"Cô..." Tạ Vũ giận không thể nén được, giọng nói cũng có chút tức giận phát run.
Hắn nâng vuốt sói sắc bén lên, cách một khoảng chỉ vào Nguyễn Thu Thu, nét mặt vặn vẹo, "Nguyễn Thu Thu, cô tự tìm cái chết?"
Tạ Vũ hít sâu một hơi, tức giận đến cả người phát run, "Tiện nhân, ta cho cô thêm một lần cơ hội, bây giờ lập tức lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta, lão tử cân nhắc giữ cho cô toàn thây."
Nguyễn Thu Thu nhìn tên Lang Yêu trước mắt này mắt lộ hung quang, không phong độ chút nào, tùy thời định nhào lên bóp chết nàng, lui về phía sau một bước.
Đám Lang Yêu xung quanh sôi nổi ồn ào lên, đầy mặt không có ý tốt.
Dưới trời gió tuyết, những con người giống như nàng đều là Nhân tộc đó, cũng ôm thái độ ăn dưa xem trò vui, muốn nhìn nàng sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Lang Yêu trẻ tuổi Ninh Việt ở một bên cũng đầy mặt không thể tin, đầy mặt ngơ ngác, còn chưa có hồi thần từ trong khiếp sợ Nguyễn Thu Thu vừa nhìn như ôn hòa ấm áp vậy mà lại miệng phun lời thơm.
Nguyễn Thu Thu nhìn nhìn vuốt sói nhỏ hơn lão sói xám tiên sinh mấy lần của Tạ Vũ, nghe câu "tiện nhân" của hắn, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng cũng biết tên Lang Yêu hạ lưu trước mắt sẽ không bỏ qua cho nàng, coi như nàng không mắng hắn, hắn cũng có thể ở sau khi nàng kêu Vũ ca mà tìm ra trăm ngàn cái lý do tới dùng ngôn ngữ vũ nhục nàng, thậm chí vũ nhục cả lão sói xám tiên sinh.
Nàng xúc động, nàng không chỉ có xúc động, nàng còn thật ngây thơ.
Nhưng nàng xúc động và ngây thơ, cũng không phải là bởi vì nàng mắng Lang Yêu trước mặt, mà là bởi vì nàng lại ngu xuẩn như vậy, cảm thấy nàng có thể ở bộ lạc Viêm Lang tìm kiếm được trợ giúp.
Ở cái nơi này tất cả đều là lạnh nhạt, bộ lạc đã vứt bỏ lão sói xám tiên sinh.
Bầy sói bọn họ, cùng những Sư tử trong bộ lạc Phong Sư coi nàng thành công cụ đổi lấy muối thạch ấy có khác gì nhau đâu?
À, có khác nhau, đám bạch nhãn lang này còn mang theo vô số khinh miệt với nàng còn có sợ hãi và hận ý với lão sói xám tiên sinh.
Trên cái thế giới này, không phải tất cả sói đều tốt giống như lão sói xám tiên sinh.
Nàng thật là ngốc, mới có thể ở lúc sắp cùng đường, cảm thấy có thể ở trong bộ lạc Viêm Lang đổi được dược thảo.
Sớm biết đám yêu này sẽ cười nhạo lão sói xám tiên sinh như vậy, còn không bằng nàng mạo hiểm nguy trực tiếp ở trong rừng rậm tìm kiếm dược thảo.
Nguyễn Thu Thu khẽ lau lạnh lẽo bên khóe môi, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Lang Yêu trước mặt đã xé xuống mặt nạ ôn hòa nhẹ nhàng, nắm chặt tay.
"Con mẹ nó, nói chuyện đi, sợ choáng rồi hả?" Lang Yêu trẻ tuổi Ninh Việt bên kia cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ hồi thần lại, muốn đi đến gần Nguyễn Thu Thu chỉ vào mũi nàng mà mắng, nhưng dường như cố kỵ điều gì, không dám tiến lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn Tạ Vũ dù dưới cơn thịnh nộ vẫn như trước chỉ dùng ngôn ngữ uy hiếp, cũng không thật sự đem vuốt sói đánh tới trên người nàng, kết hợp với bộ dạng Ninh Việt bên đó tựa hồ cũng hết sức kiêng kỵ, đáy lòng phỏng đoán được chứng thực càng rõ ràng.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy càng thêm nực cười.
Dù là lão sói xám tiên sinh bây giờ đã bị thương thành như vậy, bọn họ cũng làm ra loại chuyện vứt bỏ bỉ ổi như vậy, nhưng vẫn là bởi vì "Tộc vu", bởi vì "nguyền rủa" mà sợ y.
Thậm chí giống như nàng đoán, không dám đến gần kẻ có khả năng bị lây bệnh nguyền rủa như nàng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy bọn họ quả thực buồn cười đến cực điểm.
Nhưng cũng chính bởi vì loại "sợ hãi" và "mù quáng" này của bọn họ, mới cho nàng cơ hội phản kích thoát thân.
Trực tiếp đánh, nàng nhất định là đánh không lại nhiều yêu như vậy, nhưng mà...
Trong đầu Nguyễn Thu Thu lướt qua một cái biện pháp thoát thân có khả năng nhất, cũng là an toàn nhất, nhưng mặt lại có chút đỏ lên.
- --- Nếu như những Lang Yêu này biết nàng và lão sói xám tiên sinh đã từng thân mật, chỉ sợ sẽ càng không dám động vào nàng.
Tuy rằng nàng nói như vậy, thật có lỗi với "danh dự" của lão sói xám tiên sinh, cũng có chút thẹn thùng.
Nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn là kéo kéo da thú trên người, thong thả ung dung nói, "Nếu như ngươi không sợ nguyền rủa trên người ta, vậy ra tay đi, có lẽ ngươi đi về trước nửa mét, sẽ bị nguyền rủa."
"Dẫu sao ta và phu quân, cũng chỉ ân ái bảy tám lần mà thôi."
Lời của Nguyễn Thu Thu nói năng mạnh mẽ có khí phách, quanh quẩn ở trên nền tuyết yên tĩnh, gần như là trong nháy mắt đã để cho tất cả người và yêu cũng biến sắc.
Thư yêu nọ vẫn luôn châm chọc mỉa mai cũng ngây ra, theo bản năng phản bác, "Không thể nào! Con sói phế vật đó bị thương nặng như vậy, làm sao còn có năng lực...."
Nàng ta nói xong liền lập tức xấu hổ ngậm miệng lại.
Nàng ta nhớ rõ Uyên Quyết là Lang Yêu lạnh lùng và không có tình cảm nhất, bất cứ sinh vật nào cũng không lọt được vào mắt y, cho dù trước kia y còn là thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang, sơn động cư ngụ cũng ở ngút phía trong, cách xa vách núi phụ cận bầy yêu.
Trước kia trong bộ lạc bọn họ cũng không phải không có thư yêu lớn gan, cảm thấy mình khác với người khác, định đến gần lấy lòng Uyên Quyết.
Thế nhưng thư yêu đó còn chưa đến gần Uyên Quyết, đã bị đánh bay, cũng bởi vì quá lỗ mãng, vọt tới trong phạm vi cách lão sói xám biến thái một mét, trở về liền miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa đi đời.
Đến bây giờ, thư yêu đó còn chưa có khỏe lại, nói chuyện cũng không lưu loát.
Lão sói xám như vậy, một lão sói xám tàn tật lại bị thương nặng như vậy, sẽ cùng một người như Nguyễn Thu Thu nhiều lần thân mật sao? Nàng ta quả thật không thể nào tin nổi, nhưng lại quỷ dị cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng càng bội phục Tộc vu.
Quả nhiên Tộc vu nói đúng, chỉ có nhân loại Nguyễn Thu Thu này, sẽ thay bộ lạc Viêm Lang bọn họ chịu đựng tất cả nguyền rủa.
Đám Lang yêu xung quanh phần lớn đều có cùng ý nghĩ với thư yêu này, tất cả đều sắc mặt quỷ dị, vừa giận lại cảm thấy Tộc vu đúng là lợi hại.
Mà Lang Yêu trẻ tuổi Ninh Việt đứng bên cạnh Tạ Vũ đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt lại càng si ngốc, trực tiếp bị lời của Nguyễn Thu Thu làm cho nghẹn họng tột cùng.
"Cô, cô... Không, không phải, đó, con sói đó..."
Hắn cũng sắp choáng váng, lắp ba lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Nguyễn Thu Thu có chút đồng tình nhìn tên nhóc xui xẻo này, nghĩ đến những lời thổi phồng mình mới nói ra, mặt cũng có chút đỏ ----
Thật ra thì nàng và lão sói xám tiên sinh cũng chưa làm cái gì, nàng ngay cả tên của y cũng còn chưa biết.
Nhưng nàng cũng không nói sai, nếu như ở phương diện nàng xoa lông đuôi sói được coi là thân mật mà nói, vậy quả thật cũng có bảy tám lần rồi.
Sau khi Tạ Vũ nghe được lời của nàng, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn rất muốn xông lên xé Nhân tộc này, nhưng lại xác xác thật thật bị nàng chọc trúng điểm yếu.
Hắn quả thật không dám tới quá gần nàng, bây giờ bọn họ cách khoảng hai ba mét hắn cũng có thể mơ hồ ngửi được mùi vị của tiền nhiệm thủ lĩnh từ trên người nàng truyền tới, có lẽ hiện giờ nàng đã lưng mang nguyền rủa giống như con sói kia.
Trừ cái này ra, trên người nàng còn mơ hồ có hơi thở Ma vật.
Nghĩ đến cảnh tượng phụ cận sơn động của Uyên Quyết từng ở trước kia, không có một ngọn cỏ, Tạ Vũ đúng là không dám đánh cược.
Hắn thật vất vả chờ đến lão sói xám nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi kia biến thành tàn phế, leo lên bảo tọa thanh niên đứng đầu đồng lứa trong bộ lạc, căn bản không cần vì một nữ nhân không biết nặng nhẹ mà mạo hiểm.
Nhưng hắn lại nuốt không trôi cục tức này.
"Ha ha." Tạ Vũ cười gượng hai tiếng, trên mặt và trên cánh tay nổi gân xanh, thâm độc nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, dư quang liếc thấy mâu đâm nàng để ở một bên ba lô.
Da thú phía trên nửa mở, lộ ra móng vuốt bén nhọn của Ma vật bên trong.
Vẻ mặt Tạ Vũ chợt thay đổi, trong lòng kinh hãi --
Túi da thú hình dạng kỳ quái mà Nguyễn Thu Thu đeo sau lưng, rõ ràng để một cái móng nhọn của Ma vật sắp đạt cấp ba.
Ma vật cấp ba, thực lực gần với hắn bây giờ, căn bản không phải một người bình thường như Nguyễn Thu Thu đánh thắng được.
- ----- Chẳng lẽ, là Uyên Quyết?
Thế nhưng con sói kia rõ ràng đã bị thương thành như vậy.
Y còn có sức chiến đầu cường đại như vậy sao?
Nếu là đúng như Nguyễn Thu Thu nói, vậy thì con sói kia rất thích nàng.
Nếu như hắn động vào Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết có thể mang lòng liều mạng lấy mạng đổi mạng, trả thù bọn họ?
Cảm xúc của Tạ Vũ phi thường phức tạp, hắn rất muốn thu tay lại, nhưng bị nhiều Lang Yêu nhìn như vậy, có chút không xuống đài được.
- - Nhịp tim Nguyễn Thu Thu rất nhanh, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Lang Yêu trước mắt, khi nhìn thấy dáng vẻ gã hết sức tức giận nhưng thật giống như có chút lùi bước, liền biết mình rất có thể thắng cuộc.
Có thể là mặt mày Tạ Vũ có chút thâm trầm, Nguyễn Thu Thu theo bản năng muốn từ trong túi ba lô lấy mâu đâm ra, làm xong dự tính xấu nhất, phải chiến đấu.
Nhưng trong tay nàng toàn mồ hôi, cầm không chắc, chỉ lấy được da thú.
Móng vuốt Ma vật bị làm thành mâu đâm rơi vào trên nền tuyết, phát ra một tiếng "phịch" nặng nề.
Nguyễn Thu Thu có chút khẩn trương, trên mặt nàng không lộ ra, nhìn về đám yêu, lại phát hiện bọn họ so với nành hình như càng... Căng thẳng?
Nguyễn Thu Thu cẩn thận xác nhận một chút, phát hiện nàng thật không nhìn lầm, trong nháy mắt ma trảo (móng vuốt Ma vật) rơi ra ngoài, không chỉ Tạ Vũ vẻ mặt trở nên càng khó coi, trong nháy mắt những Lang Yêu khác cũng vặn vẹo mặt mày.
Lang Yêu trẻ tuổi Ninh Việt đơn giản là một câu cũng không nói nên lời, hắn chỉ là nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, thật giống như nàng là hồng thủy và mãnh thú đáng sợ nào đó.
Ninh Việt không biết, vì sao chỉ là hơn một tuần ngắn ngủi, Nhân tộc trước đó dọc đường đi trầm mặc ít nói, thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu, sẽ biến thành như bây giờ.
Nguyễn Thu Thu loáng thoáng ý thức được một vài điều, nàng nắm chặt da thú trong tay, trong lòng khẽ động, thử dò xét đi về phía trước một bước.
"....." Tạ Vũ ngửi được mùi vị nồng đậm thuộc về Uyên Quyết trên người nàng, theo bản năng lui về sau một bước.
Không chỉ là Tạ Vũ, gần như tất cả Lang Yêu cách nàng không xa cũng lùi lại.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Hóa ra lão sói xám là đại biến thái (?) trong ấn tượng của bộ lạc Viêm Lang đã ăn sâu bén rễ như vậy sao?
Ý thức được một điểm này, Nguyễn Thu Thu chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại nơi cổ họng có chút cay đắng -----
Bị nhiều yêu sợ hãi như vậy, ở trước khi nàng gả đến, sợ rằng lão sói xám căn bản không có bạn bè gì.
"Hùng yêu chúng ta mới không cùng nữ nhân như cô so đo." Núp ở sau lưng Tạ Vũ, Ninh Việt nghiến răng, hâm dọa Nguyễn Thu Thu.
Lời của hắn cho Tạ Vũ một bậc thang.
Tạ Vũ lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thu Thu, trong đầu nghĩ nữ nhân này dính vào nguyền rủa nghiêm trọng như vậy, có lẽ không được bao lâu sẽ chết, hắn không cần vì lời của một người chết mà tức giận.
Trong đầu lướt qua những ý niệm này, trên mặt Tạ Vũ lại khôi phục nụ cười ôn hòa chảy nhớt, nhìn Nguyễn Thu Thu, "Hùng yêu chúng ta không so đo với nữ nhân."
Nói xong hắn liền xoay người, xách theo Ninh Việt trong miệng hùng hùng hổ hổ rời đi.
Ước chừng là cảm thấy không còn trò hay để nhìn, lại cảm thấy đến quá gần Nguyễn Thu Thu sẽ dính "nguyền rủa", đám yêu vốn đứng ở cửa sơn động cũng rối rít đi vào.
Trong lúc nhất thời, khắp trời tuyết, cũng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thu Thu.
Mặt nàng không cảm xúc cúi người xuống, nhặt mâu đâm từ dưới đất lên.
Gió lạnh lôi cuốn bông tuyết, theo tóc chui vào trên cổ nàng, mang theo một luồng hơi lạnh như băng.
Ở trong gió tuyết đi tới gần trưa, Nguyễn Thu Thu đói bụng rất lâu, tay cũng có chút run rẩy.
Nàng quay đầu lại, sâu sắc nhìn vào mấy cái mành da thú bên sơn động.
Theo gió lạnh, loáng thoáng truyền đến tiếng nhục mạ ----
"Phế vật xứng với kỹ nữ", "Chúc bọn họ sớm ngày chết bất đắc kỳ tử", "Sói ti tiện hại chết ca ta mau mau chết đi",....
Nguyễn Thu Thu dùng sức hít một hơi, gió rét lại quá lạnh lẽo, làm nàng ho khan.
Nàng xoay người, đạp lên mặt tuyết, bước cao bước thấp đi trở về.
Đem những lời công kích ngôn ngữ và ác ý gần như hóa thành thực chất đó ném lại sau lưng.
Bàn tay bị đông lạnh đỏ bừng nắm chặt mâu đâm, nhịp tim càng lúc càng nhanh, gò má cùng hốc mắt cũng càng ngày càng nóng, Nguyễn Thu Thu gắt gao cắn môi không để cho tiếng ho khan của mình quá to.
Lồng ngực nàng khó chịu, cắn răng thật chặt.
Trong ba lô đặc biệt chuẩn bị, là muối thạch, còn có một ly gỗ nhỏ chứa giọt nước chữa trị mà nàng cố ép đến mức đỏ cả mắt mới tích góp được định cùng bộ lạc Viêm Lang đổi dược thảo, đột nhiên trở nên rất nặng.
Rất nặng.
Nặng đến nỗi, mỗi một bước đi của nàng, cũng so với một bước trước đó càng thêm khó nhọc.
Cho đến khi những tiếng chửi rủa khó nghe đó biến mất, đi rất xa rất xa, xa đến bộ lạc Viêm Lang đã bị nàng quăng đến sau lưng, Nguyễn Thu Thu mới chú ý tới trên môi đau đớn không thôi.
Nàng đi đến dưới một cây khô, cảm giác có thứ gì ấm áp theo khóe miệng dần dần chảy xuống.
Nguyễn Thu Thu giơ tay lau đi, trên ngón tay sưng húp dính máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi vào trên mặt tuyết.
"Suýt..."
Nguyễn Thu Thu đau đến không ngừng hít khí, cảm giác lỗ mũi cũng nóng lên.
Nàng giơ tay lên lau, chảy máu mũi rồi.
Nguyễn Thu Thu "..."
Nàng hôm nay chọn tới bộ lạc Viêm Lang chính là một cái sai lầm
Đầu gối truyền tới cảm giác đau nhói âm ỷ, lúc này Nguyễn Thu Thu mới ý thức được trong giày nàng cũng đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nàng có chút mệt mỏi, đỡ thân cây, định nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục đi trở về.
Nguyễn Thu Thu mở ra ba lô da thú, cầm ra một cái khăn tay da thú hơi mềm, bắt đầu lau vết máu trên người.
Sắc trời có chút tối sầm, tuyết hình như cũng lớn hơn so với trước đó một ít, Nguyễn Thu Thu không biết là tức giận, hay là do thể lực sắp cạn, cả người đều đang phát run.
Nàng cảm thấy mình thật là mất mặt, đi ra hơn nửa ngày như vậy, cái gì cũng không đổi được không nói, còn đem mình chọc tức không nhẹ.
Không có dược thảo, ma hạch Ma vật cấp hai cũng chỉ có thể sử dụng một lần cuối cùng, Nguyễn Thu Thu thật sự không biết bây giờ mình nên làm gì.
Nàng có một loại cảm giác, không có cách nào về nhà đối mặt với lão sói xám tiên sinh.
Hoặc là nói, nàng rất lo lắng, nàng không lấy được cái gì về nhà, chờ lần tiếp theo y lại xuất hiện loại tình huống ma khí lan tràn trong cơ thể, nàng liền không có cách nào giúp y.
Vừa nghĩ đến khả năng đó, máu toàn thân Nguyễn Thu Thu cũng sắp nguội lạnh.
Nàng bắt đầu không ngăn chặn được suy nghĩ về kết quả cực đoan đó, cũng chẳng buồn lau máu, không rảnh lo tức giận, vội vàng muốn trở về thật nhanh.
"Chờ một chút."
Sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói non nớt, Nguyễn Thu Thu dừng lại bước chân, quay đầu lại, ở trước cự mộc cách đó không xa, nhìn thấy một bé trai vóc dáng nho nhỏ.
Cậu thở hồng hộc, thoạt nhìn là vội vàng chạy đến, trông chỉ có bảy tám tuổi, rất gầy yếu.
Cậu bé có một đầu tóc màu nâu nhạt, mặc một thân da thú rách nát không khác gì của nàng, cầm trong tay một cây gậy xương không được bền chắc cho lắm, ánh mắt đen nhánh đang cảnh giác đề phòng lại mang chờ mong nhìn chằm chằm nàng.
Nguyễn Thu Thu đang vội trở về nhìn xem lão sói xám tiên sinh, không có ý định bởi vì những người hoặc yêu khác mà dừng lại bước chân.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua cậu bé đó, liền tiếp tục đi về phía sơn động.
"Ấy, cô, chờ một chút." Mạc Ngư không nghĩ tới người này sẽ không quan tâm mình, liền có chút lo lắng gọi nàng lại, "Cô tên Nguyễn Thu Thu đúng không, không phải cô muốn dược thảo trị liệu cho Yêu tộc sao?"
Nghe thấy cậu nhóc nhắc đến dược thảo, còn gọi đúng tên mình, Nguyễn Thu Thu mới hoàn toàn dừng lại, có chút nghi ngờ nhìn về phía cậu bé trước mặt này.
Cậu bé ngó dáo dác xung quanh, thấy không có yêu theo kịp, mới tận lực hạ thấp giọng nói, "Ta biết nơi nào có dược thảo có thể trị liệu yêu."
Nguyễn Thu Thu có chút ngoài ý muốn, "Cậu có dược thảo?"
Mạc Ngư do dự một chút, gật đầu.
Nguyễn Thu Thu nhìn bé trai gầy yếu, "Cám ơn cậu, nếu như cậu có dược thảo, ta có thể dùng muối thạch đổi với cậu."
Nàng vừa nói liền muốn móc muối thạch từ trong ba lô ra.
Nhưng sau khi cậu nhóc đó nghe được lời của cô, mặt dần dần đỏ lên, có chút cà lăm, "Bây giờ, bây giờ còn chưa có."
Động tác lấy muối thạch của Nguyễn Thu Thu khựng lại, nàng nhìn về cậu nhóc đó, nhìn thấy cậu có chút bối rối giải thích, "Nhưng mà, ta biết chỗ nào có."
Đáy lòng nàng có chút hoài nghi, một tia linh khí dò xét ra ngoài, vòng quanh cậu nhóc một vòng, sau khi xác nhận cậu chỉ là một cậu bé nhân loại bình thường, giọng nói mới hòa hoãn hơn chút, thử thăm dò nói, "Cậu là muốn để ta cùng đi hái những dược thảo đó sao?"
Đôi mắt đen lúng liếng của Mạc Ngư sáng lên, còn dùng sức gật đầu một cái, "Cô một nửa, ta một nửa."
Nguyễn Thu Thu nhất thời cảm thấy càng kỳ quái, nàng nói, "Cậu có biết ta là phu nhân của lão sói xám... Tiền nhiệm thủ lĩnh của các cậu không? Trên người ta có thể sẽ có nguyền rủa."
Lời của nàng vừa ra, liền thấy cậu nhóc đó dùng sức nắm chặt quả đấm nhỏ, dùng sức gật đầu, "Ta biết."
"Ta biết."
Cậu nói liên tục hai ba lần, mới "thấy chết không sờn" nói, "Nhưng ta muốn đánh cược một lần."
Nguyễn Thu Thu hơi cau mày, nhìn sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại phi thường kiên định của cậu, nghiêm túc nói, "Cậu tên là gì?"
"Ta." Giọng cậu bé có chút khàn khàn, "Ta tên Mạc Ngư."
Nguyễn Thu Thu nói "... Bắt cá?"
Cậu nhóc cắn răng: "Mạc Ngư."
Đáy mắt Nguyễn Thu Thu mang theo ý cười, "Được rồi, Mạc Ngư."
Cậu nhóc tên Mạc Ngư có chút không kiên nhẫn hít hít cái mũi đo đỏ bị đông lạnh, giương mắt nhìn phía Nguyễn Thu Thu, "Cô có đồng ý hay không, nếu đồng ý, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
Nguyễn Thu Thu đem muối thạch đặt trong ba lô, mới vừa gặp qua đám Lang Yêu ác ý của bộ lạc Viêm Lang, nàng cũng không có lập tức gật đầu, chỉ nói là, "Vì sao ta phải tin tưởng cậu?"
Vóc dáng Mạc Ngư nho nhỏ, nhưng sau khi nghe được lời của Nguyễn Thu Thu lại thở dài cực kỳ già dặn, chỉ chỉ sườn núi nhỏ cách đó không xa, "Thấy cái sơn động đó không?"
Nguyễn Thu Thu theo hướng tay cậu chỉ mà nhìn qua, quả thật thấy được một cái sơn động nhỏ.
"Ca ca của ta... Bị thương, ta phải dùng dược thảo cứu mạng hắn." Mặc Ngư rất cố gắng kiềm chế giọng mình, nhưng cậu quá nhỏ, lời nói ra khỏi miệng, cũng đã nước mắt lưng tròng, có lẽ là cậu lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện này, giọng điệu có chút kích động, "Ngày thường vẫn luôn là ca ca săn sóc chúng ta, lần này ca đi săn bị thương, ta... Ta cũng muốn cứu ca ca."
"Ta tìm được dược thảo, nhưng là ta không lấy được, yêu khác, yêu khác không muốn giúp ta..."
Nguyễn Thu Thu nhìn vành mắt đỏ rực của cậu, nhớ đến lão sói xám tiên sinh trong nhà cũng trọng thương như vậy, do dự một chút rồi nói, "Cậu có thể mang ta đi tới sơn động của cậu nhìn một chút không?"
Mạc Ngư dùng sức gật đầu một cái, nhưng chân ngắn nhỏ vừa chạy về phía trước hai bước liền lập tức quay đầu lại, chần chờ nói, "Một lát nữa, cô có thể chỉ đứng ở cửa sơn động hay không?"
Cậu nói xong, liền cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi."
Nguyễn Thu Thu sửng sờ một giây, rất nhanh liền phản ứng kịp, đứa nhỏ này là lo lắng nàng bị nguyền rủa, lo lắng nàng sẽ ảnh hưởng đến người thân sinh bệnh trong nhà.
Nàng ngược lại không có để ý, chỉ là phất phất tay, "Đi nhanh thôi."
...
Sơn động Mạc Ngư cách nhà bọn họ rất gần, Nguyễn Thu Thu lại rất vội, xấp xỉ ba phút đã đến cửa sơn động.
Vừa tới gần cửa động nhỏ hẹp, cao chưa tới ngực nàng đó, Nguyễn Thu Thu liền cảm thấy mơ hồ truyền đến một mùi mốc.
Nàng hơi cau mày, nhìn Mạc Ngư kéo ra rèm da thú còn khá dày trên cửa, gọi với vào trong sơn động một tiếng, "Gia gia, ca, muội, ta đã trở về."
Trong sơn động xem như ấm áp, bên trong có chút ánh sáng, coi như sáng rõ, gần như lập tức Nguyễn Thu Thu liền thấy rõ ràng tình huống trong sơn động.
Ở trên một khung giường đá thấp bé, có một ông lão cao tuổi đang nằm, ông đã rất già rất già rồi, mặt đầy nếp nhăn, đại khái là lớn tuổi đầu óc không tốt, nhìn thấy Mạc Ngư trở lại, cũng chỉ là vui vẻ mà cà lăm nói từng chữ một, "Ngư Ngư... Ngư Ngư...."
Ở bên cạnh ông