*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
2
Vừa qua giờ Dần. (3h00 – 5h00 sáng)
Tạ Lan Tinh nói đi sắc thuốc là thật sự đi sắc thuốc.
Y dọn kệ thuốc một chút, lấy dược liệu từ trong ngăn tủ ra cân rồi cho vào ấm thuốc.
Lò than nhỏ lửa yếu phải nấu vài canh giờ, Tạ Lan Tinh không định ngủ tiếp, đơn giản về phòng thay đổi xiêm y, một lần nữa trở lại canh. Đến khi đầu ngón tay bị nóng mới phát hiện có vết thương, không biết có phải vừa rồi sắc thuốc cắt trúng hay không, trách không được lúc giã thuốc hơi đau, y cũng không để ý, tiếp tục vui vẻ canh siêu thuốc.
Trong phòng an tĩnh lại.
Văn Dữ gian nan ngồi dậy, thử điều hòa chân khí tán loạn trong cơ thể, không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Thú bên rèm trướng bắt đầu nôn nóng ô ô.
Lúc này hắn mới chú ý tới Kinh Trập.
“……”
Thần thú vô hình tới trước mặt hắn, ủy khuất đáp móng vuốt trên chăn, không làm hắn cảm nhận được trọng lượng.
Văn Dữ nhíu nhíu mày, “Còn có thể hóa hình sao.”
Kinh Trập lắc lắc đầu to, lại gật gật đầu, ô ô ô cọ hắn.
Hắn nâng tay dán giữa trán nó, chỉ trong khoảnh khắc, tay vô lực rũ xuống chăn mềm, Văn Dữ suy yếu khụ lên.
Mở mắt, hư ảnh thật lớn đã biến mất, thay thế chính là thú con cố hết sức dùng hai chân trước vươn ở mép giường muốn lên.
“……”
Thượng cổ thần thú nhỏ tuổi trong tranh cũng không phải như vậy.
Một trận chiến này, làm hắn tổn thất nghiêm trọng. Văn Dữ nghĩ như vậy, mệt mỏi dựa vào giường hôn mê.
Kinh Trập cọ tay hắn ngao ngao kêu, xác nhận hắn chỉ ngủ, mới dùng cái đuôi vòng cổ tay của hắn an phận nằm sấp xuống.
Hiếm khi Văn Dữ ngủ an ổn.
Ngoài phòng như đã chạng vạng, cửa sổ khắc hoa nhiễm ánh vàng của mặt trời lặn.Vạt áo khác đêm qua, có lẽ là đổi thuốc mới.
Hắn ngủ bao lâu, lúc trước…
Kinh Trập, Kinh Trập đâu?!
Văn Dữ cường chống xuống giường mở cửa, hắn đứng không quá vững, thân hình cao lớn va vào cạnh cửa, phát ra động tĩnh không nhỏ, làm một người một thú chơi đùa trong dược viên kinh ngạc.
“Ngươi tỉnh!”
Tạ Lan Tinh bế lên Tiểu Kinh Trập giương miệng muốn ăn nụ hoa chạy tới trước mặt hắn, cong mắt vui vẻ:
“Sao ngươi tự xuống giường, để ta xem miệng vết thương cho ngươi.”
Kinh Trập cũng học Tạ Lan Tinh, ngao ngao ngao hoan hô, từ trong ngực y nhảy lên vai Văn Dữ.
Tạ Lan Tinh nửa đỡ hắn ngồi ghế, sau đó thấy nam nhân nắm cổ ấu thú bướng bỉnh, mặt nhìn không ra biểu tình.
“Ngươi đừng sợ, đây là tiểu báo tuyết buổi sáng Phục Linh phát hiện ở dược viên, Bánh Thảo thực ngoan, sẽ không cào người.”
Văn Dữ nhìn nó giãy giụa vài cái, giả vô tội với hắn.
“…… Bánh Thảo?”
Thượng cổ thần thú trải qua thăng trầm* vứt bỏ tự trọng thật đúng là không còn uy nghiêm.
(Nguyên văn “thương hải tang điền”: từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu (không phải trái dâu để ăn). “Bãi bể, nương dâu” hay “bể dâu” bắt nguồn từ thành ngữ này. Chi tiết tại )
“Vì nó thích bánh thảo ta làm, nên đặt tên này cho nó.”
Tạ Lan Tinh xem xong mạch tượng, tay định cởi bỏ vạt áo nam nhân khựng lại.
“Ta…”
Rõ ràng khi người nọ hôn mê cởi qua vô số lần, lần này lại cảm thấy không dễ.
Văn Dữ nhìn ra y do dự, nhìn chằm chằm tai người này hồng hồng biết rõ cố hỏi:
“Sao vậy?”
“Mạo phạm…”
Tiểu công tử gia giáo tốt đẹp trả lời hoàn mỹ.
Văn Dữ cong khóe miệng, đặt Kinh Trập lên bàn, thoải mái hào phóng kéo ra vạt áo, kéo tay y lại, vừa lúc bao ở lòng bàn tay.
“Còn có chỗ nào không thấy qua, Tạ đại phu giúp ta nhìn đi.”
Tiểu công tử đỏ mặt, nghiêm túc giải thích hắn trêu chọc:
“Thật ra ta không phải đại phu…”
Tuy vì da mặt mỏng mà không dám cẩn thận nhìn chằm chằm nam nhân, nhưng ánh mắt đảo qua vết thương làm y giật mình:
“Ngươi thật lợi hại! Chỉ qua một buổi tối đã tốt nhiều như vậy!”
Văn Dữ nhìn mắt y sáng lên, bật cười: “Tạ công tử y thuật cao minh.”
“Mới không phải.”
Tạ Lan Tinh cũng cười, cầm ấm trà trên bàn rót cho hắn, “Kêu ta Lan Tinh là được, lại nói tiếp, không biết xưng hô ngươi thế nào?”
Văn Dữ vuốt ve chén trà y đưa, cùng y nhìn nhau trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: “Văn Dữ.”
Tiểu công tử đọc tên nam nhân một lần, Văn Dữ nghe khẩu âm y kiều mềm trong lòng hơi ngứa, đầu quả tim như bị người nhẹ niết.
Hắn không lên tiếng nhìn thoáng qua ấu thú trên bàn cả kinh rớt cái đuôi từ trong lòng ngực ra, mới dời đi tầm mắt, vì tiểu công tử giải thích nghi hoặc:
“Thế sự bất văn, cam vi châu tự.”
(Không màng thế sự, nguyện làm cồn cát giữa sông. “Tự” âm Hán Nôm là Dữ hay hơn nên mình để tên công là Văn Dữ. Cảm ơn người tốt bụng giúp moe giải thích ý nghĩa tên anh <3)
“Văn Dữ.” Thì ra là tên này.
Văn Dữ không biết sao sẽ có người đọc hai chữ tên mình coi như là trân bảo.
Hắn có chút ngơ ngẩn.
Tạ Lan Tinh gọi hắn, như đã rất quen thuộc, “Nhà ngươi ở đâu? Ta ở kinh thành chưa nghe dòng họ này, nơi này là Lạc Vương phủ, có cần ta sai người giúp ngươi báo tin tức cho người nhà không.”
Văn Dữ thần sắc như cũ, nhìn thẳng để rồi rơi vào đáy mắt tiểu công tử trong suốt, “Ta không có người nhà.”
Tạ Lan Tinh nhất thời vô thố, trong mắt chứa đầy xin lỗi, “Thực xin lỗi…”
“Đều đã qua.”
Văn Dữ không nhiều lời, dời đề tài, “Ta hôn mê bao lâu, ở nơi nào được cứu trở về?”
Tiểu công tử kiên nhẫn nói với hắn.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiếng Liên Kiều ầm ĩ truyền đến: “Công tử! Công tử! Thảo dược đại công tử từ Tây Bắc sai người gửi cho ngài đã tới!”
Văn Dữ nhìn y, Tạ Lan Tinh cười, “Văn Dữ, thảo dược cho ngươi tới rồi.”
Y đứng dậy đỡ hắn lên giường, đặt tiểu báo tuyết đánh khò khè cạnh hắn.
“Ngươi trước nằm một lát, ta đi nhìn xem, thuận tiện kêu Phục Linh chuẩn bị dược thiện cùng nước ấm cho ngươi.”
(Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là dùng các nguyên liệu làm thuốc chế biến thành những món ăn, giúp cơ thể có thêm năng lượng, chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.)
Tạ Lan Tinh vừa đi, Kinh Trập liền mở mắt ra, ngoan ngoãn ghé vào chăn nhìn Văn Dữ.
Từ đối thoại ngắn ngủi vừa rồi Văn Dữ thu được tin tức muốn biết.
Duy nhất không giải thích được là, hắn và Kinh Trập bị thương nặng như thế, vậy mà Thần giới không một binh một tốt tới tìm. Hắn bị thương nặng, nhất định còn có thượng thần khác phụng mệnh tập kích.
Là tha hắn một đường sống, hay là, cơ bản tìm không thấy.
Từ khi hôn mê đến bây giờ, hơi thở một người một thú chưa bao giờ cố tình che giấu. Cho dù Kinh Trập khôi phục nguyên hình không được, thượng cổ thần thú xuất hiện ở thế gian, Thần giới sẽ không ngồi xem mặc kệ, vì sao bọn họ có thể tại đây bình yên tĩnh dưỡng nửa tháng.
“Ngươi nói đi.”
Văn Dữ chậm rãi ngồi dậy, nhéo lỗ tai thú tuyết trắng.
Kinh Trập đau đến miêu miêu kêu.
“……”
Nhân loại nói ngươi là báo tuyết, học mèo kêu cái gì.
Nó vỗ chân trước trên chăn mềm kháng nghị.
Văn Dữ không để ý tới, nó tự nguôi giận, ngồi ngay ngắn, giữa trán hiện ra bạch quang làm Văn Dữ không thể nhìn thẳng. Không bao lâu, trong miệng thú con tuyết trắng ngậm hắc kim phiến cốt (nan quạt xương đen vàng) đặt vào tay hắn.
Quạt của hắn.
Mười hai nan xương, hiện giờ còn lại một.
——————————–
Bánh thảo 草饼 (Kusa mochi):