Fushi no Kami: Henkyou kara Hajimeru Bunmei Saiseiki

trước giấy, ác thú trông cũng thật thấp hèn(4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Gold

Edit: JackJs

________________________

Sau một hồi ngồi tám nhảm với Maika, bản thân lên đường đi kiểm tra những người ốm khác xem liệu có ai đang trong cơn nguy kịch không. Tôi chỉ mong rằng tất cả mọi người có thể cùng đón xuân sang và có một năm mới thi đua tăng gia sản xuất.

Tôi quay trở lại mái nhà đơn sơ của mình với bao hoài bão về một tương lai tươi sáng ấy, để rồi phát hiện ra ông già nhà mình đang nhiễu sự trong cơn say cồn.

“Ajj!! Lọi ngòi đêy nèo!!”.[note53922]

Không chỉ là những lời lảm nhảm nữa, cứ như thể ông đang giao tiếp bằng ngôn ngữ khác vậy.

Dù đó là những ngôn từ bản thân không thể hiểu, việc phải đối phó với ông mỗi ngày đã giúp tôi lờ mờ nhận ra rằng ông đang muốn con mình ngồi xuống phía đối diện. Khi nhớ ra rằng bản thân còn có một người cha phế toàn tập như thế này, tôi không khỏi cảm thấy buồn bã.

“Cỏn lục nèo cũn đọt sác. Nhưng đèn oong đeéch thậc lờ phẩy lèm viẹc trên đoòng!!”[note53916]

“Rồi rồi, làm nông là việc của đàn ông. Nhưng chẳng phải chính chuyện đồng áng cũng đã dễ thở hơn chút nhờ tri thức trong cuốn sách của con sao?”

Tôi bỏ ngoài tai những lời dạy—hay đúng hơn là than phiền—mà bản thân đã nghe nhiều tới mức không đếm nổi.

Trong lúc thuốc trừ sâu vẫn chưa thể đưa vào thực nghiệm, tôi đã chia những cánh đồng ra thành nhiều mảnh ruộng và quản lý các công việc thủ công như cấy trồng và chăm sóc đất đai. Bản thân cũng theo dõi sự tăng trưởng và ghi chép lại sản lượng của từng vụ thu hoạch. Bởi vì trước đây không ai làm việc này nên chuyện so sánh trực tiếp là bất khả thi, nhưng tôi có cảm giác rằng năng suất thu hoạch thật sự đã tăng lên.

“Ví vỏn! Mài phỏi lèm vẹc tren đoòng… thé mói có ló…”[note53917]

“Rồi rồi, ta cần lao động hăng say và bỏ thời gian ra để có thành quả tốt đẹp, nhưng ai nói việc quản lý của con là nhẹ nhàng cơ chứ. Bằng cách nào mà con có thể ghi chép lại nếu không kiểm tra kỹ càng hết ruộng này tới ruộng khác, còn chưa kể đến bao nhiêu loại cây trồng nữa. Hơn nữa con không hề đi ngược lại với lời dạy của tổ tiên nhà mình.”

Tôi chỉ không đồng tình rằng việc lao đầu vào bán mặt cho đất bán lưng cho trời bất chấp mục tiêu lại được gọi là “lao động hăng say” và đáng giá thời gian bỏ ra.

Tôi rót nước giếng vào cốc và đưa nó cho cha mình. Ngoài ra, tôi cũng nhanh tay trộn vào đó chút thảo mộc phơi khô.

Theo những gì được viết trong cuốn hướng dẫn thì thứ này có tác dụng tương tự như thuốc gây mê, vậy nên tôi muốn tiến hành một thí nghiệm nho nhỏ. Dù vậy tôi lại chẳng rõ nếu pha nó cùng rượu thì có nguy hiểm gì không. Khoảnh khắc thấy ông già nhà mình nốc hết trong một hơi, tôi đã thấy phấn kích đôi chút.

“Tọi—Tạy seo mòi leị thung mênh xế nhủ?”[note53920]

“Tại sao con lại thông minh ư?”

Bởi thằng này có kí ức tiền kiếp đấy.

Nói ra sự thật thì chuyện đã đơn giản vô cùng, nhưng bản thân tôi không muốn lỡ mồm để rồi bị dính vào mấy thứ rắc rối có thể phát sinh.

“Mầy cóa thiệt là cuan teo khôn đêý?”[note53919]

Cha tôi nhìn con mình với cặp mắt cún con mà hỏi vậy.

Phải chăng ông già nhà tôi thuộc kiểu người sẽ nghi ngờ bản thân có thật là cha của con mình chỉ vì ông không biết rõ?

Đặc biệt là khi những người đó không được trải nghiệm việc mang thai và sinh con?

Có nói rằng tôi vẫn còn một cặp phụ huynh khác ở nơi nào đó nằm ngoài thế giới này cũng không hẳn là sai. Chưa kể bản thân cũng chẳng thể phủ nhận rằng đấng sinh thành ở thế giới mới này với tôi còn xa lạ hơn cha và mẹ mình ở tiền kiếp. Tuy vậy, việc bản thân sinh ra làm con của lão David là chuyện không thể bàn cãi.

Tôi chỉ biết thở dài.

“Cha đang xàm xí cái gì thế? có nhìn kiểu gì thì ta vẫn là hai cha con cơ mà.”

Tất nhiên đó chỉ là quan điểm của tôi thôi, nhưng đều từ bằng chứng mà ra cả đấy.

Thứ nhất, mẹ tôi là một người phụ nữ trong sạch và đức hạnh đi kèm với ý thức trách nhiệm cao cả, nói thẳng ra là người sẽ không bao giờ ngoại tình.

Thứ hai là bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể nói rằng hai cha con tôi sở hữu chung một đoạn gen. Bỏ qua phương thức phát âm và cách hành xử đi vì nó khác nhau rõ quá rồi, nhưng đôi mắt và hình dạng tai của chúng tôi giống như hai giọt nước.

Thứ ba, nói thật thì cái này không liên quan gì tới vụ huyết thống cho lắm…

“Cha thật sự nghĩ rằng một đứa không phải con mình mà lại có thể hiểu được thứ ngôn ngữ lảm nhảm trong cơn say đó ư?”

“Dậy hể?”[note53918]

“Còn phải hỏi? Con đã luôn trông theo bóng cha mà lớn lên đấy. Dù rằng những lúc cha say thì cái bóng đó trông chả lịch lãm chút nào.”

Nói đi cũng phải nói lại, cái tính bợm nhậu của ông già đã dạy tôi những bài học vô giá về định hướng tương lai của bản thân, rằng cái gì nên theo và nên tránh.

“Ro vạy… Ta hiểu mà…”

Cha tôi gục đầu xuống bàn và bắt đầu khóc.

Hẳn là có thằng bạn nhậu nào vừa hỏi ông mấy câu như “Nó có phải con mày thật không đấy?” rồi.

Cứ lo lắng chuyện gì không đâu, chỉ là con hơi khác thường thôi mà.

Giờ thì tôi bắt đầu lo ngại về hiệu ứng của thứ thuốc mê ấy rồi; đáng ra cha tôi không thể thừa năng lượng tới mức này được. Nhưng giữa lúc đang phân vân suy nghĩ xem liệu liều lượng có ít quá hay gì không thì ông già nhà tôi đã bắt đầu ngáy ầm lên.

“Hửm…chẳng biết là do say quá nên ngủ quên hay do thuốc mê phát tác nữa.”

Thí nghiệm thất bại; và tôi đã học được thêm một điều mới. Tốt nhất là không nên trộn nó cùng thức uống có cồn. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ngừng làm thế. Bản thân thuộc kiểu người ghét cay ghét đắng lũ sâu rượu, vậy nên tiến hành những thí nghiệm nguy hiểm lên bè lũ bọn họ là điều tôi không thể dừng lại được.

Dường như cơ thể săn chắc của tôi cũng là thứ được di truyền từ ông già, vậy nên tôi có thể chắc chắn rằng cha mình sẽ không hy sinh chỉ từ chút đùa bỡn ấy đâu.

***

Thời gian cứ thế trôi qua và rồi xuân cũng đã tới. Long mạch cả vùng đất được phục hồi như thể huyết quản của mẹ thiên nhiên đã lưu thông trở lại. Những hạt lúa sống sót qua mùa đông giờ đây đang vươn mình chào đón mặt trời và người nông dân quay trở lại làm việc. Tuy nhiên trước khi mùa vụ thu hoạch diễn ra, ta vẫn còn lễ hội xuân đang chờ được tổ chức.

Tôi nghĩ mục đích chính của lễ hội xuân chính là để phục hồi tinh thần toàn dân bằng cách sử dụng mớ thực phẩm dự trữ sắp hết hạn. Dường như lễ hội xuân năm nay sẽ xa hoa hơn hẳn năm ngoái, bởi trong kho vẫn còn rất nhiều đồ ăn bất chấp việc thực phẩm đã được phân phối cho người bệnh trong suốt cả mùa đông.

Sự thật rằng mùa đông vừa qua chưa từng có một lễ tang nào diễn ra cũng có thể dùng để lý giải cho việc này. Truyền thống hàng năm là tổ chức một bữa tiệc để tưởng nhớ người đã mất và an ủi gia đình họ. May mắn thay, năm nay mọi người đều sống sót. Tôi có thể hiểu được tại sao toàn bộ dân làng đều khí thế như vậy; ngay cả những con người nghiêm túc nhất cũng đã thả lỏng trong suốt lễ hội.

Dân làng nơi đây thường mua rượu bằng tiền tiết kiệm từ việc làm thêm của mình. Vậy nên hiển nhiên ông già nhà tôi, người đã bê tha suốt một mùa đông liền phóng ngay về phía bình rượu như thể đã chực chờ nó cả ngàn năm. Nhưng lúc này gì đó hơi sai sai. Đó là điều tôi sẽ nói vào những năm trước, tuy vậy đợt này thì khác.

“Sao cha lại uống ít tới mức này được?”

“Hửm… Ta già cả rồi. Dù gì cũng là một người cha, ta phải tỏ ra đứng đắn hơn.”

“Cha vĩ đại quá. Phận làm con cảm thấy thật tự hào.”

Ông già liền khịt mũi và quay mặt đi, nhưng lại để lộ ra cái tai đỏ ửng của mình.

“Con ủng hộ việc cha tự cắt giảm lượng bia rượu của mình. Làm thế cha sẽ khỏe mạnh hơn, cũng có nghĩa là bổn phận làm nông sẽ được đảm bảo và sau cùng cha sẽ trở thành một người đàn ông tốt hơn.”

“Mày nghĩ vậy sao? Mà cũng đúng, dạo này ta khỏe hẳn ra mà”

Việc giảm bớt áp lực lên gan hẳn cũng đã cải thiện cơ thể mệt mỏi của ông, dẫn đến việc cha tôi có thêm sức để làm việc.

“Con vẫn còn non kém, vậy nên việc có một người cha đáng tin cậy thế này làm con hạnh phúc quá.”

“Cứ để ta lo hết! Ta mà lại để thua thằng nhóc như mày à!”

Ông cười như điên vậy. Cha tôi thật sự dễ bị dụ vào mấy trò tâng bốc mà.

Tôi chỉ hy vọng rằng việc này sẽ thúc đẩy ông ấy làm việc hăng say hơn nữa. Bản thân cũng mường tượng được lý do mẹ tôi vẫn luôn đối tốt với ông là vì bà yêu cái tính cách ngây thơ và hồn nhiên ấy. À không, tôi gần như chắc chắn về việc đó, bởi vì mẹ tôi đã từng cho con mình lời khuyên rằng “cố đưa bố con về chính đạo nhé.”

Ông già nhà tôi đã quyết định sẽ cùng vợ về nhà sau khi nhâm nhi chỉ một chút rượu. Hai người họ đẹp đôi thật đấy. Nhưng đồng thời điều đó cũng có nghĩa tôi nên tránh về nhà một thời gian.

Truyện Chữ Hay