố muốn đi biển xong cái là cậu lăn ra ngủ luôn, trong khi vẫn còn đang đứng nữa cơ.”
“Vậy á.”
Lydia không nghĩ bản thân lại ngủ trước khi giải thích rõ ràng.
“Etou, mình có một giấc mơ. Một giấc mơ về biển xanh.”
Lydia chưa từng thấy biển thực sự bao giờ. Cô chỉ biết về nó thông qua phim ảnh và sách báo thôi.
Cô chỉ biết biển có màu xanh thiên thanh, hơi se se lạnh, gợn gợn sóng, rộng đến bao la, sâu đến vô cùng.
À nó còn còn có vị mặn nữa.
“Giấc mơ?”
“Đúng. Giấc mơ.”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua..
“Giấc mơ đó như nào? Mình có hơi hứng thú vì mình không thể mơ.” Yuuyami mở lời.
Autodoll không thể mơ.
Lydia cũng ý thức được điều này. Bởi, ngay từ đầu, Yuuyami có ngủ bao giờ đâu.
“Ummm, có cát này, có biển này, và....”, Lydia vừa nói, vừa cố nhớ lại từng mảnh vụn ký ức về giấc mơ: “Một bông hoa lấp lánh đang nở.”
“Một bông hoa lấp lánh?”
“Đúng rồi. Cái mà...gì ta...bông hoa mang ý nghĩa là cầu vồng ấy. Bông màu tím ấy.”
“À,” Yuuyami gật đầu. “Là Diên Vĩ, đúng không?”
“Đúng rồi, là nó đó. Diên Vĩ.”
Lydia ngả người ra sau rồi dựa đầu vào ngực Yuuyami. Êm ái tựa chiếc gối vậy.
“Hừm, rồi sau đó như nào?”
“Umm-, bông hoa nở ngay trên mặt nước. Dập dềnh dập dềnh theo từng chuyển động con sóng.”
“Diên Vĩ không nở ngay trên mặt biển được đâu.”
“Mình biết chứ-”
Bĩu môi, Lydia bật dậy khỏi ngực Yuuyami.
“Thì bởi nó là giấc mơ mà.”
Nói vậy, Lydia nhìn thẳng vào Yuuyami.
“Ừm. Những giấc mơ thường vô lý mà.”
“Hưm-, mình nhớ rõ rồi. Diên Vĩ dập dềnh trên mặt nước, biển cả vẫy gọi mình. Khoảng khắc đó trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ là phải tiến lên.”
“Ồ. Hẳn giấc mơ này có ý nghĩa nào đó rồi. Vậy để mìn-”
“Bói mộng thử chứ gì.”
Lydia chen ngang lời Yuuyami. Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao Yuuyami cũng định nói ra luôn.
“Đúng. Đợi mình một tý.”
Yuuyami đứng dậy, cầm chiếc máy tính bảng đặt trên bàn rồi quay lại.
Cô ngồi trước Lydia và mở máy lên.
Lydia háo hức chờ đợi kết quả từ Yuuyami.
“Mỗi hình ảnh về biển xuất hiện trong giấc mơ đều mang một ý nghĩa khác nhau,” Yuuyami nói. “Thế nên, đầu tiên hãy miêu tả cho mình thứ cậu thấy nào.”
“Etou, êm đềm, lấp lánh, trong veo và siêu siêu đẹp.”
“Được rồi. Thế ấn tượng của Lydia vào lúc đó là gì?”
“Woaaaa, đẹp quá!”
“Đơn giản quá nhỉ.”
Yuuyami khúc khích.
“Thế ý nghĩa của nó là gì?”
“Ừm. Nó là một giấc mơ đẹp. Nhìn chung, nó là một điềm báo hết sức thú vị, nhất là khi liên quan đến chuyện tình cảm, nó dự báo về một hạnh phúc lớn lao có thể đến hoặc đang dần hiện ra. Đồng thời, nó cũng mang ý nghĩa báo hiệu một tài năng đang nở rộ hay đang phát triển.”
“Lãng mạn là tình yêu nhỉ?”
“Ừm, hai thứ đó
tương tự nhau.”
“Diên vĩ cũng mang ý nghĩa về một tình yêu viên mãn nhỉ?”
Lydia đã yêu Yuuyami ngay từ lần đầu tiên bói mộng ấy.
Thế nhưng....
Khi xem phim và đọc sách, Lydia mới nhận ra định nghĩ về tình yêu của mình có phần hơi khác biệt.
Tuy vậy, tình yêu của Lydia với Yuuyami, cũng như mong muốn cả hai sẽ mai bên cạnh nhau, chẳng hề đổi thay.
“Đúng, không sai.”
“Và sự viên mãn trong tình yêu sẽ đem lại nhiều niềm hạnh phúc lớn lao hơn nữa?”
Nhưng hạnh phúc còn lớn lao hơn cả hiện tại là gì nhỉ?
Được Yuuyami chải tóc hằng ngày, khám phá và tạo ra bao điều mới lạ, còn gì hạnh phúc hơn chúng nữa?
Lydia chẳng thể tưởng tượng được.
“Nhưng mà, bông Diên Vĩ nó dập dềnh trên mặt nước nhỉ?”
Yuuyami nghiêng đầu.
“Yup, đúng đó.”
“Dường như nó mang ý nghĩa tình yêu viên mãn hiện tại sẽ có biến động và một tình yêu mới khác sẽ thế chỗ.”
“Ể? không muốn đâu.”
Chỉ cần mỗi Yuuyami là đủ rồi.
“Vậy ư.”
“Yup, đúng rồi.”
Lydia nhìn chằm chằm vào Yuuyami, và Yuuyami cũng nhìn lại Lydia.
Mắt chạm mắt. Lydia thấy rõ bản thân
trong đôi mắt trong veo của Yuuyami, và cô tin chắc Yuuyami cũng vậy, cũng bị giam cầm trong đôi mắt xanh thiên thanh của chính Lydia.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Lydia sực nhớ ra chuyện muốn bàn luận với Yuuyami.
“À nhớ rồi, Yuuyami mình cho cậu xem cái này hay lắm.”
Không đợi Yuuyami đáp, Lydia đứng dậy và nhặt máy tính bảng của mình trên chiếc sofa lên.
Rồi ngay lập tức quay về chỗ cũ, mặt đối mặt với Yuuyami như lúc đầu.
“Mình muốn tạo ra bản đồ thế giới.”
Lydia giơ màn hình máy tính bảng cho Yuuyami nhìn.
Ngay chính giữa màn hình trắng tinh là một biểu tượng cuốn sách đang mở, bên dưới là dòng chữ ‘Thư Viện Ngầm’ ( Nhà của Lydia và Yuuyami)’.
“Bản đồ thế giới?”
“Đúng rồi đó. Vì chúng ta sẽ đi khám phá đây đó thật nhiều, nên mình nghĩ việc tạo ra một tấm bản đồ cũng thú vị đó chứ.”
Một biểu tượng hình chữ P được khoanh tròn nằm ngay phía tây thư viện. P có nghĩa là bãi đậu xe, nhưng còn trên tấm bản đồ của Lydia, nó là để chỉ nhà để xe do cô và Yuuyami dựng nên.
Còn ở phía đông là biểu tượng bánh răng và mạch điện kết hợp lại với nhau. Đây là vị trí của những tấm pin mặt trời do Yuuyami lắp đặt.
“Tuyệt vời nhỉ. Mình muốn lấp đầy tất cả các khoảng trống bằng biểu tượng.”
“Yup. Mình cũng đánh dấu vị trí nhà của Rapha luôn rồi đó.”
Nói rồi, Lydia cuộn màn hình.
Cách biểu tượng thư viện 44km về phía bắc, có một biểu tượng hình vuông với dòng chữ ‘Nhà của Rapha và Ohan’.
“Giỏi ghê. Thế còn biển đâu rồi.”
“Ummm. Mà này, Yuuyami, biển nằm ở hướng nào vậy?”
Lydia không biết biển nằm ở đâu. Ấy thế mà cô vẫn quyết định đi mà chẳng quan tâm nó cách bao xa hay nằm ở hướng nào.
“Hướng nam, tầm độ 50 km.”
“Còn các hướng khác thì sao?”
“Hướng khác à? Để mình xem.”
Yuuyami làm điệu bộ suy ngẫm. Cô đoán chắc Lydia đang hỏi về vị trí biển trên bản đồ của thế giới đã diệt vomg trước đó.
“Khoảng 140km về phía đông. Khoảng 250 km về phía bắc. Còn hướng tây là khoảng 300km.”
“Phía nam là gần nhất nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì thẳng tiến về phía nam nào!”
“Ừm.”
◇
Yuuyami nhìn Lydia ăn trưa.
Yuuyami không cần ăn uống. Năng lượng hoạt động của cô đến từ Power Cell.
Thế nhưng chỉ cần nhìn Lydia thôi cũng làm cô hạnh phúc rồi.
Tiện đây, bữa trưa của Lydia là salad với nước hoa quả. Lydia vốn dĩ chẳng ăn nhiều. Cơ mà Yuuyami cũng chẳng có ý kiến gì về bữa ăn, bởi sức khỏe của Lydia vẫn hoàn toàn ổn định.
Sau bữa ăn, cả hai bắt đầu quyết định về mức độ ưu tiên của các dự án.
Vì số lượng các dự án ngày càng nhiều, thế nên nếu không sắp xếp mức độ ưu tiên thì cả hai sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lydia vừa ăn xong món salad thì đã làm một hơi cạn hết ly nước hoa quả.
Rồi, cô cười tươi và nói: “Cảm ơn vì bữa ăn.”
Yuuyami không thể hiểu tại sao Lydia lại phải nói như thế. Hơn nữa, Yuuyami chắc chắn chưa dạy cho Lydia điều này.
Không biết từ khi nào, Lydia đã tự học, rồi ghi nhớ và thực hiện đều đặn trước cũng như sau mỗi bữa ăn.
“Vậy đến lúc sắp xếp độ ưu tiên cho các dự án rồi.” Yuuyami tuyên bố.
“Yup. Khám phá thế giới phải ưu tiên lên hàng đầu.”
“Mình đồng ý.”
“Mình đã suy nghĩ về vấn đề này lâu rồi. Hay là chế tạo AD Sản Xuất đi. Để khi đi khám phá, sẽ có người thay thế chúng ta tiến hành những dự án khác nhau.”
“AD Sản Xuất? Mình chưa nghĩ đến ý tưởng đó đấy.”
“Thì bởi Yuuyami có biết mệt là gì đâu. Còn mình lại rất nhanh mệt mỏi, thế nên mình mới muốn mọi thứ tự động hóa một chút.”
Cũng đúng, Lydia gật đầu.
Yuuyami có thể hoạt động xuyên ngày xuyên đêm, ngày này qua ngày khác, lượng thời gian làm việc của cô gần như vô tận. Nếu xét theo giả định không công việc gì có thể làm khó được Yuuyami.
Song Lydia lại khác. Cô cần thời gian để nghỉ ngơi và cung cấp năng lượng - giờ ăn là không thể thiếu.
Hơn nữa.
Lydia chắc chắn sẽ chết trước Yuuyami.
Dĩ nhiên, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đó là câu chuyện của tương lai rất xa.
Dẫu vậy, Yuuyami vẫn cảm thấy cô đơn vô cùng.
Tuổi thọ trung bình của nhân loại cũ là 150 năm. Nhưng với một tân nhân loại như Lydia thì sao?
Liệu cậu ấy có thể sống lâu hơn nhân loại cũ không?
Yuuyami thầm cầu nguyện rằng điều đó là sự thực.
Và đồng thời cô cũng thề.
Bằng mọi giá phải kiếm ra được tài liệu về dự án Thiên Thần và tìm ra phương pháp kéo dài tuổi thọ cho Lydia.
“Yuuyami ơi?”
Lydia nghiêng đầu hỏi, dòng suy nghĩ của Yuuyami cũng theo đó ngắt quãng.
“Sao vậy?”
“Đặt ưu tiên chế tạo AD Sản Xuất lên đầu có được không?”
“Được. Ổn mà. Thế cậu muốn chế tạo Dòng nào đây?”
Yuuyami mở danh mục AD Sản Xuất trên máy tính bảng lên rồi đưa cho Lydia.
“Đầu tiên, chúng ta nên tạo ra loại nào đấy đa năng một chút. Mình muốn một AD có dạng người giống cậu”.
“Đã rõ. Rồi tiếp theo là gì?”
“Yup. Chọn mẫu mới nhất của Dòng V thì sao?”
Lydia thao tác trên máy tính bảng và chọn ra một AD Sản Xuất.
“Dòng Đa Năng (Versatile) nhỉ?”
Loại này có bộ khung xương kim loại trần, hơi giống Ohan chút xíu. Mà, nó nhỏ hơn Ohan và dĩ nhiên không có khả năng chiến đấu.
“Chúng ta có một kho lưu trữ phần mềm hoạt động cho AD nhỉ?”
“Phải. Nó nằm trong cơ sở dữ liệu của thư viện.”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần chuẩn bị phần cứng thôi.”
“Trong thư viện cũng có bản thiết kế sẵn luôn, chỉ cần nhập chúng vào Máy Sản Xuất Linh Kiện đơn giản là được.”
“À đúng rồi, Máy Sản Xuất Linh Kiện đơn giản.”
“Có chuyện gì với nó à?”
“Sao chúng ta không làm luôn một Máy Sản Xuất Linh Kiện bình thường luôn nhỉ? Dù gì tương lai sau này sẽ cần sử dụng nhiều mà.”
Máy Sản Xuất Linh Kiện bình thường rất lớn. Nó có thể tái tạo những thứ rất to như xe hơi và mô tô. Nhờ vào đó mà hiệu quả công việc sẽ tăng lên rất nhiều, lao động chân tay sẽ không cần thiết nữa.
Tuy vậy, vấn đề không phải là không có.
“Đặt nó ở đâu mới được đây? Còn cả các biện pháp chống lại điều kiện thời tiết nữa.”
“Umm, mở một nhà máy to to, rồi cho AD Sản Xuất quản lý nó.”
“Đó là một dự án quy mô lớn đó.”
Lydia tuyên bố sẽ tự thân xây nên một nhà máy.
Nếu sử dụng bản thiết kế nhà máy có sẵn của thế giới trước kia, thì cả hai sẽ chẳng cần phải động tay động chân vào làm gì cả.
Song, nếu chỉ có một AD Sản Xuất và hai Máy Sản Xuất đơn giản, dự án này cần vài tháng mới hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian đó, những dự án khác sẽ bị buộc phải bỏ ngỏ. Vì các Máy Sản Xuất Linh Kiện đơn giản bị sử dụng hết để xây nhà máy rồi.
“Ừm. Chúng ta có thể dành khoảng thời gian đó để đi khám phá thế giới mà, thế nên sẽ ổn cả thôi. Nếu bỗng không trời mưa như hôm nay thì chúng ta có thể thiết kế trí tuệ nhân tạo cho mô tô cũng được nè.”
“OK. Tiến hành theo hướng đó đi.”
“Triển nào!”
Lydia phấn khích bật dậy.
Nếu cứ tiếp tục tạo ra nhiều thứ khác nhau như này, một ngày nào đó thế giới sẽ lại trở nên hối hả và nhộn nhịp.
Và sau đó...
Yuuyami chỉ bật ra một tiếng cười khúc khích ngắn ngủi, và nói rằng ‘Chỉ cần Lydia thôi thì thế giới này cũng đủ sống động rồi’.