[Là chỗ này à….]
Phía nam của tòa thành, nơi có rất nhiều những công trình kiến trúc sang trọng. Georg đang đứng trước một tòa dinh thự thậm chí còn sang trọng và lớn hơn tất thảy.
[Làm thôi.]
Cậu thì thầm hạ quyết tâm. Mặt trời đang dần lặn xuống nên cảnh vật xung quanh trở nên tương đối mờ mịt, Georg đang tiến đến trước cổng của căn biệt thự được bảo vệ bởi hai cảnh vệ.
[Này, người đằng kia, đây là biệt thự của lãnh chúa-sama. Không có gì ở đây cho một kẻ như ngươi đâu. Biến đi.]
[Ta có việc nên mới đến đây đồ ngốc. Mau gọi tên lãnh chúa của các người ra đây.] (Georg)
Georg vào thẳng vấn đề.
[ Cái..?!.... Tên khốn!! Đồ vô lễ!!!]
[Hah, một tên lính quèn như ngươi cũng dám lên tiếng sao, ngươi nghĩ ta quan tâm à. Những tên gác cổng thành ban đầu cũng lớn tiếng như ngươi vậy nhưng ít ra bọn chúng cũng biết rút kinh nghiệm rồi đấy, sao ngươi không ngậm miệng lại đi ?] (Georg)
[T…tên khốn, ngươi dám chế giễu bọn ta sao…?]
[Các người thật sự khiến ta muốn cười vào mặt đấy. Ngươi khá nóng nảy đấy nhỉ. Ta không phiền nếu ngươi muốn thể hiện sự dũng cảm nhưng ít nhất ngươi cũng phải biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai chứ…] (Georg)
[Câm mồm!! Ngươi nghĩ rằng chỉ việc che mặt đi là có thể đánh lừa được bọn ta??]
[Lừa các ngươi?... Nếu ta muốn ta đã có thể lừa một tên ngốc như ngươi và bước vào trong từ lâu rồi.] (Georg)
[Tê… Tên khốn… dám xúc phạm bọn ta…]
Từ âm lượng của cuộc hội thoại, những cảnh vệ khác đã xuất hiện để hỗ trợ trong khi dân thường thì sợ hãi và nhanh chóng chạy khỏi đây.
Đây là chủ đích của Georg từ đầu.
Nếu chỉ có những tên cảnh vệ thì việc bắt bọn chúng ngậm mồm sẽ dễ hơn, bởi vì dân thường thường có xu hướng buôn chuyện dễ dàng hơn nhiều. Ngay cả khi có cố gắng ngăn chặn luồng thông tin từ đầu thì vẫn có khả năng thông tin sẽ bị rò rỉ từ đâu đó, Vì thế nên việc khiến bọn họ rời khỏi đây là cần thiết.
(Mà nhờ vậy mọi việc cũng dễ dàng hơn cho mình)
Ừ thì Georg sẽ không đến đây trong vài năm tới nên lùm xùm cỡ này vẫn chấp nhận được.
[Tên khốn!! Đừng nghĩ ngươi có thể rời khỏi đây nguyên vẹn sau khi xúc phạm bọn ta như vậy.]
[Sau khi bọn ta cho ngươi một trận ngươi sẽ bị buộc tội phản quốc và bị xử tử.]
Trong khi Georg vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, khoảng 10 tên bắt đầu làm ầm lên.
[Hửm, ngươi vừa mới nói gì với ta à ?] (Georg)
[Ngươi bị điếc à, dỏng tai lên mà nghe tê…]
[Ta hỏi lại một lần nữa…] (Georg)
Sau khi cắt ngang lời của tên lính chuẩn bị hét lên lần nữa, cậu vén nhẹ mũ trùm lên đủ để cho họ thấy màu tóc và con ngươi của mình.
[N…ngươi tính làm gì.]
Sau khi thấy nét mặt, giọng nói, màu mắt và màu tóc, mặt những tên lính bỗng tái mét đi.
[Dám xem thường bọn ta…]
[Kh…khoan đã!! Dừng lại mau!!]
Một trong những tên cảnh vệ đứng đằng sau vẫn chưa thấy được khuôn mặt của Georg vẫn tiếp tục chửi rủa trong khi chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng đã bị chặn lại những người đồng nghiệp còn lại đã thấy mặt anh.
[Sao lại ngăn tôi ? Tên khốn này vẫn…]
[Tôi bảo anh dừng lại!! Nếu Grefenberg-sama biết chuyện này chúng ta sẽ bị chặt đầu đấy.]
[Tại sao? Chỉ là trừng phạt một tên khốn bẩn thỉu thôi mà…]
[Hou.] (Georg)
Georg không thực sự tức giận khi bị gọi là “tên khốn bẩn thỉu” nhưng anh thật sự muốn nhập tâm vào vai diễn của mình nên anh cậu đã rút hai thanh kiếm của mình ra ( lần sử đầu tiên được sử dụng) và chĩa vào tên đã liều lĩnh gọi anh như vậy.
[Cái…Ah….ah…ah…]
[Ta thách ngươi dám nói như vậy một lần nữa.] (Georg)
Như để ngắt lời tên lính, thanh kiếm đã dí sát cổ của hắn. Hắn có lẽ đã không thể theo kịp chuyển động của George bằng mắt. Nhận ra sự chênh lệch sức mạnh quá lớn giữa mình và người đối diện, tên cảnh vệ nhìn vào bên trong chiếc mũ trùm đầu và cứng họng không thể thốt ra được lời nào.
[Sao thế? Ngươi đang tính nói cái gì ấy nhỉ. Nếu không trân trọng cái cổ của mình thì nói cho ta nghe xem nào.] (Georg)
Khuôn mặt của tên cảnh vệ vốn không thể gục xuống vì thanh kiếm đang kề ở cổ đang tái mét đi khi nghe những lời của Georg.
[Cái….Xi…Xin hãy tha thứ cho tôi.]
Nghe những lời mà hắn ta cố thốt lên, Georg chỉ khịt mũi một tiếng rồi tra thanh kiếm trở lại vỏ.
[Ta có lời khen khi ngươi vẫn còn đủ sức để đứng đây nhìn vào mặt ta…Tốt thôi, vẫn chưa muốn gọi tên lãnh chúa ra sao?] (Georg)
[Tấc…TẤT nhiên rồi thưa ngài. Tôi sẽ thông báo với ngài ấy ngay lập tức.] (hắn ta cắn phải lưỡi)
[Hmm, nhờ ngươi đấy. À, nhớ đừng có cố tạo ra sự hiểu lầm nào về việc ta đến đây đấy. Vì lợi ích của cả hai ta đấy, nếu người dân có để ý việc ta ở đây thì cứ nói với chúng, ta là Quý tộc. Ta mong ngươi vẫn còn quý trọng cái cổ của mình.] (Georg)
[Vâng thưa ngài!!!]
[Tôi sẽ không hé một lời nào!! Nên là..a..um.. ngài lãnh chúa…]
[Ồ, phản ứng tốt đấy, được thôi, tất nhiên nếu ngươi có thể làm theo ý ta.] ( Georg)
[Tất nhiên chúng tôi sẽ đảm bảo mọi việc như ý và phục tùng ngài.]
[Ta không phiền đâu. Gọi ai đó hướng dẫn ta vào nhanh lên.] (Georg)
[Vâng, mời ngài vào]
Một người nhanh chóng chạy vào trong dinh và một người khác dẫn Georg vào bên trong. Tên cảnh vệ vừa đón nhận thanh kiếm của Georg gục xuống và được những người xung quanh hỗ trợ trong khi giải thích tình hình.
Khung cảnh bắt đầu nhốn nháo lên nhưng người gây ra sự hỗn loạn này đã mất hút vào bên trong dinh thự mà không hề bận tâm về nó.
Bỏ chuyện đó qua một bên. Đã đến lúc Georg đối mặt với lãnh chúa của thành phố này.