Nhiêu đó thôi là chưa đủ..
Đòn tấn công của tôi đã khiến Nzambi trọng thương, song lại thất bại trong việc phá hủy Linh Cơ. Bên dưới lớp da mềm mại của cơ thể ả ta ẩn chứa một lớp vỏ cực kỳ cứng cáp. Freischütz đã xuyên qua nhưng cây rìu thì không.
Ả ta nhìn xuống vết rạch sâu mà tôi đã làm toác ra trên ngực trong cơn giận dữ, sau đó với lấy một trong số những bàn tay từ trên người. Rồi ngửa đầu ra sau với khuôn miệng há ra như một con cá cần câu[note49386], thả chúng xuống giữa hai hàm răng và ngấu nghiến chúng. Lệnh Chú tan biến khỏi mu bàn tay đi cùng tiếng xương kêu lắc rắc - và rất nhiều Lệnh Chú trong số đó đã hóa thành cát bụi.
Ả ta… đang ăn chúng ư? Lệnh Chú á?
Nhân lúc kẻ địch còn bận tâm, tôi đã nhân thời gian trận chiến đang tạm lắng để kéo Koharu dậy và rút lui khi con bé nằm trong vòng tay mình. Tôi lui về chỗ Pran đang đợi, và chợt nhận ra vết thương của kẻ địch đã gần như đóng lại. Thậm chí áo choàng của ả ta còn chất lượng như hàng mới toanh, có căng mắt ra nhìn cũng không thấy nổi một vết rách.
“Bản chất của ngươi đang trốn tránh ta, thuật sĩ. Dù sao ta đã ít nhiều hiểu được nhánh mà ngươi sử dụng. Nanh vuốt của những linh hồn tội nghiệp và đầy thù oán. Ta nghĩ nó khá phù hợp với ngươi. ”
Những bàn tay khô quắt lần lượt rơi xuống mặt đất.
“Nhưng ta đã hứa sẽ chăm sóc những ai dám chạy trốn qua ngưỡng cửa và nuôi nấng chúng rồi. Nhánh của ngươi hiển nhiên rất phiền phức… nhưng ta không nghĩ chúng sẽ bảo vệ được ngươi khỏi hai con thú này đâu.”
Tuy chưa đưa ra hiệu lệnh nào nhưng hai chú voi chiến đã chủ động tiến lên. Chúng húc đổ hai cột trụ trong sảnh bằng trán và uốn quăn chiếc vòi to lớn xung quanh đống đổ nát còn sót lại.
“Không thể nào đâu nhỉ….? Wah! Nó làm được!”
Cột trụ mà một trong hai con quái thú ấy quẳng về chỗ tôi nặng chắc khoảng cỡ vài tấn. Koharu gục trên vai tôi do đó bọn tôi chỉ có thể tránh ra nơi nào đó khác. Tôi không sao hiểu nổi làm thế nào chú voi đó lại khéo léo đến như vậy.
Chú voi còn lại nhận được hiệu lệnh tấn công, tận dụng cột trụ như một trục phá thành.[note49387]
“Ta không còn hứng thú với ngươi nữa. Có lẽ ta nên thăm hỏi cậu nhóc. Cái đầu nhỏ nhắn đó sẽ thật tuyệt biết bao khi được treo trên cổ của ta.” Nzambi nhổm dậy, ngồi xổm xuống vòi của một trong hai chú voi chiến và chúng ngoan ngoãn múc ngược ả ta lên lưng. “Hm. Hoặc biết đâu cậu nhóc đã rời đi và giấu mình ở nơi nào đó.”
Chúng tôi tháo chạy khỏi hai chú voi đang ráo riết rượt đuổi nhưng lại bị chặn đứng bởi lũ thây ma mà Nzambi đã giăng sẵn.
“Tôi… Không sao đâu Erice. Mau đưa thằng bé… rời khỏi đây đi…” Con bé đã lấy lại ý thức, tự mình đứng dậy và nắm lấy thanh kiếm xử lý lũ Thây Ma tuyến đầu. Tôi biết thật quá đáng nhưng chẳng còn cách nào ngoài việc nương tựa vào con bé.
Con bé liên tục hồi phục cơ thể ma thuật sư của mình. Bảy Lệnh Chú đã tan biến khỏi mu bàn tay, và việc khỏa lấp vết thương từ vụ va đập với bức tường sẽ còn tốn nhiều hơn thế. Tay phải con bé cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dù lưỡi kiếm của Nzambi có được làm bằng gì thì nó cũng không hề bình thường chút nào.
Mạch ma thuật của con bé hẳn đã bị phá hủy rồi… Koharu….
––
Tiếng chân như sấm nổ của chú voi chiến làm rung chuyển sàn đấu trong lúc lừ đừ tiến về phía bọn tôi. Trên lưng con quái thú ấy, giọng Nzambi vang vọng ra khắp ngõ ngách hành lang.
“Ngươi hẳn phải hiểu rõ ở ngoài bức tường thành này bao phủ cả một vương quốc người chết.”
‘Vương quốc người chết’? Tôi không biết ả ta đang nói gì nhưng vẫn ra vẻ như hiểu. Nhỡ đâu nếu tôi là một Master chính thống thì sẽ có cái nhìn thấu đáo hơn.
“Những ai từng nếm trải cái chết rồi sẽ trở thành những đứa con thân yêu của ta.”
“Những ai từng nếm trải cái chết”? Phải mất một lúc tôi mới hiểu được quy mô mà ả ta nói đến. Ả ta buông những lời nhảm nhí đó nhằm bẻ gãy tinh thần chúng tôi ư? Hay lẽ nào là do các Servant ở đây đã dễ dàng bị áp chế, bị biến đổi khả năng điều tiết sức mạnh của bản thân bởi yêu thuật của Nzambi?
“Dù dễ bị lãng quên. Nhưng tất cả những gì ta làm chỉ là gợi lại ký ức của người chết đã bị thất lạc. Như người đời hay nói, Memento Mori.[note49388] Tới đây đi Galahad. Đừng núp váy cô bé nhỏ nhắn đó nữa. Đối mặt với ta như một chàng hiệp sĩ và để bọn chúng chứng kiến cách mà ngươi bỏ mạng.”
Chúng tôi không ngây dại đến nỗi để bị mắc vào trò khích bác rẻ tiền. Tôi lia mắt sang Koharu và con bé lặng lẽ đáp lại: con bé sẽ không giải trừ Nhập Thể của mình khi vẫn còn có thể giúp ích được điều gì đó.
-
Đột nhiên, hệ thống phát thanh nội bộ hoạt động trở lại, giọng của Caren vang ra khắp trường đấu.
“Code Crimson đã được phát động. Hàng rào ma thuật xung quanh Đấu Trường La Mã đã được giải trừ. Những ai còn sống hãy mau đến trung tâm chiến trường.”
Hàng rào mà cô vừa ám chỉ là trường lực được dựng lên giữa chiến trường và các hàng ghế để đảm bảo không gây thương tích cho các khán giả trong suốt hiệp đấu. Việc giải trừ hàng rào ma thuật thực sự rất bất thường.
Thông báo lại được cất lên. Tôi khá chắc những ai nghe thấy sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của Code Crimson. Không biết phần còn lại của thông báo ám chỉ điều gì nhưng chắc hẳn là dành cho mình. Tôi khẽ di ngón tay lên chùm tóc ở trên trán nhưng chả có ai hồi đáp.
Cô đâu rồi, Fujimura?
Khoảnh khắc đó chuông điện thoại reo lên. Là Karin.
“Ê Eri? Bà còn sống không đó? Vẫn ở trong sân vận động à? Thứ lỗi nhé, nhưng tui lỡ để lạc thằng nhóc mất rồi. Tui sẽ tự khiển trách bản thân sau, được chứ?”
“Tớ mừng vì cậu còn sống. Pran đang ở đây với tớ.”
“Thằng nhóc á?!”
“Cậu đang bị mắc kẹt ở đó sao?”
“Ừ đúng rồi đấy! Cả lũ đang bị nhốt ở chuồng ngựa bỏ không ngay bên cạnh đấu trường đây!
Một số người còn sống và đấu thủ đang cố giúp mọi người thoát ra, song ai cũng hấp hối cả! Không biết đến khi nào mới- Coi chừng! Momi, tay trái!”
Tôi nghe được tiếng kêu lẻng xẻng qua ô điện thoại như kiểu có thứ gì đó đang cọ sát với chiếc lồng sắt, tiếp theo đó là tiếng rống của một chú voi. Những chú voi chiến còn lại đâu đó - nhiều khả năng là đã từng kề vai sát cánh với Hannibal.
“Thông báo mới nãy là giọng của Caren phải không? Như thế có ổn không đó? Ta có thể tin chúng được không?
“Là thật đấy. Từ chỗ cậu có thể tới được trung tâm trường đấu không?”
“Chắc là được. Dẫu sao tui có thể cày nát những thứ cản đường mà. Giờ đây ta có thể tha hồ thi triển Bảo Khí rồi.”
“Vậy thì thi triển đi! Trước khi quá muộn! Tớ sẽ-” Tiếng nổ xé tai dội qua chiếc loa điện thoại, kéo theo đó là sự tĩnh lặng và liên lạc bị ngắt đứt.
Tôi quay sang Koharu. “Đi thôi. Chúng ta cần đến trường đấu.”
“Nhưng đồng đội của tôi nhiều khả năng… ý tôi là, ngoài kia vẫn còn đó các thí sinh và cô cũng đã chứng kiến những gì mà chúng có thể gây ra rồi. Ngoài đó cũng nguy hiểm chả khác gì trong đây. Và cái Code Crimson mà họ mới nhắc đến là gì vậy?”
“Có nghĩa là em sắp được ban cho một điều ước đấy.”
Con bé có hơi chút bất ngờ. Đương nhiên con bé đã hiểu được dụng ý của tôi.
“Hiểu rồi. Đã vậy thì để tôi dẫn đường cho. Dù gì Đấu Trường La Mã cũng là địa bàn của tôi.”
–––
“Ngươi không thấy hơi chậm trễ để mà dẫn đường sao? Càng đi sâu vào trong thì có tích sự gì? Chả lẽ hai ngươi muốn tự sát?”
Ngồi xổm trên lưng chú voi, Nzambi tựa đầu lên bàn tay đã bị đục lỗ.
“Một cái bẫy, dĩ nhiên rồi. Chẳng có gì hấp dẫn cả. Ta sẽ để cho những đứa con của mình xử lý.”
Lại một mệnh lệnh nữa được đưa ra và ít lâu sau lại một cú húc nữa. Việc hai chú voi chiến ráo riết truy đuổi chúng tôi đã khiến nội thất của đại sảnh hóa thành đống đổ nát. Lũ Thây Ma cứ như bước ra từ mọi kẽ ngách, đuổi theo chúng tôi với hai bàn tay co quắp.
Tôi nương theo sự chỉ dẫn của Koharu, dùng hết sức lực để giữ cho bản thân và Pran không bị thương.
-
Giữa lúc cả hai tháo chạy, Koharu dừng chân và quay người lại. Giờ đến lượt con bé quay sang khích bác những kẻ truy đuổi.
“Tới đây đi những chiến hữu của Hannibal. Các ngươi không nhìn nhầm người phụ nữ đó với chủ nhân của mình đấy chứ? Ta đã nhìn thấy cách mà các ngươi vùng vẫy dưới sự cưỡng bức của ả. Hãy để ta chấm dứt nỗi đau của các ngươi!”
Cặp mắt nâu của Nzambi nheo lại trong sự bực tức. “Những linh hồn đó đã bị ép ra khỏi chốn rừng cây chỉ để chứng kiến đồng đội chết trên chiến trường. Ngươi thực sự nghĩ bản thân có thể đưa bản chất của chúng quay trở lại hay sao?”
Ả ta đứng lững thững trên lưng chú voi và nâng cây kiếm lên hướng về phía Koharu.
“Nhẫn nhịn nhiêu đó đủ rồi. Ta sẽ nghiền nát các ngươi và chấm dứt tất cả.”
Nghe được tiếng rống inh tai, hai chú voi chiến lao thẳng tới chỗ Koharu. Vị hiệp sĩ vẫn chực chờ với thanh kiếm giữ chắc trong tay.
-
Tôi gần như không dám mở mắt khi cả Koharu và hai chú voi va vào nhau một cách khốc liệt… và sau đó là khoảng lặng. Điều đầu tiên Pran và tôi nhận ra đó là những tia nắng đã len lỏi ở trong hành lang qua đám khói bụi đang bốc lên. Chấn động từ cú va chạm đã xé toạc một cái lỗ ngay trên bức tường, mở ra lối đi dẫn từ hành lang sang đại sảnh ở trong Đấu Trường La Mã. Chiến trường khổng lồ lại một lần nữa nằm ngay trước mắt chúng tôi.
Nzambi đã nhảy khỏi lưng chú voi trước pha va chạm và đáp ngay trước mặt chúng tôi với không một chút mảy may đến sự tận diệt xung quanh ả. Tiếng rống của hai chú voi giờ đây đã xa khuất dần và tôi dành một phút mặc niệm cho những Thây Ma đã bị cuốn bay đi bởi luồng sóng xung kích.
-
“Thì ra đây là Thánh Thương, hm? Một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy?” Nzambi săm soi cậu bé và nói.
“Ngươi sẽ mau chóng nhận ra thôi.”
Tôi dẫn thằng bé ra sau. Khi ấy, Koharu xuất hiện ở sau bờ vai ả ta và lao đến như một tia chớp xanh.
Nzambi làm chệch hướng đòn tấn công bằng một cú vung kiếm hờ hững, khiến cho vị hiệp sĩ cao lớn bay đi. Như thể ả ta đã nhìn thấu tất cả.
Khỉ thật! Koharu!
Con bé lại va đập mạnh vào bên trong bức tường, song lần này thì trượt dài xuống đất và tách ra làm hai nửa: Cô bé Koharu và Chàng Hiệp Sĩ Galahad. Nhập thể của con bé đã bị giải trừ; như thể đã vượt quá giới hạn tổn thương có thể chịu đựng. Tôi cũng không thấy bất kỳ vết thương nào trên người Galahad.
“Có khi nào là Anh Linh từ tương lai đã được Anh Linh Tọa cử đến?” Nzambi tiến lại gần Pran. “Không, ta không thể mường tượng nổi. Dù gì đi nữa, không có Anh Linh nào lại không biết đến cái chết. Con dao của ta sẽ cho ta biết sự thật. Ngươi thấy thế nào, cậu nhóc vàng kim? Ta có nên moi ruột ngươi ra và khám phá cách mà ngươi sẽ chết?”
Làm sao đây? Mình phải tìm cách câu giờ… nhưng mà làm sao?
Nếu Nzambi chuyển sự chú ý sang Galahad và biến anh ta thành một trong số bè lũ Thây Ma thì tôi không nghĩ cả bọn có thể toàn mạng. Canh bạc tốt nhất của tôi đó là hướng sự chú ý của ả ta về phía Pran, nhưng mà…
Trước khi ý định đó khỏa lấp, tôi đã chạy. Tôi gom ‘nhánh’ lại thành một thanh kiếm - một thanh đoản kiếm, vừa đơn giản vừa nhanh nhẹn lại vừa chuẩn xác – và đứng lù lù trước mặt ả ta. Tôi thừa biết vũ khí của mình có thể dễ dàng đả thương cậu bé mà mình muốn bảo vệ cũng như kẻ thù: một con dao hai lưỡi theo đúng nghĩa đen.
“Đừng hòng lại gần thằng bé!”
“Phiền ngươi đi ra chỗ khác được không? Ta tưởng đã bảo là xong chuyện với ngươi rồi kia mà.”
Cây kiếm của Nzambi – con dao lớn của ả ta – và thanh kiếm-nhánh của tôi dính chặt vào nhau.
“Thằng bé…” Tôi vung thanh kiếm hướng lên trên, đặt niềm tin vào những kỹ thuật mà ông đã dạy bảo. “Khỉ thật, thằng bé là Servant của tôi!”
Kẻ địch của tôi dễ dàng gạt cú đánh qua một bên. “Ta lại không nghĩ vậy. Ngươi chẳng qua là một thuật sĩ, và ta cũng biết rất rõ loại người như ngươi. Magi, thuật sĩ - những sinh vật khốn khổ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, không màng đến cuộc sống của người khác. Đó là giá trị mà ngươi thấy được ở đứa trẻ này nhằm làm bản thân thỏa mãn, không hơn.”
Tôi hiểu rõ điều đó hơn ai hết, thế nhưng… thế nhưng!
“Thằng bé là Servant của tôi! Tôi không quan tâm dẫu thằng bé có vô tích sự!”
“Hahaha! Vậy nói đi, ngươi sẽ biến cậu nhóc đó trở thành món đồ chơi để thỏa mãn cảm xúc của bản thân ư? Ngươi độc ác thật đấy, độc ác khôn tả! Sao ngươi lại có thể mong đợi một ai đó đã vô tích sự rồi lại còn tự hào về bản thân kia chứ?”
“Vậy cứ để tôi yên đi! Tôi chỉ cần có thế!”
Dồn lực vào cây rìu ở cự ly này là việc bất khả thi. Sức nặng đằng sau cú vung kiếm của Nzambi đẩy lui tôi đi và thanh kiếm vỡ nát. Độ giật khiến cho một mảnh nhỏ của nhánh bật ra sau, lao đến tấn công Pran. Tôi liền thu hồi thanh kiếm. Khả năng phòng ngự của tôi chẳng là gì so với những điều sẽ xảy đến nếu chúng chẳng may chạm vào thằng bé.
“...Nngh…”
Chứng kiến cảnh con mồi bị tước đoạt ở ngay trước mắt, cơn giận của lũ ác linh bùng lên. Máu me túa ra và tôi bắt đầu mất kiểm soát thứ máu nhơ nhuốc mà chúng sinh sống. Hắc huyết tràn ra từ vô số vết thương mở miệng trên khắp cơ thể, nhãn cầu cũng không ngoại lệ, và chảy xuống sàn làm ô uế chiến trường linh thiêng.
“Giờ thì ta đã hiểu. Có vẻ như nếu ngươi không thỏa mãn cơn đói của thứ nhánh ghê tởm đó cho thật khoái khẩu, chúng sẽ ăn ngược lại ngươi.”
“Rồi… thì sao chứ?” Tôi biết rõ hơn ai hết. Erlkönig và Freischütz lúc này chỉ còn lại vài viên cũng không phải thứ công cụ sẽ hăng say chú tâm đến mệnh lệnh của tôi. Chúng là ác linh trong chính hình dạng nguyên sơ, luôn tìm mọi cơ hội để phản lại chủ nhân. Nhưng dù thế nào đi nữa…
“Ngươi sẽ không chạm được thằng bé!”
“Thật tội nghiệp. Ta không thể tiếp tục xem cảnh tượng này nữa. Đến cả cậu nhóc còn nhỉnh hơn ngươi.”
Nzambi nhảy ra trước chống tay xuống đất, sau đó duỗi căng hai chân ra như chiếc lò xo giáng một cú đá mang tính sát thương cao vào bụng tôi. Nếu phổi còn đâu đó dưỡng khí, có lẽ tôi đã gào thét. Cú đá khiến tôi văng đi, bật nảy khắp sàn đấu nhem nhuốc. Một vài xương sườn đã gãy nát và tôi cố thở dốc.
Khi tôi lật ngửa người lên thì chợt cảm nhận được cả đấu trường đang rung lắc dữ dội. Tiếng nổ phát ra từ bên kia Đấu Trường La Mã. Tôi có nghe thấy những giọng nói than oán, hàng loạt các bức tường đổ sụp, tiếng súng vang không ngừng, âm thanh hô hào và gào thét. Tôi còn nghĩ mình đã nghe thấy giọng nói của Karin nằm đâu đó trong số chúng.
Thông qua mặt đất, tôi còn nghe được âm thanh huyên náo của chiến trận.
-
Nhãn cầu của tôi của tôi bị thứ máu đông đặc che khuất và cơn đau tột cùng đã quay trở lại trong đầu. Tôi dùng ngón tay cố hốt chúng vào trong và gượng dậy.
Trước mặt tôi là Nzambi chĩa con dao trước ngực Pran.
Mình phải ngăn ả lại.
Móng tay tôi xới tung lớp đất đá vừa kéo cả cơ thể về phía trước, loay hoay kiếm tìm thằng bé.
Tôi cầu mong trên đời này tồn tại một thứ thật sự thuần khiết, thuần khiết đến nỗi không thể bị vẩn đục. Một thứ mà ngay cả sự toàn năng của Chén Thánh cũng không thể nào thay thế.
Nếu không, tại sao tôi vẫn không ngừng tiến về phía trước?
-
“Ngươi không sợ ta nhỉ, nhóc con. Vì sao lại thế?”
Cậu bé không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn lại cặp mắt đỏ rực của Nzambi.
“Bà không phải con rắn.”
Thằng bé nhẹ nhàng di ngón tay lên mũi nhọn của cây kiếm.
“Nên tôi không sợ đâu.”
“...Hả?” Nzambi thận trọng rút con dao ra, nhưng nhanh chóng bị dính chặt lại. “Có phải… thứ đó đang nứt vỡ?! Rốt cuộc ngươi…?!”
Thứ ánh sáng mãnh liệt lan ra cả cây kiếm kì dị từ đầu ngón tay cậu bé. Nó bùng lên dữ dội một hồi sau đó vụt tắt.
–––
Sau một quãng ngắn, nhiệt độ và ánh sáng đã vơi đi vừa đủ để tôi thấy được Pran đang đứng đơn độc. Thằng bé khụy gối và gục xuống đất trông như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Nzambi đâu rồi? Mình không thấy ả đâu cả!
Người phụ nữ với làn da ngăm đã bị xóa sổ không một dấu vết để lại. Tôi lấy lại sự minh mẫn và mày mò xung quanh. Có khi nào ả ta đã tạm rời bỏ cơ thể vật chất của mình và chuyển sang dạng linh thể trong suốt? Điều đó sẽ gây ra những mối nguy riêng, nhưng dù gì đi nữa, chúng tôi đã có ít mối họa hơn cần phải để tâm đến.
Galahad tiếp cận cậu bé, giữ cho hai thanh kiếm của mình tránh xa nhất có thể. Koharu giờ đã trở lại là một cô bé, lao đao đến vị trí mà tôi nằm co ro trên mặt đất. Con bé nhăn mặt vì đau nhưng vẫn ra sức chịu đựng.
“Erice! Cô ta… cô ta đến rồi! Là Dấu Thánh!’
“Cuối cùng… bà đã đến… cùng với Lucius…”
-
Như một con đê bị vỡ, những cơn sóng Servant cuồng nộ và xác chết chạy toán loạn khắp đấu trường rộng mở.
Hai người họ bước ra từ ghế ngồi trên cao nơi cả hai đã theo dõi tình cảnh ảm đạm của đấu trường. Ông dành ra một lúc thăm dò khung khung cảnh phía dưới và lặng lẽ bay xuống vòng cung bức tường ngoài. Bà giữ mình trong vòng tay ông, vẫn diện một bộ đồng phục thủy thủ màu đen như thường lệ.
Chiếc áo choàng to lớn tung bay trên vai được nhuộm trong màu sắc của riêng ông: một màu đỏ thẫm thuần khiết.
-
Nó được gọi là Code Crimson. Giấy triệu tập đỏ.
Không phải sắc đỏ của báo động. Mà là sắc đỏ của Rome. Sắc đỏ của hình tượng chiến đấu đáng tự hào của quân đội La Mã và là vị thần hộ mệnh của họ, Mars.[note49389]
Chén Thánh đã xây dựng nên đế chế ngàn năm và lời khẩn cầu của quần chúng đã kêu gọi những người hộ vệ đến bảo vệ người gác cổng của họ.
Lúc này đây họ đã đến, những người bảo vệ hòa bình và họ sẽ hoàn thành trọng trách được giao.
Manazuru Chitose, Dấu Thánh – và bên cạnh là Lucius Longinus, Thánh thương. Họ đã đáp lại lời kêu gọi đó.
-
“Xin lỗi vì đến trễ nhé. Chuyến tàu bị tắc nghẽn nhưng ta đã đến đây sớm nhất có thể.”
Chitose nghe như chẳng có chút hối lỗi nào, và nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu.
“Tôi bắt đầu nhớ nhung công việc đi lại rồi ..” Lucius đáp lại với một chút châm chọc.
“Đương nhiên ông phải thế rồi. Tôi đây cũng phải nhễ nhại với đống hỗn độn ở Shinjuku đấy. Ngay cả những kẻ giỏi nhất như hai ta cũng cần phải có lúc nghỉ.”
Lệnh Chú của Chitose vẫn lơ phơ tỏa ra khi hai người cãi vã. Chúng không phải hàng nhái rẻ tiền; mà là hàng thật, Lệnh Chú của thế giới cũ. Chính bốn biểu tượng kỳ bí này đã mang lại cho bà biệt hiệu Dấu Thánh.
-
Nhận ra thứ ánh sáng đó ám chỉ điều gì, các Servant xung quanh tụm lại chỗ bà. Có lẽ việc mất đi lý trí khiến họ chẳng khác nào một con thú hoảng hốt… hoặc cũng có thể là dù ở trạng thái cuồng nộ nhưng bản năng chiến binh vẫn khiến họ coi bà là một kẻ thù đáng để lưu tâm.
Bà phát hiện ra một toán người nằm giữa vòng vây kẻ địch – một nhóm người vô tổ chức, gồm những người sống sót và Servant vẫn còn giữ được thiện tính – và gọi họ với một giọng nói dễ dàng được truyền đi.
“Mau chạy vòng qua đây đi! Lucius và ta sẽ giải quyết chúng!”
––
Câu nói đó báo hiệu cho một cuộc thảm sát.
Một tay Lucius giương sẵn tấm khiên lớn từ hư vô; tay còn lại thì cầm một cây thương đỏ thẫm. Người lính La Mã và Master đứng tựa lưng vào nhau, triệt hạ kẻ địch nhanh đến nỗi tôi còn không bắt kịp. Dùng từ “áp đảo” có vẻ là chưa đủ để diễn tả sức mạnh tuyệt đối với mỗi cú vung của Thánh Thương.
-
Đây chính là nhà vô địch đã lên ngôi Cuộc Chiến Chén Thánh. Lucius Longinus, vị Bách Binh Trưởng[note49390] đã gặp gỡ định mệnh của mình trên đỉnh đồi Calvary[note49391]. Lancer trong số Bảy Anh Linh. Servant mạnh nhất đã giành thắng lợi trong cuộc hỗn chiến của Cuộc Chiến Chén Thánh và dâng giải thưởng tận tay Chitose.
Dù những linh hồn có phải ánh sự vĩ đại của các anh hùng đến đâu đi chăng nữa, Anh Linh của thành phố Mosaic ai ai cũng phải trở nên lu mờ trước sự cao quý của ông.
-
Chúng tôi cẩn thận rút lui, cảnh giác cao độ với những người xung quanh. Dù cả bọn đã đứng cách xa bể máu chình ình ngay kia nhưng Koharu vẫn quan sát những người bị mắc kẹt trong trận chiến.
“Nhìn thấy không… Erice? Nhát… Nhát chém đó? Thứ… ngay trên tay và chân cô ta? Có phải… Hắc Kiện?”[note49392]
Con bé thắc mắc cũng phải thôi. Thứ mà Chitose mang ra không phải Hắc Kiện hay Gandr[note49393] cũng như vũ khí. Màn chào sân bạo lực không phù hợp với quy củ của một pháp sư là điểm cá biệt của bà.
“Chúng được gọi là Sacri Clavi. Bản sao của cây đinh đã đóng chúa Giêsu lên cây thánh giá…”
Hay nói nôm na là Thánh Đinh: một vũ khí khái niệm[note49394] “ràng buộc” sinh ra từ Lệnh Chú và tô điểm cho cả tay và chân. Với mỗi nhát chém, những cây đinh vuông vắn hiểm ác và không thể khuất phục bao quanh tay chân bà một cách chóng vánh và xuyên thủng kẻ thù.
“Cho nên Lucius từng bảo với chị rằng. Chị sẽ không thể tin nổi ông đã phải tuyệt vọng thế nào khi dạy bà theo cách của mình đâu.”
“Thánh… Đinh? Koharu rùng mình. Con bé có vẻ không khỏi kinh ngạc trước huyền thoại sống này.
Nhưng mình cũng hơi nghi con bé đang khá thích thú.
Tôi biết Chitose sẽ coi trận chiến này là nỗi nhục lớn nhất đời mình. Bà đã phải thừa nhận việc bình yên của thành phố đã bị phá vỡ và đích thân chống trả người dân và Servant của họ. Đó là công việc bất đắc dĩ và bà cũng không lấy làm tự hào gì.
Bà đã cố bảo bọc tôi khỏi sự việc có thể xảy đến như vụ này bằng cách tách rời tôi ra khỏi công việc, nhưng vẫn không có tác dụng. Kẻ thù lạ mặt đã xuất hiện trong thành phố Mosaic, và đã từ rất lâu rồi sự việc này mới tái diễn.
––
Những cơn sóng hỗn loạn cuối cùng cũng chịu rút xuống và tôi quyết định hội nhóm với Karin. Thường thì cô ấy sẽ đón chào tôi bằng một nụ cười tươi ngây ngất hoặc mắng nhiếc tôi vì mấy bất cẩn vụn vặt sau khi làm việc về nhưng lần này cô chỉ biết tái mặt khi chứng kiến vết thương của cả hai bọn tôi. Nếu chẳng may Pran cũng ở trong tình trạng đáng thương như tôi, cô ấy hẳn sẽ ngất ngay tại chỗ. Nhưng mà trên người thẳng bé chả có được nhiêu vết xước, với lại ánh nhìn của thằng bé — trông như đang ở một thế giới hoàn toàn khác biệt so với mọi người xung quanh, và như thường lệ - điều đó coi bộ khiến cô vô cùng nhẹ lòng.
Dẫu cho đó nhiêu đó vẫn chưa đủ tội để xối cho nó một trận. Thằng bé trông hơi sốc khi đứng bên cạnh Kouyou đã bị thương và đầm đìa máu.
-Những cánh khác của chiến trường đã trở thành địa điểm sơ tán tạm thời và bầu không khí nặng nề với sự kiệt quệ và khó khuây khỏa đã thế chỗ cho nỗi kinh hoàng khi chúng lắng xuống. Mọi người tụm lại với nhau thành những nhóm người mang nét lo âu, phấn khởi khi những người còn lại vẫn an toàn và mạnh khỏe, cuối cùng đã liên lạc được với gia đình và bạn bè. Một bầy lợn đua chạy băng qua tôi, ré lên làm điếng hết cả tai. Lợn ư? Chúng đang làm gì ở đây vậy?
Trong số những thí sinh mình đã bắt gặp trên màn ảnh trước đó, tôi có ít nhiều để ý đến Minamoto Yoshitsune và Master của cô đã thoát khỏi sự lây nhiễm. Nữ samurai trẻ tuổi đứng cách những người còn lại một khoảng ngắn ngay trong góc khuất của chiến trường, thu hút các ánh nhìn khó chịu khi xếp chồng lớn những cái đầu như chiến lợi phẩm.
-
Hannibal là Servant cuối cùng gục ngã trước những đòn tấn công như vũ bão của Chitose và Longinus. Một mình Koharu chứng kiến cái chết của ông, không thể làm gì khác ngoài việc cầu nguyện cho giây phút cuối đời của người đồng đội. Con bé khụy gối xuống tại nơi Thánh Thương đâm xuyên cơ thể ông và buông một hơi thở nặng nề.
Yoshitsune và Master của cô đứng bên cạnh và một lúc sau thì gửi gắm những lời an ủi. Tôi không biết phải lựa lọc từ ngữ ra sao để khích lệ con bé; bởi lúc nào bên trong bản thân cũng chỉ có sự tội lỗi dâng trào.
-
Chitose đã liên lạc với các Caren Series ở quận khác và đang trong quá trình xác nhận tình hình tại đó. Koharu thi thoảng liếc nhìn bà từ xa và để lộ chủ ý của mình.
“Ta đâu thể để Nzambi tự tung tự tác khắp thành phố Mosaic như ả muốn được. Tôi sẽ liên lạc với nhà Riedenflaus và bắt đầu truy tìm ả ta. Ả ta chắc chắn đã để lại không ít chứng cứ hứa hẹn. Trước hết ta nên truy tìm tung tích Master…”
Karin sửng sốt. “Em tánh làm gì vậy? Lúc này?! Lo nằm nghỉ năm phút đi trời ơi!”
“Hm? Tốt lắm. Cũng khá lâu rồi kể từ lần đi săn cuối.” Người phát ngôn những lời khích lệ chẳng mấy đáng tin không ai khác chính là cộng sự của con bé, Galahad.
Tôi cố khuyên bảo con bé sao cho thật hợp tình hợp lý. “Đừng mù quáng như vậy Koharu. Nếu em đẩy bản thân đi quá giới hạn hiện tại, em sẽ không bao giờ có thể sử dụng được ma thuật nữa đâu.”
“Vậy thì tôi cũng chả cần làm pháp sư nữa.”
Tôi cố tìm cách đối đáp trước một kẻ chẳng màng đến mạng sống… nhưng may là Lucius đã kịp đến, ông thấu hiểu con bé hơn tôi.
“Hối tiếc cũng chẳng cứu được người đồng đội nào đâu, sẽ không có nghĩa lý gì khi một mình đuổi theo Servant đó cả. Bây giờ tên thật lẫn năng lực của cô ta ai cũng đã biết, chúng ta có thể cùng nhau lập ra một kế hoạch phù hợp.”
“Ông bác người La Mã nói đúng đấy Koharu. Hiện tại em và Erice nên tập trung để không vướng vào tình trạng bán sống bán chết thì hơn. Nzambi mà em mới nói đó còn không thể bị thương nữa chứ, lạy chúa!” Có thể thấy rõ nét lo toan của Karin.
Koharu chìm vào trầm ngâm. Tôi thừa biết con bé đã tung hết tất cả những gì mình có khi đối mặt với Nzambi, song vẫn không ăn thua. Sau cùng, người phụ nữ mà con bé kính nể hơn hết thảy lại là người phải dọn dẹp mớ rắc rối đó. Con bé hẳn đã cảm nhận được hành động tự làm xấu hổ bản thân và cái chết của những người đồng đội.
Câu nói xen ngang của Servant đã khiến con bé ngưng trốn tránh sự việc. “Cứ để cô nương làm theo những gì mà cô ấy muốn. Ông không có tư cách để thuyết giáo về điều gì đâu Longinus.”
“Vậy sao Sir Galahad. Thế rốt cuộc cậu đang bao che cho điều gì đây? Nhìn xung quanh đi. Cậu không cảm thấy gì khi nhìn vào khung cảnh bi đát này sao?”
-
“Được rồi đấy, cả hai người.” Đúng lúc cơn thịnh nộ của Koharu cùng thái độ kiêu căng của Galahad sắp chạm đến đỉnh điểm thì Chitose đã trở về sau khi thăm dò những người sơ tán. “Tình hình vẫn rất khó lường. Dùng cái đầu lo mà vạch kế sách đi chứ đừng có cãi nhau. Lại gì nữa đây, ta vẫn chưa thể liên lạc được với Caren. Caren Fujimura ở Akihabara ấy.”
“Tôi thấy có gì đó không đúng… các chức năng thông thường của thành phố hiện đã bị tê liệt đúng không? Có khi nào là do sự sụp đổ của AI quản trị?” Koharu ngập ngừng sấn tới.
Bà nhún vai. “Không thể nào. Cô ấy vẫn còn sống, đó là điều mà ta biết.”
Từ lúc mà sự lây nhiễm bùng phát, toàn thể quận huyện trên khắp Akihabara đã rơi vào tình trạng hỗn loạn. Đội ứng phó sự cố đáng lẽ ra đã phải được điều tới Đấu Trường La Mã từ lâu nhưng không có vết tích nào của họ cả. Giao tiếp giữa các cá nhân với nhau cũng bị gián đoạn; điều tốt nhất chúng tôi có thể làm đó là tiêu hao Lệnh Chú để giao tiếp thông qua ma thuật.
Không ai trong số họ chỉ ra được nơi nào an toàn.
“Chúng ta đều biết rằng cô ấy đang ở đâu đó trong Đấu Trường La Mã. Ta sẽ đi tìm.”
“Cháu cũng sẽ-”
“Cháu ở đây, Karin. Cháu và Kouyou cần phải chăm sóc vết thương.”
Tôi thoáng nở nụ cười nhằm xoa dịu nỗi lo của cô và ém nhẹm nỗi sợ của mình. Chitose lặng lẽ ra dấu “cứ đi trước đi”.
“Chờ chút.” Cậu bé cất tiếng gọi, nhưng không phải với tôi. Mà là tới một người tôi chẳng hề ngờ đến.
“Chitose. Cháu có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì cơ?”
“Một con chó đã kêu gọi cháu. Con màu đen ấy.”
Thằng bé cứ lải nhải miết về con chó đó sao? Tôi khá chắc Chitose sẽ lơ đi… nhưng thay vào đó bà lại đứng ngây người ra. Nụ cười tự tin chưa một lần xao động ngay cả khi bị vây quanh bởi những kẻ địch chỉ vài phút trước đó giờ đây đã không còn.
“Nó bảo rằng có điều cần nói với bà.”
“Con chó đen ư… Vậy nó nói gì?”
“Cái chết đã đến với ngươi.”