[Georg-sama, tôi xin lỗi nhưng chúng ta có thể dời ngày giao hàng sang một ngày khác được không.]
Ngày hôm sau, tại nhà trọ nơi mà Georg và Ferris ở lại và đang ăn tối sớm hơn mọi khi.
[Trước đó thì, tôi muốn làm rõ một số việc...Tại sao chúng ta lại ở đây.]
Georg hỏi trong khi lau miệng bằng chiếc khăn tay cậu mới mua hôm nay.
[Là như vầy, công ty của chúng tôi đã nhận được rất nhiều sự chú ý gần đây.]
[Tôi hiểu rồi, chúng ta không thể làm điều gì quá nổi bật trong thị trấn này. Nói cách khác, ông đang muốn che giấu sự yếu kém của công ty này ?]
[Không phải vậy, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. Chỉ là tôi cần phải thật nhạy cảm trong việc nghiên cứu thị trường của mình, cả những tin đồn và hoạt động của cư dân, như một thương nhân.]
[...Mà, sao cũng được. Bỏ cái đó sang một bên, còn việc gia hạn thời gian thì sao? Cái quái gì đã xảy ra ?]
[Chuyện là...những người thuộc Giáo Hội Harumitto đã nghe về việc thu thập các bán nhân và có vẻ như họ đang có phản ứng không tốt. Có vẻ như nhà thờ đã gửi kiến nghị lên lãnh chúa cai trị thành phố này... Họ muốn điều tra về mục đích của chúng ta...]
[Hou.]
Giáo hội Harumitto. Với quan niệm thú nhân tộc được coi là tội lỗi được sinh ra bởi một sai lầm giữa con người và thú vật. Elf và Dwarves(người lùn) là những chủng tộc thấp kém, đã thất bại trong việc trở thành con người và đó là lí do chính.(Nhân tiện, Dragunir cũng tương tự như người thú mang đặc điểm của người và rồng. Tuy nhiên, họ không phải là kết quả được sinh ra giữa người và rồng, mà họ được coi là những con rồng hóa thành người. Ngay cả những vị thánh ngày xưa cũng không đủ can đảm để biến Dragunir thành kẻ thù.). Trong vô thức, Georg nheo mắt lại.
[Để có thể làm dịu họ lại và không để lộ sự tồn tại của Georg-sama, chúng tôi cần thật cẩn thận khi di chuyển hàng...]
[...Việc đó sẽ mất bao lâu?]
[Ít nhất....Là một tháng...]
[Tôi không phải ở đây để nói chuyện như thế này...]
Không có chuyện mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng. Trên thực tế, khả năng những tên đó can thiệp sẽ chỉ tăng nếu mất nhiều thời gian hơn. Cần phải tránh những rủi ro không cần thiết như vậy. Nhưng để giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt, cần phải giải quyết vấn đề với nhà thờ hoặc với lãnh chúa cai trị nơi này. Tuy nhiên, thực tế là cậu không muốn gây ra sự hỗn loạn không cần thiết. Cách nhanh nhất là dùng vũ lực trực tiếp để đàm phán. May mắn thay, sự hiện diện của Georg là đã đủ gây áp lực cho mọi người và cậu sẽ không ngần ngại sử dụng nó nếu nó phục vụ cho lợi ích của cậu. Vấn đề bây giờ là cậu không biết phải đàm phán vơi ai.
[…Những kẻ từ cái tôn giáo nhảm nhí đó sẽ bị loại ra khỏi vấn đề này…Thế còn lãnh chúa cai trị nơi này thì sao? Phải rồi, ông có biết gì lãnh chúa cai trị thành phố này không.]
[…Có, chúng tôi đã giao dịch với nhau vài lần.]
[Hãy nói cho ta tên và tính cách của hắn. Và cả, môi trường xung quanh hắn nữa.]
Khi Georg hỏi, Ed dường như đã đoán trước được việc cậu sẽ hỏi điều này và bằng cách nào đó trả lời câu hỏi của cậu.
[Lãnh chúa cai trị nơi này được gọi là Raymond Cruel Grefenberg. Ông ấy là một người đã nhận được nhiều danh hiệu từ Vương Quốc và là một người đàn ông xuất sắc được giao phó thị trấn Nidea này, vì đây sẽ là một căn cứ tiếp tế quan trọng cho cuộc chiến với Đế Quốc. Ở phía nam của thành phố này là kho thóc và ông ấy là người quản lí nó. Ngài có thể mô tả tính cách của ông ấy trong một từ: "Cẩn thận".Phải, ông ấy ghét các rủi ro. Trong trường hợp của chúng ta, ngài có thể nghĩ rằng ông ta ít nhiều hợp tác với nhà thờ vốn có tầm ảnh hưởng cao để tránh mối quan hệ của họ xấu đi. Dù thế nào, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để hoàn thành trách nhiệm của mình.]
[Nói cách khác, ông ta là một lãnh chúa xuất sắc, và cũng là một kẻ luôn giỏi giữ an toàn cho bản thân. Tôi nói có đúng không?]
[Vâng, ngoài ra, ông ta ghét bị cuốn vào những kẻ nguy hiểm. Nhưng ông ta cũng vô cùng tàn bạo với những kẻ gây nguy hại tới ông ta, và sẽ không tha cho họ ngay cả khi họ đã đầu hàng và quỳ xuống van xin.]
[Tôi hiểu rồi, ông có thể nghĩ ra được điểm đặc biệt nào nữa không.]
[Vâng, Tuy không thể nói rằng ông ta vô cảm với kẻ yếu, nhưng ông ta cũng không đủ gan để đối đầu với kẻ mạnh. Ngài có thể nói rằng ông ta không bao giờ muốn chọc giận những con chó dữ đang ngủ yên. Đối với người dân, điều này làm ông ta trở thành một lãnh chúa giỏi trong thời bình.]
[Fumu…tóm lại, nếu tôi can thiệp bằng một áp lực lớn hơn của nhà thờ, thì sẽ dễ dàng bắt ông ta quỳ xuống, và thậm chí là ông ta sẽ hợp tác với chúng ta, có đúng không.]
Greorrg cắt ngang cuộc trò chuyện và Ed, người cũng có cùng cách suy nghĩ gật đầu một cách mạnh mẽ.
[Đúng là vậy, kể cả gia đình hoàng gia, công tước, hoặc các nhân vật đứng đầu đất nước, hay kể cả nhà thờ sẽ sợ hãi và dè chừng đối với một Dragunir. Ngài có thể hiểu như vậy.]
Ông đáp lại với một nụ cười trên mặt.
[Ra vậy, ông ta không phải là một người mà chúng ta có thể gặp dễ dàng nhỉ.]
[Phải, chúng sẽ dễ dàng đầu hàng khi có một sự tồn tại như ngài gây áp lực cho chúng.]
[Sao cũng được…Nhân tiện, nhà của lãnh chúa có phải là ngôi nhà lớn nhất ở phía Nam của thị trấn không ?]
[Phải, nếu phải đoán, ông có lẽ đang ở đó vào lúc này. Lãnh chúa khá nhát gan, ông ta không bao giờ ăn uống ở bên ngoài, bởi vì ông ta sợ bị ngộ độc thực phẩm, cũng như bị chuốc thuốc độc ngoài đó.]
[Vậy à, thật sao?]
[Tôi nghĩ vậy.]
Cả hai người đều vô tình bật lên cười, và Ferris, người không thể theo kịp câu chuyện đang thưởng thức bữa ăn của mình trong im lặng.
[Ed.]
[Vâng?]
[Hãy tiến hành mọi thứ như kế hoạch cũ. Tôi không chấp nhận bất kì sự thay đổi nào vào lúc này.]
[Tôi sẽ làm ngay.]
[Ferris.]
[Fu~a ni?.] (Ferris lên tiếng với cái miệng đầy thức ăn.)
[Anh đi đến chỗ này một lúc, hãy nghỉ ngơi trong phòng chúng ta đã thuê lúc trước.]
[Nn…Vâng, em hiểu rồi. Hãy về sớm nhé.]
[À, sẽ không lâu đâu. Được rồi Ed, tôi vừa nhớ ra vài chuyện cần làm, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ. Với hàng hóa được yêu cầu, ông có thể lo được chứ?]
[Đương nhiên rồi, vậy thì tôi cũng phải đi làm công việc của mình đây.]
Khuôn mặt của cả hai đều thể hiện một biểu cảm tương tự nhau. Cả hai cùng đứng dậy và bước ra ngoài.
[…mọi chuyện tệ rồi đây…]
Những lời thì thầm của Ferris đã chìm vào sự nhộn nhịp của hàng người đông đúc, và những không khí ăn uống của những lính đánh thuê tại nơi này