Hehe. Ash vừa nắm tay mình. Hehe.
Kể từ lần cuối cậu ấy cầm lấy tay tôi cũng đã khá lâu rồi nên tôi có chút hốt hoảng, nhưng giờ nhớ lại chuyện đó là tôi cứ mỉm cười. Khá ngạc nhiên khi tôi có thể vui được thế này chỉ bằng một cái chạm nhẹ. Ash tuyệt vời quá mà.
“Ash nói rằng cho mẹ dùng nữa cũng được.”
Tôi báo lại với mẹ rằng Ash đã cho phép bà trong lúc đặt thứ kem bôi được gói lại trong một cái lá lớn lên bàn.
Thành thật mà nói thì tôi muốn độc chiếm thứ này cho mình tôi dùng thôi, dù gì đây cũng là quà Ash tặng cho, nhưng cậu ấy lại nói rằng cho mẹ tôi dùng cũng được nên mới đành chia sẻ đấy. Mãi mới đến bước này, tôi không muốn làm cậu ấy ghét chỉ vì tôi giấu nó khỏi mẹ đâu.
“Cám ơn con, Maika.”
Mẹ tôi nhanh chóng xin một ít bằng ngón rồi thoa khắp hai bàn tay.
“Da mẹ như được gột rửa luôn ấy! Mẹ phải bắt cha con khen sau khi nó mềm hơn mới được!”
Bà trông hạnh phúc thật. Thật vui khi thấy gia đình mình đầm ấp như thế này. Dù cũng có đôi chút xấu hổ vì mọi đứa trẻ lẫn người lớn trong làng đều trêu hai vị phụ huynh tôi vì việc đó.
“Nếu nó có tác dụng thật thì chắc là ta nên liên lạc với gia đình và… Nhờ Quid làm trung gian để đem bán cũng là một cách…”
Bà đã ngừng cười trước cả khi tôi kịp nhận ra. Mồm mẹ tôi liên tục lẩm bẩm những câu từ khó hiểu đi kèm ánh mắt nghiêm nghị.
“Nhưng chắc chắn thứ này sẽ bán được; trở ngại duy nhất là liệu Ash…”
“Ash là một trở ngại?”
Lý do gì mà Ash lại là một trở ngại chứ?
Tôi cảm thấy mình như đang bị xúc phạm.
“Ối, con đang trừng mắt dọa mẹ cơ à.”
Tất nhiên là vậy rồi. Nếu bất kỳ ai dám làm gì đó tổn thương tới Ash thì con sẽ không tha cho kẻ đó, kể cả có là người mẹ sinh ra con cũng thế. [note51974]
Khi tôi trừng mắt căng hơn, bà đột nhiên cười lớn mà bỏ qua hết ánh mắt của tôi.
“Cũng khá đáng sợ đấy Maika! Không ngờ chính cô con gái này mãi tới gần đây vẫn còn yêu thương cha mẹ mình đấy! Nhưng chắc là giờ đây trái tim con đã thuộc về người khác mất rồi…”
Mẹ còn chẳng sợ tí nào cả!
“Thôi nào mẹ!!”
“Rồi rồi, mẹ hiểu rồi! Xin lỗi con nhé! Mẹ đã diễn đạt hơi lệch nghĩa nhỉ—Mẹ sẽ không làm gì tệ với Ash đâu mà! Tha cho mẹ đi nhé.”
Lần này con tạm tha cho mẹ đấy.
Tôi khoanh tay và gật đầu ra vẻ đồng ý tha thứ.
“Con gái nhà ta dễ thương quá mà! Kể từ khi nhận ra bản thân thích Ash là con thể hiện nhiều trạng thái cảm xúc ra mặt lắm con biết không? Cả cha và mẹ thấy hết đó.”
“Chuyện đó liên quan gì tới Ash ạ?”
“Ủa không phải sao?”
Co-con không biết gì hết.
Mẹ tôi trông có vẻ hài lòng khi thấy con mình quay mặt đi. Mặt bà lộ rõ vẻ chiến thắng.
“Mà ừm, bỏ chuyện đó qua một bên, mẹ vừa nghĩ rằng mình cần phải nói chuyện với Ash. Thứ này cần được chuẩn bị kỹ lưỡng còn không nó sẽ lạc phương hướng ngay, dù gì thứ kem bôi này cũng vô cùng tuyệt vời mà.”
“Đúng thế! Ash thật sự đáng kinh ngạc!”
“Ừ, hơn cả những gì ta tưởng nữa…”
Khi mà tôi bắt đầu năng nổ trở lại thì mẹ tôi tiếp tục im hơi lặng tiếng. Hẳn đây cũng là ảnh hưởng từ Ash rồi.
“Mà này Maika. Con đắm đuối với Ash là một chuyện, nhưng về phía Ash thì sao?”
Ừm…
“Cậu ấy trông có vẻ thích thú khi nói chuyện với con?”
Tôi đã cố gắng trả lời tốt nhất có thể nhưng mẹ chỉ thở dài thất vọng để đáp lại.
“Mẹ sẽ giúp cô bé Maika của mẹ một tay, nhưng tự con cũng phải nỗ lực lên đấy.”
“Nhưng… Con biết phải làm gì đây… Phải làm gì thì Ash mới thích con được?”
“...”
Bà không nói gì thêm.
Đến mẹ còn không biết thì đừng bắt con phải tìm cách chứ!!
“Hừm… Ừ thì câu đố này hóc búa thật.”
Bà nói thêm.
“Nhưng con biết không, có vẻ là Ash khá hứng thú với người mẹ này đấy?”
Cái quái?!
“Mỗi khi gặp mẹ dường như Ash luôn có tâm trạng tốt đấy. Có khi nào cậu ấy thích mê mẹ rồi chăng?”[note51970]
“Mẹ đừng đùa nữa!!”
“Mẹ cũng đang hi vọng đúng như con nói rằng đó chỉ là đùa đây.”
Mẹ tôi đang cười như một mụ phù thủy vậy. Nụ cười của bà rất đẹp, nhưng đồng thời cũng không kém phần ma mị. Sao bà lại nói về việc sẽ cướp mất con tim của Ash— thứ đúng ra là của tôi, trước mặt con gái mình cơ chứ? Thật không thể tin được mẹ tôi lại độc ác và tàn nhẫn tới thế đấy.
“Con sẽ không đưa Ash cho ai cả!!”
“Đó là việc con tự quyết định được ư?”
“Được chứ! Con đã quyết vậy đấy!”
“Rồi rồi, xin lỗi cô bé của mẹ nhé.”
Mẹ tôi xin lỗi sau khi thấy con bà đã căng tới mức nào. Nhưng nụ cười vẫn còn trên mặt làm tôi nghi ngờ sự thành tâm của bà.
“Hay để mẹ tạ lỗi bằng cách mời Ash tới nhà ta dùng bữa tối nhé?”
“Ash sẽ dùng bữa tối với nhà mình ạ?”
Nghe hay đấy. Ăn tối cùng nhau sẽ tạo cảm giác như thế cậu ấy là một thành viên trong gia đình mình vậy.
“Cậu ấy sẽ ngồi bên cạnh con, đúng không?”
“Tất nhiên là vậy rồi, dù gì mẹ cũng phải ngồi cạnh cha của con mà.”
Mẹ tôi lập tức đồng ý.
Nếu đã thành tâm tới vậy xem ra con không còn cách nào khác ngoài tha thứ cho mẹ rồi.
Mẹ bỗng cau mày khi thấy vẻ mặt hài lòng của tôi.
“Maika này, con đã biết việc mời người khác đến ăn tối mang ý nghĩa gì chưa đấy?”
“Là dùng bữa tối cùng nhau thôi ạ?”
Còn ý nghĩa nào nữa sao?
Mẹ tôi đặt tay lên trán rồi lắc đầu ngay khi thấy tôi nghiêng đầu bối rối. Bà vẫn thường làm hành động đó mỗi khi chiếc áo mới mua trong ngày của tôi bị lấm lem bùn đất.
“Con biết đấy Maika…”
Tôi khựng người lại khi nghe thấy thanh âm thất vọng của bà.
“Không giống như bữa sáng hay bữa trưa, bữa tối nó là một khoảnh khắc quý giá bên gia đình.”
“D-dạ đúng.”
“Thế nên nếu con mời một người từ gia đình khác đến thì nó không khác gì việc nói rằng con ổn nếu người đó trở thành một phần của gia đình mình.”
“Hả?!”
Trở thành một phần của gia đình mình là sao? Nghĩa là chúng tôi sẽ đính hôn á?
Tôi cảm nhận được mặt mình đang nóng dần lên. Ý tôi là, ai sẽ bình tĩnh nổi sau khi mẹ mình nói một thứ bất ngờ như thế chứ?
“L-liệu Ash có biết chuyện đó không ạ?!”
“Mẹ cũng không chắc nữa; đa số phụ huynh thường không dạy cho những đứa trẻ tầm tuổi con về mấy thứ này.”
Mẹ cân nhắc suy nghĩ, nhưng cũng đồng thời ngụ ý rằng chính bà vừa dạy cho tôi.
“Ừm thì, đây được hiểu như một sự đồng ý ngầm giữa các bậc cha me với nhau. Bằng việc mời đến ăn tối, ta đang nói rằng đứa con của mình thích con của họ. Nếu bên họ đồng ý thì nó có nghĩa là đứa trẻ bên kia cũng cảm thấy như vậy.”
“Cậu ấy cũng cảm thấy giống như con? Rồi liệu Ash có nói rằng cậu ấy thích con không?”
“Cũng bởi đây là sự đồng thuận ngầm giữa người lớn với nhau nên chỉ là xác nhận sơ bộ thôi. Cả hai đứa không nhất thiết phải nói gì cả, nhưng… con thích Ash mà, đúng không?”
“Câu này con từ chối trả lời.”
Con sắp chết vì ngượng rồi đây. Mà sao mẹ lại lo lắng tới vậy? Mẹ cũng là người đẩy con tới nước này mà.
“Dạ, thế nếu Ash chấp nhận lời mời… thì cũng có nghĩa rằng cậu ấy…?”
Nếu trường hợp đấy xảy ra thì tôi sẽ thanh thản mà ra đi trong sung sướng mất. Tất nhiên là tôi phải thu xếp để sống qua bữa tối trước đã! Đầu tôi thì đang nảy số liên tục, còn trong người có cảm giác như nguyên cả một lễ hội đang diễn ra.
“Mẹ cũng muốn nói là con đúng, nhưng việc mình là nhà trưởng làng làm mẹ không chắc chắn cho lắm. Dù sao thì làm gì có ai dám từ chối lời mời từ phía ta đâu.”
Bà liền dập tắt niềm phấn khích của tôi bằng ánh nhìn nuối tiếc hiện rõ ra mặt.
“Mới đây khi mẹ hỏi về cảm nhận của Ash thì con vẫn có đôi chút lưỡng lự… Có thật là cậu ấy thích con y hệt như cách con mê mẩn cậu ấy không đấy?”
Những lời đó giống như lốc cuốn trôi cả lễ hội trong tôi đi không sót một dấu vết. Không biết lúc này mặt mình đang trông thế nào nữa.
Mẹ liền ôm lấy tôi trước khi khi tôi kịp hiểu chuyện.
“Không sao hết Maika à. Ít nhất ta biết rằng Ash không hề ghét con, mẹ con mình cùng cố hết sức để biến cậu ấy thành con rể của nhà ta nhé!”
“...Vâng ạ.”
Tôi đáp lại bằng một thứ giọng run rẩy gần như không ai nghe được.