Trans: Gold
Edit: JackJs
________________________
Trong khi chờ ngày có thể về nhà, tôi chào Ban và ‘gia đình chưa chính thức’ của anh với hy vọng ăn ké được một miếng thịt xông khói ngon lành.
“Ash đấy à, lại đây xem nào!”
“Ash? Chào em, hôm nay trời đẹp thật nhỉ?”
Jigil và Tanya liền vẫy tay chào lại. Dù không phản ứng gì nhưng Ban dường như cũng đã để ý đến tôi, thậm chí là trước cả hai chị em kia. Qua đó một lần nữa phô diễn kinh nghiệm của một thợ săn kỳ cựu.
“Đây đây, rất vui khi được gặp mọi người, lẫn miếng thịt thơm ngon kia.”
Jigil đưa một thanh xiên nướng ra khi thấy tôi mỉm cười đáp lại.
“Tao thừa biết kiểu gì mày cũng đến mà, cất sẵn một xiên rồi đây.”
“Cám ơn nhiều nhé! Mình sẽ trả ơn này sau.”
Tôi liền nuốt sạch từng miếng thịt khỏi chiếc xiên ấy. Với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn thì protein hẳn phải là thứ tuyệt nhất trần đời.
“Đây chính là mỹ vị trần gian. Giờ có chết cũng không tiếc nuối gì nữa…”
“Mấy lúc thế này thì em lại chẳng khác gì trẻ con nhỉ.”
Chị Tanya mỉm cười dịu dàng.
Ban ngồi ngay bên chị, bờ vai của hai người đang dựa vào nhau. Bản thân thấy vui vì họ vẫn hòa thuận, nhưng tôi cũng được nghe rằng anh chị vẫn chưa chính thức hẹn hò. Do miệng Jigil nói ra nên hẳn nó là thật. Cậu ấy cũng hỏi tôi những cặp đôi thật sự hành xử như vậy sao, nhưng tôi chỉ biết nói rằng cái đó phụ thuộc vào từng người. Dường như điều này là đúng ở mọi thế giới.
“Anh Ban này, trong rừng dạo gần đây có chuyện gì không ạ? Mùa thu hoạch lại sắp tới rồi.”
Tôi vừa nhai thịt vừa hỏi.
“Bận hơn bình thường.”
Ban gãi đầu, hiện lên trên mặt anh là ánh nhìn quan ngại.
Dù bản thân không hiểu ý anh là sao khi nói vậy, nhưng mà…
“Nghe có vẻ không tốt đẹp gì nhỉ. Đi rừng mà cứ phải đề phòng nguy hiểm rình rập thì đúng là phiền thật, đặc biệt là với người hành nghề nuôi ong.”
“Thật vậy, nhưng lo cho công việc là một chuyện, sự an toàn của Ban và Jigil vẫn phải được đặt lên hàng đầu.”
Dường như chị Tanya cũng thấy lo lắng khi những người mình xem như gia đình đều phải vào rừng làm việc.
Nghe vậy, Jigil—người đang dần trưởng thành hơn sau từng ngày—đáp lại với giọng sốt sắng.
“Chị hai cứ yên tâm, chúng em sẽ ổn cả thôi. Phải không Ban nii-san?”
Ban nhẹ nhàng gật đầu như đồng tình với lời nói của học trò mình.
Tôi cũng quyết định sẽ giúp họ một tay; chỉ lo lắng thôi thì không bao giờ là đủ.
“Anh Ban xưa nay vốn kỹ tính và có phòng bị sẵn rồi. Giờ thêm Jigil bọc hậu thì em không nghĩ hai người họ sẽ gặp vấn đề gì đâu.”
Bản thân thừa biết người thợ săn trầm lặng ấy cẩn trọng tới mức nào. Chỉ cần anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn dù chỉ là việc nhỏ nhất, anh sẽ theo dõi sát sao tình hình trong nhiều giờ liền; trong trường hợp chạm trán điều dị thường, anh sẽ rút lui ngay lập tức. Xét rằng việc đối diện với thú hoang của Ban cũng như chuyện cơm bữa, tôi không nghĩ rằng bản năng của anh sẽ thua kém bất cứ con thú nào.
“Chị cũng tin vào anh em họ.”
Tanya lẩm bẩm.
Tin tưởng một ai đó nhưng đồng thời cũng lo lắng cho họ, hẳn đây là bản chất của loài người. Tôi đã hiểu lý do tại sao chị Tanya vĩnh viễn không thể nở một nụ cười trọn vẹn. Bất kể xã hội có tân tiến tới đâu, thứ ‘bùa hộ mệnh’ ấy sẽ không bao giờ lỗi thời.
“Anh nhớ phải cẩn thận hơn nữa nhé, đừng để chị ấy phải lo. Nếu thấy cần trợ giúp thì cứ gọi em. Gọi là lo lắng vì nghe tin khu rừng đang ‘bận’ thì cũng đúng, nhưng em cũng muốn hái thêm ít rau và vài loài cây chỉ mọc vào mùa xuân nữa.”
“Chỉ cần mày đừng là gánh nặng cho bọn này là được!”
Jigil khiêu khích trong lúc vỗ vai tôi.
“Ít nhất hiện tại mình vẫn tự tin khoản do thám khu rừng hơn cậu.”
Khi nhận ra mùa hè sắp tới chuyện này sẽ không còn đúng nữa, tôi ngại ngùng đáp lại.
Hiện bản thân đang làm nông dân kiêm thợ săn tập sự, dược sư, nhà ngôn ngữ học, chuyên gia nghiên cứu hiệu suất…
Dù gì thì tôi cũng đã nhúng tay vào quá nhiều thứ thu hút mình, tới mức việc vượt qua Jigil—người chuyên tâm trở thành thợ săn giờ đây không còn khả thi nữa.
Nhưng hơn hết là cha tôi trong cơn cao hứng bộc phát đã ôm luôn phần ruộng của chị Tanya, thứ mà chị vốn cũng không có thời gian quản lý khi tiếp nhận nghề nuôi ong. Vậy là có thêm một mảnh ruộng nữa cần tôi chăm sóc và việc đồng áng lại chất đống lên. Nói là thế nhưng bản thân rất mong chờ tới ngày đó—dù gì tôi cũng được nghe rằng mình có thể tiến hành vài thí nghiệm nho nhỏ trên cánh đồng ấy mà.
Tôi cười, cười từ sâu thẳm trong tim.
“Hahaha… Sợ năm nay không có ngày nghỉ mất thôi.”
‘Gia đình’ anh Ban phải đảo mắt nhìn nhau để rồi người thợ săn thầm lặng ấy lên tiếng.
“Nhớ có chừng mực thôi.”
Cái nhà này chuyện gì cũng lo cả à?
***
Lễ hội xuân kết thúc và hầu hết người trong làng đã quay về làm những nông dân cần mẫn—những kẻ cặm cụi trên đồng từ sáng tới tối. Trong số những người còn lại có hai trường hợp ngoại lệ, thứ nhất là gia đình gồm hai thợ săn và một người nuôi ong đang hạnh phúc làm việc bên nhau trong rừng, phía còn lại là tôi—người đang tiến hành thí nghiệm lên những cây trồng xen canh trên mảnh ruộng mà chị Tanya đã giao phó.
Trồng xen canh sát ô hoặc cấy ở gần cánh đồng[note54017] sẽ mang lại rất nhiều lợi ích. Ví dụ như, ta có thể dùng vài loại thực vật có chứa chất xua đuổi côn trùng để bảo vệ cây trồng. Trong cuốn sách hướng dẫn thực vật học cũng có đề cập rằng len lỏi giữa những cánh đồng quanh đây có một loài hoa mang đặc tính đó.
Ở ngôi làng này, những bông hoa ấy còn được xem như ‘vệ thần của mùa màng’ do hầu thần—vị thần của trí tuệ ban xuống. Từ bao lâu nay nông dân đều biết khả năng đó đến từ bông hoa, nhưng họ lại không khai thác hết công dụng của nó. Đây có lẽ là một ví dụ khác về việc tri thức từ nền văn minh cổ đại giờ đã trở thành những câu truyện dân gian.
Tôi vừa trồng hoa theo từng khu vực khác nhau vừa nghĩ cách để báo cáo khám phá này với lão Folke.
“Ash, như này là ổn nhỉ?”
“Hoàn hảo luôn ấy chứ.”
Kế bên tôi là một Maika mồ hôi nhễ nhại. Cô ấy đã giúp tôi nhào đất theo chính xác như những gì được ghi trong tờ hướng dẫn. Việc nông dân ở đây không ai làm được việc như vậy cũng là một rắc rối cần giải quyết ở ngôi làng này.
“Cám ơn cậu đã đến giúp.”
“Không cần câu nệ vậy đâu. Cậu đã đến thăm khi mình bị ốm rồi, thế nên mình cũng phải giúp gì đó ngược lại chứ!”
Maika gật đầu mỉm cười.
“Hơn nữa chính mẹ cũng khuyên mình đến giúp cậu mà.”
“Là vậy sao? Nhưng mình vẫn phải cám ơn, cậu đã giúp mình nhiều lắm đấy.”
“Nhưng cậu còn làm được nhiều hơn mà!”
“Không có chuyện đó đâu! Mình chỉ làm vì bản thân thôi. Đã thế còn liên lụy tới mọi người nữa chứ.”
Từ lâu tôi đã nhận ra rằng ngôi làng hưởng lợi không ít từ hoạt động của mình. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận một điều rằng tất cả những gì bản thân đang làm chỉ là mong muốn ích kỷ để tiến tới ước mơ. Tôi đã làm việc chăm chỉ, tạo ra thành quả và dân làng cũng biết ơn tôi rất nhiều. Dù rằng đó có thể là sự đồng nhất về lợi ích nhưng chắc chắn ai nấy đều không làm vậy chỉ để giúp tôi. Đó là lý do tôi cảm thấy rất biết ơn. Bằng không giờ này chắc tôi đã ngạo mạn để rồi sai lầm và thất bại rồi. Như những gì đã từng nói với dì Yuika, tôi không phải thần cũng chẳng phải thánh. Dù rằng sau những gì xảy ra thì xem chừng việc giả danh thánh thần lại khá là hiệu quả.
Tôi vẫn tiếp tục trồng hoa trong khi thầm rà soát lại từng hành động của mình. Kế bên tôi, Maika đã dừng làm và nhìn chằm chằm về phía này.
“Ờm… Maika?”
“Hể, à ừ! Ừm thì… mình chỉ đang… Cậu lúc nào cũng làm mình kinh ngạc cả!”
Maika khen tôi với cặp mắt đẫm lệ. Có phải do bụi bay vào mắt cô không nhỉ?
“Mình sẽ đuổi kịp cậu sớm thôi!”
“Mình rất vui khi nghe cậu nói thế. Nhưng nếu vậy thì xem ra mình cũng nên nỗ lực hơn nữa để làm một mục tiêu phù hợp cho cậu nhắm tới nhỉ.”
Được quyết tâm của Maika tiếp thêm động lực, tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười. Thế gian này liệu còn gì đẹp hơn tình bạn cùng động viên nhau tiến bộ nữa.[note54016]
Đột nhiên có tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên inh ỏi khắp làng, cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của hai đứa trẻ đang chuẩn bị đất trồng. Nó khiến khuôn mặt của Maika lập tức cứng lại.