Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 26: y là một lão sói xám ích kỷ như vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thật ra thì giọng của Nguyễn Thu Thu rất nhỏ, nàng lo lắng lão sói xám tiên sinh có thể còn đang nghỉ ngơi trong "phòng ngủ chính", nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

Nhưng âm thanh của nàng dù nhỏ, lại không ngăn được lão sói xám tiên sinh len lén dựng thẳng hai tai nhọn, cẩn thận lắng nghe.

Mấy từ "Nhà của ta và phu quân", "Đứa nhỏ", "Tránh tuyết",... đều bị y nghe thấy rõ ràng.

Giọng nói của tiểu phu nhân Nhân tộc đó của y ôn hòa dịu dàng, không có chút nào miễn cưỡng.

Giống như, nàng là thật sự cam tâm tình nguyện đối với người ngoài nói ----

"Đây là nhà của ta và phu quân."

Nhà.

Cái chữ này xa lạ lại quen thuộc, là vật trân quý mà y cho tới bây giờ chưa từng có được.

Lão sói xám tiên sinh không biết cảm giác bây giờ của mình là gì, nhưng những ủy khuất và thống khổ không giải thích được trong ngực, lại giống như khói mù dưới ánh mắt trời, từng chút từng chút bị xua tan.

Y bình tĩnh lại một chút, ngay cả đuôi to bởi vì ngửi thấy mùi vị nam nhân, mà có chút xù lông cũng đã khôi phục bình thường.

Lão sói xám tiên sinh lúc này mới có chút lúng túng phát hiện, da thú tiểu phu nhân vừa vá xong, lại bị móng vuốt của y làm cho rách ra.

Y lặng lẽ đem vuốt sói biến thành bàn tay nhân loại, sau đó dùng hai bàn tay to, đem mười cái lỗ che lại.

Chỉ là một đôi lỗ tai sói, vẫn chịu đựng đau đớn dựng thẳng, cẩn thận nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

—— Trên mặt tuyết ngoài sơn động.

Sau khi Nguyễn Thu Thu nói xong câu này với cậu nhóc gầy yếu, nhìn biểu tình khẩn trương rõ ràng của Mạc Ngư, cười nói câu, "Nhà chúng ta rất lớn, đệ chỉ là ở cửa sơn động tránh tuyết một lát, là không cần nhìn thấy phu quân ta."

Mạc Ngư nghe thấy không cần gặp lão sói xám tiên sinh, thở phào nhẹ nhõm rõ ràng.

Cậu đối mắt với Nguyễn Thu Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ già dặn ngược lại lộ ra vài phần trẻ con và lúng túng phù hợp với tuổi tác của cậu.

Mạc Ngư cầm trong tay gậy xương cắm vào trên nền tuyết, sau đó rất là "dũng cảm" run tay đi vào tới lối vào sơn động, "Ta, ta không có sợ tỷ, phu quân của tỷ, tiền nhiệm thủ lĩnh đại nhân cũng sẽ không đột nhiên ăn con nít."

Nghe thấy giọng nói thật sự là của một đứa trẻ, trái tim mơ hồ có chút buồn bực của lão sói xám tiên sinh cuối cùng cũng bình ổn lại.

Cái tai sói bị thương đó của y mềm oặt rũ xuống, chỉ dựng đứng một lỗ tai khác.

Nguyễn Thu Thu như cười như không nhìn Mạc Ngư một cái, trêu chọc cậu một chút, "Đệ thật sự không sợ?"

Mạc Ngư xấu hổ gãi đầu, vỗ bông tuyết trên người một cái nói, "Ta không sợ."

Mạc Ngư do dự một chút, xoay thân thể nhỏ bé liếc nhìn vào sơn động vì bị rèm da thú che lại mà có vẻ tối như mực, kiên định cắn răng nói, "Trước kia thì rất sợ..."

"Nhưng không phải tỷ nói, tỷ và phu quân của tỷ cũng ân ái bảy tám lần rồi sao." Mạc Ngư đứa nhỏ bại hoại này không biết vì sao chợt phun ra một câu như vậy, nghiêm mặt nhỏ hết sức nghiêm túc phân tích nói, "Các tỷ đã thân mật như thế cũng không sao, ta hẳn là không có chuyện gì."

Nguyễn Thu Thu "......"

Lão sói xám tiên sinh đang nghe lén: ".....?!?!"

Y quá khiếp sợ đến mức toàn thân đều ngây ngẩn, trên mặt chợt vọt lên một luồng nhiệt độ, nhanh chóng lan tràn đến bên tai, lại lan truyền đến cổ, cuối cùng đốt nóng mỗi một sợi lông tơ trên toàn thân.

Y, y có nghe lầm hay không?

Vì sao cậu nhóc loài người đó lại nói ra những lời này, chẳng lẽ là Nguyễn Thu Thu nói sao?

Nhưng y làm sao không nhớ rõ, y khi nào thì cùng tiểu phu nhân ân ái qua???

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ là lúc trước khi y hôn mê, làm ra chuyện không bằng cầm thú gì đó với nàng?

Lão sói xám tiên sinh hoàn toàn rơi vào trong hỗn loạn, bắt đầu liều mạng hồi tưởng mấy ngày nay y hôn mê, đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ... Y cắn nàng?

Y biết mùi hương trên người Nguyễn Thu Thu rất thơm, lại mềm mại, là loại thức ăn mà yêu mất trí và Ma vật thích nhất.

Thoạt nhìn nàng ăn rất ngon.

Nhưng nếu y cắn nàng, vì sao một chút ấn tượng y cũng không có?

Xem như y chỉ là nửa yêu hình, hàm răng cũng có chút nhọn, nếu như cắn nàng, y hẳn là có cảm giác....

Trừ phi, y khinh bạc nàng.

Nhưng y vẫn luôn khống chế tư thế ngủ của mình, ngoại trừ lần đầu tiên lúc gặp mặt, vô tình đụng phải tiểu phu nhân, sau đó cũng chưa từng vượt rào....

Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, y không cẩn thận đụng phải mềm mại, mặt của lão sói xám tiên sinh đỏ đến sắp rỉ máu.

Nếu như y thật sự khinh bạc nàng, còn là bảy tám lần, y không thể nào một chút ấn tượng cũng không có...

Nhưng Nguyễn Thu Thu vì sao muốn nói như vậy?

Đáy lòng Uyên Quyết đầy nghi hoặc, đầu choáng váng, suy nghĩ miên man.

Ngoài sơn động Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ tới Mạc Ngư lại đột nhiên nói ra câu như vậy, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua sơn động, có chút hoảng loạn giải thích, "Xuỵt... Loại chuyện này không thể tùy tiện nói ra."

Mạc Ngư gãi đầu, gật đầu một cái, "... À."

Mạc Ngư nhìn mặt đo đỏ của Nguyễn Thu Thu, nghi ngờ nói, "Thân mật hẳn là không có gì mà, ta cũng thường xuyên cùng Bạc Hà thân mật, con bé còn thích kéo tay ta."

Nguyễn Thu Thu "..." Kéo tay coi như thân mật sao?

Nàng nhìn ánh mắt trong sáng của Mạc Ngư, cảm giác lòng có chút sốt ruột.

"Cái này..." Nguyễn Thu Thu không biết phải giải thích thế nào, "Người lớn thân mật và con nít thân mật là không giống nhau."

Mạc Ngư "?"

Nguyễn Thu Thu "..."

Nàng thở dài, không thể làm gì khác hơn là lấy ra câu nói khi còn bé nghe nhiều nhất "Sau này đệ sẽ biết" này.

Mạc Ngư: "..."

Cậu bĩu môi, nhưng vẫn là hiểu chuyện không hỏi tiếp.

Nguyễn Thu Thu giơ tay vô lực đè lại nhiệt độ trên má, "Tiểu Ngư, đệ ở nơi này chờ ta, ta rất nhanh sẽ đi ra."

Mạc Ngư khôn khéo gật đầu một cái, Nguyễn Thu Thu không có trì hoãn thời gian nữa, xoay người vào sơn động.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mặt lão sói xám tiên sinh cũng càng ngày càng đỏ.

Y cố gắng khống chế hô hấp của mình, tận lực bình ổn lại, làm một chàng sói cao lãnh ngủ đẹp.

Nhưng mà ở một khắc Nguyễn Thu Thu vén rèm da thú lên, liền phát hiện dị thường của y.

Tiếng hít thở của Dự trữ lương tiên sinh rất nặng nề, gần như sắp đạt tới mức thở dốc.

Lông trên lỗ tai và đuôi có chút xù, mặt cũng rất đỏ, trên gương mặt tuần tú vốn tràn đầy vết sẹo đổ ra dầy đặc mồ hôi.

"Không hay." Nguyễn Thu Thu nói thầm trong lòng, nàng ba bước thành hai bước, đi tới bên giường đá, giống như mấy ngày qua làm rất nhiều lần, dùng tay đặt lên trên trán lão sói xám tiên sinh.

Tay nàng rất lạnh, dường như sẽ khiến cho nhiệt độ trên trán y hạ xuống, nhưng lại giống như từng chút khiến cho nhiệt độ trên người y cao lên.

Nguyễn Thu Thu cách rất gần, lão sói xám tiên sinh mới chợt ngửi được một tia mùi máu tươi nhàn nhạt đã khô cạn trên người nàng.

Vết thương của nàng không nặng, miệng vết thương ước chừng là dùng linh lực của chính mình khép lại, vết máu trên người cũng được nàng xử lý qua, thế cho nên mùi vị rất nhạt, gần như hoàn toàn bị cậu nhóc loài người "Tiểu Ngư" kia bao phủ.

Trước đó y lại không có phát hiện.

Bàn tay ở dưới lớp da thú của lão sói xám tiên sinh đột nhiên nắm chặt, áy náy và tự trách giống như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt nhiệt độ con tim y.

Chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến, nàng liền bị thương.

Vì sao sẽ bị thương?

Bị thương ở nơi nào?

Là ai làm nàng bị thương?

Là dã thú phụ cận rừng rậm sao?

Hay là những Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang đó?

Nghĩ đến loại khả năng này, Uyên Quyết chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ và căm ghét, biểu tình cũng dữ tợn hơn.

Nguyễn Thu Thu thấy sắc mặt y khó coi, còn tưởng rằng y bị đau, hết sức lo lắng.

Nàng kiểm tra ma hạch đã sắp trong suốt hoàn toàn và ba ly gỗ nhỏ ở mép giường, sau khi phát hiện giọt nước bên trong cũng đã khô cạn, trái tim càng thắt chặt.

Sau khi xác định lão sói xám tiên sinh mặc dù vẻ mặt rất vặn vẹo, nhưng những ma khí trên mặt y cũng không có nhúc nhích nữa, cũng không lần nữa phát sốt, mới thoáng thả lòng tâm tình một chút.

"Còn may không sốt nữa." Nàng cười khổ một tiếng, do dự một lát, vẫn quyết định trước khi ra cửa lại hao chút thời gian ngưng tụ một ít giọt nước chữa trị để dự phòng ở nhà.

Chỉ là như thế sẽ phải để cho Mạc Ngư chờ nàng.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút áy náy, nhưng vẫn đem một cái ghế đá trong phòng ngủ chính, lại cầm một tấm da thú dùng để đắp chân cho lão sói xám tiên sinh, vén rèm lên đi tới cửa sơn động, hết sức xin lỗi nhìn Mạc Ngư, "Tiểu Ngư, đệ có thể ngồi ở chỗ này, chờ ta một lát hay không?"

Mạc Ngư hơi sững sốt, sau đó gật đầu một cái, "Được."

Sau khi ca ca uống xong "bảo bối", cũng đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn thanh tỉnh hai giây ngắn ngủi, cho nên hiện giờ Mạc Ngư cũng không có gấp gáp như lúc trước.

"Tiểu Ngư, cảm ơn đệ." Nguyễn Thu Thu đem da thú đưa cho cậu, "Coi chừng cảm lạnh."

Mạc Ngư cười với nàng một cái, không có cự tuyệt ý tốt của nàng.

Nguyễn Thu Thu vẫn là có chút áy náy, nhìn thấy trong nồi vẫn còn một chút nước nóng, liền cầm một chén gỗ, rót một chén đưa cho Mạc Ngư.

Nhìn thấy cậu bé nghe lời ngồi chờ ở cửa, nàng vội vàng trở về "phòng ngủ chính", tận dụng thời gian ngưng tụ giọt nước.

Bước chân nàng lộn xộn, động tác rất gấp.

Lão sói xám tiên sinh ngửi được mùi vị linh khí trong không khí dần dần nồng nặc lên, y biết nàng lại đang giúp y.

Nàng lần này đi ra ngoài, cũng là vì y.

Thậm chí, nàng còn bị thương.

Mà y, lại chỉ có thể giống như một tên phế vật nằm ở trên giường đá, chỉ việc khắc chế ma khí và đau đớn trong cơ thể cũng đã hao hết toàn bộ sức lực của y.

Đối với khốn cảnh hiện giờ, y cũng không làm được cái gì.

Y là một lão sói xám ích kỷ như vậy.

Y biết rõ mình là một Lang Yêu tàn tật, ở trong mùa đông giá rét, đối với nàng mà nói, là một cái liên lụy, một cái gánh nặng.

Nhưng y vẫn là, giảo hoạt, âm u, đáng giận như thế, làm bộ như còn chưa tỉnh.

Uyên Quyết rất muốn biết, hôm nay nàng đi nơi nào, đã làm cái gì, mang về đứa trẻ đó là ai, có phải y dưới tình huống không có ý thức đã khinh bạc nàng.

Vì sao lại bị thương, là đám yêu đó khi dễ nàng, có phải đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang kia hay không.

Nghĩ đến đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang, lão sói xám tiên sinh chợt bất an.

Y phiền não run run lỗ tai, một cái ý niệm ngày càng rõ ràng hiện lên trong đầu làm đáy lòng y càng ngày càng không yên.

Đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang đó, hẳn là không có ở trước mặt tiểu phu nhân của y nói mấy chuyện nguyền rủa trên người y chứ?

Nghĩ đến khả năng này, lão sói xám tiên sinh càng ngày càng sợ hãi.

Kết hợp với chuyện Nguyễn Thu Thu mới vừa bị thương, mùi máu tươi đã khô, nghĩ đến nàng có thể bị những Lang Yêu đó khi dễ, lão sói xám tiên sinh cũng sắp không khống chế nỗi toàn thân sôi trào, đối với đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang gần như là sát ý điên cuồng.

Ngộ nhỡ...

Ngộ nhỡ những Lang Yêu đó thật sự đã nói.

Nếu như...

Nếu như Nguyễn Thu Thu đã biết việc trên người y có nguyền rủa...

Nghĩ đến loại khả năng này, bàn tay Uyên Quyết không biết tự lúc nào biến thành móng vuốt chợt dùng sức, hung hăng cắm vào trong giường đá.

Tiếng "cùm cụp" thanh thúy vang lên, kéo trở về lý trí của lão sói xám tiên sinh đang nồng đượm sát ý.

Âm thanh chói tai của ghế đá va chạm mặt đất, là tiếng do Nguyễn Thu Thu đột nhiên đứng lên.

Uyên Quyết có chút bối rối, y cho là Nguyễn Thu Thu nghe thấy tiếng y đâm thủng giường đá, phát hiện y tỉnh.

Y không biết phải giải thích với nàng như thế nào, có chút chột dạ đem vuốt sói từ trong giường đá rút ra.

Nhưng ngay sau đó, cửa sơn động liền truyền đến tiếng "rầm" của vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng đứa bé ho khan kịch liệt, rõ ràng truyền tới "phòng ngủ chính".

Nguyễn Thu Thu căn bản không chú ý tới lão sói xám tiên sinh đã "tỉnh", nàng luống cuống tay chân vén rèm da thú lên chạy ra bên ngoài, giọng nói nôn nóng, “Tiểu Ngư, đệ làm sao vậy? Té ngã sao?”

Nghe thấy lời của Nguyễn Thu Thu, lại nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt bên ngoài truyền đến, lão sói xám tiên sinh bỗng nhiên hồi thần lại, ý thức được một chuyện chết người, y vừa rồi đã quên mất ——

Tấm da thú Nguyễn Thu Thu vừa đưa cho cậu nhóc, là cái y đã từng dùng.

Tiếng ho khan ngoài "phòng ngủ chính" ngày càng suy yếu và thống khổ, Uyên Quyết gần như lập tức ý thức được một việc ____

Có lẽ, cậu bé tên "Tiểu Ngư" ấy bởi vì tiếp xúc với vật y từng sử dụng, bị "nguyền rủa" rồi?

Cái ý niệm này chỉ là vừa mới nhảy ra, lão sói xám tiên sinh giống như là bị sét đánh trúng, có chút không kiềm chế được mà phát run, máu toàn thân đều sắp chảy ngược.

—— Mấy ngày nay, y thỉnh thoảng tỉnh lại, cũng mơ hồ đoán được một ít chuyện có liên quan đến nguyền rủa trên người mình.

Trước kia y không biết "nguyền rủa" là có ý gì, nhưng từ sau khi y trọng thương, lần trước lại tiếp cận cái chết, y liền phát hiện một vài chuyện.

Những ma khí đó từ trong cơ thể tàn sát bừa bãi, nhưng dường như lại không muốn mạng y, có lẽ cũng không phải đến từ con Ma vật lần trước công kích y.

Mà nơi phát ra là từ trong cơ thể y.

Những ma khí này giống như tấm sa mỏng bằng máu tươi, che dấu chân tướng.

Chỉ cần nhẹ nhàng xé mở tấm màn ấy, là y có thể biết được chân tướng của "nguyền rủa" khiến y băn khoăn hai mươi năm qua là gì.

Những thứ ma khí gắn liền với huyết mạch của y, sẽ trong lúc y vô ý thức làm thương tổn và "nguyền rủa" tất cả sinh vật đến gần y.

Máu quái vật.

Y mơ hồ có thể đoán được "nguyền rủa" là cái gì, nhưng y lại không muốn nghĩ đến.

Y cảm thấy bản thân thật ghê tởm, càng sợ rằng Nguyễn Thu Thu sẽ biết.

Tiểu phu nhân Nhân tộc vì ngoài ý muốn mà đến bên y ấy, rất đặc biệt.

Linh lực của nàng có thể áp chế "nguyền rủa" của y, sẽ không bị y liên lụy, cũng sẽ không vì tới gần y liền bị thương.

Nàng không biết việc trên người y có nguyền rủa, sẽ không trốn đi thật xa, mà còn cùng y ngủ chung một tấm giường đá.

Nàng nhặt y về từ đêm tuyết.

Bởi vì thái độ của nàng đối với y quá bình thường, bình thường đến mức y cũng sắp quên mất, việc y là một Lang Yêu bị nguyền rủa.

Uyên Quyết cũng sắp cho rằng, y chỉ là một lão sói xám bình thường.

Không phải thủ lĩnh, cũng chẳng phải quái vật bị mọi người và yêu sợ hãi, mà chỉ là một lão sói xám tàn tật bình thường, vết thương sẽ dần dần bình phục, là thế thân của Ốc Đồng sói xám, là "phu quân" của nàng.

Nhưng hiện giờ, bởi vì y sơ sẩy, bởi vì y lơ là, bởi vì y không có tỉnh lại, y rất có thể sắp hại chết đứa nhỏ mà nàng mang về này.

Dù cho nàng có thể cứu được đứa nhỏ đó, nhưng nhất định cũng sẽ biết chuyện "nguyền rủa" trên người y.

Chuyện mấy ngày nay y cố tình xem nhẹ, rốt cuộc vẫn xảy ra.

Nếu biết được, y thiếu chút nữa hại chết cậu bé ở cửa đó, nàng thật sự sẽ không để ý sao?

Chịu đựng đau đớn như xé trong đầu, cổ họng Uyên Quyết cay đắng, rút ra một tia yêu thức, gần như không kiềm được toàn thân run rẩy, y mang theo một tia chờ mong rằng mọi chuyện không như y nghĩ, nhìn ra phía ngoài sơn động.

Y thấy Nguyễn Thu Thu mặt mũi hoảng hốt ôm lấy cậu nhóc Nhân tộc gầy yếu kia.

Mà cậu bé kia sắc mặt tái nhợt, bên môi không ngừng ọc ra máu tươi.

Trên mặt đất, rơi một tấm da thú nhuốm đẫm vết máu, chính là tấm da y vừa đắp trên người.

Rất rõ ràng, cậu bé đó là bị y "nguyền rủa".

Mà Nguyễn Thu Thu rất nhanh sẽ biết được.

Đáy mắt nổi lên tia máu đỏ tươi, lão sói xám tiên sinh lần đầu tiên mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Y vừa rồi còn thầm vui mừng, vì những lời "Đây là nhà của ta và phu quân" ấy của nàng.

Nhưng giờ đây, y đã sắp vuột mất cái "nhà" này.

Hai ngày tới có chút bận, thứ mới lên chương nhé. (˘・_・˘)

Hết chương .

Truyện Chữ Hay