Nỗi kinh hoàng lan rộng ra khắp bên trong Đấu Trường tựa như sóng vỡ - ban đầu thật tĩnh lặng, một mối tiềm tàng gần như chả ai để tâm đến, để rồi từng chút một nó hóa thành một đợt bùng phát dữ dội, càn quét mọi thứ. Có thể thấy rõ sự kinh ngạc biểu lộ trên khuôn mặt của từng người, song lại theo một chiều hướng khác. Một số khán giả lý giải cho hành động phản bội của Hannibal như là một phần của vai diễn kẻ ác và hô to lên đầy háo hức. Họ còn chẳng nghĩ rằng Servant đó có thể đã thực sự giết người.
Tôi không còn tin vào chính mình nữa - chưa kể tôi đã gặp Servant đó cách đây không ít ngày.
Vị phù thủy bất lực tìm cách để tiếp tục màn bình luận của mình nhưng cũng mau chóng cứng họng. Lại thêm một vụ tai nạn mới xảy ra ở quận khác đã lan đến tai các đám đông, và không ít khán giả nung nấu ý định rời đi. Sự xuất hiện của họ ở những lối thang bộ đã thúc đẩy những người chỉ chú tâm theo dõi cũng đã chạy đến lối thoát hiểm.
Đứng từ xa quan sát qua chiếc màn hình, tôi cố giữ cho bản thân phần nào đó sự tỉnh táo, nhưng những khán giả trong đấu trường lại nhanh chóng bị cuốn vào hoảng loạn trong sự sợ hãi của mọi người xung quanh.
Cô Fujimura điềm tĩnh và nghiêm túc cất lời như thể đây chỉ như bao tiết giảng khác
"Chúng ta phải giữ cái đầu lạnh, Erice. Ta đã báo cho nhân viên an ninh và họ sẽ sớm khởi động sơ tán. Những Caren Series còn lại đang có mặt tại nơi xảy ra tai nạn.”
“Cô… định sơ tán sao? Nhưng mà…”
Nỗi thống khổ mà tôi lo sợ cuối cùng cũng đã lan tràn. Đài phân tích phát tin sơ tán, màn hình trên toàn bộ đấu trường chuyển sang dạng tĩnh nhằm cho các khán giả biết rằng trận đấu đã bị tạm hoãn. Trận địa bên dưới đã trở thành một cuộc hỗn chiến toàn diện, hai con thuyền bị lật chìm. Một trong số những tảng đá có trên đảo nhân tạo bay vút lên bầu trời, mực nước lập tức sụt giảm trầm trọng.
“Không…!”
Khi tôi quan sát vô màn hình, một Master khác đã mất dạng dưới bàn chân một chú voi của Hannibal. Nạn nhân thứ hai. Một Servant gấp rút chạy tới chỗ người đó nhưng là quá muộn màng để thương xót, và lập tức hóa thành những hạt tro vàng.
Ai vậy? Mình không thấy được… không thể nào là con bé đâu nhỉ?
"Thương vong là điều đã được dự đoán từ trước, dựa theo tình hình hiện tại. Ta đang cố liên lạc với các Master còn sống để tận dụng sự hợp tác của họ trong việc đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo, nhưng một nửa lại không phản hồi.”
“Tức ý cô là, do Hannibal ư?”
“Không phải đâu.”
Tôi nuốt nước bọt. Thế có nghĩa Master của Hannibal là người phải chịu trách nhiệm? Chờ đã, điều đó là không thể. Nghe chẳng hợp lý tí nào cả.
“Fujimura, cô có biết chuyện này sẽ xảy ra không?”
Cô lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc. “Không. Trong số những kịch bản có thể xảy ra, ta đã xem trường hợp này là không thể.”
Ngay cả Chén Thánh, dù toàn năng nhưng cũng không có dự định nào để chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra cả. Không còn nghi ngờ gì, cô ấy đã làm tất cả những gì mà bản thân có thể làm, ở những nơi cô có thể tới và than thở rằng thế là vẫn chưa đủ. Giận hờn, cay đắng. Sự tội lỗi khuấy đảo dưới vẻ mặt điềm tĩnh và đĩnh đạc của cô.
Tôi cố không để tâm đến điều đó. Ngay lúc này đây, tôi cần phải là Tử Thần.
“Ta đã hoàn tất việc chuẩn bị ở Shinjuku, nhưng xem ra đã quá sơ suất. Dưới cái tên Caren Fujimura, AI quản trị khu tự quản của thành phố Mosaic, phát lệnh Code Crimson.”
Code Crimson! Giấy triệu tập đỏ. Mình biết thứ này: là mức độ đe dọa cấp cao nhất thành phố Mosaic. Theo như những gì mà mình biết được thì thứ này chỉ được triệu tập kể từ ngày tái định hình lại Akihabara.
“Em có khả năng phân biệt Servant trong số những người dân không, Erice?”
“Dạ có. Em giỏi hơn bất kỳ ai-”
“Tốt. Nhiệm vụ của em đó là tiêu diệt bất kỳ Servant thù địch nào giới hạn trong khu vực này. Chỉ nhân viên an ninh thôi là chưa đủ.”
Tôi rùng mình, vừa mừng rỡ với nhiệm vụ mà bản thân đã luôn mong mỏi vừa sợ hãi với bản chất của những gì được hỏi về mình. Việc đơn phương triệt hạ ai đó là điều quá đỗi phi chính thống để tôi có thể tiếp nhận. Nếu tình hình không đến nỗi nghiêm trọng thì tôi không tin cô Fujimura lại nghĩ đến cả chuyện đó.
“Tức ý cô là… từng người một? Nguyên cả Đấu Trường La Mã rộng lớn này?”
“Bất cứ khi nào em nhận thấy ý định thù địch, hãy giải quyết theo cách mà em muốn.”
“Đã rõ. Còn câu hỏi cuối thưa cô Fujimura. Đây có phải nhiệm vụ dành cho Tử Thần không?”
“Không. Đây là nhiệm vụ dành riêng cho Utsumi Erice.”
“Đã rõ. Em sẽ không làm cô thất vọng.” Cô ấy hiểu rõ bản thân đang trực tiếp làm trái với hạn chế mà Chitose đã đặt ra, dù sao thì cô ấy cũng đang làm rồi. Chỉ thế thôi cũng đủ để làm tôi thỏa mãn.
———
“Ta e rằng vẫn còn việc cần phải để tâm”, cô Fujimura nói. “Không còn gì để căn dặn nữa, liệu ta có thể nhờ cậy vào em không?”
Tôi tự tin gật đầu, và cứ như thế chúng tôi tách ra.
Đã đến giờ làm việc rồi.
—
Những linh hồn gớm ghiếc ghê tởm, hay đê hèn bần tiện, đến những ác linh hắc ám,... Tất cả bọn họ, tôi đều dang tay chấp nhận.
Chẳng chối bỏ bất kỳ một linh hồn nào, như thể họ là là bạn thân của tôi. Cuồng nộ, u sầu, khiếp sợ, tôi đón nhận tất cả, biến chúng thành một phần trong tôi.
Tôi ổn định nhịp thở khi tiến dần bước chân đến cuối con đường. Âm thanh từ chiến trận vang dội từ xa, trộn lẫn tiếng la hét.
Với mỗi lần vung tay, dòng máu đỏ thẫm từ sâu trong huyết quản cứ loang ra trên mặt đất. Tôi để nó tuôn ra trong khi mình vẫn tiến về phía trước.
—
Cô Fujimura đã giao nhiệm vụ hạ sát tất cả Servant cho tôi, và tôi hiểu quá rõ điều này có nghĩa là gì.
Trước tiên, tôi nhắm đến một nhóm người đang chen chúc nhau dưới một con dốc dẫn ra ghế ngồi khán giả. Một người đàn ông trong số họ đánh đập những người còn lại một cách không kiểm soát, điên cuồng cào cấu sao cho vừa đủ để lấy máu. Dù mặc một bộ quần áo đương thời, nhưng tôi có thể lập tức khẳng định anh ta là Servant. Tiếp tục quan sát, thứ mana đã thêu dệt nên bộ quần áo tan biến để lộ lớp dưới một bộ áo quần thời Trung Cổ.
Lực lượng an ninh vũ trang tách anh ta ra khỏi những vị khách, ghì xuống đất, và xả loạt đạn từ khẩu súng bullpup[note48387] dạng cầm tay. Đối với một Servant thì anh ta quá yếu; yếu đến nỗi người thường có thể quật ngã anh ta mà không gặp quá nhiều trở ngại. Dẫu vậy, những viên đạn được gia cố bằng ma thuật xuyên thấu qua cơ thể anh ta và bật xuống sàn, người ngợm gần như không có nổi một vết xước. Bộ quần áo chỉ rách rưới chút ít bởi loạt đạn vừa rồi, anh ta cất bước và lao thẳng đến một người dân ở ngay gần đó.
Người phụ nữ đứng ở bên tuyệt vọng vùng vẫy Lệnh Chú để kiểm soát anh ta, nhưng ngay cả mệnh lệnh trực tiếp cũng chẳng hề hấn gì và anh ta cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ trở về dạng linh thể.
Còn tồi tệ hơn cả Hannibal nữa. Cứ như anh ta hoàn toàn mất trí vậy…
Tôi kiểm tra lại thẻ phân loại mà mình đã được nhận từ sư phụ xem có có hợp pháp ở trong Đấu Trường La Mã này hay không, rồi mới ra hiệu cho lực lượng an ninh. Họ kiểm tra tôi và ngoan ngoãn lùi lại ngay lập tức.
Tôi giải phóng ‘nhánh’.
Thứ máu nhơ nhuốc tràn ra từ ác linh trong cánh tay tôi đông lại và chảy ra bên ngoài, hình thành một cái nhánh cây đen sáng loáng với ánh hào quang âm u. Chúng đang dài ra từ cánh tay tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc chả khác nào cây cỏ đang mọc.
Nó dễ dàng xuyên thủng lớp màn bảo vệ của Servant. Xé toạc bên trong anh ta để tìm tới Linh Hạch, và tại đó, chộp lấy Linh Cơ của anh ta và nhẫn tâm lôi nó ra khỏi thể xác.
Linh Cơ của Servant vừa là trung tâm, vừa là trái tim, vừa là bộ xử lý. Linh Cơ ra lệnh cho mọi hoạt động. Giúp Servant có thể tạm thời hữu hình hóa, với gam màu đa sắc đặc biệt - thứ mà chỉ hiện rõ dưới con mắt của giới pháp sư, ngoài ra chỉ lờ mờ hiện hữu đối với dân thường. Linh Cơ sẽ khác biệt tùy vào từng cá nhân. Servant đó cố gắng nắm lấy trái tim đã bị tước đoạt, thở thoi thóp khi đưa thứ đó trở về cơ thể một cách vô vọng. Ngoài bản năng nguyên thủy của anh ta ra thì tôi không còn thấy gì khác nữa.
Người phụ nữ bất ngờ xô tôi từ phía bên; cũng là người đang tuyệt vọng căng mình ra để ngăn cản Servant bằng Lệnh Chú của bản thân.
"Em đang làm gì vậy! Dừng lại, dừng lại đi, chị nói rồi mà! Em không hiểu sao? Anh ấy là Servant của chị!"
"Em xin lỗi", Tôi đáp. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể khuyên nhủ. Tôi không thể làm ngơ bất kỳ Servant nào gây nguy hại cho những người xung quanh được. Vắt kiệt mạng sống từ cổ hay đục khoét mắt sẽ hơi chút khó khăn, bất kể đó có là những kẻ yếu nhất.
Bị tước mất Linh Cơ, Servant đó đến cùng đã mất hết sức lực để duy trì hình dạng vật chất và tan thành các hạt mana vô sắc.
“Em xin lỗi”, tôi đáp. "Xin chị hãy sơ tán như đã được hướng dẫn.”
“Dừng lại đi!”, cô van nài. “Làm ơn, dừng… lại đi…” Từ sau bàn tay, Lệnh Chú đã bắt đầu phai mờ. Tôi không thể hình dung được mất mát mà cô ấy đang phải trải qua.
Cô gục xuống đất, cả người bao trùm trong tiếng nức nở. Tôi cố dựng cô dậy và giao lại cho lực lượng an ninh.
—
Hướng ánh nhìn vào Linh Cơ, lúc này tôi tước đi vật chứa và giữ chặt nó vào cuối đoạn ‘nhánh’. Tiếp tục quan sát, Linh Cơ đã bị hắc hóa hòa làm một với thứ máu đã giam cầm nó. Servant đã chết không thể trở về Anh Linh Tọa.
Một khi Master của anh ta đã hồi phục vết thương lòng, Chén Thánh sẽ triệu hồi cho cô một Servant mới, và Lệnh Chú sẽ được hồi lại. Tất cả sẽ ổn thỏa miễn là Chén Thánh còn hoạt động - nếu một phép màu xảy ra, Chén Thánh triệu hồi cùng một Servant thì ngay cả có là vậy, ký ức vẫn sẽ không được giữ lại.
—
Trong lúc tôi còn đang bận bịu xử lý Servant thì đại sảnh đã tràn ngập dòng khách sơ tán. Tôi kết nối với mạng lưới an ninh và tìm đến mục tiêu tiếp theo trong lúc chen qua biển người nhung nhúc.
Vài phút sau đó, tôi đã hạ sát hàng loạt Servant với không một động tác thừa. Tất cả bọn họ đều đã mất đi lý trí và trở nên không khác gì dã thú. Nhánh của tôi đâm thủng xác thịt và lôi Linh Cơ của họ ra ngoài mà không hề nhân từ hay tiếc rẻ.
Có một Master, người đàn ông ấy phản đối đặc biệt kịch liệt với hành động của tôi và cho ngay một cú đấm vào mặt, đôi môi tôi sứt thành hai nửa. Tôi đánh trống lảng, và ra sức giải thích, đây là cách nhanh nhất để dập tắt cơn giận của ông. Tôi không thích đau đớn cũng như bao người, nhưng sẵn lòng chấp nhận nếu đó là việc phải làm. Nhìn thấy tôi hối thúc mặc cho những cú đấm, ông ta đã lấy lại bình tĩnh, mặt mày tái nhợt, và ngượng ngùng xin lỗi.
Servant mà tôi đã loại bỏ là một cô gái: người mình nhỏ nhắn, song trông thật trơ trọi đằng kia. Cô ấy đã không làm mọi việc trở nên khó nhằn.
Miệng mình giờ có vị như máu nhỉ… Tệ rồi đây.
Tôi cảm thấy sự khoái lạc của lũ ác linh đang ngày một dâng lên.
Giả sử một thiếu nữ mười bốn tuổi không được rèn giũa gì mà ăn phải một cú đấm kiểu như vừa rồi thì đằng nào cũng lăn nằm xuống đất rồi mất ý thức hoặc chìm vào hôn mê. Nhưng cũng thật tiếc, tôi không được ân xá; sẽ cần đòi hỏi nhiều hơn thế để tách tôi ra khỏi nhiệm vụ.
Sự xuất hiện và biểu hiện của các Servant không cho tôi quá nhiều manh mối để tìm ra danh tính thật sự, và tôi cũng thoáng tự hỏi cô ấy là ai. Tôi thừa biết đa phần các Servant được triệu hồi ngày nay thường ít được biết đến, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu biết của bản thân. Tôi sẽ phải học hành chăm chỉ hơn mới được.
Sau cùng, một Servant mới sẽ đứng trước người đàn ông là Master của mình và chữa lành nỗi đau cho ông - cũng như bao Master trước đó đã từng đụng phải cái tên Tử Thần này. Có điều là tôi vẫn không biết…
Chuyện gì đã xảy ra với những Servant bị lãng quên ư?
Tôi ghi nhớ tất cả bọn họ, luôn luôn là vậy. Và buộc phải như vậy.
Dù không để lại minh chứng nào cho thấy họ đã từng sinh sống trong thành phố Mosaic, thì chúng vẫn luôn kề bên tôi, bị cắt xén thành nhiều mảnh vụn trong trái tim này.
———
Mỗi lần tiêu diệt các Servant hóa cuồng hết lần này đến lần khác. Tôi bắt đầu nhận ra họ có cùng một điểm đặc thù. Khắp mạng lưới an ninh đang có nhiều bài viết lan truyền về việc nhiều Servant nguôi ngoai cơn giận. Họ ác độc và thù địch, đó là điều không phải bàn cãi, nhưng sự man rợ của họ không trực tiếp thể hiện ra bên ngoài tương tự như cái cách mà mọi người thường nghĩ về một Servant kiện cáo hẳn hoi. Họ không chìm vào trạng thái bạo ngược như cuồng nộ trên chiến trường, và có thể giải quyết bằng việc duy trì khoảng cách an toàn giữa những Servant cuồng nộ khác, và bằng Lưới Phân Cách Linh Thể.
Tôi cũng đã không ngừng ghi nhận những báo cáo có liên quan đến những cái xác biết đi chậm chạp được lan truyền rộng rãi ở những khu vực khác, song mới chỉ tìm được một người nằm trong khuôn viên của Đấu Trường La Mã.
—
Dù nhân viên an ninh có cố áp chế những Servant sa ngã đi chăng nữa thì con số bị ảnh hưởng vẫn tiếp tục gia tăng không ngừng.
Cứ khi nào một Servant trở nên cuồng nộ, thì ít lâu sau, ở ngay gần kề sẽ xuất hiện thêm ba ca y hệt. Khá tương đồng với tình trạng mất trí, lây truyền qua lại giữa linh thể không khác gì căn bệnh. Tôi nghe thấy cùng một từ ngữ cứ lặp đi lặp lại, lời thì thào ngày một lớn hơn, xuất phát từ nhân viên an ninh và dân thường:
“Giống hệt thây ma voodoo.”[note48388]
Không đời nào đó lại là Tử Linh Thuật[note48389] được - cái chúng ta cần làm đó là đi tìm những cơ thể vật lí đang đi đứng chứ có phải các linh hồn đâu. Việc đưa thây ma ra khỏi thực thể linh hồn, thực sự là khả thi sao?
Nếu mục đích đằng sau sự việc này là để chiếm hữu các Servant đã bị thây ma hóa từ tay Master của họ thì vẫn còn đó phương án tốt hơn để thực hiện mà. Còn giả sử nếu mục đích là để biến đổi các Servant, thì kết quả hỗn loạn này khó có thể chứng minh đây là một cách làm thuận lợi.
Cứ như kẻ chủ mưu đứng sau vụ này không có động cơ nào khác ngoài việc gieo rắc cái chết…
—
Thanh âm chiến trận vang lên ngắt quãng phát ra từ lối đi dẫn ra trường đấu; âm thanh của sự tàn phá chỉ có thể sinh ra từ trận chiến giữa các Servant. Tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra ở trận địa còn đang chìm ngập trong nước. Dữ liệu từ các camera còn sót lại không cung cấp cho tôi bất kỳ thông tin chi tiết nào.
Chấn động dữ dội làm rung chuyển cả Đấu Trường La Mã đi cùng tiếng nổ lớn, kéo theo đó là nhiều chiếc đèn vụt tắt tạo thành tiếng nổ đôm đốp. Máy phát điện khẩn cấp và máy tính lớn mạng lưới khu tự quản chắc hẳn đã trở thành mục tiêu tấn công hoặc bị dùng cho mục đích khác. Bị tước mất các thiết bị liên lạc, lực lượng an ninh đành phải dùng tiếng hét để giao tiếp với nhau.
Phần lớn các lối thoát hiểm nằm trong đấu trường đều đã đổ sập hoặc bị các mảnh vỡ san lấp. Nhìn thấy con đường không thể đi qua, những vị khách sơ tán đã cố quay trở về nơi cũ, để rồi xô xát với phần còn lại của đám đông đang chèn ép nhau từ phía sau, và rồi việc sơ tán nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Những Servant đã thoát khỏi sự lây nhiễm - cho đến hiện tại - vẫn còn đang giữ được sự bình tĩnh và khả năng tự chủ, đồng thời đang hợp tác với những người xung quanh trong lúc bảo vệ Master của mình. Nói là vậy, nhưng trong sự hoang mang và hoảng loạn tột độ, một số khách sơ tán đã bất chấp thực hiện những hành động nguy hiểm nhằm buộc cho các Servant khác phải nhường quyền ưu tiên.
Cần một ai đó lãnh đạo ở đây. Cô Fujimura đâu rồi? Sư phụ mình đâu mất rồi?
Từ khi trận đấu bị tạm hoãn cho đến hiện tại đã được hai chục phút, và đúng lúc sự hỗn loạn đang lên đến đỉnh điểm thì tôi chợt bắt gặp một gương mặt thân thuộc.
“Em…! Đang làm gì ở đây?!”
Pran đứng trơ ra như bức tượng ở giữa dòng khách sơ tán đang hối hả tháo chạy. Karin và Kouyou không thấy đâu cả.
“Em tự mình đến đây sao? Em cần đi tìm Karin và rời khỏi…”
Thằng bé thản nhiên lờ tôi đi. “Có một con chó.”
“Ý em là gì, con chó?”
“Nó đang kêu gọi em.”
Thời gian cứ trôi đi, tôi không biết thằng bé đang làm gì với sự thảnh thơi mà mình không có. Tôi nhanh gọi Karin, nhưng cuộc gọi không có tín hiệu kết nối.
“Nhánh” đang rũ khỏi cánh tay tôi để tiến lại gần nhằm xóa sổ thằng bé.
“Nngh… em không được ở đây lúc này, hiểu ý chị không? Đừng lại gần đây. Không an toàn đâu.” Tôi lùi ra xa thằng bé, va phải dòng khách sơ tán trong lúc rú vào cái bóng hành lang.
“Hai ta sát cánh bên nhau. Chị đã nói mà.” Bất kể là giữa sự giữa sự hỗn loạn cùng cực, tôi vẫn có thể nghe rất rõ những gì mà thằng bé nói ra.
“Chị biết! Chị biết chứ, nhưng mà…!”
Thằng bé ngước nhìn về tôi với bộ mặt ẻo lả không kém phần chế nhạo.
“Chị đang khóc. Em biết chứ.”
Tôi giật mình. Khi ấy, tôi đã có thể cho thằng bé ăn ngay một cái tát. Karin và Kouyou chắc hẳn đang ở nơi nào đó, dấn thân vào nguy hiểm để đi tìm, song thằng bé lại đứng đây, mỉa mai tôi. Lũ ác linh đang háo hức xúi giục, làm ngọn lửa đen giận dữ ở trong lồng ngực tôi ngày một bùng lên. Kiểm soát bản thân tốt hơn đi, Erice. Tôi không được phép để cho nỗi thất vọng của bản thân lấn át.
“Có lẽ là vậy.. Em nói đúng. Chị xin lỗi.”
Tôi thừa nhận, giọng tôi đang run. Tôi muốn khóc hơn bất cứ ai, nhưng rồi điều đó có ích gì chứ? Quan trọng hơn cả, vì sao những suy nghĩ và cảm xúc thầm kín nhất trong tôi lại bị cậu bé này đọc vị? Và vì sao tôi không thể chấp nhận thằng bé, ngay cả khi đã mở lòng với các ác linh đê hèn một cách quá dễ dãi?
Đột ngột, từ đám đông xuất hiện biến động. Khoảnh khắc ấy, cả người cả vật, vội vã tiến về một phương, như thể cố chạy thoát khỏi thứ gì đó. Biển người nháo nhào như trở thành một cơn đại thủy triều, với thuần một nỗi kinh hoàng khắc hằn lên gương mặt của từng cá nhân hiện diện ở đó.
Hẳn là do ông ta.
Servant đang rượt đuổi đến chân họ đã hoàn toàn mất trí. Tôi nhận ra ông ta từ bộ giáp phục mỏng, nhẹ và thân hình bóng bẩy tựa như một đô vật hạng nặng. Người đàn ông này đã đứng trên boong tàu chung với những người Ottoman. Tôi biết ông ta, một trong những vị lãnh đạo gia tộc trong liên minh Matsuura: đồng minh của lãnh chúa thời phong kiến ở trong và quanh vùng thôn quê Matsuura thuộc Nagasaki, nổi tiếng với những vị hải quân hùng dũng. Họ đã đánh trên cả hai trận, Dan-no-Ura và chống lại sự xâm lược của quân Mông Cổ theo sau. Không ngoa khi nói rằng họ đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới lịch sử nước Nhật mà ta được biết ngày nay, và là một trong những chiến binh vĩ đại nhất.
Lưỡi gươm sáng bóng của ông ta nhuốm máu hàng người vô tội, và không có chút mưu kế chiến lược nào còn đọng lại trong cặp mắt loạn trí ấy. Master của ông ta cũng không thấy đâu cả.
Mình không thể chứng kiến cảnh tượng ấy. Điều ít ra mình có thể làm đó là đưa thằng bé thoát khỏi tình cảnh nguy nan này.
Sẽ không đơn giản chút nào. Ông ta có lẽ đã mất trí nhưng đích thị là đang xả mana không ngừng. Khi tôi quan sát thì vô số lỗ đạn đã đục chi chít trên khắp cơ thể. Nếu ông ta giải phóng Bảo Khí ngay tại đây, thiệt hại sẽ là không thể đong đếm. Và tôi cũng không có đủ khả năng để cự lại.
Nhưng…!
Suy nghĩ của tôi chợt nhảy sang đứa trẻ đứng đằng sau mình. Sức mạnh của tôi là mối hiểm họa với mọi Servant nằm trong tầm ngắm chứ chẳng riêng gì đối tượng mà bản thân nhắm đến. Liệu tôi có thực sự đủ dũng khí để kiểm soát bọn chúng?
“Mau lùi lại đi!”
Một giọng nữ rộ lên ở trên đầu tôi, thô ráp và rành mạch. Tôi ngước lên và thấy một cô bé đang bứt tốc chạy dọc trên hành lang theo sát một Servant. Nhảy qua lan can và quăng mình lên khoảng không.
Là… Koharu ư?
Chiếc áo choàng trắng tinh của con bé tung bay phất phới cùng lúc cả cơ thể cao một mét năm bắt đầu cắm thẳng xuống đất, sau đó cơ thể nhỏ nhắn của con bé bị vóc dáng lều khều của Galahad vừa vật chất hóa che khuất. Vị Hiệp Sĩ Chén Thánh vòng cánh tay quanh eo Master của mình với tiếng thở bực dọc. Cặp đôi xoay tròn trên không trung khi rơi - và lúc mà tôi dõi theo, một biến đổi khác thường xảy đến với hai người họ.
Cả Master và Servant nhảy khỏi hành lang. Sau một hồi, đáp xuống mặt đất phía dưới, dung hợp với nhau thành một cô gái trong bộ giáp phục màu chàm đậm. Cũng chính là vị hiệp sĩ mạnh mẽ và cứng cỏi mà tôi đã nhìn thấy trên màn ảnh lớn tại Akihabara.
Chính là nó. Nhập Thể của con bé. Không lầm vào đâu được. Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ được chứng kiến Nhập Thể theo một cách hiếm có thế này.
Lãnh chúa Matsuura không cho con bé cơ hội để định thần sau cú ngã. Con bé đỡ cú đánh trong tư thế hạ thấp người bằng thanh kiếm của bản thân.
“Koharu? Là em… đấy sao?”
“Là tôi đây.” Trong trạng thái nhập thể, Koharu đứng cao hơn cả tôi. Cầm trên tay song kiếm trông như của Galahad giắt ở ngay thắt lưng; trên tay con bé hiện đang nắm giữ một thanh trường kiếm kỳ dị, đính thêm hai mảnh trông như ruy băng kéo dài từ phần cán trong khi thanh còn lại vẫn được cất giữ trong bao và chưa được động đến.
“Hắn ta sẽ không dừng lại đâu Erice. Chừng nào Linh Cơ còn chưa bị phá hủy… á!!”
“Chị hiểu rồi”, tôi ngập ngừng.
“Nên tôi đã quyết rồi…” con bé nói khi thanh kiếm của mình nhảy múa, khóa chặt đôi cánh nặng trĩu của lãnh chúa Matsuura. “Tôi không thể cứ giao hết cho Galahad và xong việc như thế được. Nếu tôi kết liễu hắn ta, thì tôi phải tự mình làm điều đó… Ungh… Bằng chính đôi tay này!”
Hai vị chiến binh giữ chặt thanh kiếm bằng cả hai tay và đáp trả nhau bằng hàng loạt cú đánh trong một tràng mưa tia lửa. Vị lãnh chúa nhảy lùi về sau, nới rộng khoảng cách giữa cả hai, và Koharu chớp lấy thời cơ đó để phi vụt tới chỗ ông ta. Đối phương của cô có ưu thế trong khoản sức mạnh thể chất, tuy vậy từng cú trảm mà ông tung ra, thanh kiếm của cô dễ dàng luồn lách và việc nó dí sát tới gần cổ của ông là điều khó mà tránh khỏi.
Khi tôi đứng quan sát cả hai người họ, thì sự mê man và vết nứt lan rộng ra khắp sàn bê tông dưới nơi hai người họ đang đứng đi cùng tiếng rắc rắc khó nghe.
Dù cho tiếng gầm hung tợn đó có là của một vị lãnh chúa hay chăng, ông ta cũng không có cách nào để ngăn được điều đang xảy đến. Ông ta quằn quại như một con thú bị sa vào bẫy trong khi trườn lại ngày một gần chỗ Koharu, và chỉ đến khi thanh kiếm của con bé rạch họng ông ta khiến thứ máu đỏ thẫm phun tóe ra thì mới ngừng lại.
“Tôi nợ anh ta nhiều thế đấy.”
Con bé vẩy máu khỏi thanh kiếm theo cách không thể hung tợn hơn, vẽ chéo nên một vòng cung trên nền sàn. Sau đó với không chút thương xót còn vương lại trong cặp mắt ấy, hướng lưỡi kiếm xuyên qua xương sống kẻ thù đang co giật. Con bé đã làm nhanh gọn mà không cần phải dùng đến thanh thứ hai. Đối đầu với cô gái đứng ở trên đất liền, vị lãnh chúa Matsuura đã mất đi ưu thế.
Khi tôi đến xác nhận sự phá hủy của Linh Cơ, thì một bóng dáng nhỏ nhắn rời khỏi bóng khuất một cách vô tư để ngồi xổm xuống và khảo sát hậu quả của trận đánh vừa rồi. Vết máu đã bắt đầu tan biến.
“Um… Pran?”
Thằng bé say sưa ngắm nhìn cảnh tượng ghê rợn này như thể hằn sâu vào trong ký ức. Ánh nhìn của thằng bé giờ đây cũng dữ tợn chả khác là bao mấy tác phẩm của nghệ sĩ đường phố mà thằng bé đã từng nhắc đến.
—
Koharu và tôi kể cho nhau nghe về những gì mà cả hai biết. Nếu tình thế không quá ép buộc, tôi sẽ chớp lấy cơ hội, hỏi đến nơi đến chốn về Nhập Thể của con bé – hiệu ứng nào đã tác động lên cơ thể con bé? Con bé có thể nghe và giao tiếp với Galahad chứ? - tuy nhiên bây giờ chắc chắn không phải lúc cho điều đó.
“Không. Tôi đang truy đuổi một kẻ khác cơ. Một phù thủy hành động độc lập.”
“Phù thủy?” Rõ ràng con bé đã đi từ trường đấu ra nhằm lần theo dấu vết của kẻ địch xa lạ mà tôi đang truy tìm: kẻ đã khiến Hannibal, Master của ông, và phần lớn các Servant khác vật vờ ở trong Đấu Trường La Mã.
“Những người bị lây nhiễm thể hiện sự thoái hóa nghiêm trọng năng lực thần kinh và thái độ thù địch vô tội vạ với những người xung quanh, trong khi bản thân sự lây nhiễm lại hiện hữu khả năng lây lan giữa các Linh Thể. Tôi chưa từng chạm mặt pháp sư nào tài giỏi như thế cả? Quỷ Ăn Xác, nhiều khi? Hay phân loài Ma Cà Rồng thiểu số?"
"Chị chỉ có thể nghĩ ra một thứ đã gây ra chuyện này thôi. Chắc hẳn em cũng từng nghe qua rồi, nhưng mà…"
Làm sao lại là thật được chứ. Đó là đề tài hư cấu của các bộ phim truyền hình. Bắt nguồn từ những câu chuyện dân gian vô thực nói về việc sử dụng người chết như những người hầu vô tri trước khi biến đổi và uốn nắn họ bởi thời kỳ nô lệ để trở thành…
“Thây ma? Ý cô là… ma thuật voodoo? Loại ma thuật mà đến cả con nít cũng biết?” Chả cần biết con bé đã lớn hơn bao nhiêu, nét mặt ngạc nhiên trẻ con đó mới chính là Koharu mà tôi biết.
“Sau cái chết của El Cid và Master của ông, cả trường đấu chìm trong hỗn loạn. Chúng tôi không thể khẳng định được đâu là đồng đội trong số những kẻ thù cho nên tất cả đã thống nhất về việc duy trì khoảng với nhau. Tôi vẫn chưa đụng phải bất kỳ người đồng đội nào, nhưng nếu sự lây nhiễm lây lan đến cả thực lực thì thiệt hại mà họ gây ra được quả thực sẽ rất khủng khiếp. Đấu Trường La Mã là nơi mà bọn tôi sẽ ít để tâm nhất.”
Khi Galahad đang nhập thể với con bé, Koharu không phải con người, song cũng chả phải là một Servant dị biệt; con bé nằm đâu đó ở khoảng giữa.
“Nhập Thể có giữ cho em an toàn trước sự lây nhiễm… không?”
“Hy vọng là được, nhưng tôi muốn sai lầm ở khía cạnh nào đó thận trọng nhất có thể. Quan trọng hơn cả, Erice. Thứ máu ở trên tay cô không chỉ đơn thuần là vết thương thôi đâu, có đúng không?”
“À không. Không phải, nó là…” Tôi cảm giác như cặp mắt đó đang hướng về mình khi vừa đáp lời, nhìn trừng đầy trách móc. “Đây không khác gì chất độc đối với Servant. Em đừng nên lại quá gần để cho an toàn.”
“Tôi hiểu rồi.” Con bé gật đầu.
Lại thêm một câu hỏi nữa nhưng lần này là từ Pran. “Chị lại định giết chóc nữa ư?”
“Nếu đó là điều chị phải làm.”
“Có phải là vì chiến tranh?”
Không một tia e sợ nào thoáng qua khuôn mặt khi tên nhóc ấy lảo đảo bước lại gần tôi. Thằng bé kiễng chân vươn tay lên xoa nhẹ gò má sưng tấy của tôi như thể không còn thỏa mãn với việc chỉ ghi nhớ khung cảnh mà muốn gánh chịu nỗi đau thay cho tôi. Có một lần thằng bé đã từng nói, một cây gai đã mở rộng khoảng trống nơi con tim chính mình.
“Không, điều đó không đúng. Chị muốn trở nên có ích với ai đó. Vậy nên.”
Cũng có khác gì nhau đâu? Chúng ta thương yêu họ bởi muốn được nhận lại điều tương tự. Còn nếu mi muốn hiểu được ý nghĩa của cuộc đời mình thì đi hỏi cái chết ấy. Chúng ta còn chẳng biết mình đang chiến đấu vì điều gì cơ mà.
“Em lúc nào cũng nghĩ vậy. Lúc nào cũng cô độc, giống hệt như chị. Và em đã tự huyễn hoặc rằng việc mình đang làm là để khiến một ai đó hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì em đã lầm.”
Cả cậu bé và sự khó hiểu của cậu dường như chả ăn nhập gì với cuộc thảm sát đang diễn ra xung quanh đến nỗi thật khó mà tin được thằng bé lại đang nghiêm túc. Koharu nhìn thằng bé một cách cảnh giác.
Thằng bé làm tôi sợ hãi – không hiểu tại sao, thằng bé làm tôi nhớ lại bản thân thời thơ ấu.
––––
Khi trận chiến của Koharu đã đến lúc tàn cuộc, những vị khách sơ tán xung quanh chúng tôi thưa thớt dần cho đến khi không còn một bóng người. Hành lang u tối hiện đang bao trùm trong sự tĩnh mịch đến phát rợn, chỉ được thắp sáng nhờ những bóng đèn điện khẩn cấp đang còn hoạt động dựa trên nguồn năng lượng dự trữ. Tôi cầu mong Karin và Kouyou có thể xoay xở tìm được đường thoát thân.
Lối đi ở trước mặt tôi trở nên sáng sủa hơn. Cuối lối đi cũng nằm ngay gần đây. Tôi có thể thấy vị trí mà những cảnh vòm mở ra phía ngoài.
Có lối ra ở ngay kia, ấy thế mà họ lại chạy theo hướng khác. Vậy chỉ có thể là do…
Bóng hình lẻ loi đó bảo rằng tôi đã không hề sai. Koharu cũng không thể nào lầm vào đâu được: cái cách tiếp cận của kẻ đang điều hướng lượng mana cực lớn đó.
“Chúng kìa! Mụ Phù Thủy! Ả ta là Caster!”
Tiền sảnh lơ thơ các mảnh vỡ và tài sản bị ai đó vứt xó và bỏ lại. Ánh chiều tà trải dọc theo lối vào, và ở tít xa kia, một Servant đi chân trần tiến lại chỗ chúng tôi. Mái tóc trắng trẻo, và làn da sẫm màu gỗ mun. Sau lưng, trông như một chiếc túi tote, ả kéo ba cái xác của những người dân xấu số lên. Không mất quá nhiều thời gian để tôi ngờ ngợ rằng đây chính là kẻ địch.
“Tiếc rằng ta không phải là Caster. Hay phù thủy. Cơ mà ta cũng chả quan tâm nó khác nhau chỗ nào.”
Ả bước đi với dáng người trơn tru và uyển chuyển, nhưng giọng nói lại pha lẫn sự ngọt ngào của một cô gái trẻ trung. Áo choàng ngắn cộc tay choàng qua bả vai ả được nhuộm trong tông màu diêm dúa chủ đạo và được thiết kế theo kiểu cách của người Châu Phi, trong khi nữ trang màu vàng kim thì được tô điểm cho phần thân và cặp chân. Một tay ả cầm lưỡi kiếm dị dạng với thiết kế kỳ lạ, và khi chúng tôi quan sát thì ả hướng nó vào cẳng tay của một trong các thi thể và cắt bỏ đi bàn tay.
Hay nói đúng hơn là cắt rời Lệnh Chú khỏi cơ thể.
“Nhìn hai ngươi kìa. Trông có giống một cặp không chứ.”
Ả tiếp tục đi từ chỗ này sang chỗ khác. Rồi sau khi xong xuôi, ả ta bắt đầu lượm lặt những cánh tay đã bị cắt bỏ, đôi mắt ả cứ liên tục nhìn về phía chúng tôi.
Chính là ả! Thợ Săn Lệnh Chú!
Lệnh Chú mà ả ta đã tước lấy giờ đang được treo lủng lẳng ở trên bả vai, áo choàng và cánh tay của ả — vẫn tạo được điểm nhấn cho những bộ phận cơ thể đã bị đục lỗ. Bàn tay, cổ chân, và những xương quai xanh đã bị tách rời hòa chung với khung cảnh nghịch dị. Thậm chí tôi còn nhìn thấy rất rõ những cái đầu co lại hẳn đi, mồm miệng bị khâu vá lại bằng những nét chỉ. Thiết kế đặc biệt của Lệnh Chú thành phố Mosaic mới mẻ hơn so với thứ nhìn như vừa mới ra lò này.
“Ngươi không phải là con người, đúng không cô bé? Ngươi là một Homunculus… Đang còn sống, vô cùng gắn bó với Anh Linh. Chà, dám cá Lệnh Chú của cô bé sẽ ngon hơn bất kỳ ai đây.”
Koharu… Vậy ra em thực sự là…?
Ánh nhìn của ả - chí ít tôi đã ngờ ngợ về việc ả ta là nữ giới – quay sang chỗ tôi và soi xét từng li từng tí một.
“Còn cô gái này… Ôi trời? Ôi trời. Ngươi là cái thứ gì thế?” Cặp mắt bập bùng sắc đỏ tựa như hồng ngọc mở to trong sự ngạc nhiên.
Sau lưng ả, những xác chết mà cánh tay ả đã kéo lên loạng choạng dựng đứng dậy trên đôi chân. Tôi bỗng chốc nhận ra khu vực xung quanh cả hai đã vương vãi các thi thể; những gì còn sót lại của những người cuống cuồng chạy trốn đã quá chậm trễ.
Không…! Tôi cứng đờ người khi bắt gặp ánh mắt của một nữ sinh nằm trong số những nạn nhân. Chờ khoan… đó không phải là Karin. Tạ ơn trời… Dù gì đi nữa chắc chắn là ả. Servant phải chịu trách nhiệm cho những vụ sát hại!
Ánh mắt của những thi thể đang đi đứng hướng nhìn về phía chúng tôi, và tròng trành tiến lại gần bằng những cú chạy nửa bước, tay duỗi thẳng ra và thở dốc. Tôi bế Pran lên và đặt
ra sau mình. Koharu lùi lại để giao chiến với bầy lũ xác sống; con bé tung cú đá đẩy văng vài tên xác sống, và lạnh lùng cắt bỏ tứ chi nhằm làm giảm mức độ nguy hại từ chúng. Cứ như thể kẻ địch đang quan sát cái cách mà chúng tôi sẽ phản ứng.
“Tôi không thể cầm cự lâu hơn nữa đâu Erice. Xin cô đấy, để tôi đấu với ả đi. Cô cũng đã thấy ả đã làm gì với đồng đội của chúng ta rồi mà!”
Tôi cảm nhận được khao khát chiến đấu sục sôi và tiếng lanh tách của luồng mana dữ dội.
“Tới đi, đấu với ta nào. Các ngươi đâu thể trốn tránh trận chiến này mãi.” Servant địch nghe như đã khá chán ngán khi tống những cái xác đằng sau lê lết đến chỗ bọn tôi.
Lời chế nhạo của ả ám chỉ đến tôi và chỉ riêng mình tôi. Ả ta không thèm đoái hoài gì tới Koharu như thể con bé không hề ở đây.
—
“Vẫn chưa chịu xưng danh sao? Ngươi đòi hỏi hơi nhiều đấy. Có lẽ chơi đùa một lúc với những đứa con của ta sẽ làm thỏa mãn sự buồn chán của ngươi.”
Nghe theo tiếng gọi của ả, ở tít xa phía dưới hành lang xuất hiện thêm nhiều thi thể: hai chú voi chiến mặc giáp xích. Bàn chân của chúng nhuộm một màu đỏ thẫm máu me. Tôi có thể hình dung ra bấy nhiêu người đã phải trải qua cái chết thảm khốc dưới sức nặng của chúng.
“Một con voi rừng Châu Phi và một con voi Sông Ấn. Chúng là động vật quý hiếm cả đấy. Các ngươi có vinh dự không?”
Những con thú khổng lồ đã từng gây kinh sợ cho Cộng Hòa La Mã một thời. Giờ đây chúng là Servant - nghe theo mệnh lệnh - dưới quyền chỉ huy của Hannibal. Việc chúng vẫn chưa biến mất chứng tỏ Hannibal biết đâu vẫn còn sống, nhưng tôi không biết điều gì đã khiến chúng phục tùng một cách mù quáng khi đứng trước kẻ địch của chúng tôi.
Koharu nuốt nước bọt khi chúng tiếp cận; con bé thừa biết thứ sức mạnh khủng khiếp của chúng vượt trội hơn cả. Con bé ngoái về sau nhìn tôi, đồng thời chuẩn bị thanh kiếm. Tôi có thể cảm nhận được luồng mana cấu thành khi con bé thì thầm.
“Tôi sắp sửa thi triển Bảo Khí đây. Hãy kết thúc chỉ trong một đòn-”
"Cho nghĩ lại đấy." Servant địch ngả cúi người về trước, và tôi nghe được tiếng vụt của chuyển động. Trước khi thanh âm chạm đến tai tôi thì ả ta đã ở trước Koharu, vung ngang cây kiếm kỳ lạ. Cú đánh vào thân sườn đã khiến vị hiệp sĩ cao lớn bay đi. Ả ta phá nát bức tường của đấu trường chả khác nào động tác piledriver[note48390], lao đến những nơi bị san lấp hết một nửa nằm trong đống đổ nát.
“Ta cho rằng Servant không đời nào chết dễ thế được. Ước gì ta đã lấy được tay phải của ngươi. Đáng lẽ là vậy, nếu ngươi chậm hơn nửa giây.”
Tôi chĩa Freischütz của mình vào ả, nhưng Koharu đã nẫng tay trên. Trước khi tôi kịp khai hỏa thì con bé đã thoát khỏi nhà tù làm bằng đá vụn và để lại vệt sọc khi tiến tới chỗ kẻ địch đã khiến mình lãnh cú đánh bằng lưỡi kiếm mang hình dáng kỳ lạ.
Sóng xung kích làm rúng động cả trường đấu. Trận chiến của Koharu với lãnh chúa Matsuura đã đủ kinh ngạc, nhưng đối phương lần này lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Servant đó gần như đánh luân phiên với một tay vung vẩy cây kiếm phản lại những cú chém của Koharu, với đòn tấn công man rợ của chính ả. Khi đối phương nâng thanh trường kiếm lên quá nửa đầu, ả đã chớp lấy thời cơ khiến vị hiệp sĩ một lần nữa bay khắp trường đấu.
Không ổn rồi…
Vòng cung của Koharu bị ngắt tức thì ngay khi con bé va đập mạnh vào góc nhọn của bờ tường. Con bé nôn ra máu.
“Cô bé đáng thương này đã không thể kết liễu Hannibal ngay khi có cơ hội. Không biết hắn ta đã sát hại biết bao người sau vụ đó nhỉ? Tiếc thật đấy. Thử tưởng tượng xem cô bé đang phải hối hận thế nào kìa.”
Đây là Caster? Người phụ nữ này á? Đây còn chả phải trận đấu nữa, với lại lượng mana của ả còn chưa chạm đến ngưỡng cao nhất.
Galahad đang làm gì trong đó vậy?
Tình trạng hiện tại của Galahad có thể hơi bất thường, nhưng anh ta vẫn là Hiệp Sĩ Bàn Tròn. Nhìn thấy anh ta bị áp đảo, bị chơi đùa bởi một kẻ địch không tên tuổi, thậm chí còn nâng cả thanh kiếm lên, tôi không thể không nghi ngờ năng lực của anh ta với tư cách là một Anh Linh.
“Haha. Ôi chao, con búp bê bé nhỏ, cặp chân của ngươi thật tràn đầy sức sống. Hahaha…. Hahahahahaha!”Servant địch chạy hết tốc lực đến chỗ Koharu gục xuống đi cùng tiếng lộp độp của bàn chân trần đứng trên đống đá. Những nỗ lực cố gắng đứng dậy của vị hiệp sĩ ngã gục đã bị chặn đứng bởi một bàn chân giẫm đạp xuống cánh tay cô một cách đầy tàn nhẫn. Vài giây sau đó, cây kiếm kỳ lạ ghim cánh tay xuống sàn. Nó vẫn còn dính liền nhưng chỉ có thế.
“Hahahahahahahaha!”
Tiếng hét đau đớn của Koharu đã bị điệu cười nhạo báng lấn át.
———
“Hahahaha! Hahaha… Ha?”
Nụ cười khoái trá của Servant địch đã ngưng lại, ngắt dở chừng ngay khi Freischütz[note48393] bách phát bách trúng của tôi xuyên thấu tấm lưng ả.
Viên đạn bí truyền này là vũ khí của Samael, Thợ Săn Đen. Nó sẽ xuyên thủng Linh Cơ của mọi Servant thuộc thành phố Mosaic, mang đến sự tan rã ngay tức thời.
Đó là sự thật - tôi đã chứng kiến khung cảnh ấy - nhưng viên đạn chỉ nhẹ nhàng xuyên thấu qua lưng ả ta thông qua cơ thể được cấu thành từ mana, rồi đẩy ra khỏi ngực ở bên còn lại. Nó rơi xuống theo cách không thể vô hại hơn với tiếng kêu lóc cóc mà không một giọt máu nào đổ xuống. Thay vào đó, một trong những thứ hiện được treo trên mũ trùm ả ta – một bó xương quai xanh – nát vụn thành tro bụi.
Ả ta từ từ ngoảnh người về sau.
“Ngươi hẳn ao ước được chết lắm nhỉ?"
“Đừng có… mà…
coi thường ta!” Dù cho cây kiếm vẫn còn đang ghim chặt cánh tay xuống đất, song Koharu ôm lấy hai chân ả ta. Con bé bị đáp trả bằng một cú đá vào mặt, tiếp theo đó là hàng loạt những cú dậm chân tàn độc.
Koharu! Khỉ thật!
“Ta e rằng những đứa con thân yêu của mình đang tụ tập ở phía xa của tòa thành vào lúc này. Có vẻ kẻ địch đã bịt kín lối ra và chúng đang tranh đấu cho đến sự vây hãm tận cùng. Những đứa con của ta ở trong những bức tường do chính chúng xây nên, như ngươi vừa thấy đấy. Ta không thể tưởng tượng nổi chúng sẽ lại câu giờ. Ngươi không nghĩ Servant của thành phố này thật bạc nhược sao?”
“Ý ngươi là vẫn còn thường dân trong đó? Những người đã không thể sơ tán?”
“Hahaha. Một khi gia đình của ta đã đủ lớn mạnh, thời điểm cho chúng rời tổ rồi cũng sẽ đến thôi. Sau đó, cuộc vui của ta mới thực sự bắt đầu.”
Ả ta sắp sửa tấn công cả thị trấn này sao! Thế rồi kế hoạch hiện tại của ả là cái gì mới được chứ? Cứ đứng đây và tích tụ sức mạnh ư?
Tôi có hơi ngờ ngợ về việc: bản thân đang đối mặt với người được thờ phụng như một vị thần, hiện tại đã được triệu hồi với tư cách là một Servant. Một Thần Linh. Nhưng nếu ả ta được triệu hồi bởi Chén Thánh thì hẳn phải có giới hạn cho trạng thái có thể đạt đến.
Đừng để ả hăm doạ mày, Erice. Ả ta không phải vị thần thực thụ đâu! Tôi cố trấn an bản thân. Có lẽ bấy nhiêu lời trấn an kia chẳng qua chỉ để khiến tôi cảm thấy an tâm, song tôi cũng chẳng thể bỏ ngơ bất kỳ lời lấp lửng nào của ả ta trong trận chiến sắp tới đây.
Tôi vung cánh tay đang giơ của mình xuống, và thứ nhánh đen xương xẩu kéo dài từ tay tôi mọc ra thành một cây roi hiểm hách. Nó kéo dài ra gấp ba-, gấp bốn-, đến năm lần khi vẽ nên hình dáng - có tám họa tiết trong không trung, phần ngọn vun vút chuyển động nhanh hơn âm thanh. Tôi khép lại vài bước và tung đòn ngay tức thời. Kẻ địch chuyển động chưa đến một inch khi cây roi của tôi xẻ thẳng một đường qua ngực, tuy vậy nó chỉ sượt qua có chút. Tôi đã tránh dùng đòn hiểm.
Tuy vậy vẫn có tác động.
Ngọn nhánh chỉ đụng phải áo choàng và những cánh tay mà ả ta đang giữ chéo trong mình đã cắt xẻo da thịt của ả - nhiều đến nỗi tưởng chừng như Servant cũng có da có thịt.
“Ôi chao, ôi chao. Có lẽ lớp phòng ngự của ta suy cho cùng chả là gì với ngươi cả. Cơ mà thứ đó là gì vậy – có khi nào là Pháp Sư Số Ảo? Dù sao thì ta chả thể nói trước được điều gì. Không biết bí mật nào đã được che giấu khỏi ta nhỉ?”
Thành công rồi! Bất kể ả ta có sử dụng lớp phòng ngự nào đi nữa, chúng đều không có cửa để đấu lại nhánh của mình!
“Ngươi không phải là Master, đúng không cô gái? Thuật Sĩ, nhỡ đâu là vậy? Dẫu sao, nếu không sở hữu Lệnh Chú thì ngươi chẳng có giá trị gì với ta cả. Và điều đó cũng có nghĩa là ta không còn phải nhẫn nhịn ngươi nữa.”
Dù câu từ của ả chất chứa những lời hăm dọa nhưng ả ta lại không hề thực hiện động tác nào để ra hiệu lệnh cho những chú voi chiến tiếp cận. Rõ ràng là ả vẫn nhìn tôi bằng một con mắt hiếu kỳ – và đó sẽ là điểm mấu chốt cho chiến thắng của tôi.
Nếu muốn biết tôi là ai đến vậy thì tôi sẽ cho ả thấy.
“Số Ảo? Tôi chỉ biết ước thôi. Chứ làm sao mà đủ tiêu chí cho cái danh hiệu đó được.”
Cậu bé giờ đang ở sau lưng tôi cách một khoảng đủ an toàn. Tôi lại sắp để cho thằng bé thấy mình giết chóc nữa rồi. Lũ Ác Linh phấn khích trước cây kim ác dâm trong bầu ngực tôi.
Nhánh hay lưỡi liềm không phải thứ mình cần. Mà là một cây rìu. Một cây rìu để tàn phá, để xé toạc. Mình cần gọi thêm những linh hồn đói khát đầy kích động nữa.
Tôi biến đổi nhánh bao bọc quanh cẳng tay thành một cây rìu hai lưỡi khổng lồ, sao cho đủ lớn để bao phủ cả cánh tay - và để cho lũ Ác Linh xâm nhập sâu hơn vào trong mình.
———
Lũ Ác Linh đã lôi kéo kể từ khi tôi còn rất nhỏ.
Hồi đó tôi không thể phân biệt được chúng với những người xung quanh. Tôi còn tự hỏi phải chăng mình có thể phân biệt được tiếng gào thét của vô số giọng nói và âm thanh suy nghĩ của chính bản thân.
Không một giờ phút hay một giây trôi qua mà chúng lại không kề sát bên tôi. Tôi được bình yên, được thoải mái trú ẩn bên trên con đường dài ngoằng và tăm tối.
Chúng không phải Anh Linh cũng chả phải Phản Anh Hùng. Chúng là Tà Linh. Oán hồn của những người đã chết, ngập tràn sự căm hờn và thù ghét.
Không có danh tiếng để phô trương, Không có vinh quang hay được ai biết tên. Cũng không làm những điều bần tiện gây tạo tiếng vang muôn đời. Chúng không khác gì cái ác trong chính hình dạng nguyên sơ, những tạo vật đáng khinh mà Anh Linh Tọa đã vứt bỏ.
Chúng đã được trao cho món quà của sự sống - ấy thế mà lại bị thế giới chối từ, bị tước đi cả tên tuổi, và đến cùng lại bị đào thải khỏi vị trí của mình trong chu trình tự nhiên.
Đối với những linh hồn lầm lạc thèm khát thịt và máu thì, tôi, Utsumi Erice, là người duy nhất và cũng là ngọn nến le lói độc nhất ở trong bóng tối ấy.
—
Tôi đang trên bờ vực đánh mất chính mình lúc được hai bọn chúng đến ứng cứu. Chúng đã dạy tôi cách sinh tồn với lời nguyền mà mình đã chung sống
–
nhưng chỉ là cầm chừng.
Kiểm soát đi, Erice, chúng bảo tôi. Nắm chặt tiết lưu và bẻ nó theo ý muốn.
Rồi tôi có thể tung bay thật nhanh và vững vàng, ngay cả trong màn đêm tăm tối nhất.
Những linh hồn chỉ gây thương tổn cho mỗi mình tôi đã chỉ dạy cho tôi cách trở thành mẹ của chúng, và trao cho chúng một cái tên.
———
“Erlkönig.”[note48391]
Cây phỉ to lớn. Vị vua của sự huyền bí, trang hoàng vương miện và chiếc đuôi. Cây liễu bạc, chúa tể của sự siêu nhiên, nữ thần duyên dáng và là người gác cổng của vương quốc chết.
“Cành cây này chính là cú chạm của bàn tay Erl-king.”
Ông ta cười nhạo những linh hồn dõng dạc vênh váo đi khắp cả thế gian này mà cứ nghĩ là của chúng. Và cũng là người lôi chúng ra khỏi chú ngựa.[note48392]
“Nghiền nát ả!”
Trước một con mồi hấp dẫn, mệnh lệnh của tôi khiến lũ Ác Linh không khỏi háo hức. Cây rìu chiến đen nhánh khóc than buồn khổ khi vung qua không trung, rìa của nó đủ bén để chẻ đôi linh hồn. Cú bổ khiến cây kiếm kỳ lạ của Servant địch xoay lòng vòng khắp không trung – sau đó tôi hãm lại, và hạ vũ khí của mình về sau chuẩn bị cho cú đánh thứ hai.
“Ôi chao, ôi chao, ôi chao.”
Vết thương của ả cắt rất sâu, kéo dài từ vai tới phần ngực, và thông qua vết rạch sâu tôi có thể nhìn thấy thịt và mỡ màu trắng toát.
“Tuyệt vời lắm, cô gái. Thật sự rất tuyệt vời. Một cảnh tượng ít nhất cũng phải đáng giá bằng một cái đầu ướp khô.[note48394] Ai mà ngờ rằng sức mạnh của ngươi lại sánh ngang với Nzambi[note48395] ta đây chứ?”
Tên thật của ả, cứ thế mà thốt ra; có lẽ đây là lần gần nhất ả ta gửi đến một lời tán dương một cách thản nhiên như vậy. Tôi đã nghe về Nzambi, chỉ nghe qua thôi. Cô là nguồn gốc của tất cả các văn hóa dân gian liên quan đến thây ma: vị thần tối cao của người Vili xứ Congo, từng là nữ vương vĩ đại và là người mẹ của vạn vật.
“Cả hai ta đều lợi dụng bản thân người chết.”