Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 09: thời gian suy nghĩ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa trở về thư viện ngầm, Lydia đã cùng Yuuyami bước vào buồng tắm khí trung gian.

Buồng tắm khí trung gian là nơi loại bỏ hoàn toàn bụi bẩn hay vi khuẩn bám trên cơ thể và quần áo.

Trước khi thế giới diệt vong, mỗi hộ gia đình bình thường điều sở hữu một cái, bởi chỉ cần một phút thôi là cơ thể đã sạch như chưa bao giờ được sạch rồi.

Chính vì thế mà những nhà tắm truyền thống cũng dần dà biến mất.

‘Một ngày nào đó mình sẽ tái tạo lại thứ gọi là bồn tắm. Cảm giác được đầm mình trong bồn tắm, rồi được bọt xà phòng bao bọc khắp cơ thể nghe mới thú vị làm sao.’

“Mệt quá-”

Lydia tựa mình vào Yuuyami.

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, Lydia.”

Yuuyami đặt tay trái lên đầu Lydia rồi khẽ xoa mái tóc vàng kim ấy.

“Ừm. Cậu biết không, mình thực sự muốn kết bạn với Rapha.”

“Vậy sao?”

“Nhưng mình nghĩ chuyện đã bất khả thi rồi.”

“Vì con bé cứ liên tục nói ra mấy thứ làm cậu khó chịu?”

“Đúng. Mình chẳng thể hiểu nổi Rapha. Thực ra, mình cũng muốn hỏi em ấy thêm nhiều điều khác nữa lắm chứ.”

“Mình không hiểu. Đây là lần đầu tiên Lydia gặp sinh vật sống có trí tuệ khác ngoài mình mà.”

“Nhân loại phiền phức quá đi-”

Lydia ôm chặt Yuuyami.

Yuuyami không thấy phiền chút nào. Dù có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng Yuuyami vẫn luôn quan tâm đến Lydia. Chính Lydia cũng nhận thức rõ điều ấy, thế đôi bên chẳng có chút khó chịu gì với nhau cả.

“Nói nhân loại thì có đâu đúng nhỉ? Chẳng phải Rapha-san với Lydia là tân nhân loại do nhân loại cũ tạo ra sao? Nếu những gì Rapha-san nói là sự thực.”

“Vậy, tân nhân loại siêu phiền phức.”

Lydia vùi đầu vào ngực Yuuyami. Thật mềm mại và dễ chịu làm sao.

Ngực của Yuuyami được thiết kế không quá lớn, nhưng từng đường nét thì không chê vào đâu được.

Một ngày nào đó ngực mình có được như thế không nhỉ? Lydia cực kỳ mong đợi vào tương lai tươi sáng sau này.

“Có câu thành ngữ như này ‘Mười người, mười ý’, dẫu là giống người cũ hay giống người mới, đều vẫn sẽ có hàng trăm ý kiến trái chiều, và một trong số đó có thể không đúng ý cậu.”

“Ra vậy - Mình rất hạnh phúc vì Yuuyami đã tìm thấy mình. Nếu người đó là Rapha, chắc chắn mình cũng đã phủ nhận Yuuyami luôn rồi.”

Tưởng tượng chuyện đó thôi cũng đủ khiến Lydia cảm thấy ghê tởm.

À, ra vậy.

Thứ khiến mình khó chịu nhất, chính là con bé đã phủ nhận Yuuyami.

Sự tồn tại của Yuuyami, phương pháp giáo dục của Yuuyami, những giây phút quan trọng nhất của hai người. Rapha đều phủ nhận hết tất thảy.

“Mình cũng nghĩ thế. Rapha-san dường như đã khắc sâu trong tâm trí rằng AD không thể có ý thức. Nhưng đó chỉ là do thiếu hiểu biết. Hơn nữa-”

Yuuyami ôm chặt Lydia vào lòng, rồi vỗ về cô ấy.

“---cho dù Lydia có được Rapha-san dạy dỗ. Mình vẫn tin cậu sẽ hiểu và thừa nhận sự tồn tại của mình. Chắc chắn là thế.”

“Ừm, mình cũng tin vậy.”

Khoảng lặng. Là bầu không khí hay thời gian đang trôi chậm đi?

Buồng tắm khí đã ngừng lại lúc nào chẳng hay, nhưng hai cô gái vẫn đứng yên.

“Yuuyami ơi,” Lydia gọi.

“Ơi, có chuyện gì sao?” Yuuyami vẫn như thường lệ, đáp lại một cách đơn giản."

“Mình yêu cậu.”

“Mình cũng thế. Mình yêu Lydia.”

Lydia biết Yuuyami sẽ đáp lại vậy.

Cô biết chắc chắn là vậy.

Có điều....

Cô không hiểu tại sao...

Trái tim cô lại loạn nhịp như này...

Và đây cũng không phải lần đầu tiên.

Là sao ta?

Mình không hiểu.

Dẫu vậy, sao nó lại dễ chịu đến nhường này cơ chứ?

Nguyên văn phòng giám đốc của cơ sở nghiên cứu ngầm đã trở thành phòng riêng của Rapha.

Vừa trở về phòng, chào đón Rapha là ánh đèn chói lóa cùng tấm thảm mỏng màu xanh nhạt.

Cái giường trắng tinh êm ái mà Rapha yêu thích đặt ngay góc trái căn phòng tính từ lối vào.

Còn phía bên phải là một bộ bàn ghế đơn giản. Trên bàn có đặt một chiếc máy tính monoblock. [1]

Ban đầu, chiếm cứ căn phòng là một bộ ghế sofa với cái bàn làm việc kiểu mẫu cơ, nhưng vì Rapha chẳng thích chúng chút nào nên cô đã kêu Ohan dẹp hết đi cả rồi.

“Rồi, mình đã nói thứ gì mà để khiến onee-chama khó chịu đến vậy?”

Rapha ngồi xuống giường và bắt đầu trầm ngâm.

Đầu tiên, Rapha tái hiện lại cuộc trò chuyện với Lydia trong đầu. Cô tự tin bản thân có thể nhớ rõ đến từng chi tiết một.

Sau khi chạy lại từng lời của Lydia từ ban đầu cho tới khi kết thúc, Rapha khẽ thở dài.

“Tất cả những gì mình nói đều hoàn toàn hợp lý.”

Đúng, hoàn toàn hợp lý, không có sai chút nào cả. Ít nhất, đó là những suy nghĩ đến từ tận đáy lòng Rapha.

Rapha chỉ cảm thấy sai lầm duy nhất mà bản thân mắc phải đó chính là đã quá nóng vội và làm đổ chiếc ghế.

Tôn chỉ của Rapha: Phải luôn luôn yêu kiều. Thật đáng trách khi làm đổ chiếc ghế mà.

Nhưng nó chẳng liên quan gì tới vấn đề của Lydia.

Tạm bỏ chuyện cái ghế sang bên, Rapha đi đến kết luận: “ Mình nên cẩn thận hơn chút xíu.”

“Nếu onee-chama không đồng tình với những điều đúng đắn ấy, thì chính onee-chama mới là người sai, hết.”

Mà cũng phải thôi, Rapha kết luận.

Lydia đã mất sạch ký ức. Nếu vậy chuyện học nhầm những kiến thức sai lệch cũng chẳng có gì lạ.

“Tại sao onee-chama lại tỉnh dậy trước em cơ chứ?”

Hoàn toàn bất thường.

Đáng lẽ cả hai sẽ tỉnh dậy cùng lúc mới phải.

Thế mà khi tỉnh lại, Rapha lại nhận ra chỉ còn một mình cô.

Dù rất muốn khóc, nhưng cô cố nín lại, bởi khóc chẳng yêu kiều chút nào.

Thay vào đó, cô bắt đầu kiểm tra toàn diện máy ngủ đông nhân tạo. Nhưng rốt cuộc chẳng có lỗi nào cả, hoàn toàn bình thường, và thế là Rapha ngừng buộc phải ngừng đổ lỗi cho chúng.”

“Cuối cùng, bí ẩn mãi mãi là bí ẩn...”

Dù đã đề ra từ giả thiết này đến giả thiết khác, thử nghiệm hết lần này đến lần nọ, Rapha vẫn chẳng thể tìm được đáp án.

Nằm dài ra giường, Rapha vu vơ nhìn thẳng vào trần nhà.

Dĩ nhiên, làm gì có chuyện trên đó viết sẵn câu trả lời chứ. Cả nguyên do tại sao Lydia thức dậy sớm hơn, cũng như gốc rễ của sự khó chịu ấy.

“Tóm lại, mình phải dạy dỗ cho onee-chama những kiến thức chuẩn chỉ. Để chị ấy sẽ không còn kêu mình sai nữa.”

Không, Rapha lắc lắc đầu.

Nhầm rồi. Cái chính ở đây là tìm hiểu xem onee-chama khó chịu với lời nói nào.

Một lần nữa, Rapha cho chạy lại cuộc trò chuyện với Lydia trong đầu. Lần này không chỉ là từng lời nói mà còn cả từng cử chỉ hành động.

Và, cô nhận thấy một điều.

Cứ mỗi khi gặp câu hỏi khó, Lydia đều nhìn sang Yuuyami để tìm câu trả lời. Thay vì ra lệnh, chị ta lại đi hỏi. Cứ như cách hai người bạn đang giúp đỡ nhau vậy.

“Gì cơ? Bạn bè? Với AD cơ á? Chị bị ngốc hay gì?”

Nhưng đây vẫn là một bước tiến lớn?

Có điều, cho dù có chạy đi chạy lại ký ức không biết bao nhiêu lần, vẫn chỉ có một kết quả duy nhất hiện hữu. Dường như Lydia hoàn toàn tin tưởng Yuuyami.

“Do onee-chama mất sạch ký ức nên chuyện đó cũng có thể lắm nhỉ? Nếu vậy thì nguyên nhân cho những hành động kỳ lạ của onee-chama là ở Yuuyami....Không, không thể nào. AD cơ bản chỉ hoạt động theo chương trình đã được viết sẵn."

Dòng LM, hay chính xác hơn là Yuuyami, không thể tự ý truyền dạy thêm kiến thức cho con người.

Nếu vậy, chắc chắn phải là do người khác. Người đã giáo dục Lydia. Có thể chính người đó đã viết lại chương trình của Yuuyami.

Và đã làm cho Yuuyami hành động giống con người hơn.

“Không biết onee-chama đang trú ở đâu nhỉ? Chẳng nhẽ thư viện ngầm đó vẫn còn tồn tại ư?”

Xét đến chuyện Yuuyami vẫn còn hoạt động, điều đó hoàn toàn có thể.

“Ara,” Rapha cắt ngang dòng suy nghĩ. “Mình lại lạc đề nữa rồi.”

Nâng người lên, Rapha rời khỏi giường.

“Maa, còn một tuần lận mà, cứ từ từ mà nghĩ thôi ha.”

Lẩm bẩm như thế, cô rời phòng và đi làm ly cà phê au lait mà bản thân hằng yêu thích.

Nửa đêm.

Yuuyami vẫn ngồi trước máy tính.

Máy tính được bật lên sáng trưng, bàn phím ảo ba chiều sẵn sàng làm việc.

Duy chỉ có Yuuyami vẫn ngồi im như phỗng.

Sau khi Lydia đã say ngủ, Yuuyami bắt đầu điều tra dự án Thiên Thần. Nhưng cô lại chả tìm được chút dữ liệu nào.

Và thế là cô quyết định thử suy đoán nguyên nhân cho vấn đề này. Đó là lý do tại sao Yuuyami chẳng nhìn thẳng vào màn hình cũng như chẳng di chuyển những ngón tay một chút nào.

Nhân loại có quyền truy cập tự do đối với thông tin. Con người, sở hữu trong tay công nghệ tiên tiến, có một cuộc sống thịnh vượng, đủ đầy, đã thoát khỏi xã hội cạnh tranh. Việc che giấu thông tin đã mất đi ý nghĩa ban đầu của nó.

Nhờ vào dòng công nghệ Máy Sản Xuất, thứ có thể tái tạo lại cấu trúc phân tử của mọi thứ,

một nhân loại có thể tự tạo ra cho bản thân đủ loại vật chất họ muốn. Đây là một thế giới không có cảnh thiếu thốn. Một thế giới mà chẳng cần phải đấu đá hay vượt trội hơn kẻ khác.

Số lượng tội phạm cứ thế giảm, những nhà tù cũng theo đó dần biến mất.

Vì vậy, ngay cả khi tất cả thông tin đều được công khai, nguy cơ bị tội phạm khai thác và sử dụng cực kỳ ít. Vì lẽ đó, ai ai cũng có quyền truy cập thông tin họ muốn.

Song, vẫn có một ngoại lệ, đó là những thông tin liên quan đến quân đội.

Dù đã tiến tới một thế giới hòa bình không còn đau thương, nhưng nhân loại vẫn chẳng chịu từ bỏ quân đội cũng như vũ khí cho tới tận giây phút cuối cùng.

Yuuyami cảm thấy thật kỳ lạ. Tại sao họ cứ mãi giữ những thứ không cần thiết, cứ mãi phát triển những loại vũ khí vô nghĩa mà sẽ chẳng có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời cơ chứ.

Những công nghệ và chương trình tân tiến nhất liên quan đến quân đội luôn bị che giấu, nhưng rồi chúng cũng được công bố vài năm sau đó.

Vì Ohan là AD quân sự thế hệ cũ nên các thông số kỹ thuật chi tiết vẫn được lưu lại dưới dạng hồ sơ. Đó là lý do tại sao Yuuyami có thể so sánh năng lực của bản thân với Ohan.

“Phải chăng quân đội đứng sau dự án Thiên Thần?”

Yuuyami nghiêng đầu.

Đây là ngõ cụt rồi. Cô không thể tiến xa hơn nữa trừ khi Rapha kể toàn bộ mọi chuyện hoặc cô kiếm được tài liệu về dự án.

Và thế là Yuuyami phải tìm con đường khác.

Yuuyami cho phát lại nhật ký hoạt động và xem kỹ nó một hồi.

Cô đánh dấu những lời có vẻ quan trọng của Rapha.

'Chẳng phải onee-chama đã hứa sẽ cùng em xây dựng một thế giới mới sao?'

Nếu những lời ấy là sự thật thì sẽ có hai trường hợp.

Một là Lydia và Rapha nhận thức được chuyện thế giới sắp bị hủy diệt.

Hai là lời hứa đó được lập nên sau khi thế giới đã diệt vong.

Nếu biết được khoảng thời gian hai bọn họ bắt đầu ngủ đông thì vấn đề sẽ được giải đáp.

Đánh dấu tiếp theo.

‘Không phải onee-chama đã bảo sẽ tự xóa sạch trí nhớ để bắt đầu lại từ đầu sao.’

Nói cách khác, chính Lydia đã tự xóa trí nhớ bản thân.

Tại sao?

Dù đã nghĩ ra được khá nhiều giả thiết, nhưng chẳng cái nào trong số chúng là khả thi cả. Tốt hơn hết là đi hỏi Rapha vậy.

“Này, Yuuyami ơi!”

Tiếng của Lydia không biết từ đâu cất lên đã kéo Yuuyami về với thực tại.

“Lydia? Sao vậy? Không phải giờ mới là nửa đêm à?”

Xoay ghế lại, Yuuyami nhìn Lydia.

Bộ đồ ngủ màu hổ phách nhạt của Lydia trông xộc xệch chẳng kém gì bộ tóc rối bù, dính bết vào nhau kia. Mà với một người vừa tỉnh giấc ngay giữa đêm thì cũng bình thường thôi.

Yuuyami cảm thấy hạnh phúc trước vẻ ngoài dễ thương đó.

“Mình gọi cậu nãy giờ luôn á.”

“Thế ư? Mình không nghe thấy gì cả.”

“Tập trung cao độ nhỉ?”

“Đúng. Vậy có chuyện gì à?”

“Ưmmm, hay là, ngày mai,” Lydia nở nụ cười tinh nghịch như một đứa con nít. “Chúng ta đi biển đi.”

Đột nhiên, Yuuyami đã biết lịch trình khám phá của ngày mai.

=============================================

[1]: Máy Tính Monoblock:

Truyện Chữ Hay