*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
1.
Liên Kiều nghe Tạ Lan Tinh dặn dò thêm đệm chăn cho người trên giường, hắn đứng ở mép giường, hai tay cầm chăn mỏng, chỉ thấy lông mi đối phương khẽ giật, còn chưa kịp nghĩ mình hoa mắt, đã bị một lực đạo đánh văng xuống đất. Nhưng đau đớn bị kinh hỉ thay thế, Liên Kiều ném chăn, vội vàng ngồi dậy mở cửa phòng gọi người.
“Tỉnh! Công tử! Hắn tỉnh!”
“Phục Linh! Mau gọi công tử tới!”
“Từ từ, lớn tiếng như vậy sẽ làm ồn tới phu nhân.”
Phục Linh bưng chén thuốc theo sau Tạ Lan Tinh đang vội vàng tiến vào, nhìn công tử nhà mình bắt mạch cho người trên giường nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, dùng khuỷu tay đâm đâm Liên Kiều.
“Chẳng lẽ đêm qua ngươi ngủ không ngon hiện tại chưa tỉnh táo? Người này không hề có dấu hiệu tỉnh lại.”
Liên Kiều nhìn thoáng qua Tạ Lan Tinh, sốt ruột nói:
“Vừa rồi hắn thật sự tỉnh! Còn đánh ta xuống đất! Công tử! Là thật sự! Chăn còn không kịp đắp cho hắn!”
Phục Linh lắc đầu, “Thương thế nặng như vậy, không biết khi nào có thể tỉnh.”
Liên Kiều nhìn Tạ Lan Tinh xem đồng tử, sờ miệng vết thương cho hắn, nghi hoặc không thôi.
“Rõ ràng vừa rồi tỉnh, sao lúc này lại bất động đâu…”
Tiểu công tử đầy lòng chờ mong vọt vào thở dài, vì trị thương cho người trên giường không thể nói y không dùng hết khả năng, cũng thử mời đại phu tốt nhất kinh thành, thậm chí tự mình tiến cung lãnh giáo ngự y, được đáp án đều không ngoài không thể cứu. Y không tin có chuyện ma quỷ, dàn xếp trị cho người nọ ở nơi này hơn nửa tháng. Người nọ có vẻ khá hơn nhưng cũng không có phản ứng gì, nhiều lần thất bại làm Tạ Lan Tinh có chút uể oải.
Thu hồi ánh mắt lại nhìn nhìn chăn mỏng dưới đất, không phải y không tin. Lúc trước nhặt người này về, rõ ràng cả người là huyết ý thức mơ hồ, nhưng tay phải có thể chuẩn xác bắt lấy cổ tay y không cho tới gần, nếu dùng lực một chút, xương cổ tay y có thể đã bị bóp nát.
Thình lình có sức lực là hồi quang phản chiếu hay có nguyên nhân khác đâu.
“Liên Kiều, đi lấy chăn mới tới đây.”
Tạ Lan Tinh thu hồi suy nghĩ, bưng lên chén thuốc dùng chóp mũi ngửi, “Phục Linh, thêm một vị vối*, nấu thuốc lần nữa.”Mạch tượng ổn dần lại không mở mắt, vậy để hắn đắng tỉnh.
“……”
Đại móng vuốt ẩn ở sau rèm hơi khựng, sau khi ba người rời đi, một hắc ảnh nhảy đến mép giường, đầu to vô hình cọ cọ chủ nhân, không được đáp lại, mất mát ngồi xổm.
Văn Dữ lần nữa lâm vào ngủ say, tinh lực thật vất vả dưỡng được hơn phân nửa đều hao hết ở phòng vệ theo bản năng vừa rồi.
Linh thức của hắn như cùng cơ thể chia lìa, vẫn luôn tự do trong hư không, mơ hồ có thể cảm giác được có người vô số lần gọi hắn tỉnh lại, có khi bên tai chỉ là tiếng tí tách như có như không.
Hắn muốn tỉnh lại, hắn cho rằng mình có thể tỉnh lại, nhưng vẫn bị nhốt ở nơi tâm tối, hết thảy đều là hư vô. Lệ khí tận trời trên chiến trường sớm đã tiêu tán không thấy, vô đau vô bi, không có cừu hận, không có dối trá, cũng không có ánh sáng.
Rốt cuộc là nơi nào.
Hắn ở đâu.
Kinh Trập còn ở hay không.
Hắn thậm chí cho rằng mình đã thành u quỷ, nhưng ma há có thể trở thành u quỷ.
Vào đêm, dược viên (khuôn viên/sân trồng thực vật làm thuốc) của Lạc Vương phủ yên tĩnh, phòng nhỏ lại vang lên tiếng sắc thuốc.
Thú ngồi ngay ngắn trên xà nhà tò mò lắc lắc cái đuôi, ngẫu nhiên vươn móng vuốt chọc chọc phát quan (thứ dùng cố định tóc) của Tạ Lan Tinh, nhìn tiểu công tử mê mang ngẩng đầu, như có thể nhìn đến cái gì, vì thế nó sững sờ, cứng đờ rụt móng vuốt về.
Phục Linh uy dược lau mặt cho người trên giường, Tạ Lan Tinh đổi thảo dược, Liên Kiều tắt nến trở về phòng.
Ánh trăng không chiếu qua sa mỏng bên cửa sổ mộc, cả phòng u tối làm “nó” càng cảnh giác.
Canh ba, quanh thân Văn Dữ rét run, trong cơ thể không ngừng có hàn khí tiết ra ngoài. Hắn cau mày, đầu ngón tay dưới chăn khẽ nhúc nhích, bình hoa chén trà trên bàn cũng rung lên. Kinh Trập sốt ruột đảo quanh trước giường hắn, đợi nửa canh giờ, nó thấy chủ nhân vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, ngược lại sắc mặt càng thêm tái nhợt, Kinh Trập xuyên tường mà đi, nhảy vào phòng Tạ Lan Tinh.
Nó chưa hóa hình thật, như bình thường dùng móng vuốt chạm vào Tạ Lan Tinh, không thấy y tỉnh lại, sốt ruột dùng đại chưởng quạt bên tai y, cái đuôi lắc tới lắc đi. Nhất cử nhất động của nó mang theo gió, Tạ Lan Tinh ngủ cũng không an ổn.
Tiểu công tử rời mộng đầu tiên giật giật cánh tay, sau đó ngồi dậy đặt tay ở trái tim ―― nhảy quá nhanh. Y lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác phát hiện nhiệt độ không khí giảm xuống, không yên tâm khoác kiện áo ngoài tới phòng Văn Dữ.
Một người một thú vừa vào cửa đã bị hàn khí ập vào mặt, Tạ Lan Tinh sửng sốt nhanh chóng đóng cửa chạy đến mép giường.
Nam nhân ngủ say hơn nửa tháng đang bất an lẩm bẩm nói mớ. Tạ Lan Tinh nương ánh sáng đèn lồng lau mồ hôi trên trán cho hắn, phủ áo ngoài lên hai chăn trên người hắn, nhưng không đủ, hắn còn run, hắn vẫn lạnh.
Kinh Trập ở một bên gấp gáp, giúp không được gì chỉ có thể vây quanh ở mép giường nhìn.
Xem xong mạch cũng không lý giải được, tiểu công tử ngồi ở mép giường phát sầu, như chịu không được hai mày kiếm kia nhíu chặt, mềm lòng, không chút do dự chạy về phòng mang tới chăn của mình cho hắn.
Kinh Trập ô ô khẽ gọi, phàm nhân không nghe được tiếng của nó, nó cũng không được chủ nhân đáp lại.
Tạ Lan Tinh ôm chăn chạy tới, đắp lên mới nghĩ đến có thể đụng miệng vết thương, vì thế xốc chăn cởi bỏ vạt áo nam nhân. Hình ảnh trước mắt làm tiểu công tử chưa từng chịu qua nửa điểm đau khổ hít sâu một hơi.
Miệng vết thương trước ngực hắn rõ ràng sắp khỏi hẳn, lúc này có vết máu loang ra, trên người hắn có miệng vết thương lớn, vốn đã kết vảy cũng một lần nữa hiện ra huyết châu.
Kinh Trập khắc chế không hóa thành thực thể, cự thú nôn nóng trong phòng.
Tạ Lan Tinh không dám vọng động, cắn môi mặc tốt y phục cho hắn sau đó chạy ra dược viên ngoài phòng cắt chút lộc hàm thảo*, giã nát lấy bã thuốc ra khỏi nước thuốc, đắp lên vết thương cho hắn.
Phòng trở nên lạnh hơn vừa nãy, tiểu công tử chỉ mặc áo đơn vội đến sau lưng ra mồ hôi. Y ôm thảo dược đi tới mép giường, đẩy chăn qua một bên, thật cẩn thận chạm vào miệng vết thương ghê người. Nam nhân rõ ràng càng thêm khó chịu, mỗi lần động một chút vết thương lại rộng một phân. Tạ Lan Tinh không được phối hợp, lo lắng, bò lên giường ngồi quỳ trên đùi hắn.
Đang muốn thay thuốc bị nhiễm huyết cho hắn, lần nữa y bị người nắm lấy cổ tay. Nam nhân mở mắt, lông mi dài mà dày run lên nháy mắt như có ánh sáng tím lưu chuyển, muốn nhìn kỹ đã bị đôi mắt đen lạnh nhạt sắc bén đảo qua, tiểu công tử chậm chạp tìm về cảm giác đau.
“Đau…”
Văn Dữ không tự giác nhẹ lực, người trước mắt một thân áo lót ngồi trên người mình, nương đèn lồng dưới đất mông lung nhìn lại, tóc dài chưa cột, thật là đẹp không gì sánh bằng.
Tạ Lan Tinh bị hắn nhìn đỏ mặt, nhất thời đã quên đứng dậy.
“Đây là lần thứ hai ngươi nắm đau ta.”
“Ngươi là ai?”
Giọng nam nhân trầm thấp, cho dù nghe không có cảm tình, thậm chí tràn ngập xa cách, nhưng tiểu công tử đối đãi người bị thương luôn luôn khoan dung nhân ái. Y không bởi vậy sinh khí, ngược lại cảm thấy âm thanh này nghe một chút không yếu ớt, nghĩ là y thuật mình cao minh.
“Ngươi tỉnh.”
Tạ Lan Tinh cong mắt nhìn hắn.
Ngữ khí này làm Văn Dữ ngẩn ra, như thật sự có người đợi hắn đã lâu, mong hắn tỉnh lại.
Không chờ hắn trả lời, y bắt lấy cổ tay hắn muốn xem mạch tượng.
“Ta là Tạ Lan Tinh, công tử xưng hô như thế nào?”
Văn Dữ vừa định mở miệng, vết thương trước ngực làm hắn đau nhíu mày.
“……”
Tạ Lan Tinh sờ sờ mũi, từ trên người hắn bò xuống.
“Mạch tượng ngươi luôn có chút cổ quái, ngày mai cần điều chỉnh phương thuốc. A, ta vốn định xử lý miệng vết thương cho ngươi, ngươi đừng nhúc nhích, lại thấm huyết.”
Tiểu công tử làm việc không chút qua loa, vừa nói vừa thật cẩn thận đắp thuốc mới.
“Cảm giác đau? Miệng vết thương của ngươi quá sâu, không nên động nhiều, sau này hảo hảo tĩnh dưỡng mới phải.”
Trong phòng chỉ dựa ánh nến đèn lồng chiếu sáng, Văn Dữ rộng mở vạt áo mặc y đùa nghịch, biết rõ thảo dược thế gian vô dụng với hắn, nhưng không mở miệng ngăn lại.
Tạ Lan Tinh cẩn thận vì hắn lau miệng vết thương, thay thuốc từng chút một.
Tiểu công tử mặt mày tinh xảo thần sắc nghiêm túc, chẳng sợ chỉ mặc áo lót cũng khó giấu được khí chất cao quý, lại thuần thục làm việc tinh tế này. Văn Dữ lòng có nghi hoặc, nhìn chằm chằm sườn mặt y ôn nhuận xuất thần.
“Ta hiện tại……”
Tạ Lan Tinh đối diện mắt hắn, sâu thẳm như muốn hút người vào.
Tiểu công tử đầu tháng mới cập quan (làm lễ 20 tuổi) vẫn mang theo hồn nhiên, mặt ửng hồng bị màn đêm che khuất. Y cố gắng trấn định đắp chăn đàng hoàng cho Văn Dữ, bỏ lại một câu “Ta đi nấu thuốc cho ngươi” đã vội vàng chạy đi, áo ngoài vừa rồi mang đến cũng quên lấy.
——————————–
*Vối:
*Lộc hàm thảo: