“Cái chết là gì?”
Đúng lúc câu nói đó thốt ra từ miệng thằng bé, tôi đã dốc hết sức chạy. Tôi nghe thấy một giọng từ phía sau, bảo mình rằng hãy mau quay lại đi, thế nhưng tôi đã đi xa đến tận đây rồi.
Tôi thật ngu ngốc. Khờ dại. Vui sướng khi nghĩ rằng bản thân đã hoàn thành trọng trách được ‘sư phụ’ phó thác, khiến mình trở thành người duy nhất bảo vệ thành phố. Chitose đã xây nên một tòa lâu đài cát và với mỗi khe hở mình phát hiện ra, tôi lại trở nên vui sướng khi moi móc được minh chứng cho sự cẩu thả và thiếu toan tính của bà.
Suốt thời gian qua, cô Fujimura cũng đang trong cuộc chiến của riêng mình. Một cuộc chiến tôi còn chẳng thể nắm rõ chứ chưa đừng nói đến giành thắng lợi. Không có ngơi nghỉ hay trì hoãn, chỉ đến khi bản thân bị xé thành từng mảnh.
-
Những bức tường ngoài của Đấu Trường La Mã dưới ánh hoàng hôn tạo thành một cái bóng dài lênh khênh. Dưới ánh chạng vạng, tôi còn thấy nước biển đã gây ngập lụt trận địa không hiểu sao đã dâng tới tận hàng ghế cao nhất; cao hơn mực nước mà nó có thể dâng tới kể cả có bồi thêm chấn động của Bảo Khí. Lượng nước rút xuống lối đi đã dẫn đường để tôi men theo dòng chảy trở lại thượng nguồn ở những tầng bên trên.
Các hàng ghế nơi đây gần như đã chìm trong biển nước. Thi thể của những khán giả đã không thể thoát thân trôi nổi giữa chúng như những chiếc lá úa tàn nằm trong con mương.
-
Thằng bé đã nhìn thấy gì cơ chứ? Một con chó đen? Thật vậy ư?
Sư phụ tôi đã luôn ngẫm nghĩ, làm thế nào để họ được công nhận.
Tha thứ cho họ. Chấp nhận họ. Không ngần ngại mà trao tặng cho họ một cái ôm tựa như một người bạn thắm thiết. Cô lúc nào cũng nói vậy.
-
Tôi men theo đoạn đường dốc ở hàng ghế phía trong lên trên tầng cao nhất - và cô nằm ngay tại đó, ngửa mặt lên, giữa một vũng nước khác thường ngay giữa con dốc.
“Cô Fujimura!”
Tôi lao đến và đỡ cơ thể ướt đẫm của cô lên ở trong vòng tay. Cô ho sặc sụa ra nước một cách khó nhọc, như thể cho đến lúc này đây vẫn còn đang bị dìm xuống.
"Là em sao…. Erice?"
Tôi nhanh chóng kiểm tra vết thương của cô và nuốt nước bọt.
“Có vẻ… ta đã cố gắng trụ lại lâu hơn những gì đã tiên liệu từ trước. Sự chính xác khiến ta hơi thất vọng…”
Người cô không chỉ ướt đẫm nước. Bộ trang phục tuy không có chỗ nào rách rưới nhưng bên dưới cơ thể cô lại chi chít những cái lỗ có đường kính ngang bằng một đầu ngón tay. Một chất lỏng ấm áp tràn ra từ những cái lỗ đó. Loại chất lỏng trong suốt đặc biệt quan trọng cho sự sống còn của một giao diện con người.
Tôi lục tung mọi kẽ ngách tối tăm nhất trong trí óc, cố nhớ lại cách để chữa trị cho một AI bị hư hại. Khởi tạo một bản sao càng sớm càng tốt. Gây ra tình trạng hôn mê nhằm ngăn chặn việc thất lạc dữ liệu. Trích xuất tinh thể quang học của cô và tải nó xuống thiết bị đầu cuối tiếp theo. Tôi vẫn có thể làm được nếu nhanh tay lên.
Vậy nhưng có một điều chắc chắn: AI liên kết trực tiếp với Chén Thánh không thể bị giết bởi các tác động vật lý thông thường. Bởi họ không mang trong mình sinh mệnh. Bất kỳ sự tái hiện nào của sự sống đều chẳng khác nào trạng thái khởi điểm.
Không được khóc Erice. Không phải bây giờ. Mi có thể khóc bao nhiêu cũng được sau khi xong việc.
Tôi ôm cơ thể lạnh cóng của cô và kéo xuống lầu dưới nhưng lại bị một vật kỳ lạ, trơn trượt cản lại. Sau đó tôi mới nhận ra có một tấm vải lạ đã được quấn quanh người cô. Một tấm vải mỏng khá giống với vải lanh có kích cỡ đủ lớn để trùm hết toàn thân cô và bị nhuộm đỏ. Màu sắc trở nên đậm hơn ở những chỗ đã bị ướt và ngày một giống với màu đỏ thẫm của máu.
“Hãy để cô ta đi đi.”
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng, nhưng lại chẳng có ai hiện diện cả.
“Sự thật thực thụ và sự thật bất di bất dịch chỉ có thể được tìm thấy ở cái chết.”
-
Tôi đã nhầm. Hóa ra là có người. Kẻ đó ở gần đến nỗi tôi còn chẳng thể nhận ra.
Chúng đã luôn đứng chờ, che lấp ánh hoàng hôn của đấu trường với luồng hào quang không thua kém gì Nzambi.
“Porca miseria…”[note50848]
“Câm miệng lại… đồ chó lai.” Giọng của cô Fujimura hẳn đã yếu dần, nhưng vẫn chưa hề mất đi sự cương quyết. “Chúng đã băng qua đại dương… tràn trộn vào trong thành phố. Mặc cho những đường ống đó đã được thánh biệt. Chúng ta… đã bất cẩn…”
––
“Chúng ta đã trao cho loài người quá đủ lời cảnh tỉnh rồi. Không lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi thành trì này.”
Giọng nói phát ra từ con chó nằm ngay phía trước chỗ đoạn dốc. Bộ lông đen tuyền, đen hơn cả bóng tối đang bao trùm xung quanh cùng với cặp tai dài và khí chất Đông Phương khiến nó tỏa ra một nét đẹp trang nhã. Cô gái trẻ trung đứng bên cạnh nó mặc bộ trang phục xa lạ.
“Nhưng trước khi rời đi… Vẫn nên dành một chút thời gian cho người mà cô ta đã chiến đấu đến cùng chỉ để giữ cho bọn ta không thể động tới.”
“Erice… Em không được ở đây. Hãy mau….”
Cô Fujimura thúc giục tôi bỏ chạy, nhưng đôi chân tôi chẳng thèm nhi nhích. Giọng nói của cô khơi dậy trong tôi một ký ức sâu thẳm và sự thân thuộc của nó khiến tôi không thể cử động.
-
“Ngày sẽ chuyển dần về đêm…
Tựa như những người phụ nữ do chính bàn tay của người đàn ông tạc ra và những người đàn ông được đúc nên bởi chính bàn tay của người phụ nữ.
Anh Linh Tọa đã bị biến dạng, Chén Thánh cùng với vũng lầy của sự dối trá không ngừng tuôn trào.
Thời khắc bắt đầu ngày mới đã điểm, mặt trời sẽ sớm ló rạng.”
-Một loạt cây đinh dày và vuông vắn phá tan sự yên lặng, xé toạc hai bọn chúng với tiếng thịch liên hồi. Chitose đứng đằng sau chúng tôi, hai mu bàn tay sáng rực Lệnh Chú.
Dẫu vậy, thuộc tính ràng buộc của Sacri Clavi cũng chẳng thể kìm chân được bọn chúng bởi lẽ chúng không hề ở đây. Những con sóng lan rộng khắp cơ thể hai bọn chúng và một lúc sau cả cơ thể của thiếu nữ và con thú đã vỡ tan thành vũng nước không có hình thù. Chẳng khác nào những con rối.
Lời nói cuối cùng mà chúng dành cho tôi, vừa lắng đọng nhưng cũng thật lĩnh lặng. “Hãy gia nhập cùng bọn ta, Erice. Bọn ta sẽ quay trở lại tìm ngươi.”
-
Những kẻ xâm lăng độc ác đã rời đi, để lại tôi một mình. Chitose vẫn đứng trơ ra đó mặc cho tình hình nghiêm trọng của cô Fujimura.
“Eri… ce…”
Cô Fujimura thỉnh cầu tôi lắng nghe di nguyện cuối cùng của cô. Tôi lắng nghe từng câu từng chữ, có lúc bị gián đoạn bởi những cơn ho lao, tôi đã cố giữ chúng thật chặt trong lồng ngực… thế nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản được những gì đang diễn ra.
“Cô Fujimura… Caren… Làm ơn, đừng chết…” Tôi gọi tên cô, lúc mà cô đang nằm trong vòng tay mình. Cơ thể cô bất chợt phát sáng; trọng lượng giảm mạnh.
“Đây… không phải cái chết đâu, Erice. Chỉ là một AI đã mất đi thiết bị đầu cuối. Không hơn… không kém.”
“Cô nói vậy sao em có thể chấp nhận được?”
Cô nở một nụ cười yếu ớt về phía khuôn mặt xấu xí do đẫm lệ của tôi.
“Cảm ơn em, Erice…” Cô nâng bàn tay đang run của mình lên để xoa nhẹ gò má và bờ trán đã vuốt ve không biết bao lần của tôi.
“Cô Fujimura, cô biết không… Em… Có một người mẹ, và, ừm… Bà ấy đã chết rất thảm và vô cùng khốn khổ… Vậy nên là chí ít, chỉ lần này thôi, em muốn…”
Chưa kịp dứt câu. Ngón tay của cô trượt khỏi bờ má của tôi và lặng lẽ rơi xuống mặt đất ướt đẫm.
-
“Báo cáo.”
Màn hình ba chiều hiện lên không trung ngay bên cạnh Chitose, cùng với âm thanh liên lạc từ xa. Một phương tiện liên lạc ma thuật thông qua Lễ Trang viễn vọng. Phía trên màn hình hiển thị một thành viên thuộc Caren Series mặc bộ hakama[note50849] có họa tiết hình mũi tên.[note50850]
“Đã xác nhận lõi của Caren Fujimura bị phá hủy. Chức vụ quản trị viên thành phố Mosaic và giám soát các Caren Series tạm thời sẽ do Caren Himuro đảm nhận. Đối với những quận huyện nằm ở ngoại ô Akihabara, việc quản lý sẽ được phân bổ đồng đều giữa các Caren Series.”
Bà không nói gì nữa.
“Bà hài lòng chưa? Muốn làm gì thì cứ việc đi Chitose!”
Chitose khụy gối xuống và nhấc cặp kính đã gãy của cô Fujimura ra trước khi đặt tay lên khuôn mặt và nhẹ nhàng khép lại đôi mắt đã mất đi sức sống của cô.
“Cháu cho phép ta rồi đấy nhé.”