Gặp Một Đoá Hoa Mới - Nặc Danh Hàm Ngư

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

3.

Văn Dữ nhìn thoáng qua, ôm Kinh Trập chậm rãi vuốt lông nó.

“Nhất định Lạc Vương phủ này có thiên cơ, bất luận Thần giới có thể tìm tới hay không, qua một thời gian, lại lên Cửu Trọng Thiên.”

“Ngao ――”

Bữa tối Tạ Lan Tinh tự mình đem tới.

Y dìu Văn Dữ ngồi, làm thức ăn lỏng cho hắn.

“Bên trong bỏ thêm cái gì?” Văn Dữ hỏi.

“Thái tử sâm, chữa bệnh khi suy yếu, ngươi ăn thêm mấy ngày sẽ có thể khôi phục rất tốt.”

Tạ Lan Tinh vui vẻ nhìn hắn ăn hết một ngụm cuối cùng, ôm Kinh Trập vào ngực bắt đầu dỗ nó uống sữa dê, “Ngoan ngoan.”

Văn Dữ thấy y không ngẩng đầu lên, liếc mắt thú nào đó ôm chặt bình sữa*, “Cho nó xuống đất là được, nó sẽ tự uống.”

“Có phải ngươi chọc Văn Dữ ca ca sinh khí không, hắn không muốn ta chăm sóc ngươi.”

Tạ Lan Tinh giúp nó đỡ bình sữa, dùng ngón tay vuốt vằn trên đầu nó, “Nó còn nhỏ như vậy, không biết từ đâu chạy tới.”

Đại khái Văn Dữ cũng không nhận ra bản thân cười.

Kinh Trập no nê, duỗi thân trong ngực Tạ Lan Tinh, chi trước ôm tay y thân mật cọ. Cọ đến một nửa, đột nhiên cảm nhận được tầm mắt chủ nhân phóng tới, vì thế cứng đờ buông móng vuốt, nhanh chóng từ trên người y bò xuống chạy trốn.Tạ Lan Tinh vỗ vỗ quần áo, lại giường giúp Văn Dữ trải chăn.

Vì thế một bàn tay bị đại chưởng ấm áp nhẹ nhàng bao phủ, giọng đối phương trầm thấp mang theo nhàn nhạt ý cười:

“Văn Dữ ca ca?”

Tiểu công tử bị trêu chọc đỏ mặt, tay lại không rút ra.

“Ta, ta đi kêu Liên Kiều chuẩn bị nước ấm cho ngươi tắm gội.”

“Ngươi giúp ta, ân?”

Hắn nói thực nhẹ, rồi lại mang theo vài phần bá đạo không dung cự tuyệt, Tạ Lan Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

……

Lúc Liên Kiều tăng nhiệt độ nước trong thau tắm, Tạ Lan Tinh đang ở trong viện hái thảo dược chuẩn bị làm thuốc tắm cho nam nhân.

“Liên Kiều.”

Văn Dữ cúi đầu xoay chuyển phiến cốt hắc kim trên tay, lơ đãng hỏi:

“Công tử các ngươi, có phải thường mang người bệnh về nhà cẩn thận chiếu cố không.”

“Công tử chúng ta gặp được không ít người bị thương bị bệnh, nhưng đại đa số đều là bá tánh lưu vong, dìu già dắt trẻ, công tử không thể đều dưỡng (nuôi) bọn họ trong phủ, chỉ có thể xem bệnh đưa thuốc. Nếu có phụ nữ trẻ nhỏ, sẽ cho một ít ngân lượng, nếu có người thật sự vô lực xoay chuyển, công tử cũng sẽ phân phó chúng ta đưa chút quần áo chiếu gối. Lại nói tiếp, mang về trong phủ dưỡng thương đến nay chỉ có ngài.”

Tuổi Liên Kiều coi như xấp xỉ Tạ Lan Tinh, đại khái là hầu hạ Tạ Lan Tinh nên không có nhiều quy củ, không giống hạ nhân khác trong phủ đệ vâng vâng dạ dạ, cởi mở là chuyện tốt, nhưng một khi kể chuyện thì không dừng được.

“Ngài có thể tốt lên, công tử chúng ta vui vẻ. Lúc đầu chiếu cố ngài, mấy ngày mấy đêm công tử không dám chợp mắt. Không phải đi theo Lạc Vương tiến cung thỉnh giáo ngự y, thì là canh lò thuốc lật xem y thư. Lúc ấy ta và Phục Linh đều cho rằng ngài không tỉnh lại nữa.”

Nói xong, Liên Kiều ngượng ngùng cười.

“Còn có, bởi vì ngài tỉnh, cho nên công tử an bài thị vệ tuần đêm, buổi tối nếu ngài có việc, có thể gọi người.”

“Không sao, đa tạ.”

Văn Dữ chuyển ánh mắt vào tiểu công tử cong eo cắt thảo dược ở dược viên, vẫn luôn không dời đi.

Thau tắm chỉ đổ nước một nửa, vừa lúc không qua eo hắn.

Liên Kiều lui ra, Văn Dữ mới cởi áo trên, Tạ Lan Tinh thấm ướt khăn, thật cẩn thận giúp hắn chà lưng.

Khắn ướt mỏng chạm vào cơ thể ấm áp, tay y cũng theo da thịt Văn Dữ trở nên càng ngày càng nóng.

Cuối cùng, Văn Dữ mở mắt ra, tay đáp mép thau tắm nắm đầu ngón tay y, “Lan Tinh.”

“Ân..?”

Hơn nửa ngày tiểu công tử mới tìm về tinh thần.

Nghe y mềm dính đáp một tiếng, Văn Dữ ngẩn ra, sau đó bắt lấy tay y theo ngực mình thong thả xuống phía dưới.

Tiểu công tử không có cự tuyệt, không có tránh ra, nghe lời mặc hắn nắm tay, trong mắt như bao phủ một tầng hơi nước, ngây thơ đến Văn Dữ đột nhiên không nỡ.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ để tay Tạ Lan Tinh đụng tới bụng nhỏ liền buông ra.

“Lan Tinh, nước sắp lạnh, ta có thể đứng lên sao?”

Tạ Lan Tinh chớp chớp mắt, thẹn thùng lấy quần áo cho hắn. Chờ khi sắp đỡ hắn đến giường, không đứng vững ngã về trước, Văn Dữ nhanh tay ôm y, hai người cùng nhau ngã vào giường.

Bọn họ dựa quá gần, hơi thở cũng giao triền. Tạ Lan Tinh nhìn nam nhân, bị cặp mắt tối tăm chợt lóe ánh sáng tím lấy đi suy nghĩ, nhất thời quên đứng dậy.

Bàn tay ấm áp vẫn ôm eo y, tiểu công tử thân trường ngọc lập (thân hình cao ráo, thon gọn) lần đầu tiên phát hiện cảm giác ở trong ngực nam nhân cao lớn cùng khi còn nhỏ bị phụ thân hoặc huynh trưởng ôm hoàn toàn bất đồng.

Cơ thể người nọ chẳng sợ chỉ là trọng thương mới khỏi cũng là tràn ngập lực lượng, thậm chí… Làm người không muốn rời đi.

Tạ Lan Tinh như muốn rơi vào bầu trời sâu thẳm màu tím sẫm đó. Nhưng y cảm nhận được địa phương trên cơ thể mình sắp biến hóa. Vì thế trước khi thất lễ, chậm rãi từ trên người Văn Dữ xuống.

Văn Dữ buông y ra, tự ngồi dậy.

Vết thương trên đầu vai lại thấm huyết, hắn chỉ nhíu nhíu mày gần như không thể phát hiện, tiểu công tử lại khẩn trương vô thố, cuống quít muốn đi tìm vải trắng.

“Xin, xin lỗi, có phải rất đau không, ta, trước kia ta không hấp tấp như vậy…”

“Không có việc gì, ta không có việc gì.”

Văn Dữ kéo y về trước người mình đứng, “Không trách ngươi, ngươi làm rất tốt.”

Tạ Lan Tinh hổ thẹn, cái gì cũng không nói nên lời.

“Lan Tinh.” Hắn kêu y, “Chỉ sợ còn phải ở trong phủ làm phiền ngươi tiếp tục chiếu cố ta một thời gian.”

——————————–

*奶壶 (Không phải bình sữa trẻ em thời nay)

Truyện Chữ Hay