Trans: Gold
Edit: JackJS
________________________
Thu cứ thế trôi qua và rồi mùa khắc nghiệt nhất trong năm cũng dần thế chỗ. Trong khi tuyết vẫn chưa rơi nhiều tới mức nhuốm khung cảnh bằng một màu trắng xóa thì cả rừng hoang, thảm cỏ và ruộng đồng đều đã chia sẻ chung cái nâu thẫm của đất như thể sắc xanh tự nhiên đã biến mất. Cả vùng đất giờ không khác gì một cái xác khô héo mà máu đã ngừng tuôn chảy tự bao giờ. Có nói đông là mùa của suy vong đi nữa thật sự cũng không phải phóng đại.
Người nông dân cũng vậy, hoàn toàn bất lực như đất mẹ của mình, chỉ biết lẳng lặng chờ tới ngày bà lấy lại sức sống vốn có. Với việc hoa màu không thể sinh trưởng trong thời kỳ này, họ buộc phải chuyển sang việc khác để làm. Vài người chọn làm thợ thủ công, số khác bỏ đi dệt vải. Cũng có những cá nhân chọn làm thợ mộc sửa chữa lặt vặt quanh làng.
Về phần mình, tôi đang dành hết toàn bộ thời gian để nghiên cứu. Bằng thành quả nỗ lực của cả một năm trời, tôi đã có thể tự chi trả cho những thí nghiệm của mình. Nhờ vậy mà tiến độ của tôi đã tăng nhanh hơn hẳn thời điểm điều chế kem nha đam vào đầu xuân. Còn vui hơn nữa khi biết rằng mình được phép sử dụng tất cả số củi tồn kho.
Dạo gần đây, tôi cũng được học thêm về những phương pháp gia công vật liệu lấy từ tổ ong. Trong suốt mùa thu, bản thân đã theo chân chị Tanya vào rừng để mang về dăm mẩu sáp ong. Việc kem bôi thật sự có thể tạo ra từ nó khiến tôi rất ngạc nhiên. Theo những gì được ghi trong cuốn sách, thành phần sáp ong vốn đã mang tính khử khuẩn, ngoài ra ta cũng có thể dùng nó như thuốc bôi chữa thương và mỹ phẩm cho da tương tự với nha đam.
Ngay lúc này đây, tôi đang thử nâng cao hiệu năng của cả hai loại bằng cách trộn chúng với nhau.
Ngoài ra thì bản thân cũng đã thành công chế được nến từ sáp ong, nhờ vậy mà tôi đã có thể làm việc lâu hơn vào ban đêm. Dường như chính tổ ong cũng được cấu thành từ sáp ong—một nguyên vật liệu khá đa dụng. Nhưng tại sao những chú ong lại đem mật đi kết sáp? Và bằng cách nào nó lại có tính kháng khuẩn? Về khoản này thì tôi chịu. Bất cứ khi nào bản thân được học về một chủ đề mới, tôi thường tự đặt cho mình những câu hỏi thú vị. Nhưng khổ nỗi, kiến thức của tôi vẫn còn hạn hẹp nên chẳng bao giờ tìm được ra câu trả lời.
Sao ở tiền kiếp mình lại bỏ bê môn sinh được nhỉ?
“Ash ơi, cái nồi phải sôi tới mức nào nữa?”
Nghe được lời nhắc nhở của mẹ mình, tôi liền ngẩng đầu rời mắt khỏi cuốn sách.
“Vâng ạ, đến đây là vừa đẹp luôn. Cám ơn mẹ đã nhắc.”
Sau khi kiểm tra phần vỏ cây trong nồi, tôi bắt đầu trút nước ra. Mẹ tôi cũng dừng may vá và nhìn con mình làm việc với vẻ hứng thú.
“Cái này cũng có thể dùng làm thuốc à, mới lạ nhỉ.”
“Đúng là mới lạ thật.”
Phần nước tôi vừa trút ra sẽ trở thành thuốc. Dù rằng bản thân cũng chẳng thể giải thích được tại sao, bất chấp vô số thí nghiệm tôi đã thử để xem hiệu ứng của nó.
Theo lời của ‘người cộng sự’ mang tên cuốn hướng dẫn thực vật học, phần bã cây tôi vừa nấu có tính kháng viêm, ngoài ra còn có thể được dùng làm thuốc giảm sốt cũng như giảm đau. Đánh giá qua hình dạng và hiệu quả của nó, thứ này khá trùng khớp với cây liễu ở tiền kiếp của tôi.
Qua những kiến thức lặt vặt của bản thân, tôi được biết từ thời cổ đại người ta đã sử dụng cây liễu, ngoài ra nó cũng chính là thứ dùng để điều chế loại thuốc giảm đau nổi tiếng có tên Aspirin.[note53759]
Tuy nhiên, tôi không biết thành phần cấu tạo của vỏ liễu và aspirin có gì mà có thể khiến chúng làm dịu cơn đau.
Đến cả môn hóa của tiền kiếp mình cũng lười học là sao vậy trời?
Tôi thở dài trong lúc đổ dung dịch liễu luộc vào bình sứ đã được tiệt trùng sẵn bằng nước sôi.
“Con đang lo lắng cho Maika à?”
“Nó hiện rõ vậy sao? À thì con nghĩ mình có hơi lo thật.”
“Con quan tâm đến bạn ấy quá nhỉ.”
Tôi không dám đáp lại người mẹ đang mỉm cười hạnh phúc của mình rằng đó đơn thuần chỉ là tinh thần nghiên cứu trong tôi đang sục sôi. Nhưng việc bản thân lo lắng cho Maika—người vừa mới lên cơn cảm lạnh là sự thật.
Ở thế giới này, nhân loại vẫn đang phải từ biệt vô số sinh mạng trước bệnh cảm cúm thông thường. Đến mức làm tôi phải tự nguyền rủa những kí ức về một tiền kiếp nơi nhiều người đã được cứu sống nhờ vào thuốc áp dụng công nghệ nano.
Tuy nhiên, năm nay sẽ là khởi đầu của sự khác biệt. Vì mục tiêu phát triển ngôi làng, việc duy trì và gia tăng dân số là điều cấp thiết; tôi cũng cần phải bảo vệ họ khỏi bệnh tật vì ước mơ của mình nữa. Nhưng hơn hết, Maika không chỉ là một cô tiểu thư lịch thiệp mà còn là một người bạn thân thiết với tôi. Vậy nên việc tôi cố gắng hết mình vì sức khỏe của cô ấy là điều hiển nhiên kể cả về mặt chủ quan lẫn khách quan.
Tôi mang theo thuốc cảm và chuẩn bị để ra ngoài.
“Con qua nhà trưởng làng nhé. Tý nữa con về, chào mẹ!”
“Đi cẩn thận, à mà nhớ chào trưởng làng hộ mẹ luôn nhé!”
Sau khi được mẹ mình tiễn, tôi rời khỏi nhà. Ông già của tôi không có mặt ở đây. Hiện ông ấy đang sum họp với những người ‘anh em’ ăn hại của ngôi làng để chung vui trong ngày lễ. Bằng cách hóa thân thành những con sâu rượu.
Khi tôi đặt chân tới nhà trưởng làng, dì Yuika là người đã bước ra đón tôi. Trông dì có chút mệt mỏi, hẳn là do phải chăm sóc cho con mình suốt. Chồng dì hiện đang thay thế vợ mình lo việc của trưởng làng[note53767]—hoàn toàn khác với ông già nhà tôi.
“Cháu có mang thêm thuốc đây. Nhắc lại cho chắc thôi, nhưng đừng cho cậu ấy uống quá nhiều một lúc nhé.”
“Thuốc của cháu công hiệu thật đấy. Sau khi uống nó, con gái dì luôn cảm thấy tốt hơn và ăn nhiều thêm một chút.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Thật tiếc là cháu không thể chữa hẳn cho cậu ấy, chỉ biết nhờ vào dinh dưỡng để cậu ấy từ từ đối phó với căn bệnh thôi.”
Dì Yuika gật đầu.
Ở thế giới này, không ai tin rằng ốm đau là sự trừng phạt của thánh thần hay lời nguyền của những linh hồn tà ác và ma quỷ cả. Ít nhất thì chẳng còn người nào hoang tưởng rằng họ có thể khỏi bệnh chỉ bằng cách cúng bái nữa. Cũng không ai làm mấy trò nguy hiểm như mở tĩnh mạch luôn[note53764]. Phương pháp thường được khuyến cáo là bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng, bảo đảm vệ sinh và nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
Khả năng cao thứ thường thức tương tự với kiếp trước của tôi này cũng là một tàn dư của nền văn minh cổ đại. Giá như ngày nay vẫn còn sót lại các cơ sở vật chất và công cụ tân tiến thì biết đâu nền y dược đã được phát triển hơn, như việc có thuốc kháng sinh, vắc xin hay cả chất gây tê nữa. Nhưng cay đắng thay, chúng không còn tồn tại, và nhân loại thì vẫn có nguy cơ tử vong chỉ từ căn bệnh cảm cúm thông thường.
Tuy nhiên dì Yuika vẫn duy trì một thái độ tích cực.
“Thường thì đông năm nào cũng sẽ có vài người không qua khỏi, nhưng đây có thể sẽ là năm đầu tiên cả làng mình cùng sống sót.”
“Cháu sẽ cố gắng hết sức. Cả Ban và Jigil cũng đang làm việc cật lực mà.”
Mùa đông này chúng tôi đã tích trữ đủ đồ ăn và thuốc men. Cũng nhờ ơn Mèo Hoàng Thượng, toàn bộ chuột trong nhà kho đã bị quét sạch. Ngoài ra, lượng dự trữ thịt thú và rau củ từ trong rừng đã tăng lên vì giờ đây Ban không còn phải tự lực nữa. Cuối cùng là lợi nhuận từ việc bán kem bôi nha đam đã giúp chuyện tài chính ổn định trở lại.
Dì Yuika đã lấy về tất cả hàng tồn kho tại nhà mình và phân phối chúng cho người bệnh nếu cần thiết. Lấy ví dụ, dì ấy sẽ cho đi nước muối trộn mật ong, súp gà, nước dùng thịt viên và cả thứ hồng chín sấy khô hơi đắng nữa. Thật may là thuốc của tôi sẽ giúp họ có lại cảm giác thèm ăn và có thể tự bổ sung dinh dưỡng từ những yếu phẩm đó.
Dù nghe thì không nhiều nhặn gì, nhưng những việc đó thật sự có hiệu quả. Cho tới giờ, vẫn chưa có một dân làng nào phải nhịn đói trong cơn buốt giá vì không thể tìm thấy miếng ăn. Tôi chỉ mong rằng mọi việc bằng mọi giá sẽ duy trì được như thế này cho tới khi xuân về.
“Cháu muốn vào thăm Maika không?”
“Có ạ, đó là nếu cậu ấy không phiền. Hẳn cậu ấy cũng chán lắm khi cứ phải nằm mãi trên giường cả ngày.”
“Cứ vào đi, con bé cũng muốn gặp cháu lắm. Cầm chỗ nước này vào hộ dì luôn.”
Cầm trên tay một chiếc cốc đầy nước, tôi tiến vào căn phòng mà Maika đang nằm.
“Mình vào được không?”
“Ờm, Ash đấy à. Vào đi.”
Cô ấy ngồi dậy và cố sửa mớ tóc rối tung của mình trong tuyệt vọng.
“Cậu ngồi dậy thế có ổn không đấy?”
“Ừm, không sao đâu. Mình sốt hơi cao thật, nhưng nhờ thuốc của cậu mà mình đã đỡ rồi.”
“Cậu thấy khỏe hơn là mình vui rồi. Mẹ cậu có nhờ mình mang vào này.”
“Cám ơn nhiều nhé, Ash.”
Tôi đưa cho cô ấy ly nước muối trộn mật ong. Đây là dung dịch bù khoáng được điều chế theo công thức mà dì Yuika nhận được từ tôi.
Khi bạn bị cảm lạnh, sẽ xuất hiện nguy cơ hệ miễn dịch hoạt động mạnh làm cơ thể mất nước để rồi dẫn tới sốt, qua đó ép cơ thể tiết nhiều mồ hôi để làm mát. Tôi đang cố để can thiệp vào cái vòng luẩn quẩn đó bằng thức uống này.
Không phải là nước giếng trong làng bẩn hay gì cả, nhưng uống nó vẫn đi kèm rủi ro. Nhất là với những cá nhân vốn yếu như người bệnh, việc này khả năng cao có thể dẫn đến tháo dạ[note53763], thứ sẽ khiến tình trạng mất nước còn trầm trọng hơn.
Chúng tôi đã lên kế hoạch rằng sẽ pha chế một lượng lớn số dung dịch đó ngay tại nhà trưởng làng. Việc này yêu cầu lượng củi lớn không kém để nấu và khử trùng nước dùng đúng cách[note53760], nhưng bọn tôi không muốn phải gây thêm áp lực cho mỗi hộ gia đình. Tôi cũng đã thử trộn thêm mật ong và muối vào đó.
“Mình thích thứ nước này lắm; nó ngon thật sự ấy.”
“Cậu thấy vậy là mình vui rồi.”
Trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Maika xuất hiện một nụ cười ấm áp — nhìn như thể vừa bước ra từ phim ảnh vậy.
Nước muối mật ong là thức uống bổ dưỡng cho bệnh nhân, nhưng vị của nó cũng khá ngon. Nhìn thấy tâm trạng của những người đang phải đương đầu với bệnh tật có thể dịu đi phần nào khiến lòng tôi vui lây. Dù gì mọi sự ốm yếu cũng đều bắt đầu từ tâm lý mệt mỏi mà.
Maika hạnh phúc nhấp môi lên thành cốc và uống cạn nó trong một hơi.
“Cám ơn cậu nhé, sảng khoái thật đấy!’“Có sao đâu. Cậu có muốn nằm xuống nghỉ tiếp không?”
Tôi nói với cô ấy trong lúc nhận lại chiếc cốc.
“Ổn mà! Nhờ thuốc của cậu mà mình khỏe hơn rồi!”
Maika mỉm cười đáp lại.
“Cậu chắc chứ? Mặt cậu còn hơi đỏ đấy; hẳn là cơn ốm vẫn chưa dứt rồi.”
“Hể, mình đâu thấy bức tới vậy đâu. Mình khỏe rồi, thật đấy. Chỉ là, cậu ở đây thêm chút nữa được không?”
Dường như Maika đang vô cùng chán nản. Cũng khó mà trách được, cô ấy đã nằm giường suốt sáu ngày qua mà, nhưng bản thân tôi cũng cần hoàn thành trách nhiệm y tá của mình.
“Mình không thể cứ thuận theo lời cậu được. Để mình kiểm tra xem nào.”
“...Cậu định làm gì cơ?!”
Tôi liền đặt tay lên phần trán đang ửng đỏ của cô ấy. Có thể việc tự tiện kiểm tra thân nhiệt của một cô gái là hành động thiếu tế nhị, nhưng với tôi đó chỉ là một quy trình y tế tiêu chuẩn. Đúng như dự đoán, nó vẫn còn nóng.
“Đấy thấy chưa? Vẫn còn hơi nóng mà. Cậu chỉ việc nằm xuống và nghỉ ngơi thêm chút thôi.”
Tôi túm lấy hai bên vai và vùi cô ấy vào lại trong chăn.
“Ơ kìa A-Ash… chờ chút nào…”
“Mặt cậu vẫn còn đỏ lắm; không có vẻ gì là ổn cả. Giờ cậu nên ngủ đi.”
“V-vâng.”
Khi tôi bắt đầu sửa lại ga giường, Maika cuối cùng cũng dừng phản kháng và nghe lời tôi. Cô ấy thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện hơn hẳn tôi của tiền kiếp. Bản thân cũng tự nhận thức được sự khác biệt trong giáo dục của hai đứa.
“Cậu định về luôn à?”
“Ờm thì…”
Vùi nửa mặt mình trong chăn, ánh mắt Maika nhìn tôi chứa chan nỗi buồn. Bị ốm vốn đã là chuyện không mấy vui vẻ, hẳn cô đã rất mong chờ sẽ có một người bạn tới thăm. Chưa kể dì Yuika có lẽ cũng thấm mệt vì phải chăm sóc cho con gái mình, có khi việc tôi ở lại thêm chút để trông chừng, giúp dì ấy nghỉ ngơi lại là điều tốt nhất.
“Nếu cậu muốn thì mình vẫn có thể ở lại và nói chuyện thêm một chút nữa. Nghiên cứu về sáp ong của mình dạo này có tiến triển rồi đấy.”
“Thật sao? Cậu đã làm những gì vậy?”
“Hiện giờ thì chỉ có cao mật ong và nến thôi. Mình đang chờ để xem nếu trộn thử hai thứ kem nha đam và mật ong lại với nhau sẽ ra cái gì.”
“Cậu đã làm được hai thứ đó rồi sao? Ash siêu thật đấy.”
“Không đâu, nhờ những tri thức mà ông cha ta để lại cả đấy.”
Tôi thật sự sẽ chẳng thể làm nổi nó nếu không nhờ cuốn sách của chị Tanya chỉ dẫn từng công đoạn sản xuất.
“Sắp tới khi nó hoàn thành, mình muốn cậu tiếp tục dùng thử nó. Nhờ cả vào cậu nhé?”
“Được mà! Giờ làm luôn cũng không sao đâu!”
“Thật đáng tiếc, nhưng cậu phải đợi mình kiểm tra tác dụng phụ lên bản thân trước đã. Mình muốn đảm bảo rằng nó an toàn nhất có thể trước khi đưa cho người khác.”
Tôi còn đắn đo hơn nhiều khi phải đưa cho phái nữ một thứ mà mình chưa từng thử nghiệm từ trước, đặc biệt còn là sản phẩm dành cho da. Trong thường thức của thế giới này, nhan sắc của hội chị em được đánh giá rất cao. Còn đàn ông thì thường không quan tâm lắm tới vẻ bề ngoài của mình, vậy nên tôi cảm thấy sẽ hợp lý hơn nếu bản thân là đối tượng thử nghiệm đầu tiên.
“Vậy sao, ổn thôi mà. Cậu đã dùng nó chưa?”
“Tất nhiên là rồi, mình đã thử xoa nó khắp bàn tay trái. Đến nay xem chừng mọi thứ vẫn ổn. Cậu thấy nó mịn tới mức nào chứ?”
Ngay khi tôi giơ cả hai cánh tay ra, Maika liền nắm lấy nó một cách dè dặt.
“Tay cậu… Đúng thật, bên tay trái nó mịn màng hơn hẳn.”
“Với thứ này thì hai bàn tay cậu sẽ đẹp trở lại thôi. Thế nên cậu phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, nếu không thì mình chẳng thể cho cậu dùng thử được đâu.”
“Biết rồi mà! Mình sẽ cố gắng khỏe lại sớm nhất có thể!”
Sự nhiệt tình trong câu nói ấy cũng thể hiện rằng bất chấp độ tuổi còn nhỏ, Maika đã đặc biệt hứng thú tới nhan sắc của mình.
Bản thân cũng đã đoán trước được việc cao mật ong sẽ giống kem bôi nha đam, được xem như mỹ phẩm hơn là thuốc trị thương ngoài da. Cũng không ngoài dự đoán với một thứ đang được coi là mặt hàng xa xỉ, nhưng tôi có cảm giác dù ở thế giới nào thì cũng có một xu hướng rằng: những phát minh mới luôn đi kèm với khả năng đáp ứng một nhu cầu không ngờ nào đó của nhân loại.