Trans: Gold
Edit: Chuột; JackJs
________________________
Những ngày hè đang dần trở nên nóng hơn.
Dù bốn mùa có luân chuyển thì cuộc sống thường nhật của tôi vẫn mãi như thế. Nào là làm việc đồng áng, hái rau ven bìa rừng, đến nhà thờ mượn sách, còn cả kèm Maika học nữa. Tuy nhiên kể từ mùa xuân, tôi đã có thêm một nhiệm vụ nữa: giúp việc cho Ban để đổi lại thảo dược hoang mà anh ấy thu thập trong lúc đi săn.
Cơ bản thì việc của tôi là bảo dưỡng cho công cụ đi săn của anh chẳng hạn như lao và bẫy các loại, ngoài ra còn giúp anh lọc xương những con thú săn được. Cũng phải nói lại rằng tôi đã làm ngáng chân anh hơn bất kì thứ gì khác, bởi lẽ anh phải phí công đi dạy việc cho tôi. Nhưng đổi lại thì bản thân tôi giờ đây đã có chút kiến thức căn bản khi đi săn.
Anh còn hứa rằng tương lai sẽ dắt tôi lên núi một lần. Thật không chờ nổi tới lúc đi cùng anh để tự tay hái thảo dược. Dù gì cả nghề chính lẫn nghề kiếm cơm của Ban là làm một thợ săn nên anh ấy không bao giờ hái về được quá nhiều thảo dược cũng là lẽ thường tình, nhưng đến lúc tôi được đi cùng anh thì sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Mùa hè cũng đi kèm với khả năng sẽ xuất hiện những loại loài cây ăn vừa ngon vừa no nê, thật không thể chờ nổi tới lúc thực đơn bữa tối được mở rộng mà.
Mà vẫn còn một thứ nữa đã thay đổi: Tôi đã bắt đầu nuôi một con chuột. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đặt tên nó là Chuột Bạch. Cái tên gần như nói lên tất cả, nó không được nuôi làm thú cưng; hiện giờ tôi đang thí nghiệm tính chữa thương của nha đam lên sinh vật này. Dự định là chú chuột nhỏ đây sẽ còn bị tôi thử thêm vài thứ thuốc khác nữa cơ—nó không có quyền được từ chối.
Đối với người có ký ức tiền kiếp như tôi mà nói, việc bắt một con chuột rồi bóc lột bằng cách ép nó uống một lượng nha đam đáng quan ngại cảm giác khá là… hợp lý. Tuy nhiên với làng tôi thì chuột là giặc—chúng không hề yếu đuối cũng như đáng thương mà thay vào đó là những kẻ xảo trá và ghê tởm. Chúng là một lũ đáng chết không xứng đáng được xót thương.
Ở tiền kiếp thì tôi cũng không ghét bọn này tới thế, nhưng ở một thế giới nơi chúng tôi phải đấu tranh với cơn đói mỗi ngày, những con chuột dám ăn mất cây trồng trên ruộng và trong nhà kho đơn thuần là thứ sâu mọt gặp là phải trừ khử. Bản thân tôi không nghĩ việc tra tấn để diệt trừ bọn nó là cần thiết, nhưng tôi vẫn sẽ vui vẻ mà dùng chúng như chuột bạch cho những thí nghiệm cấp thiết của mình. Khi bụng đói thì con người ta dần ích kỷ lên mà.
Nhờ vào Chuột Bạch ghê tởm của mình, tôi đã học được thêm rất nhiều điều về nha đam. Tùy thuộc kha khá vào liều dùng nhưng có vẻ nó có thể làm giảm—ít nhất là ngăn ngừa được—mủ độc ung lên từ vết thương hở do bỏng hay bị bọ cắn. Nhai và nuốt chúng có thể giúp làm giảm cơn đau vùng bụng cũng như trị bệnh táo bón.
Sau khi thử nghiệm với Chuột Bạch, tôi cũng tự thoa phần gel của nó lên bàn tay phải của mình, khiến tay trở nên mềm mại như da em bé. Nói thế hơi phóng đại, nhưng cả những vết sần sùi lẫn vết sứt mẻ trên bàn tay, hay đúng hơn là dấu ấn thô ráp của việc tôi làm việc chăm chỉ ngày đêm, giờ đã biến mất hoàn toàn và làm cho da tôi còn mịn màng hơn nữa. Nó tuyệt vời đến mức bàn tay trái của tôi chắc phải cảm thấy xấu hổ lắm nếu bị đem ra so sánh.
Chỉ đơn thuần tác dụng đấy thôi đã
đủ để bán thành thuốc rồi, đặc biệt là cho chị em phụ nữ. Mẹ tôi nhiệt tình xung phong làm người thứ hai được thử nghiệm nó. Có vẻ như nó đã làm việc bếp núc của bà trở nên dễ chịu hơn, nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ khiến lòng tôi vui theo.
Tôi định thảo luận vụ này với Quid rồi cầu cho anh ấy sẽ bán nó ở thành đô sau khi hoàn thành. Tôi cần trải qua thêm nhiều bước thử nghiệm lâm sàng nữa, nhưng một nông dân thì không có nhiều nguồn lực đến thế. Về vụ này tôi cũng muốn tham khảo thêm với anh thương nhân ấy và cẩn thận lựa chọn khách hàng. Nếu tôi kiếm thêm được chút tiền thì việc đồng áng chắc chắn cũng sẽ dễ dàng hơn. Ta sẽ có thể dùng chúng để mua nông cụ, ngựa kéo, cả bò nữa chứ… hay có khi là cả những thứ tốt hơn thế.
Nói thế chứ trước khi thực hiện được giao dịch nào thì tôi phải tìm hiểu thông tin trước và cách tốt nhất để làm được vậy là đọc nhiều sách hơn và tiếp thu thêm kiến thức.
“Có vẻ là một cuốn sách khó đọc khác nhỉ. Lần này cậu lại chọn được cuốn nào thế?”
Maika tươi cười đến bắt chuyện giữa lúc tôi đang đọc sách trong nhà thờ.
Cô bé ngày nào còn lo lắng trước cửa đã quen việc tự đến đây một mình rồi. Ngồi xuống kế bên tôi, cô ấy nhìn vào cuốn sách.
“Cẩm… nang… nuôi… gia… súc… Một cuốn cẩm nang nuôi gia súc?”
“Đúng rồi đấy. Đọc tốt lắm.”
Dù đôi khi vẫn có chút vụng về nhưng khả năng đọc của cô ấy đã khá tốt rồi. Cứ tiếp tục thế này thì cô ấy sẽ đọc được ngang với tốc độ thoại dùng trong nói chuyện sớm thôi. Ngay lúc này, cô ấy đang tập trung học cách viết. Dù vẫn có chút rụt rè nhưng cô đọc được câu thôi mà trông hạnh phúc quá.
“Nhưng sao lại là gia súc? Nó dùng để chỉ những loài như ngựa hay bò đúng chứ?”
“Ừ, đúng hơn là bất cứ loài vật nào có thể bị thuần hóa. Có cả gà nữa đấy.”
“Về cơ bản là thịt?”
“Đúng, là thịt.”
Tôi gật đầu với một Maika đã trả lời đúng trên mọi khía cạnh. Với một đứa trẻ thì nhận thức như thế có khi lại là đáp án đúng duy nhất.
“Nếu kem bôi nha đam thành công thì tiền sẽ lập tức chảy về túi của mình. Mình không biết sẽ kiếm được bao nhiêu nhưng nếu trong khả năng thì mình muốn bắt đầu làm gì đó mới ở ngôi làng này.”
“Và đó có thể là nuôi gia súc?”
“Cũng là một ý tưởng. Nhưng có vẻ việc nuôi thú sẽ tốn kha khá nên trước hết mình phải kiếm được thật nhiều tiền cái đã.”
Ngoài ra cũng sẽ cần đến những kiến thức chuyên ngành và hao tổn nhân lực. Việc thuê một người có đủ những kiến thức đó là điều cần thiết. Ngoài ra cả người lẫn thú đều sẽ phải có nơi cư trú trong làng, nhưng trước hết ta phải mua được thú về cái đã. Việc dùng lợi nhuận từ kem bôi nha đam để trả hết đống đó đúng là không thực tế lắm nhỉ.
Chú ngựa kéo chết cách đây hai năm là con cuối cùng còn sót lại của đàn ngựa được tặng để hỗ trợ phát triển nhân dịp thành lập làng. Đó quả thực là một khoản đầu tư bé tý, cả làng tôi cũng đã xác định tư tưởng từ đầu là chúng sẽ không sống được bao lâu, để rồi chịu số phận là được đưa lên bàn mổ.
Ở thời kỳ đầu phát triển thì các giải pháp tức thời để vượt qua những chướng ngại trước mắt được ưu tiên là đúng, nhưng bây giờ việc suy tính những phương án về lâu về dài mới là điều cần thiết. Trong trường hợp này thì gia súc—những sinh vật có vòng đời ngắn—cũng không phải là khoản đầu tư hời nhất. Sẽ tiết kiệm hơn nhiều nếu chuyển qua mua nông cụ bằng sắt. Gà cũng là một loài dễ nuôi, nhưng ngôi làng này không có nổi một cái hàng rào nào cả, sẽ là mối nguy lớn nếu mấy con sói hay bọn ‘quỷ’ vào đây và cắn chết đàn gia súc.
Dựa trên những gì tôi tìm hiểu được, quỷ là một loài khác biệt hoàn toàn với sói hay những con thú nguy hiểm khác. Không biết ‘quỷ’ thật ra là gì nữa đây…
Tôi đã nói vài suy nghĩ đậm chất thực tiễn của mình cho Maika. Dù còn nhỏ, cô ấy vẫn hạnh phúc mà lắng nghe những lời lảm nhảm không mấy hay ho của tôi. Một cô bé tốt thế này thì kiểu gì sau này cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc thôi.
“Tuyệt vời thật đấy! Rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào vậy Ash.”
“Đừng tâng bốc mình lên cao thế chứ; mình đã làm được gì đâu.”
“Không hề đâu. Thuốc của cậu hiện tại đã xịn lắm rồi. Ba mẹ mình cũng thấy thế đấy. Nhìn đây này!”
Cô ấy giơ hai bàn tay ra cho tôi.
“Ồ, mình xin phép xem nhé.”
Không còn cách nào khác, tôi kéo tay của cô ấy lại gần, sau khi nhìn hết hai lòng bàn tay trên dưới tôi vuốt chúng bằng ngón tay.
Đây không phải là quấy rối tình dục; tôi chỉ đang quan sát kết quả thí nghiệm thu được thôi. Dù gì Maika cũng là đối tượng thử nghiệm thứ ba. Cô ấy đã chú ý đến sự khác biệt giữa hai bàn tay phải và trái của tôi sau khi dùng kem bôi nha đam. Để rồi sau khi tôi nói, cô đã vô cùng háo hức để được dùng thử. Dù sao thì cô bé này vẫn là phụ nữ mà, dù còn hơi nhỏ tuổi. Sau khi thử nghiệm xong lên bản thân mình, tôi đã cho cả cô ấy và mẹ tôi dùng kem bôi nha đam.
“Nhìn có vẻ ổn đấy. Mình không thấy những thứ như nổi phát ban hay nhọt đỏ nào cả. Còn cậu thấy sao? Có chỗ nào cảm giác đau hay ngứa không?”
Không có phản ứng gì sau khi tôi chạm vào da cô ấy để thực hiện kiểm tra bước đầu cả. Tôi chỉ hiểu chuyện gì đã xảy ra sau khi thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ lấy cô, cùng với đó là một ánh nhìn bồi hồi trên khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Ấy chết mình xin lỗi. Đáng ra mình nên kiềm lại việc này. Mình không hề có ý định thô lỗ gì với một cô gái đâu.”
Dù cho còn nhỏ đi nữa thì đúng ra tôi vẫn phải nhìn nhận cô ấy như con gái mới phải. Nói đi cũng phải nói lại, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng thí nghiệm của mình không có bất kỳ tác dụng phụ nào thôi.
“K-kh-không có gì. Mọi th-thứ đều ổ-ổ-ổn cả mà.”
Cô ấy tốt thật đấy. Nhưng từ giờ trở đi tôi phải cố để đối xử với cô như người lớn thôi. Bản thân luôn rắp tâm làm một con người tốt hơn ở tiền kiếp, mục tiêu của tôi ở cuộc đời này là trở thành một quý ông hoàn hảo. Tôi không nghĩ là mình có thể nắm bắt hoàn toàn con tim phái nữ đâu, nhưng thôi cứ cố đi vậy.
Maika tiếp tục nói dù mặt vẫn còn đỏ.
“À mà ngoài ra không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào mà cậu đã nói cả; chỉ có da mình là trở nên mềm mại thôi.”
“Nghe được thế mình vui lắm.”
Dù là ở thế giới nào thì vũ trụ quan về sắc đẹp và mỹ phẩm của phái nữ cũng như nhau. Điều đó làm tôi dám tin rằng mình sẽ bán được thứ này thành công.
“Ngoài ra thì, mẹ mình cũng nói muốn thử nó nên là…”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ tội lỗi.
Chuyện này với tôi không có vấn đề gì cả—có thêm một người làm đối tượng thử nghiệm thứ tư thì còn vui nữa là đằng khác.
“Được thôi, chắc chắn là ổn rồi. Chỉ cần nhắc lại với mẹ cậu rằng có thể sẽ xuất hiện tác dụng phụ hoặc có khả năng nó không phù hợp với da của dì ấy là được.”
“Ngoài ra là nếu dùng mà thấy đau, ngứa hay cảm giác gì lạ thì phải dừng việc sử dụng ngay đúng không?”
“Chính xác.”
Miễn là tuân theo hướng dẫn thì dì ấy dùng bao nhiêu cũng được.
Sau cùng thì tôi vẫn đang nợ dì ấy- Dì Yuika một ân huệ vô cùng lớn vì đã dẫn dắt tôi vào thế giới của những cuốn sách.
Sau khi nói chuyện thêm một chút, tôi đứng dậy trước và nói rằng chúng tôi nên bắt đầu buổi học như thường lệ.
“Ta cùng vào bài học hôm nay thôi. Cậu có muốn tập cách viết tiếp không?”
“Có chữ này không rõ lắm nên mình muốn hỏi cậu trước rồi mới bắt đầu học.”
“Ồ, được thôi. Chữ đó là chữ gì vậy.”
Đến tận bây giờ trong hầu hết buổi học người kèm cho cô ấy vẫn là tôi.
Đến lúc hết lười rồi đấy Cha Folke ơi.