Chun Woohyuk (82.3%) – Túi Hiền nhân, Nước mắt Nữ thần.
Ma Gwangpil (3.6%) – Ba lô mạo hiểm giả
Lee Jaesung (3.1%) – Sáo Thợ săn
Park Gunwoo (2.6%) – Băng đô của người hướng dẫn
Hwang Donghwan (1.5%) – Phụ kiện câu cá
“Vào khoảng thời gian này các người chắc chắn sẽ khá vất vả đấy, độ khó vẫn không ngừng tăng lên, vậy nên nếu mấy người không cải thiện bản thân thì sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày cuối cùng đâu.”
Eve cảnh báo khi cô trao phần thưởng, những người còn sống qua ngày trước lườm cô chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận.
‘Loại quái vật như thế nào sẽ xuất hiện vào ngày cuối cùng chứ?’
‘Mình có thể chống nổi tới ngày mai không?’
Những con quái vật nhảy vào đây ngày hôm nay sẽ là những con Xích Trùng, không giống như người anh em cùng cha khác ông nội màu nâu của nó, những con Hạt Trùng ở trong hang động chúng làm bẫy ở dưới đất và khi có người cắn câu thì bọn chúng sẽ úp sọt, còn những con Xích Trùng sẽ nhảy vồ vào họ ngày từ lúc gây chiến.
Chúng quá lớn, chúng ở trình độ khác hoàn toàn so với mấy con creep Globin ngày hôm qua, điều này khiến nhiều người rất sợ hãi và gây ra vô số thương vong.
‘Rất nhiều người đã chết lúc đó.’
Lúc ban đầu, hầu hết mọi người đều thích ở trong trại hơn là vào rừng mạo hiểm, bằng cách làm mấy cái nhiệm vụ đơn giản, chỉ số của bản thân họ sẽ tăng lên chút đỉnh, nhưng đối với bản thân cậu, Woohyuk hiện giờ không có năng lượng để lãng phí.
‘Có lẽ sau ngày hôm nay họ sẽ hành động khác đi.’
Cậu cố tình kìm nén sức mạnh lại, tăng thêm gánh nặng cho họ, mục đích cốt yếu là để họ chấp nhận sự thật tàn nhẫn đang xảy ra trước mắt.
‘Càng nhiều người sống sót càng tốt.’
Ngày cuối cùng không dễ dàng chút nào, họ có thể không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn tốt hơn việc không có ai.
‘Điểm qua một lượt số trang bị mình có nào.’
Woohyuk ngồi nhìn phần thưởng của mình sau khi nó tự đồng bộ hóa với Đồng hồ Mạo hiểm giả của bản thân.
Những dòng chữ trắng xuất hiện giữa không trung.
[Túi Hiền nhân]
Phân loại: Trang bị cá nhân
Hiệu ứng: Vô hạn ô chứa, bảo quản vĩnh viễn
[Nước mắt Nữ thần]
Phân loại: Trang bị cá nhân
Hiệu ứng: Tạo nước sạch
‘Đống này khá tốt đấy.’
Không giống ngày đầu tiên, lúc này chỉ những người xếp hạng cao nhất mới có được vật phẩm.
Túi Hiền nhân có thể chứa bất cứ thiết bị nào cũng như là thức ăn, nó còn có thể điều chỉnh kích thước theo mong muốn của chủ sở hữu, trở nên đủ nhỏ để nằm vừa trong lòng bàn tay, hoặc trở nên lớn hơn so với các loại túi nhỏ bình thường khác.
Nước mắt Nữ thần sẽ cho một người có quyền được sử dụng nước miễn là người sở hữu nó còn đủ mana, nó sẽ giúp cậu tiết kiệm rất nhiều thời gian chỉ để đi tìm nước.
Giờ thì mình có thể đi những chuyến đi xa hơn.
Thực ra thì với số trang bị đầy đủ như thế này, cậu có thể ngủ ngoài vùng căn cứ cũng được, nhưng việc ở lại để lấy phần thưởng hàng ngày cũng đáng.
“Còn đây là đồ tiếp tế như đã hứa.”
Chỉ với một cái vẫy tay của cô, hàng loạt hộp gỗ chất đầy chất đống gần ngọn lửa với đầy đủ các loại thực phẩm, quần áo và dụng cụ y tế.
“Sống vui sống khỏe nhé các mạo hiểm giả!”
Eve nhảy vào cánh cổng màu đen cùng với một cái nháy mắt.
Khi những người trong căn cứ đi tới kiểm tra những chiếc hộp, Ma Gwangpil đã di chuyển ra chặn họ lại.
“Dừng lại, các người thực sự nghĩ rằng mấy người chỉ cần chạy ra và lấy mấy cái hộp là xong à?”
“Có gì sai sao?”
“Việc rõ ràng là những người đã chiến đấu hết mình, đặt mạng sống của bản thân lên bàn cân nên nhận được nhiều hơn chứ?”
Hắn đang muốn lên kế hoạch phân phối lại các nguồn cung dựa trên sự đóng góp của họ, nhiều người gật đầu đồng ý, vì nó không có vẻ gì là bất công cả.
“Được rồi, ta sẽ bắt đầu với Chun Woohyuk.”
Nghe thấy bài phát biểu của Ma Gwangpil và nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của người khác, Woohyuk tiến lại gần với
vẻ mặt khó chịu.
Cậu tiến lên tới gần đống hộp gỗ và nói.
“Tránh ra.”
“Ah, cậu muốn tự mình nhận lấy đồ à, cứ tự nhiên đi.”
Ma Gwangpil ngay lập tức lùi lại.
Woohyuk gần như không để ý tới ánh mắt của hắn, cậu tiếp tục đi và chỉ lấy những món đồ mà cậu cần rồi đặt chúng vào chiếc túi da của mình.
‘Nếu mình không lấy nhiều, hắn sẽ không thể dùng mình làm cái vỏ bọc để tích trữ thêm nhiều đồ được.’
Đối với bản thân cậu mà nói, cậu có thể dễ dàng kiếm hàng tá thức ăn trong rừng, nên cậu chẳng việc gì phải lấy mấy thứ đồ thiếu dinh dưỡng này cả.
“… Thế là đủ rồi à?”
“Ừ.”
“Nếu cậu cần thêm thì cũng đừng ngại, chúng tôi sẽ để lại một phần cho cậu.”
Woohyuk đứng dậy rồi quay lưng bỏ đi mà không trả lời, dành dù chỉ một giây cho hắn ta cũng là quá lãng phí.
“Mình cần phải nhanh lên.”
Cậu sẽ có một lịch trình rất bận rộn ngày hôm nay, một kế hoạch mà những kẻ tầm thường chưa bao giờ dám tính tới.
Woohyuk bước vào khu rừng rậm rạp với thanh mã tấu đen trên tay.
***
[Rừng Nguyên thủy]
Nơi này được đặt tên như vậy là do bên trong nó có đầy những loài sinh vật nguyên thủy cư ngụ.
‘Nơi này là nơi cực lý tưởng cho những Thuần Thú Sư đấy.’
Mặc dù khả năng sẽ phụ thuộc phần lớn
vào loài, nhưng bằng cách nhận chúng khi còn nhỏ hoặc lấy trứng, ta có thể nuôi chúng lớn. Đương nhiên, với những loài ở đẳng cấp cao hơn, khả năng của những Thuần Thú Sư cũng phải cao hơn rất nhiều.
‘Về mặt này thì tên Ivanov thật đúng là không thể tin được.’
Long Vương Ivanov, hắn ta lấy được một quả trứng lớn trong khu rừng này, sau đó thành công trong việc để quả trứng nở ra một con Xích Long.
‘Lần này nó sẽ là của mình.’
Woohyuk run lên khi nghĩ tới những tổn thất và thương vong mà cậu phải chịu khi đối đầu với Ivanov ở kiếp trước, mặc dù cuối cùng thì cậu vẫn là kẻ chạm tới đỉnh cao, nhưng cậu cũng đã phải trả giá bằng chính mạng sống của những người đồng đội đầy tiềm năng.
‘Nó chắc là ở đây.’
Woohyuk dừng lại trước một vách đá dựng đứng, cậu nhìn lướt qua tấm biển gỗ được cắm xuống đất.
Không đau đớn thì sẽ không có thành công.
‘Hắn chắc cũng như vậy.’
Ivanov là một tên đam mê leo núi, khi nhìn thấy tấm biển, hắn quyết định leo lên.
‘Mình cũng sẽ thử.’
Cậu chắc chắn nó nằm ở chỗ này vì cậu đã kiểm tra Nhật kí Thám hiểm của hắn.
‘Trước tiên mình nên giảm bớt số gánh nặng không cần thiết lúc này đi.’
Woohyuk tiến lên phía trước, cậu bỏ hết những thứ trong túi da vào Túi Hiền nhân, sau đó, cậu đặt thanh mã tấu đen vào khe thắt lưng để cậu có thể leo lên bằng tay không.
‘Quẩy thôi nào.’
Cậu ném chiếc túi da của mình vào một bụi cây gần đó, cậu bắt đầu leo lên vách đá dựng đứng, cậu di chuyển tứ chi của mình một cách chậm chạp, nhưng có quy tắc, trông gần giống như việc cậu đang leo lên một cái thang thẳng đứng.
‘Mình có khá nhiều kinh nghiệm với cái trò này rồi.’
Thế giới này đòi hỏi các mạo hiểm giả phải có khả năng sống sót trong các tình huống khắc nghiệt nhất, cậu từng phải băng qua một cây cầu treo gỗ, hay trốn thoát khỏi một hòn đảo bao vây bởi toàn một lũ cá mập ăn thịt người.
Leo núi chỉ bằng một tí tẹo so với những gì cậu đã từng trải.
‘Điều quan trọng là luôn phải giữ cho cơ thể luôn ở trạng thái cân bằng.’
Woohyuk chỉ sử dụng một tay và một chân cùng một lúc, ma sát từ việc bám sát vào tường sẽ hỗ trợ cho việc trèo lên cao của cậu, và bất kì phần nhô ra hay khe nứt vừa đủ nào cũng sẽ đóng vai trò như những điểm tựa để có những chỗ nghỉ ngơi cần thiết. Và tất nhiên, cậu không quên duy trì thể lực của mình bằng cách sử dụng các nhóm cơ khác nhau.
Khi tiến lại gần một mỏm đá bằng phẳng, cậu thực hiện động tác hếch hết cỡ và nâng người lên, trước mặt cậu là một khe nứt đủ lớn, đủ rộng để cậu có thể chui vào khi cậu leo lên với cả tứ chi dang ra đẩy vào mặt đá, trông cậu giống như một chuyên gia leo núi thực thụ vậy.
Nếu rơi từ độ cao này, Woohyuk chắc chắn sẽ chết, nhưng cậu không hề tỏ ra sợ hãi.
‘Thiên nhiên không thể cản được một người đàn ông với mong ước chinh phục Thánh Ngai được đâu.’
Khi trèo lên vách đá, một tiếng kêu chói tai vang lên khiến cậu cau mày.
‘Bọn chúng tới rồi.’
[Hỏa Dực Điểu]
Cái tên đó xuất phát từ những cái lông đỏ dực của chúng, cặp cánh của chúng y hệt như chúng đâng tắm trong những ngọn lửa bập bùng khi bay vậy. Chúng thích xây tổ của mình an toàn trên những vách đá cao, và sà xuống với chiếc mỏ nhọn như lưỡi dao khi phát hiện có bất cứ kẻ nào xâm nhập.
Chúng là những đối thủ khá khó nhằn khi tay chân của ta đang vướng víu những thứ khác.
‘Ivanov may mắn đấy.’
Hắn có chiếc Roi Thợ săn, vậy nên hắn có thể tự tin đối đầu với chúng.
Đó là một vật phẩm mà hắn lấy được từ một cái rương báu ở trong khu rừng, nhưng Woohyuk cảm thấy nó không cần thiết.
‘Số vũ khí mình có cũng đủ rồi.’
Đinh ba, Mã tấu đen, Dao Hấp huyết, Cung ngắn.
Mặc dù cậu không thể sử dụng cung trong lúc này vì nó yêu cầu cả 2 tay, nhưng những người khác có thể lấy được và sử dụng ngay lập tức.
Woohyuk liếc sang phía con Hắc Dực Điểu trong khi giữ chặt lấy vách đá bằng cả hai tay.
‘Bọn chúng trông ngon đấy.’
Cậu không hề cảm thấy nguy hiểm, mặc dù cậu không thể tùy ý di chuyển
trong lúc này, nhưng nó không thành vấn đề.
“Truyền tải Mana.”
Cậu kích hoạt cổ tự được khắc trên con Dao Hấp huyết.
[Cung cấp cổ tự hiện có]
[Ma thuật thiên bẩm: Thu thập]
‘Mình không hê biết tới cái này lúc trước.’
Cổ tự Thánh.
Những trang bị được trạm khắc sẽ có thêm các chức năng. Mặc dù chúng yêu cầu ta phải cung cấp thêm mana thì chúng vẫn rất hữu dụng.
‘Mình sẽ thịt hết lũ này.’
Đây là cơ hội để tích lũy điểm kinh nghiệm, đồng thời nạp lại năng lượng cho cậu.
Huiriric
Cậu phi Dao Hấp huyết một cách thành thạo, nó găm vào đầu con Hỏa Dực Điểu đang bay ở phía trên, khi con chim rơi xuống, cậu kích hoạt Ma thuật thiên bẩm: Thu thập, cả con dao găm và con chim đều trở về phía tay cậu, cậu đặt cái xác vào trong túi của mình, vì máu của con chim đã bị con dao găm này hút hết sạch rồi còn đâu.
‘Mình sẽ cố gắng nhận lấy một thành tích.’
Một cá nhân có thể nhận được phần thưởng cho việc thiết lập ra những kỉ lục đáng kinh ngạc hoặc thành công hoàn thành những nhiệm vụ khó trong khi cấp vẫn còn thấp.
Có rất nhiều loại phần thưởng, những thứ cơ bản tất nhiên là trang bị, nhưng khi đạt được những thành tựu đáng chú ý, người ta có thể nhận được những kĩ năng hoặc những nhiệm vụ khác.
‘Mục tiêu bây giờ sẽ là 100 con.’
Cậu cảm thấy cậu có thể săn được nhiều như vậy trước khi tới đích, sau đó cậu sẽ nhận được Trống Giám hộ, đó là một loại phần thưởng cực kì đáng để có. Chưa kể cậu còn lấy được cả thịt và lông từ xác chết.
‘Bữa tối nay mình biết là sẽ ăn cái gì rồi.’
Woohyuk khẽ nhếch mép khi nhìn đàn chim lửa trở nên cuồng loạn.
***
Woohyuk đứng trên đỉnh vách đá, nhìn ra khu rừng rộng lớn.
‘Mình chẳng thấy được điểm điếm kết thúc nào cả.’
Điều đó có nghĩa là vẫn còn rất nhiều cơ hội để đi loot đồ, nhưng chỉ sau 15 ngày nữa, mọi thứ sẽ biến mất vĩnh viễn.
‘Mình sẽ chỉ tập trung vào những thứ mà mình thực sự cần.’
Thời gian không còn nhiều, cậu chỉ có thể tìm những món đồ tốt nhất được xếp vào loạt Bảo vật ẩn lúc này thôi.
Cậu không thể dựa dẫm vào người khác được.
‘Giờ thì vào thôi.’
Woohyuk nhìn quanh để chiêm ngưỡng cái hang to tổ bố này.
[Long Sào]
Đây là nơi rất nguy hiểm đối với những người mới bước vào, nếu thực sự có một con rồng ở bên trong, cậu có thể bị cháy thành tro chỉ với một hơi thở của nó.
‘Mình không thể lùi lại bây giờ được.’
Ivanov đã xoay sở được bằng một cách nào đó, hắn làm được thì mình cũng làm được, tự tin từ sự thật này, Woohyuk bước vào trong. Mặc dù cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cậu cảm nhận được.
Một lượng lớn mana tuôn trào, sự im lặng tuyệt đối, cứ như thể cậu đang bước đi dưới đáy đại dương vậy, mặc dụ cậu có thể cảm nhận một số chuyển động gần đó, nhưng cậu chẳng nhìn thấy được cái gì cả.
[Long Tâm]
Đó là thứ duy nhất có thể tạo ra một lượng mana khổng lồ như vậy, nói cách khác, hang động này có một con rồng thực sự.
‘Nó không tấn công.’
Nếu nó muốn cậu chết, ngay từ đầu cậu đã không thể tiến tới được bước ngày. Rồng có phạm vi nhận thức lớn nhất trong số các sinh vật sống.
‘Nó đang thử mình.’
Loài rồng là một loài cực kì thông minh, vậy nên Woohyuk có phần lo lắng.
[Kẻ nào dám mạo phạm hang ổ của ta]
Trong khi Woohyuk đang đi, một giọng nói xuất hiện trong đầu cậu, cùng lúc đó, một cặp mắt vàng to lớn chớp chớp trong bóng tối.
[Tên ngươi là gì?]
“Tôi là Chun Woohyuk.”
Cậu trả lời mà không chút do dự.
[Ta là Akadar, trưởng lão của tộc Kim Long, ta sẽ nghe mục đích mà ngươi tới đây trước khi kiểm tra ngươi.]
“Để có thể tọa được trên Thánh Ngai, chấm dứt những thử thách này, đó là mục tiêu của tôi.”
Adakar nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé trước mặt nó một lúc, dù vẻ bề ngoài hoàn toàn bình thường, song ông lại cảm nhận được gì đó độc đáo từ cậu.
[Đó là một mục tiêu đầy tham vọng đấy, ta nghĩ là nên cho ngươi bài kiểm tra khó nhất chứ nhỉ.]
“Tất nhiên rồi.”
Cậu đương nhiên phải đạt được những phần thưởng tốt nhất có thể, Adakar gật đầu vì đó là những phản ứng mà ông ta mong đợi.
[Giờ ta sẽ kiểm tra dũng khí của ngươi.]
Một thứ ánh sáng phải chói lọi hiện ra như muốn nuốt chửng cả hang động.
***
Woohyuk đứng trên một chiến trường với vô số những xác chết, một lá cờ đỏ bay phấp phới trước gió.
‘Nơi này là…’
Lãnh thổ phía Tây Bắc, Ravenhill.
Đây là khoảng thời gian Long Vương Ivanov bắt đầu xâm chiếm nơi đây và là nguyên nhân tạo ra rất nhiều chất thải cho khu vực này.
‘Vậy là ông cho tôi nhìn lại quá khứ sao.’
Nó rất giống với những gì xảy ra vào thời điểm đó, Xích Long của Ivanov đã kéo theo một cơn bão chết chóc, nó để lại toàn là những tử thi trên những nơi mà nó đã từng đi qua. Đó là một ký ức đau buồn mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại.
‘Nhưng mà mình sẽ không bao giờ quên.’
Kể từ khi quyết định rằng mình sẽ tọa trên Thánh Ngai, cậu luôn nghĩ tới tên họ mỗi ngày: Seo Youngkyu, Han Yujin, Lee Donghoon, Sylvia, Harris.;
‘Đó đều là lỗi của mình.’
Khi cậu đặt vùng trọng điểm của mình tại Miền Trung, cậu đã bỏ qua các khu vực khác, cậu đã không lường trước được việc Ivanov sẽ đánh lén cậu từ phía sau.
‘Mình sẽ không mắc lại thứ sai lầm đó lần nữa.’
Đây là nơi phán xét cậu, chẳng việc gì cậu phải trốn tránh nó. Cậu trở lại để tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn, chưa một lần cậu nghi ngờ về quyết định của mình, Woohyuk sẵn sàng nhận lỗi vì đã bỏ bê những người dưới trướng, tuy nhiên, cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nếu cậu lo sợ sẽ lặp lại những sai lầm ấy, cậu sẽ không bao giờ được ngồi lên Thánh Ngai.
Đây không phải là sự tự đắc.
Đây không phải là tính tự kiêu, ngạo mạn hay ích kỉ.
Đó là mong ước mà cậu thực sự muốn một thứ gì đó quan trọng hơn cuộc sống của chính mình.
Giấc mơ này không chỉ của mình riêng cậu, mà nó còn dành cho tất cả những thuộc cấp tin tưởng vào cậu.
Cậu sẽ luôn tiến về phía trước. Nếu cậu bị vấp gã, cậu sẽ lại đứng lên, kể cả khi cậu mất đi những người thân của mình, điều đó chỉ khiến cậu khát khao trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi. Mục tiêu của cậu không phải là trở thành anh hùng được nhiều người ngưỡng mộ, mà chỉ đơn giản là chấm dứt toàn bộ cơn ác mộng này. Vì điều đó, cậu sẵn sàng từ bỏ tất cả, dù đó là tình cảm nhân sinh, những tháng ngày êm đềm hay những sự ấm ức.[note25811]
Bất cứ thứ gì cản trở cậu, cậu sẽ chém phăng nó đi.
“Ông không thể phán xét tôi với cái bài kiểm tra này được đâu.”
Woohyuk vung kiếm vào không khí, gây ra một vết rách thời không.