[Ảo Ảnh Giới]
Mọi thứ tồn tại ở trong nó chỉ toàn là ảo ảnh, Woohyuk nhận thức rõ điều đó.
‘Thể loại này là chuyên môn của mấy con Quỷ thượng cấp đây mà.’
Những ảo ảnh chú sẽ khiến những kẻ bị ảnh hưởng phải thấy những mảnh quả khứ hoặc tương lai mà họ không hề mong muốn, chủ đích là để phá vỡ tinh thần của họ, để có thể thoát ra khỏi đây, ta cần có một sức mạnh ý chí sắt đá và bền bỉ.
Ở tình huống này, Ảo Ảnh Giới tuyên bố chỉ số Intelligence hay Spirit chỉ là đầu bu*i giẻ rách, ta chỉ có thể vượt qua được khi có niềm tin vững chắc vào bản thân mình mà thôi.
Khi Woohyuk đột ngột xuất hiện trong Ảo Ảnh Giới, Adakar nói với cậu.
[Xuất săc, một kẻ có ý chí mạnh mẽ đây. Mặc dù về mặt hình thức thì vẫn còn vài bài kiểm tra nữa, nhưng ta sẽ bỏ qua chúng luôn.]
Mặc dù chỉ là quan sát sơ qua, nhưng Adakar có thể tự tin đánh giá trình độ của người khác với một lượng lớn kinh nghiệm trong việc gặp gỡ những cá nhân chấp nhận thử thách trong nhiều năm qua.
‘Tên này giống người đàn ông đó.’
Đã từng có một người đàn ông thống trị toàn bộ loài Rồng.
[Carlos]
Ông ta đã thu thập các ấn kí được giấu trong Di tích lịch sử của Chúa và rồi mở khóa được chức nghiệp ẩn, Chúa tể Rồng.
Mặc dù về sau ông đã phải nhận một cái chết đầy thảm bại do bị phản bội, nhưng cơ nghiệp của ông vẫn còn đó.
‘Có lẽ hắn cũng đã đạt tới cảnh giới của ông ta.’
[Ta có một việc dành cho ngươi đây, nếu ngươi thành công, ngươi sẽ dành được quyền thống trị toàn bộ loài rồng.]
“Là gì?”
[Thu thập đủ 9 Long Ấn và giải phóng chúng ta khỏi những ràng buộc mà những vị thần đã áp đặt.]
Woohyuk mất một khoảng thời gian để suy nghĩ kĩ tới vấn đề này, cậu đang thực sự ngạc nhiên trước vấn đề trước mắt.
‘Kiểm soát những con Rồng.’
Woohyuk chắc chắn đã nghe qua về Chúa tể Rồng, nhưng chưa hề gặp được ai sở hữu nó cả.
Tên Ivanov thì chỉ có thể thuần hóa được một con Xích Long mà thôi.
‘Một cơ hội khó tin đấy.’
Nếu tất cả loài Rồng đều nằm dưới trướng cậu, việc cậu có thể ngồi lên Thánh Ngai nhanh hơn bất kì ai khác cũng không phải là lạ.
Tuy vậy thì điều này cũng có thể có vấn đề, cậu chẳng có một chút thông tin nào về địa điểm để tìm kiếm 9 mảnh ấn kí, và cậu cũng không hề xác định được thời gian tiêu tốn là bao nhiêu.
Đó là một việc rắc rối khá nghiêm trọng đối với một người đang phải chạy đua với thời gian như Woohyuk.
‘Chà, vậy ta tìm hiểu nó nào.’
Cú lội ngược dòng này là một thứ gì đó quá hấp dẫn mà cậu không thể bỏ qua, vậy nên cậu chấp nhận thử thách, chính thứ tư duy này đã cho phép cậu đạt được những thứ gì mà bản thân cậu muốn.
“Tôi chấp nhận.”
Một dòng chữ trắng xuất hiện trong đầu ngay khi cậu vừa trả lời.
[Đã đạt danh hiệu ‘Nhà thám hiểm huyền thoại’.]
[Tăng 20% tỉ lệ rớt vật phẩm từ quái vật.]
[Tăng 20% khả năng Nhận thức và Tốc độ khi ở trong Khu vực Di tích.]
Đó không phải là một danh hiệu mà cậu nghĩ có thể có được khi ở trong khu vực này. Thường thì ta có thể đạt được những thứ như Kẻ diệt Yêu tinh, Kẻ săn người hoặc Nhà thám hiểm nghiệp dư.
[Lấy cả cái này nữa.]
Adakar chọn một quả trứng từ cái tổ phía sau và đưa nó cho Woohyuk.
Đó là phần thưởng cho việc vượt qua bài kiếm tra.
[Phần còn lại ta sẽ để dành cho những Thám hiểm giả trong tương lai, mặc dù ta rất muốn đưa hết chúng cho ngươi, nhưng ta có nghĩa vụ phải tuân theo chỉ dẫn của Đấng Tạo Hóa]
Woohyuk khá khó chịu khi nghĩ về điều này, Ivanov vẫn có thể lên đây và lấy được một quả trứng nếu để như vậy.
‘Mình chẳng thể làm được gì cả.’
Cậu không thể đánh bại Kim Long trước khi hắn đến, hay kể cả là việc ngồi ở đây chờ hắn xuất hiện.
Woohyuk đặt quả trứng rồng vào trong Túi Hiền nhân của cậu, rồi quay người bước ra khỏi hang động.
‘Mình sẽ dẫn trước.’
Cậu sẽ thuần hóa được con rồng trước khi Ivanov làm được và cậu sẽ phá hủy lãnh thổ của hắn.
Mặc dù nó không diễn ra đúng với mong đợi của cậu vì cậu không thể ngăn được Ivanov lấy được trứng rồng, nhưng đây vẫn là một cuộc gặp gỡ đầy may mắn và cậu cảm thấy rằng mình đang có lợi.
***
Vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đêm, cả căn cứ im lìm như tất cả đều chết hết rồi vậy.
Ngoài những tiếng nổ lách tách của ngọn lửa tại vùng trung tâm, không còn thấy bất kì một động thái nào nữa.
‘Như mình nghĩ.’
Jang Taeseok gật đầu khi anh ngồi quan sát tình hình từ một bụi cây.
Hắn đã tìm thấy địa điểm này vào lúc chiều, trong lúc mà cuộc tấn công của lũ quái vật vẫn đang diễn ra.
‘Có một tên chiến đấu rất cừ.’
Tuy nhiên, ngoài tên đó ra, những kẻ khác chả có gì đặc biệt, đợt tấn công của những con Xích Trùng đã khiến hầu hết bọn họ sợ chết khiếp, thậm chí còn có kẻ không dám tham gia vào trận chiến và chỉ quan sát từ tuyến đằng sau.
‘Nó sẽ là một miếng bánh ngon ăn để loại trừ hết lũ yếu kém kia.’
Bản thân Jang Taeseok có một câu truyện khá độc đáo về việc làm thế nào mà hắn lại trở thành một tên lang thang như thế này.
Ngay trong đêm đầu tiên khi họ bị dịch chuyển tới đây, đã có một cuộc tranh cãi ngay trong chính căn cứ của bản thân họ, và điều đó dẫn tới việc đã có kẻ dập tắt lửa tại vùng trung tâm của căn cứ đó.
Và sau đó, đống lửa đó đã không thể bùng lên thêm một lần nào nữa, tất cả những vật dụng trong trại như lều và dụng cụ nấu ăn đều biến mất.
‘Mình sẽ chọn nơi này làm ngôi nhà mới của mình.’
Chẳng có luật nào về việc cấm người chơi chuyển sang căn cứ khác cả, Eve đã đề cập rằng cô ta không muốn can thiệp vào các vấn đề giữa các mạo hiểm giả với nhau và cô cũng nói không có bất cứ hình phạt nào cho tội sát nhân.
Vậy nên hắn đã nảy ra một kế hoạch, vào giữa đêm, hắn sẽ phải di chuyển tới đó và quét sạch những tên mạo hiểm giả khác trong trại này.
‘Giết hết phụ nữ thì có hơi lãng phí.’
Dù sao thì những người phụ nữ rất hữu ích trong việc thỏa mãn ham muốn tình dục của chúng. Trước tiên thì hắn sẽ chiếm giữ nó rồi mới giải quyết các chi tiết cụ thể, Jang Taeseok thầm nghĩ khi quay trở lại thực tại rồi ra hiệu cho nhóm của hắn.
‘Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đột nhập vào đó.’
Thuộc hạ của Jang Taeseok lo lắng khi đi theo hắn, sau khi đảm bảo rằng không có trinh sát, chúng đột nhập vào căn lều đầu tiên.
‘Bọn chúng chắc đang ngủ hết và sẽ chả nhận ra cái gì đâu.’
Ngọn lửa đã đảm bảo việc sẽ không có quái vật tấn công vào ban đêm, vậy nên việc này làm hạ cảnh giác của chúng xuống là điều dĩ nhiên.
Jang Taeseok nở một nụ cười đầy nham hiểm khi nhìn vào trong lều, nhưng nét mặt đó ngay lập tức bị dập tắt.
‘Cái gì, bọn chúng đâu rồi?’
Không có bất cứ ai trong tầm mắt hắn cả, gần giống như là bọn họ đã biết trước hết rồi, điều này cũng giống với những căn lều khác.
‘Tất cả bọn chúng rời căn cứ hết rồi sao?’
Lửa trại vẫn còn cháy nên không việc gì họ phải rời đi cả.
Có gì đó không ổn, một cảm giác đáng sợ đang len lỏi vào trong tâm can hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị ra lệnh cho nhóm của mình, một tiếng hét vang lên trong đêm.
“Ahhh!”
Quá ngạc nhiên, hắn chạy tới phát ra tiếng thét, rồi hắn chỉ còn thấy những thuộc hạ của hắn với một mũi tên găm vảo cổ chúng.
“Chó chết…”
Jang Taeseok bật miệng ra mà không suy nghĩ gì cả.
‘Bọn chúng nắm thóp ta rồi.’
Không, bọn chúng đã biết ngay từ lúc đầu, nhưng làm sao có thể chứ? Đó là những dòng suy nghĩ duy nhất chạy qua đầu hắn vào lúc này.
“Agh!”
Một tiếng hét khác vang lên, lần này nó ở gần hơn.
Thay vì bỏ chạy trong hoảng sợ, hắn quyết định quan sát xung quanh.
‘Mình không thể rơi vào mấy cái mánh này của bọn chúng được.’
Nếu hắn không giữ lấy cái đầu lạnh, tình hình sẽ chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi, cuối cùng thì Jang Taeseok phải rút thanh Mã tấu đen ra cùng với vẻ mặt không mấy thiện chí, hắn hét lên.
“Tập hợp, chúng ta sẽ rút lui.”
Mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch nên hắn quyết định đưa nhóm của mình nhanh chóng tẩu thoát khỏi căn cứ này.
Vẫn còn rất nhiều tiếng la hét tiếp diễn khi bọn chúng tẩu thoát ra khỏi khu rừng, nhưng bản thân hắn thì chỉ dám chạy thẳng một mạch, không ngoái lại một lần nào.
“Huk…Huk…”
Bọn chúng thở dốc, vì một số thành viên trong nhóm không thể theo kịp tốc độ của hắn, cuối cùng thì Jang Taeseok cũng ra hiệu cho họ dừng lại.
Nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ở bên cạnh, một trong những thuộc hạ của hắn, kẻ cầm cây cung ngắn thả lỏng và bắn một mũi tên về hướng đó.
Sau đó mọi thứ hoàn toàn im lặng, điều này chỉ làm cho mọi thứ trở nên căng thẳng hơn.
‘Mình hạ được hắn chưa?’
Mặc dù không còn bất cứ một động tĩnh nào nữa, nhưng bọn chúng không thể chắc chắn được trừ khi bọn chúng trực tiếp xác nhận.
Một mũi tên bất ngời xuất hiện khi Jang Taeseok chuẩn bị di chuyển.
“Kuluk.”
Tên thuộc hạ cầm cung của hắn chợt phun ra một ngụm máu, bụng hắn bị một mũi tên đâm xuyên qua.
‘Hẳn là hắn.’
Cách duy nhất để có thể di chuyển tự do trong bóng tối như vậy là phải sử dụng thanh mã tấu đen, và mỗi trại sẽ có một người như vậy.
‘Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài lộ diện rồi.’
Hắn phải tự mình đi đối phó trước khi thương vong lại gia tăng, hắn đã biết gần đúng vị trí của đối thủ từ đường bay của mũi tên, vì thế nên miễn là hắn cẩn trọng trước những cuộc tấn công tầm xa, hắn có thể dẫn trước.
“Kuhuk”
“Làm…ơn”
Lại là những tiếng kêu đau đớn phát ra từ nhóm của hắn khi hắn rời đi để tiêu diệt mối hiểm họa một mình.
Jang Taeseok cau mày.
‘Hắn đang tiêu diệt chúng ta từng tên một.’
Hắn quyết tâm phải giết được tên này, hắn tiếp tục lùng sục tìm kiếm Woohyuk. Nhưng kể từ khi hắn bắt đầu chủ động tìm kiếm, một sự tĩnh lặng bao trùm lên cả khu rừng.
‘Mày đâu rồi?’
Hắn đã quan sát rất kĩ, nhưng không tìm thấy gì.
“Vẫn không thấy đâu…thế thì…”
Jang Taeseok toát mồ hôi hột, không, không thể được.
Không thể nào chỉ với một người mà hắn có thể đồ sát cả tổ đội của hắn được.
Trong khi hắn đang suy nghĩ mình nên làm gì, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
“Và giờ thì ngươi chỉ còn một mình thôi, Jang Taeseok.”[note26133]
“…”
Hắn quay người lại với ánh mắt đầy nặng nề để có thể thấy Woohyuk, kẻ đang nhìn chằm chằm vào hắn với thanh mã tấu dính máu trong tay.
“Ta hối hận vì đã không kết liễu ngươi vào lần mà cả hai giao đấu tại thung lũng, lần đó ngươi dẫn đầu một lực lượng đặc biệt tấn công ta, ta đã có một khoảng thời gian khá là khó nuốt đấy, ngươi thậm chí còn chạy trước và đặt tiền thưởng cho cái đầu của ta ngay sau khi ta sống sót thoát khỏi Quỷ giới đó.”
“Cái gì…”
“Cuối cùng, ngươi đã bị chắt và bị chém bởi thuộc hạ của ta, nhưng ta vẫn luôn tưởng tượng cái cảm giác sẽ như thế nào nếu ta giết ngươi bằng chính tay mình.”
Sau khi kết thúc câu nói, cậu tiến lại gần và cắt đứt cả hai cánh tay của Jang Taeseok, hắn khuỵu xuống và hét lên đau đớn.
“Ahhh!”
Máu trào ra như suối cùng với cơn đau mà hắn không tài nào chịu nổi.
Thanh mã tấu nhanh tới nỗi hắn không hề thấy nó lao tới.
‘Có quá nhiều khác biệt về chỉ số.’
Một khoảng cách sức mạnh quá lớn đã được tạo ra giữa hai người họ trong khoảng thời gian chỉ hai ngày.
Hắn cũng đã luyện tập rất chăm chỉ, nhưng tất cả đều vô ích, Jang
Taeseok hoàn toàn tuyệt vọng khi nhìn lên cậu, khi cái chết đang dần hiện diện vào bao trùm lấy hắn.
***
“Tôi rất mừng vì Chun Woohyuk là người của căn cứ này.”
Ma Gwangpil vừa nói vừa tiếp tụng vặt lông mấy con chim, Park Gunwoo bên cạnh gật đầu.
“Cậu ta trầm tính, nhưng thực sự là một người tốt. Cậu ấy còn cung cấp cả thức ăn cho chúng ta.”
Tất cả những người sống sót đều đang cầm một chiếc cánh chim mà họ nhận được từ Woohyuk để đổi lấy việc họ nhổ lông chúng giúp cậu.
“Tại sao cậu không thử giới thiệu bản thân cậu cho chúng tôi biết nhỉ? Cậu không nói nhiều lắm nhưng mọi người đều tò mò về cậu, Chun Woohyuk.”
Woohyuk nhăn mặt khó chịu.
‘Tên này lần nào cũng thế…’
Tuy nhiên, khi nhìn vào vẻ mặt của những người xung quanh, cậu nhận ra rằng cậu vẫn sẽ phải giải thích về bản thân mình. Ít nhất thì cậu không muốn có một số tin đồn kì lạ bắt đầu lan truyền.
“Thực ra đây là lần thứ hai tôi ở chỗ này, đó là lý do vì sao tôi biết nhiều hơn các người.”
“Cậu có thể chia sẻ một chút thông tin cho chúng tôi chứ? Như việc cậu có thể nhận biết được cuộc đột kích vào trại tối ngày hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây, và vẫn còn nhiều người chưa thích nghi được với khu rừng kì lạ này.”
‘Tên hèn hạ này.’
Sau khi suy xét nó thật rõ, cuối cùng Woohyuk cũng đưa ra câu trả lời.
“Nếu các người đi theo tôi và ngày mai, tôi sẽ dạy các người một số thứ.”
“Cậu dự định đi tới chỗ nào cơ?”
“Hồ trung tâm.”
Vẻ mặt có tất cả những kẻ sống sót, kể cả Ma Gwangpil ngay lập tức cứng lại, chỉ nhắc tới cái tên thôi cũng đã gợi lên những kí ức tồi tệ rồi.
“Chỗ đó quá nguy hiểm, làm ơn, hãy suy xét lại.”
“Lựa chọn là từ phía các người.”
“Cậu có thể đảm bảo sự an toàn cho chúng tôi không?”
“Mạng sống của mỗi người sẽ được định đoạt bởi riêng bản thân họ mà thôi.”
Một sự im lặng khó xử diễn ra, Woohyuk chỉ nở một nụ cười cay đắng.
“Khó quá à?”
Đối với những người không biết được sự thật, họ chắc chắn sẽ chết, đương nhiên là cậu đã có một kế hoạch, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không chắc là họ có làm nên trò trống gì hay không.
‘Chắc là sẽ có 1 hoắc 2 người trong số họ sẽ chọn đi theo thôi.’
Ở lần trước, vẫn còn có một số tên có lòng dũng cảm và có ích, mặc dù hiện tại dòng thời gian đã bị sửa đổi, nhưng nó không nên ảnh hưởng tới bản chất của họ. Woohyuk quyết định đời thêm một thời gian nữa.
“Tôi sẽ đi.”
Chính Lee Jaesung là người đã phá vỡ sự im lặng, cậu ta tự tin nhìn thẳng vào mắt của Woohyuk, rõ ràng là rất có quyết tâm.
“Còn ai muốn đi nữa không?”
Đáp lại câu hỏi của cậu, có một vài người khác tình nguyện với tổng số mười người, trong đó cả một học sinh trung học và một bé gái chín tuổi.
‘Đáng ngạc nhiên đấy.’
Những người này ở quá khứ không hề tác động nhiều tới cậu, vì cậu không nhớ gì về họ cả. Có thể trước đó họ đã chết trong cuộc đột kích này hoặc thậm chí là chỉ sống ẩn dật ở đâu đó cho tới những thời khắc cuối.
‘Mình sẽ không cản họ lại.’
Họ thực sự có thể trở thành những thuộc hạ hữu ích, đó là trừ khi họ không bỏ chạy trước những dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên.
“Được rồi, tôi sẽ dẫn đầu số người này.”
Việc này sẽ trở thành một gánh nặng nó có quá nhiều người tham gia và ngày mai sẽ có một chút bất thường.
‘Chỉ số của mình vẫn còn quá thấp.’
Việc đi săn có thể trở nên hữu hiệu nếu có một chỉ huy giỏi.
Điều này có thể giúp anh tránh được những nguy hiểm nhất định, nhưng nó vẫn là một thách thức khi cậu có ý định đi tới những khu vực đi săn bậc cao hơn.
‘Họ thực sự sẽ phải hoạt động thể chất nhiều hơn bất kì ai khác.’
Woohyuk bắt đầu nướng xiên Hỏa Dực Điểu của mình trên lửa trong khi Jaesung tới gần cậu và hỏi.
“Cậu có thể để tôi biết về kế hoạch được không?”
“Đừng quên cái Sáo.”
“Cái gì? Cậu định…?”
Woohyuk gật đầu đáp lại, điều đó khiến biểu cảm của Jaesung trở nên cứng đờ.
“Nghe có vẻ không phải là một ý hay đâu…”
“Tôi sẽ là người đánh giá điều đó.”
Cậu không muốn đưa ra lời giải thích chi tiết nào vì điều đó sẽ dẫn tới càng nhiều câu hỏi hơn mà thôi. Ngoài ra, bất kì loại thông tin nào cũng sẽ không hữu ích đối với bản thân họ vào thời điểm này.
“…Được rồi.”
“Vẫn còn một thứ tôi có thể nói với cậu.”
Woohyuk nói với Lee Jaesung đang có khuôn mặt buồn rười rượi.
“Nếu cậu có thể trở lại vào ngày mai, cậu có thể giải quyết những vấn đề của riêng cậu đấy.”
Lee Jaesung đáp lại khi ánh mắt họ chạm nhau.
“Vậy thì tôi khá mong chờ vào nó đấy.”