Yuuyami đổ sụp ra sau.
Đôi tay đang siết chặt Lydia cũng buông ra hoàn toàn.
Ho từng tràng từng tràng, đôi mắt Lydia dần mờ đi trong nước mắt.
Đáng sợ quá. Đau quá. Lydia tưởng mình sắp chết rồi cơ.
Nhưng hơn cả thế, cô cảm thấy hoang mang vì không hiểu tại sao Yuuyami lại hành động như vậy.
“Yuu...Yami...?”
Lydia cất tiếng gọi Yuuyami hiện đang không cử động chút nào.
Không có lời đáp nào cả.
“Yuuyami-, cậu sao vậy?”
Lydia nắm lấy hai vai của Yuuyami và lắc qua lắc lại.
Song, vẫn chẳng có phản ứng nào hết.
“Yuuyami?”
Chọc-chọc, Lydia khẽ chạm vào má Yuuyami.
Đôi mắt nhắm nghiền; Lydia rùng mình trước vẻ ngoài tinh tế ấy.
Quá hoàn mĩ, như thể một tạo vật vô hồn vậy.
“Nào-, Yuuyami, dậy đi mà....”
Lydia tát nhẹ vào má Yuuyami.
“Mình không giận đâu? Hơi bất ngờ chút thôi, nhưng không sao đâu mà.”
Những cú tát cũng dần mạnh hơn.
“Nàoo....”
Nhưng rồi nó cũng yếu dần, yếu dần.
Lydia bắt đầu nghĩ. Nghĩ như chưa bao giờ được nghĩ, cho đến lúc bộ não bất chợt hét lên.
Và khi đó, cô đã có câu trả lời.
“Tắt nguồn...?”
Bộ não lượng tử của Yuuyami bị quá tải. Hệ thống cũng theo đó gặp sự cố.
Nhưng tại sao? Và làm thế nào mà...?
Lydia tiếp tục nghĩ. Đến độ não cô cũng đang bắt đầu kiệt quệ.
Bộ não lượng tử không thể bị hỏng dễ dàng như thế được. Đã vậy của Yuuyami lại còn là mẫu mới nhất. Phức tạp đến độ ý thức cũng có thể tồn tại, có nói do chính tay Chúa tạo cũng chẳng sai.
Chắc chắn nó không thể bị hỏng. Lydia tin vậy. Luôn luôn tin vậy.
Cô luôn tin Yuuyami sẽ sống lâu hơn chính cô.
Thế nên, một kết cục lãng xẹt như này là không thể chấp nhận được. Tuyệt đối không.
“Mình phải tìm cách nào đó.”
Lydia phi đến chiếc mô tô.
Cầm ba lô của Yuuyami lên, Lydia dốc ngược nó, đồ đạc bên trong cũng theo đó ùa ra bờ biển đầy cát.
Rồi cô kiểm tra từng món một.
Đến khi cầm trên tay món đồ cuối cùng, Lydia tuyệt vọng.
“Vô dụng...”
Không thể đứng vững nữa, Lydia khuỵu ngã lên nền cát.
Trong ba lô sẫm màu chỉ có những lọ đựng mẫu vật, đồ ăn, thức uống và bộ sơ cứu y tế cho con người.
Chẳng thứ gì có thể xử lý tình trạng hiện giờ của Yuuyami.
“Hay là quay về thư viện?”
Lydia liếc nhìn chiếc mô tô.
Có điều...
“Không...mình không thể. Không có Yuuyami thì mình không thể...”
Nếu đi một mình, Lydia chắc chắn sẽ lạc đường trong thế giới úa tàn này.
Mô tô chưa được nâng cấp. Cô đã dự định tích hợp trí thông minh nhân tạo và một cái la bàn cho nó.
Song, chẳng có cái nào đã hoàn thành cả. Bởi Lydia đã dành hết tâm huyết vào dự án xây dựng nhà máy.
“Mình phải làm gì đây? Mình có thể làm gì được đây?”
Đau quá. Mình không nghĩ được gì cả. Đau đầu quá.
Sau cùng, người luôn giúp đỡ mình giải quyết mọi vấn đề đã hoàn toàn bất động rồi.
“Nhưng tại sao cậu ấy lại bị quá tải? Nguyên nhân nằm ở đâu?”
Cố nhớ lại đi - Những gì đã xảy ra trước đó, càng chính xác càng tốt. Cố lên nào.
“Do nhiệt độ quá cao chăng...?”
Khả năng này khá thấp. Giả sử nó đúng thì nhiệt độ cũng phải cao đến mức thiêu cháy Lydia.
Nhưng trong đầu cô chẳng còn gì ngoài khả năng đấy.
Yuuyami đã điều chỉnh lại hệ thống làm mát của bản thân để sưởi ấm cho Lydia. Lúc đầu, có hơi nóng chút.
Do đó,
“Nhiệt độ cao làm giảm công suất xử lý, và nó dẫn đến quá tải...?”
Nhưng, cái gì quá tải mới được?
Cô không biết. Cô không thể tìm được nguyên nhân gây nên tình trạng hiện tại của Yuuyami. Dù cả hai đã kề sát bên nhau, da chạm da, khoảng cách lúc ấy gần như bằng không.
Cô không hề biết gì cả.
Tuy vậy...
“Nếu có thể hạ nhiệt độ xuống, liệu Yuuyami có khởi động lại...?”
Lydia chẳng còn cách nào khác ngoài bám víu lấy tia hi vọng này. Cô buộc phải đánh cược vào canh bạc này.
Lydia đứng phắt dậy rồi lao thẳng ra biển.
Cô nhảy tùm xuống biển, để nước ngập tận bờ vai. Cô ở nguyên trong nước cho đến khi cảm giác trên những đầu ngón tay biến mất.
Lạnh quá....tay chân tê hết rồi...
Nhưng chẳng còn cách nào nữa.
Bước ra khỏi mặt nước, Lydia ôm chầm lấy Yuuyami.
“Làm ơn, hạ nhiệt đi mà...”
Dìm Yuuyami xuống nước thì sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng Lydia lại chẳng đủ khỏe để bế Yuuyami lên.
Nhẹ mà cứng, đó là cách đơn giản nhất để miêu tả vật liệu lắp ráp nên Yuuyami. Cơ mà, nói là nhẹ nhưng nó vẫn nặng hơn nhiều so với trọng lượng của Lydia.
Hiện tại, cơ thể Yuuyami đang nóng ran.
Lydia thất thần nhận ra điều này, nhiệt độ còn nóng hơn cả trước lúc Yuuyami sưởi ấm cho Lydia.
“Vậy ra nhiệt độ thực sự có liên quan.”
Ngay khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu ấm lên, Lydia sẽ nhảy xuống biển.
Rồi lao đến ôm Yuuyami hòng làm nguội người bạn mình.
Hết lần này đến lần khác.
Lặp đi lặp lại mãi không ngừng.
Liên tục trong khoảng thời gian tưởng chừng vô tận.
Cho đến khi, từng xúc giác tê liệt và ý thức bắt đầu mờ dần.
“Yuuyami...dậy đi mà...”
Lydia ngã quỵ, cô đè lên Yuuyami. Và chỉ khi ấy, Lydia mới nhận ra bản thân chẳng thể di chuyển nổi nữa rồi.
Bầu trời đã chuyển sang màu cam lúc nào không hay. Quang cảnh xung quanh đã nhuộm một màu đỏ hoe. Có điều, Lydia chả còn hơi sức để ngưỡng mộ cảnh sắc này nữa.
“Yuuyami, cậu đã, từng nói mình đủ tư cách sống như một cá thể độc lập nhỉ...”
Gần như chẳng phát thành lời.
Hoàn toàn không thể nghe thấy được.
Song, Lydia vẫn tiếp tục.
“Nhưng, xem ra không phải rồi. Mình không thể, mình không thể sống một mình được...”
Tầm nhìn tối sầm lại. Chẳng thế nhìn thấy gì. Không thể nhìn thấy gì nữa rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Yuuyami giờ đây thật xa vời làm sao.
“Sau cùng”
Bóng tối của màn đêm dần kéo đến,
Như thể đang chìm xuống đáy biển sâu.
“Mình sợ, phải, cô độc lắm.”
Ý thức của Lydia chập chờn chập chờn rồi biến mất.
◇
“Chị có nghe em nói gì không, onee-chama?”
Vừa mở mắt, cô đã thấy gương mặt đầy lo lắng của Rapha.
Em ấy lo lắng chuyện gì vậy? Với suy nghĩ đó lướt qua tâm trí, Lydia nhẹ nhàng gật đầu như để đáp lại câu hỏi.
“Tốt quá. Xem ra cấp cứu đã thành công rồi.”
“Cấp ...cứu?”
“Vâng. Onee-chama gần như chết ở bờ biển đó. Cùng với Yuuyami.”
“Yuuyami...Yuuyami đâu rồi.”
Lydia nói, cố gắng ngồi dậy. Nhưng ngay khi đó, ý thức cô gần như bay mất.
“Chị chưa thể di chuyển được đâu. Em đã mang Yuuyami với mô tô theo cùng rồi, không cần phải lo lắng nữa đâu.”
Thở phào nhẹ nhõm, nếu Yuuyami cũng ở đây thì mọi chuyện đều ổn rồi.
“Nơi...này là?”
Tâm trí của Lydia vẫn còn mơ hồ. Lydia cảm thấy chỉ cần mất tập trung chút thôi, cô sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
“Đây là xe cấp cứu.”
“À...”
Lydia biết rõ xe cấp cứu là gì. "Nó là một chiếc xe mang chức năng một phòng mổ đơn giản nhằm chữa trị cho những con người bất ngờ gặp phải tai nạn hay bệnh tật. Để tránh xóc nảy, nó không sử dụng bánh xe. Thay vào đó, chiếc xe được trang bị Angie để có thể lơ lửng trên không trung.”
Trước đây, Angie là tên thường dùng để gọi thiết bị phản trọng lực.
“Nhưng sao...?”
“Em sốt ruột lắm chứ sao,” Rapha thở dài. “Đợi mãi mà chẳng thấy onee-chama đến, thế nên em sợ chị gặp tai nạn hay bị bệnh gì đó.”
“Vậy à...”
“Vâng. Em biết onee-chama không phải loại người thất hứa. Dù có bị mất trí nhớ thì chắc chắn bản tính này cũng không thay đổi. Thế nên, em đã đến thư viện cùng với Ohan bằng chiếc xe này.”
“...Chị? Thư viện...?”
“Thế mà onee-chama lại không có ở đó. Em tiếp tục lần theo dấu bánh xe mô tô đến tận đây. Em sợ onee-chama có thể đã gặp rắc rối nào đó trên đường đi.”
“Ồ...Rapha thực sự là một đứa trẻ tốt bụng mà.”
“Ý chị là sao cơ? Cách chị nói như thể em xấu tính lắm không bằng. Chị thực sự quên sạch hết mọi thứ về em rồi à?”
“À ừ. Xin lỗ...Cảm ơn em.”
Lydia nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ ập tới. Ý thức cô sắp trôi tuột đi rồi.
“À, onee-chama, em cần xác nhận hai chuyện trước đã, chị nghe em rồi ngủ được không?”
“Có gì sao?”
“Có phải chị cố gắng làm nguội Yuuyami không? Bằng chính cơ thể chị.”
“Đoán đúng rồi đó...”
“Đó chỉ là giả thiết khả thi nhất trong những cái em nghĩ ra được,” Rapha thở dài lần nữa. “Cơ mà chị học đâu ra cái trò ngu ngốc đó vậy....Em kinh ngạc đến mức cạn lời rồi này.”
“Em vẫn đang nói đó thôi....”
Lydia cố rặn ra nụ cười, nhưng cô đã quá mệt rồi.
“Em đã bảo đừng có cố rồi mà. Và thứ hai, chị có muốn em sửa Yuuyami hộ không?”
“Sửa lại...?”
“Vâng.”
“Không.”
Lydia thẳng thừng đáp. Tâm trí cô dần chìm vào màn đêm đen tối.
“Tại sao vậy ạ? Hư thì sửa thôi chứ có gì đâu. Nhưng nếu giờ chị không cần nó nữa thì em cũng hiểu.”
“Không phải. Nhưng xin em, đừng làm gì cả.”
“Hả?”
“Xin em đó Rapha. Đừng động vào Yuuyami...”
“Nếu onee-chama thực sự đã nói vậy, thì em sẽ không làm gì cả.”
“Cảm ơn...”
Yuuyami có ý thức. Cậu ấy thực sự đang sống.
Nếu một người chẳng biết gì về điều đó như Rapha mà lại cố gắng sửa chữa cho Yuuyami và vô tình khiến Yuuyami trở nên khác hoàn toàn so với trước kia thì đấy thực sự là vấn đề lớn.
Không, nó thực sự là một vấn đề rất rất lớn.
Nếu Yuuyami không còn là Yuuyami nữa.
Tuyệt vọng.
Lydia tuyệt vọng.
Cô đơn đáng sợ lắm.
Thế giới chỉ có hai người thật ấm áp, mỗi ngày đều là một niềm vui mới.
Cô đơn lạnh lẽo lắm, mình sẽ chết cóng mất.
Nghĩ như vậy,
Lydia thiếp đi lúc nào không hay.