[Hồ trung tâm]
Nó là khu vực nằm trong Rừng Nguyên Thủy, nơi mà người chơi có thể tìm thấy những vật phẩm cao cấp nhất, nhưng chỉ với việc đi tới đó thôi thì ta cũng sẽ gặp đủ loại rủi ro rồi. Người chơi phải băng qua được đám quái vật lẩn quẩn quanh đường đi, mặc dù Nấm Vong Linh khá hiệu quả với lũ quái cấp thấp, nhưng nó lại bị giới hạn về số lượng quái mà nó có thể phát huy tác dụng.
‘Mình cũng gặp khá nhiều rắc rối trong khoảng thời gian đó.’
Nhưng đó không phải là trọng tâm, Hồ trung tâm chỉ là điểm đến cuối cùng mà thôi, cậu cũng không vội để tới đó.
‘Chúng ta có thể chiến đấu theo cách của mình ở đó.’
Họ cần phải tiêu diệt một số lượng quái vật đông đảo, tận dụng cơ hội đó để gia tăng sức mạnh, điều đó sẽ cần một số chuẩn bị trước để hoạt động có thể diễn ra một cách suôn sẻ.
[Tổ Vật Thợ săn]
Phân loại: Tiêu hao
Hiệu ứng: +20% Agility cho đồng đội ở trong bán kính 10 mét (2 giờ)
[Sáo Thợ săn]
Phân loại: Nhạc cụ
Rank: E
Độ bền: 700 (Không thể sửa chữa)
Hiệu ứng: Quái vật bị thu hút bởi âm thanh của tiếng sáo.
[Chiến Cổ]
Phân loại: Nhạc cụ
Rank: E
Độ bền: 800 (Không thể sửa chữa)
Hiệu ứng: +20% Strength và Vitality cho đồng đội trong bán kính 12m
‘Đống này ổn rồi đấy.’
Kể từ ngày thứ ba, mọi người có thể chọn các phần thưởng cho bản thân dựa trên đóng góp. Mười Vật Tổ Thợ săn, mặc dù chúng chỉ là vật phẩm tiêu hao, nhưng hiệu ứng của nó rất hữu ích.
‘Những trang bị không cần thiết sẽ chỉ là gánh nặng.’
Một thứ được cất trong Túi Hiền nhân, còn một thứ khác thì để sử dụng tự do trong chiến đấu, ta có thể nhận được những trang bị ở trong Đai Đấu Sĩ ngay lập tức, nhưng điều đó không áp dụng với túi đựng.
Dù sao thì ngoài các vật phẩm ẩn, khả năng của các vật phẩm thông thường sẽ không cao đến vậy, vì thế nên cậu thấy rằng sẽ tốt hơn nếu đầu tư vào các vật phẩm có thể hỗ trợ sự phát triển của bản thân trong thời gian ngắn.
“Bắt đầu ở chỗ này đi.”
Woohyuk tập hợp cả tổ đội ở xung quanh mình khi cậu kích hoạt vật tổ, một vầng hào quang xanh lam tỏa ra, tăng 20% tốc độ của mọi người.
“Ta bắt đầu chứ?”
Cô gái nhỏ, Song Anna, chớp mắt ngây thơ khi cô hỏi.
Woohyuk gật đầu đáp lại, cô gái bắt đầu thổi cây Sáo Thợ săn của mình.
Một giai điệu thanh bình như đang lướt qua những tán cây vang lên, và cũng không mất nhiều thời gian để cây sáo phát huy tác dụng.
“Krururu.”
Một nhóm Globin trông có vẻ khá tức giận xuất hiện, chúng được trang bị nhiều vật phẩm khác nhau khiến bản thân chúng giống như là một đội thợ săn vậy.
Ngay khi cô nàng nữ sinh trung học Yoo Gayong nhìn thấy bọn chúng, cô bắt đầu đánh trống với một cành cây mà cô nhặt được trên đường đi, một vầng hào quang màu đỏ tỏa ra, tăng 20% sức mạnh và sinh lực của mọi người.
“Nếu các người nghe theo kế hoạch, sẽ không ai bị thương cả.”
Các thành viên trong tổ đội gật đầu đáp lại Woohyuk.
Thực tế thì cái kế hoạch này nó chẳng có gì kì lạ, nó chỉ bao gồm việc loại bỏ những con quái vật tiến tới trong khi bảo vệ tuyến sau là Song Anna và Yoo Kayoung.
‘Buff rất quan trọng trong các trận đánh đi theo nhóm.’
Đó là lý do mà cậu đưa họ đi cùng, nếu cậu chỉ chiến đấu một mình, cậu sẽ liên tục phải theo dõi họ, nhưng với số buff như thế này, chí ít họ cũng đã có thể tự lo cho mình.
‘Nó có hơi phiền phức một chút, nhưng…’
Cậu suy xét rằng khoảng thời gian này vẫn còn sớm, nên đầu tư một chút công sức vào việc huấn luyện bọn họ, thay vì phải kéo theo một đống tạ rồi gánh team trong suốt cả cuộc chiến. Theo lịch trình thì họ sẽ bắt đầu với khu vực Goblin tương đối dễ, sau đó tăng dần độ khó lên theo chỉ tiêu của họ.
Woohyuk bước tới gần đám Goblin đang đi tới, mỗi tay cậu lại cầm một thanh mã tấu.
***
“Hu Huuu…”
Lee Jaesung ngồi trên xác một con yêu tinh trong khi cố gắng lấy lại hơi, anh nhìn xuống thanh trường kiếm cùng với chiếc khiên sắt của mình, cơ thể anh hoàn toàn kiệt sức.
“Làm tốt lắm mọi người.”
Song Anna vừa nói vừa nhìn vào đồng đội của mình, cô dường như vẫn còn đang ngạc nhiên trước những gì vừa xảy ra.
Trước mặt cô là một ngọn đồi được hình thành từ đống xác của lũ Goblin chất lên, đó là một số lượng vô lý, đặc biệt là khi chỉ mới 2 giờ trôi qua.
“Có bí quyết gì để ta có thể chiến đấu mạnh mẽ như thế này không?”
Huang Donghwan hỏi Woohyuk khi anh đang mày mò chiếc đồng hồ mạo hiểm giả của bản thân.
Nó không phải là một cuộc chiến, nó là một cuộc đồ sát từ một phía, thật là hồi hộp khi chứng kiến cảnh tượng Woohyuk tự tay tiêu diệt nhiều Goblin tới vậy.
“Chỉ việc tăng các chỉ số lên thôi.”
Một câu trả lời ngắn, gọn, xúc tích, nhưng Woohyuk cảm thấy rằng đó là câu trả lời trung thực nhất.
‘Nếu ta thiếu đi kinh nghiệm, thì ta phải thử làm mọi thứ.’
Các chỉ số thống kê vào cuối ngày cũng chỉ là một nguồn lực để ta tận dụng mà thôi, càng về sau, kỹ năng sẽ càng trở nên quan trọng hơn, nhưng gần như nó không có cần thiết nhiều ở giai đoạn này, giai đoạn mà các chỉ số của ta đóng vai trò cốt yếu.
“Các chỉ số của cậu sẽ tăng khi cậu giết quái vật à?”
“Đúng, nhưng bọn chúng phải ở cùng đẳng cấp với các người cơ.”
Đây là một thế giới được tạo nên từ một hệ thống trò chơi, vì vậy ta không nhất thiết phải áp dụng lẽ thường vào nó. Woohyuk
đã tận dụng khoảng thời gian giải lao của họ để dạy cho tổ đội
mình những điều cơ bản về chỉ số.
“Tôi hiểu rồi, nếu Agility(Nhanh nhẹn) tăng, thì Perception(Nhận thức) cũng tăng theo.”
“Khác phép thì liên kết với Spirit(Hồn lực), cảm ơn vì đã chia sẻ.”
Trong lúc các thành viên của nhóm đang gật đầu bàn tán, Song Anna đưa cho Woohyuk thứ gì đó.
“Cái này có ăn được không?”
[Nấm Hề Chúa]
“Nếu ăn một lượng nhỏ, nó sẽ hoạt động như một thứ chất gây ảo giấc, nhưng nó có thể là loại độc chết người nếu ăn quá nhiều. Nó được sử dụng trong thuật giả kim, nhưng thứ này thực sự rất nguy hiểm cho những lính mới vào nghề.”
Song Anna lập tức vất cây Nấm Hề xuống đất, mặt tái mét vì lo lắng, Woohyuk nhặt nó lên và đưa cho cô một cây Nấm Vong Linh.
“Nếu cô đang ở một chỗ có cấu trúc chật hẹp, hãy sử dụng nó để giảm bớt đi sự hiện diện của bản thân, nó có thể cứu mạng cô đấy.”
“Ồ, tôi có thể lấy thêm một cây nữa không? Tôi có một đứa em gái…”
“Tôi sẽ cân nhắc nếu cô có một thứ gì đó hữu ích để đổi với tôi.”
[Quy luật trao đổi tương đương]
Cậu không định đưa cho họ bất kì một cuốn tài liệu tham khảo nào, cậu sẽ chỉ nghiêm khắc để cho họ có thể tiếp thu được những nguyên tắc cơ bản ấy.
“Vậy cái này thì sao?”
Cô lấy ra một cuộn giấy từ trong chiếc túi da của mình.
[Ma thuật hỏa hệ: Cầu lửa]
Woohyuk nhìn vào cô trong ngạc nhiên.
“Cô lấy thứ đó ở đâu vậy?”
“Từ một hòm kho báu mà tôi tìm thấy trong rừng.”
Cô thực sự đã rất may mắn khi tìm thấy nó trong lúc đang kiếm củi gần trại, mặc dù nó là một món đồ khá được đấy, nhưng em rất tốt nhưng main rất tiếc.
“Cô nên dùng nó đi.”
“Nhưng…”
“Cô là pháp sư duy nhất trong nhóm, cô dùng nó là hợp lý.”
Đối với những cuộn giấy ma pháp mà ta lấy được trong rừng, ta có thể thành thạo kĩ năng trong cuộn giấy ấy ngay lập tức khi kích hoạt.
Woohyuk phải đảm bảo rằng cô ấy đã học được kĩ năng Cầu lửa hay chưa, rồi cậu lại đưa cho cô thêm một cây Nấm Vong Linh nữa.
‘Vẫn chưa tới lúc mình nên tập trung vào ma thuật.’
Nói chung, một mạo hiểm giả chỉ có thể có hai chức nghiệp. Nếu chúng ta bao gồm cả Thánh dược Thiên Đường có thể lấy được ở Hồ trung tâm, thì tổng cộng là bốn, tuy nhiên, chức nghiệp pháp sư không phải là thứ mà cậu thấy hoàn toàn cần thiết.
Nếu cậu học được Cầu lửa, thì rất có khả năng rằng cậu sẽ bị ép gán cho cái chức nghiệp Pháp sư tập sự.
‘Mình sẽ chỉ lấy những chức nghiệp ẩn mà thôi.’
Bất kì một chức nghiệp thông thường nào cũng sẽ khiến cho việc trở về của cậu trở thành công cốc.
Woohyuk đứng dậy và nói.
“Gói đồ lại đi, chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước nữa đấy.”
***
Quyết định trở thành đội trưởng của tổ đội này là một sự đầu tư có kế hoạch từ phía cậu, cậu muốn nuôi dưỡng một lực lượng đáng tin cậy ở bên mình.
Woohyuk không muốn lãnh đạo cả trại, vậy nên cậu để Jaesung lên vị trí đó, cậu không thích tên Gwangpil hai mặt, tên chỉ tỏ ra tôn trọng trước mặt cậu để có thể thâu tóm mọi thứ.
‘Cậu ta thậm chí còn đã từng giúp đỡ mình hồi đó.’
Về mặt lâu dài, cậu biết rằng đầu tư vào Lee Jaesung chắc chắn sẽ được đền đáp, anh ta có tất cả những tố chất của một nhà lãnh đạo, điều đó khiến anh ta trở thành người phù hợp nhất.
Cậu đang có ý định đẩy anh ta vào vai trò lãnh đạo sau cuộc mạo hiểm tới Hồ trung tâm này.
‘Họ sẽ là những chủ lực ưu tú của mình.’
Bất chấp lịch trình rất mệt mỏi, các thành viên trong nhóm của cậu không có bất kì một lời phàn nàn nào, tất cả là do họ đã quyết tâm tham gia cùng cậu ngay từ đầu rồi.
“Thế là đủ cho ngày hôm nay rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi nghe Woohyuk bảo rằng đã hết ngày, Lee Jaesung lập tức ngồi phịch xuống đất, cố gắng lấy lại hơi.
“Thật là một cảm giác rất yomost khi biết bản thân mình còn sống đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, mặc dù Chun Woohyuk đã tự tay giết gần hết bọn chúng rồi.”
Hwang Donghwan liếc nhìn Woohyuk, anh cảm thấy rằng cậu ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, một đẳng cấp mà anh sẽ không bao giờ bắt kịp.
“Không phải anh rất mệt à?”
“Chừng này thì tôi vẫn có thể chịu được.”
Thể lực của Woohyuk khá cao do những mục tiêu đầy khắc nghiệt mà cậu tự đặt ra cho bản thân, nhìn thấy đống xác của lũ nhện khổng lồ, Huang Dongwan lè lưỡi hỏi.
“Chỉ số cụ thể hiện tại của cậu là bao nhiêu?”
“Bí mật.”
Không chỉ là chỉ số, mà bất cứ thông tin nào trong chiếc đồng hồ mạo hiểm giả đều là những thông tin cá nhân riêng tư và ta không nên tùy tiện chia sẻ chúng, vậy nên Woohyuk đảm bảo rằng các thành viên trong tổ đội cũng phải học được điều này.
“Tôi đồng ý, ta không thể tin tưởng bất cứ ai hoàn toàn, ngay cả khi chúng ta có đi phiêu lưu cùng nhau đi nữa.”
“Đúng vậy, cho tới khi vào một ngày nào đó khác…”
Khi mọi người đang nói chuyện với nhau, cậu dành thời gian để xem xét tình trạng của chính mình.
[Chun Woohyuk]
- Chức nghiệp: Mạo hiểm giả nhân loại.
- Danh hiệu: Nhà thám hiểm Huyền thoại (Tăng 20% tỉ lệ rớt đồ từ quái, tăng 20% Perception(Nhận thức) và Speed(Tốc độ) khi ở trong khu vực di tích.)
- Stats:
Strength: 18 +5(Dao Hấp huyết)
Vitality: 16 +5(Đai Đấu sĩ)
Dexterity: 17 +3(Mã tấu đen) +3(Mã tấu đen)
Intelligence: 9
Spirit: 12
‘Chỗ này chưa hoàn toàn ở mức độ đó.’
Chỉ số của cậu ta tăng gấp đôi lần trước và các chỉ số bổ sung từ trang bị đã giúp ích cho cậu rất nhiều.
‘Các hiệu ứng bị động của vật phẩm thì phải để chúng ở trong ô chứa chúng mới phát huy được tác dụng.’
Đó là một lý do khác tại sao mà thắt lưng của cậu rất hữu ích, bất kì vật phẩm nào tăng số lượng ô chứa đều được săn đón rất nhiều.
‘Đúng như dự đoán, Intelligence không tăng đáng kể.’
Mặc dù vẫn còn một số cách để tăng Itelligence của bản thân, nhưng sau khi từ bỏ ma pháp, lựa chọn còn lại của cậu khá hạn chế. Tuy nhiên, Spirit của cậu đang tăng khá tốt do cậu đã liên tục đẩy bản thân tới với giới hạn của chính mình.
‘Có vẻ chúng ta đang đi theo đúng lịch trình đấy.’
Sẽ mất tới 3 ngày nữa để họ tới được Hồ trung tâm, họ không thể chần chừ quá lâu vì cũng sẽ có những đội khác nhắm đến địa điểm đó, điều này có thể làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
“Nhanh chóng lấy chiến lợi phẩm và tiếp tục di chuyển.”
“Chúng ta sẽ quay về trại à?”
Woohyuk lắc đầu trước câu hỏi của Song Anna, rồi cậu chỉ về phía bụi cây.
Chúng ta sẽ tìm cho bản thân một bữa ăn thật thích hợp, ta không thể bổ sung thêm sức khỏe của mình nếu chỉ dựa vào khẩu phần chiến đấu được.
Điều đó có nghĩa là họ sẽ đi săn những con động vật thông thường thay vì đi đánh nhau tiếp với lũ quái vật.
Các thành viên của tổ đội gật đầu và đi theo cậu.
“Thực đơn tối nay sẽ có lợn rừng nhé.”
Woohyuk nói rồi ném một ngọn giáo vào trong bụi cây, ngay sau đó, tiếng hét của một con lợn vang lên trong bụi.
***
Mọi vương giả đều muốn săn đón nhân tài, Woohyuk cũng không ngoại lệ. Cậu sẽ cận thận kiểm tra các mạo hiểm giả của căn cứ khác trong đêm, cố gắng tìm bất cứ một cá nhân nào có kĩ năng đặc biệt.
Cậu chủ yếu tập trung vào những người có lẽ là không thể sống sót được ở kiếp trước của bản thân, do đó cậu không quen với điều này.
Yoo Kayoung chắc chắn rất tài năng về ma thuật.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ma thuật, nhưng cô đã thể hiện lên một sự nhạy cảm rất cao với nó, dù cậu chưa hỏi cô lần nào, nhưng chắc hẳn chỉ số Intelligence của cô rất cao.
‘Liệu có phải cô ấy đã đạt tới bậc hai rồi không?’
Các chức nghiệp không phải là thứ cố định mãi, sau khi ta đổi từ Mạo hiểm giả nhân loại trở thành Pháp sư tập sự, nếu một cá nhân đạt đủ tiêu chuẩn, họ có thể đạt được các đẳng cấp cao hơn như Pháp sư Hoàng gia hoặc Thượng cấp Pháp sư.
‘Mình lo lắng cho Song Anna nhiều hơn…’
Mặc dù khả năng tiếp thu của cô bé khá tốt so với những đứa trẻ 9 tuổi đồng trang lứa khác, cô bé này vẫn chưa học bất kỳ một kĩ năng ma thuật nào cũng như chưa chọn bất kỳ một chức nghiệp nào cả.
Vì cô bé là một thành viên của đội, vậy nên cậu sẽ giúp đỡ cô trên con đường của bản thân.
‘Mình biết một số thứ có thể sẽ hữu ích cho em ấy…’
Đó có thể là một khoản đầu tư tốt, ít nhất thì nó cũng có lợi cho Yoo Kayoung và giúp cô nàng không bị kìm chân.
“Em định làm gì vậy?”
Woohyuk hỏi Song Anna khi cậu bước vào lều.
Cô bé và Yoo Kayoung chuẩn bị đi ngủ.
“Nhìn vào Nhật ký Thám hiểm của em này.”, Song Anna nói.
Tay phải của cô bé đang nghịch chiếc đồng hồ, cầm Yêu tinh Giới chỉ giúp tăng Strength của cô lên +2. Đó là phần thưởng khi đạt được thành tích tiêu diệt 100 con Goblin, và cũng có thể nhận được bằng cách đơn giản là làm một phần của tổ đội chứ không nhất thiết là phải tự mình hành động.
“Cầm lấy.”
Woohyuk đưa cho cô gái bé nhỏ một cuộn giấy.
[Ma thuật chữa trị: Phục hồi]
Cậu đã nhận được nó từ việc giết Jang Taeseok.
Nó chỉ có thể chữa lành được những vết thương nhỏ là nhiều, nhưng nó vẫn là một thứ rất hữu ích vào những thời điểm sớm như thế này.
“Em chỉ có mỗi một chiếc nhẫn này thôi…”
“Nó ổn mà, em hãy cứ coi việc này như là anh đang đầu tư vào em vậy nhé.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Woohyuk rời khỏi lều khi đã chắc chắn rằng cô bé đã học được kĩ năng đúng cách, Lee Jaesong đang đợi anh ở bên ngoài tò mò hỏi.
“Cậu có ý gì khi đề cập tới việc đầu tư vậy?”
“Anh sẽ biết sớm thôi.”
Chỉ tập trung vào việc sinh tồn trong thời gian vẫn còn ở khu rừng này chính là một sai lầm lớn, một cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt đang chờ đợi họ ở phía trước, và quy mô của các phe phái sẽ ngày càng lớn hơn. Để chuẩn bị cho tình huống đó, cậu sẽ phải phát triển cho lực lượng của bản thân từ rất sớm.
‘Trước đây mình chỉ biết nghĩ tới việc sống sót một mình.’
Lúc mới bắt đầu tới nơi này, cậu vẫn chưa hề có tư tưởng của một vị quân vương đích thực, điều đó khiến cậu bỏ lỡ rất nhiều thứ. Sức mạnh của một cá nhân thì quan trọng đấy, nhưng ta không thể nào quên đi việc xây dựng lực lượng được.
‘Bọn họ sẽ là 10 thuộc cấp đầu tiên của mình.’
Khi họ liên tục phải liều mạng vô số lần, đồng nghĩa với việc tốc độ phát triển của họ sẽ tăng vọt. Cậu rất kì vọng vào họ và sẵn sàng nuôi dưỡng họ, đặc biệt là về kĩ năng, tất nhiên là miễn họ không quay lưng phản bội cậu là được.
Với một sức mạnh áp đảo, bất cứ ai cũng có thể tiêu diệt và cướp lấy mọi thứ từ những người xung quanh. Mặt khác, nếu ta đi đầu từ tấm gương để rồi nhận được sự tôn trọng và ngưỡng mộ của mọi người, thì đó mới chính là con được chính xác để tọa trên Thánh Ngai.
“Đó là một phần kế hoạch của cậu à?”
“Tất nhiên.”
Woohyuk lườm Lee.
“Tôi sẽ không bao giờ làm những việc mà nó không đem lại lợi ích cho bản thân.”
***
Huang Donghwan.
Việc nhóm của Woohyuk quay trở lại đã dẫn tới một số thay đổi đáng kể. Lee Jaesung đã vượt qua Ma Gwanpil để lần đầu tiên giành lấy được vị trí hạng thứ 2 trong bảng xếp hạng, Huang Donghwan và Yoo Kayoung lần lượt cán đích ở ví trí thứ 4 và thứ 5.
Điều này là một nỗi hổ thẹn đối với Ma Gwanpil, kẻ cứ tự nghĩ mình là người dẫn đầu cả trại.
Hắn sau đó đã cố gắng để được tham gia vào tổ đội, nhưng bị Woohyuk chặn lại ngay lập tức,
“Chúng tôi không tuyển thêm người nữa.”
Ma Gwanpil cảm thấy khá lo lắng, hắn biết rằng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, hắn thậm chí sẽ không thể giữ được thứ hạng hiện tại của bản thân.
‘Bọn chúng định làm gì cơ chứ?’
Nhưng nghe theo lệnh của Woohyuk, không ai trong số các thành viên chịu tiết lộ về những gì mà họ làm gần đây.
Hắn thậm chí còn đang cảm thấy rằng họ đang cố tình tránh mặt hắn.
‘Mình không thích cái tên này kể từ thời điểm đó.’
Hắn đặc biệt khó chịu với Lee Jaesung, người đã nhận lấy vật phẩm Giáp che ngực kim loại từ hắn.
‘Ngày mai, tao chắc chắn sẽ lấy lại vị trí của mình.’
Hắn đổ lỗi đó là do sự nhầm lẫn của mình khi nhìn thấy bầy Bọ ngựa khổng lồ tấn công sớm hơn vào ngày hôm nay.
Trong khi cố gắng an ủi chính bản thân mình, Ma Gwanpil dẫn những người đi theo hắn vào rừng.
Ngày hôm sau…
[Phần thưởng đóng góp]
Chun Woohyuk (60.8%) – Trang bị hạng E và vật phẩm tiêu hao (x2)
Lee Jaesung (8.4%) – Trang bị hạng E và vật phẩm tiêu hao (X1)
Yoo Gayoung (6.2%) – Trang bị hạng F (X1)
Huang Donghwan (5.3%) – Vật phẩm tiêu hao (X1)
Song Anna (4.7%) – Nhu yếu phẩm hàng ngày
…
‘Không thể nào…’
Thay vì bắt kịp được Lee Jaesung, hắn còn hoàn toàn bị đá ra khỏi bảng xếp hạng, hoàn cảnh của Ma Gwanpil thảm hại đến mức còn để một con bé 9 tuổi vượt mặt.
‘Tương lai sao mà nghiệt ngã thế.’
Hắn không thể phàn nàn gì về tình hình hiện tại của bản thân hắn, dù gì thì chính hắn là kẻ gợi ý rằng giải thưởng được trao theo xếp hạng đóng góp.
‘Có lẽ mình vẫn còn hi vọng.’
Woohyuk chỉ có một nhóm 10 thành viên, trong khi ấy hắn có 40 người theo sau. Nếu hắn đưa ra các quyết định quan trọng theo kiểu bỏ phiếu, sử dụng lợi thế đa số của bản thân, ít nhất hắn vẫn có thể kìm hãm được Woohyuk và bắt cậu làm theo ý hắn.
Để không mất đi chút quyền lực bé tí tẹo còn sót lại, Ma Gwanpil tuyệt vọng tập trung vào việc mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân.
Trong khi đó, nhóm của Woohyuk đang dành những phút giải lao cuối cùng để chuẩn bị cho chuyến đi tới Hồ trung tâm.
“Tại sao cậu lại cần bộ công cụ và dụng cụ câu cá thế?”
Lee tò mò hỏi, anh ta trang bị trên mình tấm Giáp ngực kim loại đầy phong thái, trong anh uy nghiêm giống y như một hiệp sĩ thực thụ vậy.
“Anh sẽ biết khi ta tới đó thôi.”
Woohyuk sẽ không bao giờ tiết lộ kế hoạch của bản thân trước lúc cần thiết.
Huang Donghwan gật đầu vì đó là cậu trả lời mà anh đã biết sẵn rồi.
“Chà, dù gì thì nơi này cũng đã được củng cố rồi, vì vậy họ sẽ không còn quan tâm tới bộ công cụ của tôi nhiều lắm đâu.”
Họ đã tạo ra một số kiến trúc để hỗ trợ cho viêc phòng thủ, chống lại quái vật và thậm chí là cả người từ các trại khác khỏi việc thâm nhập vào trong căn cứ của họ, có thể kể tới như là: Tháp lính canh, chướng ngại vật, rào chông, nhà kho, kho chứa vũ khí,…
Vì tất cả đều được giám sát bởi Woohyuk, nên hàng phòng thủ hiện tại khá chắc chắn.
“Mọi người sẵn sàng rồi chứ?”
“Ừ, tất cả đều ổn.”
Nghe thấy câu trả lời của Lee Jaesung, Woohyuk vung thanh mã tấu đen lên không trung.
“Ra ngoài thôi nào.”
Như thường lệ họ chỉ có một nhóm nhỏ mà thôi.
***
Lost Paradise
Đó là tên của hòn đảo nằm ở trong Hồ trung tâm, có nhiều ý kiến khác nhau về mục đích mà nó được hình thành và lý do tại sao Đấng Tạo Hóa lại tạo ra nó ngay từ lúc ban đầu, nhưng có một điều mà ta chắc chắn được rằng.
‘Chẳng có thiên đường nào ở đó cả, chỉ có địa ngục thôi.’[note26140]
Đó là một nơi mà ít nhất, một khi ta đã đi vào thì rất khó để thoát ra. Bản thân hòn đảo đã đủ khó khăn rồi, giờ lại còn thêm cả những tên đối thủ cạnh tranh nữa. Tất cả những kẻ tìm cách tới được Hồ trung tâm đều có những trang bị và kĩ năng cực tốt, vậy nên người ta chỉ có thể dám tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả họ đều giành giật của nhau để lấy được phần thưởng tốt nhất.
‘Chúng ta cần phải thực hiện nó ngay ngày hôm nay.’
Thế giới rất rộng lớn và nó luôn có những tài năng xuất chúng tiềm ẩn tồn tại trên nó.
Nếu cậu gặp phải những đối thủ mạnh mẽ, cuộc tranh giành vật phẩm tốt sẽ trở nên rất khốc liệt, điều đó khiến cậu ít có khả năng lấy được Thánh Dược Thiên đường, có vài thứ rất quan trọng với Woohyuk, ngươi đang muốn có thêm một chức nghiệp ẩn.
‘Đột kích thẳng về phía trước mới là câu trả lời đúng.’
Sau hai ngày đi săn liên tục, các thành viên trong tổ đội của cậu đều tiến bộ vượt bậc, Yoo Kayoung và Song Anna, họ vốn là những người chỉ biết suy nghĩ thật lâu rồi mới dám hành động, giờ đây đã trở thành những thành viên chủ chốt của tổ đội.
“Đảm bảo hãy lấy vật phẩm rơi ra từ những con quái vật nhé.”
Khi đi săn, cơ hội kiếm được vật phẩm từ xác chết của quái vật là rất thấp, trong số đó bao gồm: Bộ dụng cụ sửa chữa, Tinh thể ma thuật, mảnh bản đồ kho báu, Thuốc sức khỏe, Đồng tiền cổ,…
Có nhiều vật phẩm hữu ích chắc chắn sẽ rất có lợi, vậy nên ngay cả khi họ đang vội, họ vẫn sẽ bỏ thời gian ra để thu thập chiến lợi phẩm.
“Đừng quên sử dụng các loại thảo dược trong các thời điểm thích hợp.”
Lá nguyệt quế, Mê điệt hương, Cỏ nguyên tố, Hỏa mộc, Vỏ của cây hoàn diệp liễu, Vân tẩm. Ngay cả những thực vật bình thường tồn tại ở thế giới thực, chúng cũng vẫn sẽ có những hiệu ứng đặc biệt khi ở đây.
Các thành viên trong nhóm của cậu nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ khi cậu đề cập tới vấn đề này.
‘Sao cậu ta biết nhiều thế?’
Đó không phải là thứ mà người ta có thể học được chỉ trong 15 ngày.
Một bậc thầy sinh tồn, có lẽ nếu cậu ấy bị bỏ rơi trên một hòn đảo hoang nào đó, cậu ta sẽ ổn thôi, đó là những gì vẫn luôn tồn tại ở trong tâm trí mọi người.
‘Anh ta trông không có già mấy.’
Yoo Kayoung nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Woohyuk với một nụ cười.
Có rất nhiều điều mà cô muốn hỏi cậu, nhưng vì tính khí lạnh lùng và khá xa cách, nên rất khó để tiếp cận cậu rồi nói chuyện bình thường cho được.
‘Dù sao thì anh ấy cũng không phải là người xấu.’[note26141]
Woohyuk là một quý ông hoàn hảo đầy lịch lãm nếu phải so với những tên luôn luôn cố ăn thịt cô bằng ánh mắt mỗi đêm, vì thế nên cô quyết tâm đi theo cậu, có một điều gì đó toát ra xung quanh cậu cùng với sự tự tin, trực giác của người phụ nữ mách bảo cô như thế.
Một người không thể thu mình lại trước nguy hiểm nếu muốn sống sót, nếu không họ sẽ bị tụt lại ở phía sau, tốt nhất là nên gắn bó với anh ta nhiều hơn là ở lại trại.
Đó là nhận định ban đầu của Yoo và những thứ cậu thể hiện trong vài ngày qua đã chứng minh điều đó là đúng.
‘Có lẽ anh ta đã từng mất hết tất cả những thành viên trong tổ đội cũ của mình và chính anh là người sống sót duy nhất chăng?’
Câu chuyện ấy có một phần nào đó rất phù hợp với tính cách hiện giờ của cậu, cậu không muốn lại gần những người khác vì có lẽ cậu đã bị tổn thương do một sự kiện đáng buồn nào đó.
Trong lúc Yoo đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Woohyuk bỗng đột nhiên dừng bước.
“Cái gì vậy?”
Cô nhìn về phía trước rồi phát hiện ra một nhóm người khác.
“Oh, không phải Chun Woohyuk đây sao?”
Một người phụ nữ với mái tóc dài và bóng mượt bước tới.
Cô ấy có một thân hình rất tuyệt vời, rõ ràng là nhìn cô rất cân đối và có vẻ cô quan tâm rất nhiều tới ngoại hình của mình.
Khi nhìn thấy cô, Yoo Kayoung phần nào đã mất đi sự tự tin vào bản thân.
“Cậu biết cô ta à?”
Lee Jaesung đứng cạnh Woohyuk thì thầm.
Đối với anh ta, anh thực sự rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng Woohyuk cũng có những người quen xung quanh đây.
“Cũng một khoảng thời gian rồi, Hong Yuri.”
“Ah, vậy ra cậu vẫn nhớ tên mình à? Dù sao thì rất vui vì được gặp cậu, mặc dù địa điểm này có đôi chút kì lạ, nhưng mà cậu sống thế nào? Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Hong Yuri tiến lại gần và nháy mắt với Woohyuk.
Cô nàng mặc chiếc áo sơ mi đỏ rực, để lộ ra những phần da thịt ở những chỗ thích hợp.
“Cô cũng tới Hồ trung tâm à?”
“Ừ, mình nghĩ ở đó sẽ có những món đồ chất lượng, cậu cũng vậy à?”
Woohyuk gật đầu, khiến Hong Yuri cười toe toét.
“Tuyệt! Sao cậu không gia nhập vào đội chúng mình nhỉ? Lũ quái vật quanh đây khá rắc rối đấy.”
Hong Yuri là người của một nhóm có quy mô khá lớn, gồm 20 người mạnh mẽ.
‘Họ trông có tinh thần chiến đấu tốt đấy.’
Nhóm đó có cấp độ sức mạnh tương đương với nhóm của cậu, ít nhất thì họ đã từng chứng kiến một trận chiến nào đó và họ sẽ không bỏ chạy khi có dấu hiệu của sự rắc rối.
“Đừng có lo lắng, họ đều là người tốt cả.”
Hong Yuri thì thầm trong khi cô nàng đặt hai tay ta sau lưng và nghiêng người về phía trước, điều này vô tình làm cặp núi vĩ đại của cô đã to nay lại còn nhô ra.
Đúng là một người phụ nữ quyến rũ, nhưng một cái bẫy ngọt ngào như vậy thì Woohyuk không mắc được đâu.
‘Cái cô gái phiền phức này tới gần quá rồi đấy.’
Cậu và cô từng học cùng một trường đại học, nhưng không hề thân thiết. Cô nàng thực sự khá xinh đẹp và nổi tiếng ở trường, vậy nên cả hai người cách biệt như hai thế giới vậy.
‘Đẹp đẽ chính là một thứ nguy hiểm.’
Điều này thực sự sẽ kích thích ham muốn của đàn ông và họ cần phải kiểm soát được chúng thì mới bình thường được. Mặc dù cậu rất muốn giữ khoảng cách với cô nàng, nhưng điều đó không có khả thi với tình hình hiện tại.
“Có một điều kiện.”
“Và nó là gì?”
“Tôi là người dẫn đầu.”
Hong Yuri tò mò nhìn cậu.
“Cậu tìm thấy một loại bản đồ nào đó à?”
“Không, tôi chỉ đơn giản là ghi nhớ nó trong suốt quá trình diễn ra phần hướng dẫn mà thôi.”
Woohyuk đáp lại khi đặt ngón trỏ lên thái dương.
“Ồ, cậu đợi chút được chứ? Mình cần thảo luận điều này với các thành viên của đội.”
“Tôi sẽ đợi.”
“Cậu có thể bớt cứng nhắc đi được không? Điều này làm tôi thấy khó xử quá.”
“Nhưng mà tôi thoải mái khi thế này hơn.”
“Ugh…”
Cô nàng lắc đầu, không lâu sau cô quay lại cùng với một người khác.
“Rất vui được gặp anh, tôi là Seo Changseop, anh thực sự đã ghi nhớ được cái bản đồ đó?”
“Đúng vậy, đặc biệt là khu vực xung quanh Hồ trung tâm.”
Nó là cái bản đồ của khu rừng mà Eve đã cho họ xem từ
rất sớm, nó có đánh dấu rất nhiều loại thông tin bao gồm cả môi trường sống của quái vật.
Seo Changseop tuyệt nhiên sẽ khá nghi ngờ khi xem xét tới lượng thông tin được hiển thị trên đó.
“Nhẫn Thợ săn là một vật phẩm mà bọn tôi mới có được, anh có biết chúng tôi đã tìm thấy nó ở đâu không?”
Hướng đông nam, khoảng một giờ đi bộ tính từ điểm này.
Woohyuk chỉ ra hướng đi.
Lấy ra mảnh bản đồ kho báu của mình, Seo Changseop tròn mắt ngưỡng mộ vì con số đó tương đối chính xác tới mức nào.
“Chính xác, chúng tôi sẽ để anh dẫn đầu với lượng kiến thức đó về bản đồ.”
***
Khi họ tiến về phía trước, Woohyuk luôn đảm bảo rằng nhóm của cậu luôn ở phía sau mình, cậu chưa bao giờ giảm khả năng về việc họ sẽ phản bội tổ đội của cậu.
“Chà, mình nghĩ họ sẽ không ngu ngốc tới vậy đâu…”
Tuy vậy thì tốt nhẫn ta vẫn nên chuẩn bị theo cả hai hướng.
Mối quan hệ hiện tại giữa họ chỉ là tạm thời.
‘Tốt hơn hết là cứ giữ như thế này.’
Trong tương lai, cậu sẽ gặp phải nhiều tình huống mà cậu buộc phải hợp tác với các hội nhóm khác.
Ngoài ra, với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của bản thân, cậu có thể dễ dàng phán đoán xem ai sẽ là người phản bội mình. Những rủi ro không cao mà còn rút ngắn thời gian của họ đi tới Hồ trung tâm.
‘Không có nhiều nhược điểm cho lắm.’
Miễn là cậu giữ thông tin quan trong cho riêng mình, họ sẽ không thể quay mặt với cậu quá sớm.
Dù sao thì họ cũng sẽ chẳng tài nào vượt qua được rào cản cuối cùng đâu.
Woohyuk liếc nhìn cô nàng Hong Yuri đang đi bên cạnh mình.
Cô nhìn cậu rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Mình rất vui vì đã gặp được cậu đấy, tôi cảm thấy rất cô đơn vì chả quen ai ở đây cả.”
“Nghe có vẻ khó khăn cho cô đấy.”
“Tất nhiên rồi! Điều cuối cùng mà mình nhớ là lúc mình đi uống với bạn bè trước khi xuất hiện ở đây đấy, mình tưởng mình đã bị dính vào một vụ buôn người cơ đấy!”
Hong Yuri tiếp tục giải thích về tất cả những gì mà cô phải chịu đựng, cố gắng khơi gợi lòng trắc ẩn trong cậu, ví dụ như việc cô suýt bị hãm hiếp ngay trong đêm đầu tiên.
Woohyuk thở dài.
‘Phiền thật đấy.’
Rõ ràng là cô đang cố cám dỗ cậu, nhưng cậu cũng không phải là không hứng thú với cô.
Có lẽ nếu là vào 40 năm trước thì cậu đã phải lòng trước từng cử chỉ của cô rồi.
“Cậu thế nào rồi? Có vẻ như cậu đã thay đổi khá nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
“Tôi cũng đã phải trải qua một số thứ.”
Cậu kể lại những sự kiện gần đây của mình, đồng thời cũng chỉnh sửa đi những phần quá đặc biệt.
Tuy nhiên thì Hong Yuri vẫn rất ngạc nhiên.
“Wow, tuyệt thật, vậy điều gì xảy ra với cô ấy?”
“Cô ấy mất rồi.”
“Trời ạ…”
‘Thật là một phản ứng phiền phức.’
Woohyuk thở dài trong lòng.
‘Sẽ thật tuyệt nếu cô gái này biết nói thẳng vào vấn đề mà không vòng vo khi nói nhỉ.’
Tất cả mấy câu chuyện vặt của cô bắt đầu làm cậu cảm thấy khó chịu.
“Woohyuk, sao cậu không thử quay trở về trại của chúng mình nhỉ, bên mình còn khá nhiều không gian, vậy nên không việc gì phải lo lắng.”
Cuối cùng thì cậu cũng đã mong cô nàng đề xuất chủ đề này.
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Mình cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh cậu đấy, gần đây mình toàn bị bao vây bởi mấy tên thích tụt quần mình xuống thôi.”
Cô nàng thì thầm phần cuối để cho người khác không nghe thấy.
Mặc dù những thứ cô nói nãy giờ đều là để tán tỉnh cậu, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự thật đằng sau những lời nói đó.
Tất nhiên là Woohyuk không có ý định đi cùng cô.
‘Về mặt lâu dài thì thật sự quá khó để một mĩ nữ có thể tồn tại trong thế giới này.’
Cậu đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp những người phụ nữ đầy sức hút đóng vai trò như một nữ hoàng, để rồi sau này bị đối xử như một nô lệ tình dục không hơn không kém.
Trong một số trường hợp nghiêm trọng hơn, họ thậm chí còn bị bỏ rơi rồi bị hãm hiếp bởi những con quái vật mang hình dáng người, chỉ có sức mạnh cá nhân của chính mình thì họ mới có thể thoát ra khỏi số phận như vậy thôi.
“Thật xấu hổ khi phải nói điều này nhưng mình luôn luôn cảm thấy như bản thân có chút gì đó bị cuốn hút bởi cậu….”
“Hãy nói về điều đó sau nhé.”
Trong khi Yuri vẫn đang tiếp tục cố gắng chơi trò tán tỉnh nho nhỏ của mình, Woohyuk đã nhanh chóng chặn họng cô lại bằng cách ấn ngón tay mình lên môi cô.
Bỗng chốc có tiếng gà gáy kì quái vang lên.
“Kieeeek”
Nó là một con Cockatrice.
“Tới giờ combat rồi.”
“Khu vực hành động của những con gà đột biến này khá rộng đấy.”
Khi các thành viên trong nhóm của Hong Yuri đang chuẩn bị tinh thần cho trận chiến trước mắt, không tốn quá nhiều thời gian để để có một vài con Cockatrice bao vây xung quanh họ.
“Ăn nó ngay để có hiệu quả đi.”
Nghe theo lệnh của Woohyuk, nhóm mười người của cậu bao gồm cả Lee Jaesung bắt đầu nhai một ít Mê điệt hương.
Nó sẽ làm tăng khả năng miễn dịch của họ đối với độc tố.
‘Nước bọt của lũ Cockatrice rất độc.’
Nếu có ai vô tình ăn trúng nó, người đó chắc chắn sẽ chết. Chũng cũng có thể truyền độc cho đối thủ bằng cách truyền trực tiếp độc vào trong máu với cặp mỏ sắc nhọn của chúng. Ít ra thì bằng Mê điệt hương, họ có thể giảm một nửa khả năng tử vong.
‘Mình không chắc được rằng họ đã chuẩn bị kĩ càng như thế nào.’
Woohyuk đã đề cập tới đặc điểm của Cockatrice với nhóm của họ, đề phòng khi họ phải đối đầu với chúng, tuy nhiên họ ít nhất cũng phải có chút ít kỹ năng đấy, cho tới lúc này vẫn chưa có chút tổn thất nào.
“Tốt hơn hết mấy người nên cầu nguyện rằng nó không nằm trong thực đơn của bữa tối đi.”
Mặc dù chúng trông giống gà, nhưng hương vị của chúng không ngon lắm và quá trình chế biến thực sự hơi phức tạp.
“Cậu có thể ăn được cái đuôi kia không?”
Woohyuk lắc đầu đáp lại câu hỏi của Lee Jaesung.
“Chỗ đó là nơi sản sinh ra độc tố của nó, vậy nên lưỡi của anh sẽ bị tan chảy trước cả khi anh kịp cảm nhận được bất cứ thứ vị gì từ cái thứ đó.”
“….”
Trong tâm trí mọi người lúc này, hình ảnh của một chú gà bình thường đã hoàn toàn biến mất.
_________________________________________________
Cho ai thắc mắc con Cockatrice nó trông như thế nào: