Y rất nhanh, sẽ mất đi tiểu phu nhân của mình.
Mất đi.
Lão sói xám tiên sinh không biết vì sao mình lại dùng cái từ này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, cả người y liền lạnh băng, đè nén thống khổ đến không thở nổi.
Yêu thức đã hao hết, hình ảnh mơ hồ dừng lại ở vẻ mặt ngưng trọng như đang suy tư điều gì của Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết mím chặt đôi môi tái nhợt, thế giới lại lần nữa chìm vào một vùng tối đen.
Y không biết bây giờ đây mình nên làm cái gì, cũng không biết Nguyễn Thu Thu sau khi phát hiện chân tướng sẽ làm gì.
Dự trữ lương tiên sinh toàn thân đều chìm vào trong khủng hoảng rất lớn, cả người lạnh băng chờ đợi phán quyết của Nguyễn Thu Thu.
- ---Mà ở cửa sơn động Nguyễn Thu Thu hết sức nôn nóng, nhưng nàng cũng không có vội vã không ngừng lay Mạc Ngư hỏi có sao không.
Trong hai ba giây hoảng hốt ngắn ngủi, Nguyễn Thu Thu đem Mạc Ngư đặt ở trên đất bằng, sau đó cầm nửa ly đựng giọt nước chữa trị, mở miệng Mạc Ngư ra, đút đứa nhỏ uống nước.
Non nửa ly nước chữa trị đã được uống sạch, Mạc Ngư mới dần dần ngừng ho ra máu, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận lại, chỉ là vẫn hôn mê như cũ.
Tiểu Ngư vẫn nhắm chặt mắt, trong tay cầm cây gậy xương đã rất cũ không chịu buông tay.
Nguyễn Thu Thu dò xét hơi thở của cậu, phát hiện hô hấp của cậu đã dần dần ổn định lại, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng từ trong đan điền dẫn ra một ít linh khí hệ thủy biến dị, muốn tra xem Tiểu Ngư vừa rồi thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh vì sao đột nhiên té xỉu, rõ ràng trước đó cậu cũng uống một vài giọt nước chữa trị.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, rất cẩn thận khống chế lượng linh khí, chậm rãi vận chuyển đến trong cơ thể của Mạc Ngư.
Lần này vừa nhìn, Nguyễn Thu Thu liền nhíu chặt mày ----
Ở trong cơ thể Mạc Ngư, thế mà có một ít ma khí rất nhỏ, không dùng linh khí tra xét, căn bản không cách nào phát hiện ra.
Những giọt nước nàng đút Mạc Ngư uống, cũng hóa thành linh khí, đang chống cự và chậm rãi thanh trừ một ít ma khí đó.
Không chỉ như vậy, kỳ thật cơ thể Mạc Ngư rất yếu, hơn cả những gì cậu biểu hiện ra bên ngoài.
Trong cơ thể cậu có không ít nơi kinh mạch rất nhỏ yếu, cũng chính vì nguyên nhân này, những ma khí vốn rất rất nhỏ đó mới có thể khiến cậu thống khổ như vậy.
Đến nỗi vì sao Tiểu Ngư lại bị ma khí xâm nhập…
Ngoại trừ vì bản thân cậu quá yếu ớt, còn có một nguyên nhân hẳn là vì dùng da thú mà lão sói xám tiên sinh đã dùng qua.
Tầm nhìn của Nguyễn Thu Thu dừng trên da thú dính vết máu rớt trên mặt đất, trong mắt đong đầy áy náy và tự trách.
Là do nàng sơ sót.
Nàng biết rõ cơ thể sói nhà mình rất nồng đậm ma khí, đồ vật y đã dùng qua có khả năng hoặc nhiều hoặc ít sẽ dính phải ma khí, nhưng vẫn lấy ra cho Tiểu Ngư dùng.
Kỳ thật những ma khí trong cơ thể lão sói xám tiên sinh tản mát ra rất mỏng manh, hơn nữa nơi phát ra cũng không phải từ con Ma vật bị lão sói xám tiên sinh giết chết.
Loại ma khí này rất đặc thù, không dễ phát hiện, chỉ là nàng áp chế nó rất nhiều lần, cũng dần dần chú ý tới.
Nguyễn Thu Thu cắn môi, càng thêm tự trách.
Bởi vì những ma khí khá đặc thù ấy căn bản không có cách nào tổn thương nàng, cho dù lan tới trên người nàng, cũng rất nhanh bị linh khí của nàng tự động xua đi, cho nên tuy rằng nàng phát hiện, cũng không để ý.
Nguyễn Thu Thu nhìn một đống đồ đạc rơi trên mặt đất, thở dài.
Nàng cười khổ một tiếng, sờ sờ đầu Mạc Ngư, nói với bản thân ----
May mắn hiện giờ lão sói xám tiên sinh đang hôn mê, nếu không bị y phát hiện mình trong lúc vô ý thức làm bị thương người khác, e là còn tự trách hơn nàng nữa đi.
Cho dù tính tình Ốc Đồng sói xám biệt nữu, cậy mạnh, lại quật cường, nếu mà biết, không chừng sẽ rất khổ sở.
Đúng vậy.
Tuy rằng ngày tháng ở chung không lâu lắm, nhưng Nguyễn Thu Thu cũng sắp hiểu thấu tính cách của Ốc Đồng sói xám ấy rồi.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, thoạt nhìn ngoài mặt sói hung thần ác sát đấy, nhưng trên thức tế chỉ là một chú sói con cô đơn gặm tuyết.
Nàng đỡ y về trong sơn động, vào buổi tối ở lúc nàng cần nhất, y xuất hiện cứu nàng.
Tuy rằng câu đầu tiên y nói với nàng là ‘Cách xa ta một chút’.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, ngay sau câu nói đó của Dự trữ lương tiên sinh, chính là hai chữ ‘một mét’ này.
Trước kia, Nguyễn Thu Thu không biết ‘một mét’ này có ý gì, còn tưởng rằng y chán ghét nàng, hoặc là chán ghét tiếp xúc.
Giờ đây ngẫm lại, rất có khả năng là một vài nguyên nhân khác…
Nói không chừng, có liên quan đến ‘nguyền rủa’ mà đám yêu bạch nhãn lang của bộ lạc Viêm Lang đã nói.
Hơn nữa, Nguyễn Thu Thu phát hiện một chuyện kỳ quái, dị năng hệ thủy biến dị của nàng khá đặc biệt, có thể xua tan loại ma khí này.
Nhưng linh khí của nàng có thể thanh trừ và chữa khỏi ma khí trong cơ thể Tiểu Ngư, lại không thể thanh trừ trong cơ thể lão sói xám tiên sinh.
Là bởi vì ma khí trong cơ thể Ác Lang tiên sinh quá nhiều sao?
Nguyễn Thu Thu căn bản không nghĩ tới, Ốc Đồng sói xám mẫn cảm nọ không chỉ không có hôn mê, thậm chí còn bổ não ra một tiết mục bi tình ‘Sau khi biết bí mật của trượng phu, thê tử phẫn nộ thất vọng rời đi trượng phu tàn tật.’ →_→
Nguyễn Thu Thu sờ sờ đầu Tiểu Ngư đã hô hấp thông thuận trở lại, suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.
Tuy rằng hiện tại Tiểu Ngư đã bình ổn lại, nhưng không biết khi nào mới tỉnh, hôm nay chắc chắn không thể cùng nàng đi tìm dược thảo, cũng rất không thích hợp tiếp tục ở lại trong sơn động có một ít ma khí của bọn họ.
Nguyễn Thu Thu đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, do dự một chút, đem da thú trên mặt đất nhặt lên, chạy chậm trở về ‘phòng ngủ chính’.
Vén lên rèm da thú, Nguyễn Thu Thu đem da thú bẩn đặt ở bồn gỗ, đem một chậu nước tuyết tan đổ vào trong nồi nấu, lại đem đồ đạc trong ba lô lấy hết ra.
Bởi vì lo lắng Tiểu Ngư ở bên ngoài, Nguyễn Thu Thu chuyên chú làm việc, một câu cũng không nói.
Động tĩnh của nàng cũng lớn, lại vội vàng, nghe vào trong lỗ tai lão sói xám tiên sinh đang đau nhức toàn thân không thể nhúc nhích, không khác gì từng mũi dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm vào.
Viền mắt y cuối cùng rất mất mặt mà đỏ lên, gắt gao mím môi không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Muốn đi ư?
Chỉ vừa mới phát hiện, đã muốn đi rồi?
Tiểu phu nhân Nhân tộc của y, vốn cũng không nợ y cái gì.
Nàng đối với y đã đủ tốt, đã đủ tốt.
Cho dù là ánh sáng, gặp phải sinh vật quá mức hắc ám, cũng sẽ mệt mỏi.
Nguyễn Thu Thu không biết trái tim pha lê sâu trong lòng lão sói xám tiên sinh đã sắp tan nát, nàng đem đồ đạc thu xếp xong, đi đến bên giường đá, kiểm tra viên ma hạch trong suốt cạnh đầu chàng sói nào đó, nghĩ đi nghĩ lại, ngồi lên giường đá.
- --- Là muốn từ biệt sao?
Uyên Quyết tận tâm tận lực kiềm chế bản thân, không có bất chợt mở bừng mắt, dùng một gương mặt sói dữ tợn dọa nàng.
Nguyễn Thu Thu nhìn xem sắc mặt khó coi của y, cho rằng y lại không khỏe, muốn dùng dị năng còn dư lại không nhiều ngưng tụ ra một chút giọt nước chữa trị đút sói uống.
Nàng theo thói quen đem giọt nước nhỏ đến bên môi y.
Nhưng lần này, lão sói xám tiên sinh mím môi rất chặt, nàng không nhỏ vào được.
Thật ra Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ tới y đã tỉnh, dù sao kỹ thuật diễn của lão sói xám tiên sinh từ trước đến nay rất kém, nếu đã tỉnh nhất định sẽ có chút động tĩnh.
Nàng lại thử một lần, mới vừa bất đắc dĩ lại lo lắng nói, “Phu quân, rất đau sao?”
Giọng Nguyễn Thu Thu rất nhỏ, nhưng vang bên tai Uyên Quyết, tựa như một đốm lửa hừng hực, gần như trong nháy mắt liền đốt sạch bụi gai mọc đầy những gai ngược bất an.
Hừng hực đến nỗi, làm tim y đập cũng có chút lỡ nhịp.
Lão sói xám tiên sinh không có phản ứng gì, Nguyễn Thu Thu đã hết kiên nhẫn, dứt khoát thay đổi phương thức, trực tiếp xốc da thú trên người y lên.
Uyên Quyết: “…..?”
Nhìn thấy không chỉ có da thú nhiều thêm mười cái lỗ, ngay cả trên giường đá cũng nhiều hơn mấy cái lỗ thủng, Nguyễn Thu Thu: “….”
Chỉ là Nguyễn Thu Thu không nghĩ tới bây giờ lão sói xám tiên sinh đã tỉnh lại, chỉ là tự nhiên kéo tay y, vừa vận chuyển dị năng vừa lầm bầm lầu bầu nói, “Là trước đó tỉnh lại uống nước nắm rách sao?”
Nghĩ đến Tiểu Ngư còn nằm ở mặt đất lạnh băng bên ngoài, Nguyễn Thu Thu rất vội vã.
Nàng nôn nóng vận chuyển, đem ma hạch nhét vào tay to của y, sau đó đem bàn tay y làm thành trạng thái cầm chặt.
“Ta muốn đưa Tiểu Ngư về, chàng ngàn vạn lần không nên có chuyện gì đấy…”
Nguyễn Thu Thu nói xong, đắp da thú lên cho y, nghĩ đi nghĩ lại, lại sờ soạng đuôi to của Dự trữ lương tiên sinh một lát, mới vội vàng rời ‘phòng ngủ chính’.
Bây giờ đã là buổi chiều, tuy rằng sơn động của Mạc Ngư cách sơn động của lão sói xám tiên sinh không xa, nhưng nàng vừa đi vừa về, sẽ mất không ít thời gian.
Nàng phải nhanh lên.
Nguyễn Thu Thu cõng Mạc Ngư trên đất lên, rời sơn động.
Tiếng bước chân dần dần xa, xác nhận nàng đã đi xa, lão sói xám tiên sinh mới chậm rãi mở mắt.
Y cảm giác cái đuôi của mình cực kỳ không ổn.
Chưa từng có người hoặc yêu dám chạm vào đuôi y, lúc hóa thành yêu hình, cái đuôi chính là vũ khí cường đại nhất của y, dã thú đụng đến cái đuôi y đều đã chết hết.
Nhưng nàng…
Nàng thế nhưng sờ! Đuôi! Sói! Của! Y!
Nhiệt độ và màu đỏ nhanh chóng lan tràn trên gò má, y cảm thấy cái đuôi truyền đến cảm giác tê dại, nóng đến mức y sắp không biết phải đối mặt với đuôi của mình thế nào.
Y cảm thấy phản ứng của mình có chút quá mức, có lẽ là cái đuôi của y bị thương cho nên Nguyễn Thu Thu chỉ tùy tiện sờ soạng một chút, y liền cảm thấy rất kỳ quái.
Uyên Quyết có chút không chịu nổi cố ngồi dậy, ở trong bóng tối chậm rãi duỗi tay sờ đuôi mình.
Bàn tay to lớn thon dài, khớp xương rõ ràng của y trước tiên cẩn thận chạm chạm vào chỗ trước đó Nguyễn Thu Thu đã đụng vào, nhưng nơi đó ngoại trừ một đám lông cứng, miệng vết thương nào cũng không có.
Y ngoại trừ cảm nhận được mớ lông trên đuôi ra, cũng không có bất cứ cảm giác đặc biệt nào.
Uyên Quyết chưa từ bỏ ý định đem cái đuôi của mình sờ một lần lại một lần, thậm chí cả chóp đuôi cũng không tha, nhưng như cũ không hề có cảm giác, giống như trong chớp mắt vừa nãy, cảm giác như dòng điện giật bắn khi được Nguyễn Thu Thu chạm vào, chỉ là ảo giác của y.
Nhưng rõ ràng, khi Nguyễn Thu Thu chạm vào y, y cảm thấy rất kì quái.
Hết chương .