Fushi no Kami: Henkyou kara Hajimeru Bunmei Saiseiki

để rồi trang tiếp theo được lật ra(8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Gold

Edit: Chuột; JackJs

________________________

Một thời gian sau, anh thương nhân Quid đã trở lại, thế nên tôi tức tốc đến chỗ anh để thương lượng vài thứ.

“Anh có thời gian rảnh không ạ? Có thứ này em cần tham khảo ý kiến của anh.”

“Ồ, chẳng phải là Ash đây sao. Thế có chuyện gì vậy?”

Kể từ lần đó tôi không bắt chuyện với anh ấy là bao, nhưng cử chỉ của anh vẫn gượng gạo. Có phải trong đầu anh lại nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục đe dọa bằng vụ việc lần trước không nhỉ?

Cứ yên tâm… và lo sợ tiếp đi; Em sẽ không làm gì trái với lương tâm của mình đâu mà.

“Em tìm thấy giống cây này. Anh có biết đây là gì không ạ?”

Khi đưa lá nha đam ra cho Quid nhìn, anh ấy lắc đầu. Không có vẻ gì là anh ấy biết về nó cả. Tôi đã nghĩ rằng nó phải kiếm được ở thành đô chứ, dù gì thì nha đam vốn là một loại cây có sức sống bền bỉ cùng việc họ nha đam cũng có rất nhiều loại, nhưng có vẻ thứ thực vật này không được phổ biến cho lắm.

“Thứ gì thế này? Trông nó nhớp nháp và khá là kinh tởm đấy…”

“Đó là lá của một loại cây.”

“Lá cơ à? Nhóc chắc chắn nó không phải phần thân chứ?”

Chỉ nhìn qua bề dày thì công nhận nó trông giống phần thân hoặc đại loại thế hơn phần lá nhiều. Với những ai chưa nhìn thấy bao giờ thì hẳn đây là một loài cây kỳ lạ.

“Trong một cuốn sách mà em đọc có nói rằng giống cây này có thể dùng như thuốc đấy anh.”

“Ồ… Ờm thì nó trông khá lạ nên anh cũng không bất ngờ lắm nếu nó có khả năng trị thương hay tương tự thế đâu.”

Tiêu chuẩn nhận xét đó khá độc đoán và nguy hiểm đấy. Thế là có thêm một lý do để không tin vào thuốc mà Quid đem tới rồi. Nhớ lại thì ở tiền kiếp cũng có vài nền văn hóa coi chất độc chết người mang tên thủy ngân như một phương thuốc bí mật. Cũng có vài người thậm chí còn coi phân và nước tiểu của vài động vật— ngay cả con người—có tác dụng chữa bệnh, chưa kể tới những phần cơ thể của người chết nữa cơ. [note51877]

“Thế nên em đang suy tính về việc tự mình tạo ra vài loại thuốc, nhưng trước hết em phải thí nghiệm xem chúng hoạt động thế nào và liệu có vấn đề gì không đã.”

“Sao phải làm thế? Chẳng phải những gì cần biết đều có hết trong sách rồi sao?”

Đáng buồn thay, con người chốn này sẽ lập tức tin tưởng những thứ bất cứ ai được cho là ‘quan trọng’ và ‘hiểu biết’ nói cho họ.

“Ừ thì đúng, nhưng vẫn có khả năng xuất hiện một số tác dụng phụ nếu sử dụng quá nhiều. Không thì nó sẽ kém hiệu quả hơn tùy theo cách sử dụng chẳng hạn.”

“Nghe rắc rối quá nhỉ.”

“Vậy ra anh không hề quan sát và thu thập thông tin trước khi tiếp xúc với bất kỳ khách hàng mới nào ư?”

Cách so sánh đấy xem chừng đã thuyết phục được anh ta.

“Là thế đấy, em rất vui vì anh đã hiểu cho. Mà dù sao thì giờ em đang cần bút và giấy ạ.”

“À, anh hiểu chuyện rồi.”

Anh Quid mỉm cười đầy lo lắng. Trông anh bình thản hơn chút khi biết trước tôi sẽ thốt lên lời đe dọa nào. Biết thêm cái gì đó vẫn luôn tốt hơn là không biết gì cả, kể cả khi kết cục có bi thảm đi chăng nữa.

“Nhưng nhóc không cần thêm mực sao?”

“À, phải nhỉ, tất nhiên là có chứ.”

“Hừm…”

Trông anh có vẻ hơi mâu thuẫn.

Có vẻ là tất cả những thứ vừa kể đều rất đắt đỏ, điều đó làm anh ấy không muốn cho không tôi. Dù trong tay có những thông tin có thể hủy diệt anh ấy đi nữa thì tôi cũng không nhất thiết phải dồn anh tới mức một đi không trở lại; việc đó sẽ trở thành một bất lợi lớn cho cả hai bên.

“Lúc này em chỉ cần một chút ít thôi. Nếu có thể thì đương nhiên là em sẽ thanh toán cho chúng… Nhưng phải nói thật là hiện tại trong người em không có đồng nào cả.”

“Anh mới là người ngạc nhiên nếu nhóc có đấy. Nhưng nếu có thật thì chắc cũng không bất ngờ tới mức đấy.”

Anh đang nói bóng gió chuyện gì về đứa trẻ ngây thơ vô tội này thế chứ?

“Nếu thứ thuốc ấy thành công thì em sẽ cho anh một ít. Anh có thể đem bán nó ở thành đô đấy.”

Tôi vốn dự định sau khi có thành quả sẽ trả lại tiền cho anh. Nhưng hiện tại cứ chịu nợ cái đã.

Em hứa là sẽ cố hết sức để làm mà, nhưng xin anh cũng đừng trách gì nếu em không trả lại được nhé.

“Hừm…”

Anh ấy chỉ đứng ậm ừ và không tán thành với tôi chút nào.

Có vẻ may mắn đã không mỉm cười với tôi rồi. Quid đơn giản là một thương nhân nên chỉ biết suy xét hiện thực mà không hiểu những phương pháp nghiên cứu khoa học. Hơn cả thế, anh ấy còn là loại tiểu thương không dám nhúng tay vào những phi vụ làm giàu nhanh. Tôi sắp phải lừa ông già ở nhà để kiếm chút tiền rồi.

Ban bước tới đúng lúc cả Quid và tôi đều đang đấu tranh tư tưởng,

“Ồ, chào anh nhé, Ban!”

Ban trầm lặng đáp lại bằng cái gật đầu như thường lệ.

Có vẻ anh đến đổi nhu yếu phẩm cần thiết với những thứ anh đi săn được như thịt xông khói và da thú. Tay anh chỉ vào những thứ anh cần và Quid bắt đầu tính toán. Nếu là trước đây chắc anh sẽ lừa Ban rồi, nhưng có lẽ do hôm nay tôi ở đây nên anh không dám làm.

Sau khi mua xong, Ban quay ra nhìn tôi và gãi đầu.

“Sao thế?”

“Em đang tính số tiền cần để mua một ít bút và giấy ạ.”

Ban trông có vẻ đã hiểu.

Cùng lúc đó, mặt Quid hiện lên vẻ trầm trồ sau khi nghe thấy giọng của Ban. Bằng cách nào mà con người này nói năng cụt lủn thế nhỉ? Ngoài ra bằng cách nào mà đến giờ anh vẫn mua được hàng mà không gặp chuyện gì thế chứ?

“Bao nhiêu?”

Ban hỏi.

“Ừ đúng rồi, tổng giá là bao nhiêu thế ạ?”

Tôi hùa theo anh Ban đi hỏi giá.

“Để xem nào… Với việc Ash là người mua… cộng thêm việc nhóc ổn với giấy bị nhàu nhẹ… Tất cả là 15 sắt? Hay thôi lấy giá là 13 cũng được… À không, anh có thể bán ở giá 12 xu sắt.”

12 xu sắt. Anh ấy đang chịu lỗ khi bán cho tôi, nhưng nó vẫn là con số quá cao. Giờ nó ngang giá của những thứ thiết yếu như muối luôn rồi.

“Tôi trả.”

Tôi không thể nào tin được là Ban vừa nói thế.

“Không đâu, em không thể để anh trả cho thứ đắt đỏ này được. Ân nghĩa cứu mạng em còn chưa trả đủ mà.”

Tôi đã có thể cứ thế cảm ơn rồi mặc cho anh ấy trả, nhưng tôi không mặt dày tới mức quên mất món nợ của mình được.

Ban chỉ im lặng lắc đầu nhìn tôi rồi gật đầu cùng ánh mắt sắc bén trông thẳng về hướng Quid.

“Anh chắc chắn chứ Ban? Thôi được, nếu anh ổn thì tôi sẽ không quan tâm nữa làm gì.”

Quid trông có vẻ bất ngờ, nhưng rồi Ban đồng ý thanh toán bằng một cái gật đầu khác trước khi bỏ đi mất cùng với đống hàng của anh.

Ơ anh quên tiền thừa này anh ơi.

“Đúng là một người ngầu quá mức mà.”

“Quả là vậy nhỉ, ngầu thật đấy.”

Tôi quyết định sẽ trả lại nó cho anh sau này, đi kèm với thành quả là sự biết ơn cho chiếc bút và cả giấy nữa.

Truyện Chữ Hay