Đã được vài hôm kể từ ngày tôi phó mặc nhiệm vụ Tử Thần của mình. Sư phụ tôi, Caren Fujimura không còn giao việc cho, và từ vụ Kundry trở đi, tôi không còn nhận được thông tin ưu tiên trên mạng lưới khu tự quản nữa. Tôi đã bị cấm cửa đến khu giới nghiêm ở quận Akihabara, và việc truy cập vào nơi các Linh Mạch[note47676] giao thoa như Đền Kanda[note47674] hay Chùa Yushima[note47675] đều bị khước từ. Dựa trên mức độ và nhiệm vụ mà bản thân gánh vác thì tôi không khác gì một kẻ bê tha - đồng hành cùng Servant không tên tuổi, vô tích sự, vừa mới gia nhập chả được bao lâu thì đã bị tống cổ. Là một con sói đơn độc chẳng đáng giá bằng một con chó gác cửa.
May cho tôi, Akihabara là một tựa điểm du lịch sang trọng, chừng nào tôi còn khoác lên mình bộ đồ bơi và chiếc áo gió quen thuộc thì vẫn sẽ hòa hợp với những người khách thân quen thôi. Nhưng nó cũng không giúp tôi bớt cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Những gì tôi làm chỉ là bỏ chạy và trốn chui trốn lủi trong một cái xó nào đấy.
Tôi không còn nhận thêm thông tin về Thợ Săn Lệnh Chú nữa. Vụ này khá là đáng lo ngại khi vẫn chưa đưa ra công bố chính thức. Linh tính tôi mách bảo rằng nó vẫn chưa được âm thầm xử lí và đang dần chìm nghỉm. Họ đang càng ngày trì trệ.
Lời đồn về “Người Phụ Nữ Mất Tay” được truyền tai nhau trong Shibuya đã trở thành truyền thuyết đô thị với những học sinh.
Bộ không nghĩ ra cách nào tốt hơn để giữ kín mồm miệng à? Cứ nhại đi nhại lại mãi rồi điều đó sẽ trở thành sự thật, thế rồi ai sẽ phải lãnh chịu trách nhiệm đây? Đương nhiên là… à không, không phải mình... Không phải là mình.
—
Hậu quả của sự tự do áp đặt này đó là tôi đã phải phiêu lãng khắp thành phố cùng Pran như mọi ngày. Hễ đi tới đâu là gặp vết tích của Chitose tới đó. Đã không ít lần tôi nghĩ tới việc rời khỏi Akihabara và chuyển sang quận khác sinh sống.
—
Có khá nhiều thứ thu hút sự chú ý của Pran, trong khi tôi lại dần để ý đến những bức hoa văn khổng lồ. Thằng bé khá thích thú với trải nghiệm đời sống nơi đây - có những nghệ sĩ đường phố, có những tay hát rong, có những tay vẽ tranh tốc độ, và những thứ mà thằng bé cứ dán chặt mắt vào.
Lúc gặp anh Kuchime, tôi có nhớ rằng mình đã thử rủ rê anh ta đến cửa hàng phụ kiện nơi đám ‘otaku’ thường hay lởn vởn. Ở đó có vô số mô hình nhân vật nữ đẫy đà, đồ chơi dành cho nam giới và nhiều mặt hàng khác, đúng là nơi tởm lợm. Nhưng trong số đó, có một thứ dường như làm Pran có thiện cảm.
Là do công đoạn sản xuất tốt. Hay là do sự độc đáo mà chúng mang lại cho thằng bé vậy?
Đứng kế bên tôi, ánh mắt thằng bé có một chút ngái ngủ, nhìn trông về nơi nào đó và nheo mắt lại như đang hướng thẳng về phía ánh mặt trời, ngắm nhìn dòng người xa lạ. Chỉ đến khi chúng tôi đi ngang qua một nửa hàng bán kính thiên văn, thằng bé mới thể hiện một bộ mặt khác. Thằng bé ngồi xổm xuống trước một tấm áp phích bên trong có các hành tinh - không hẳn là được vẽ bằng tay - và trầm ngâm một lúc.
“Em biết Mộc Tinh à?”
“Con mắt đó… nó luôn dõi theo em.”
“Con mắt? À, ý em là Vết Đỏ Lớn[note47673] đúng không?”
“Hành tinh này thật lớn biết bao. Thật lớn biết bao…”
Thằng bé thì thào rồi kéo chiếc kính bảo hộ xuống dưới hàng mi mắt và chăm chú nhìn lại tấm áp phích.
“Hành tinh? Chị khá bất ngờ khi em biết về nó đấy.” Thằng bé học được từ này lúc mà tôi kể chuyện Hoàng Tử Bé cho nghe à? Ban đầu thằng bé bảo rằng bản thân đến từ một nơi nào đó rất xa - nhiều khi không phải là nói dối? Hay có thể nào là… không, chuyện đó có thể ư?
Tôi lựa lời để nói. “Bức hình cũ kỹ này có từ trước chiến tranh. Vết Đỏ Lớn nằm trên Mộc Tinh chẳng còn nữa đâu. Nó cứ nhỏ dần và nhỏ dần cho đến khi tan biến.”
Thằng bé nở nụ cười về tấm áp phích.
“Có lẽ nó chỉ chìm vào giấc ngủ sâu thôi. Hy vọng một ai đó sẽ đánh thức nó dậy.”
—
Giải Đấu Chén Thánh đã cập bến không biết tựa khi nào. Tôi không thích sốt ruột đứng đợi lắm, nhưng vẫn cố nhìn vào bên trong khi đứng trước Đấu Trường La Mã.
Sân vận động La Mã tọa lạc ở vùng ngoại ô Akihabara, tiếp giáp đại dương. Cái bóng khổng lồ của sân vận động chèn ép quan cảnh hào nhoáng của khu đô thị. Những cánh vòm cao vun vút có kích thước ngang bằng một tòa chọc trời được dựng từ ba đến bốn cái để vừa khớp với mặt ngoài cấu trúc hình trụ và bao vòng cả đấu trường.
Đây là nơi tổ chức cuộc thi thuần túy. Có một nhà thơ từng kể lại rằng vị Hoàng Đế La Mã cổ đại đã ban phát ‘bánh mì và rạp xiếc’[note47672] cho thần dân của mình; nơi đây chính là rạp xiếc đã được tái sinh trong thời hiện đại, biểu trưng cho quyền được giải trí của người dân thời ấy.
—
Cuối cùng thì tôi cũng đã đến được Đấu Trường La Mã đi cùng Pran và Karin. Tôi thất vọng đến cùng cực, Koharu đưa cho tôi không chỉ một, hay hai, mà là tận bốn vé đặt trước - tương đương với hai cặp Master và Servant. Thông thường thì Servant không cần tới vé - bởi suy cho cùng họ có thể hóa thành dạng linh thể - nhưng nào ai lại tự nhiên bỏ trống một ghế ngồi trong Giải Đấu Chén Thánh như thế được, nhất là khi được tặng cho vé cặp. Có điều…
“Chúng ta đợi đây bao lâu rồi?”
Đã hai mươi phút trôi qua từ khi sân vận động mở cửa, và chúng tôi vẫn phải đợi xếp hàng.
Những lối đi rộng mở trải dài từ cánh cổng vòm của Đấu Trường La Mã mà mọi người đứng đợi. Cứ cái đà này thì giải đấu sẽ bắt đầu trước cả khi chúng tôi kịp vào ghế ngồi mất. Tôi cố trấn tĩnh bản thân, nhưng Karin lại quấy phá bằng việc hò hét điếc hết cả tai.
“Thích thì chiều thôi, kệ bà các người! Cút ra coi, làm như tui quan tâm mấy người lắm ấy! Nè tụi mình mau vào đi, nghe không?”
“Cậu muốn vào đến vậy sao? Có chắc là không muốn đợi thêm chút nữa không?” Tôi cố giữ giọng mình điềm tĩnh nhất có thể.
“Chứ gì nữa! Thà họ đừng mời bà còn hơn, vừa tệ hại, vừa cho người ta leo cây, đúng là…”
Không có lời nào mà cô ấy không tuôn ra như xối xả.
—
Người đang bòn mót chúng tôi là một tay guitar nhìn trông khá lừ đừ, anh Kuchime.
Tôi không biết phải làm thế nào với bốn tấm vé đang cầm trong tay, cho nên đã khởi đầu bằng việc rủ rê những người mà mình quen biết. Karin đã chớp lấy thời cơ với nhiệt huyết tràn trề, tuy Kouyou có hơi do dự khi gia nhập cùng bọn tôi, và thế là vẫn còn một tấm vé. Nhưng vài ngày sau đó, chúng tôi đã vô tình bắt gặp anh Kuchime trên cung đường phố Akihabara, anh gảy đàn trong một bầu không khí cô quạnh và bị người đi đường thẳng thừng ngó lơ. Karin kêu anh ta, tỏ rõ sự thương hại.
“Êy, có phải Kuchime không? Ông chú đã bao giờ nghĩ đến việc xem Giải Đấu Chén Thánh chưa? Biết đâu màn dạo đầu sẽ cho ông chú vài mẹo để khán giả không chạy hú vía đấy.”
“Không cần đâu, cô em. Anh đây vẫn hạnh phúc miễn là còn tiếp cận được những ai có đôi tai để lắng nghe.”
“Ông chú nghĩ mình là người tốt bụng lắm hay gì? Cứ mơ mộng đi đồ ngốc. Sao không chui vào cái xó xỉnh nào đấy rồi chết quách đi cho rồi!”
Tôi giương mắt nhìn Karin, chẳng biết hà cớ gì mà cô lại vùi dập anh ta thế kia. Cô kết lời đả kích với việc giựt lấy tấm vẻ khỏi tay tôi và đập thẳng nó vào bộ mặt râu ria của anh ta. Cô ấy tự nhiên tỏ vẻ thương hại cho tay nhạc sĩ nhếch nhác này làm gì nhỉ, hay là cô đã chuẩn bị từ trước?
Dù có là Tử Thần đi chăng nữa thì tôi cũng không vô lương tâm đến mức đào sâu về ai đó.
Nhưng rồi rốt cuộc, cô đã không thể mời anh ta. Cô hướng thẳng tới đấu trường, đầu bốc khói. Cô đi trước, tôi cầm tay Pran theo sau.
—
Chúng tôi đã đến ghế ngồi chỉ định. Đấu trường bên trong được thiết kế rộng rãi, cao ngút và đầy mới lạ.
Giờ thì tôi đã hiểu được tại sao hàng chờ hôm nay lại đông đúc đến vậy: các nhân viên đã tiến hành rà soát diện rộng hành trang và thân thể của khách tham gia. Tôi còn thấy rõ họ đang kiểm tra Lệnh Chú của từng người một, và không khó để nhận ra những khẩu súng được giắt bên hông của một số ít nhân viên an ninh đứng rải rác quanh sân vận động.
May là họ không kiểm tra Lệnh Chú của mình. Chắc là do chỗ ngồi đã được đặt trước cho nên mới thoát khỏi kiếp nạn vừa rồi…
Dù sao đi nữa, tôi thấy khá nhẹ nhõm khi lời cảnh báo của mình đã không bị Hannibal phớt lờ. Dù rằng nhiều khả năng là ban tổ chức đã nghe ngóng sự việc về hàng loạt vụ thảm sát và đã tăng cường an ninh.
“Dô! Tụi này giờ mới tới.” Karin đi sau Pran. Trên tay hai người ôm đủ thứ đồ uống, bao đậu phộng và đồ ăn vặt. Cô đưa cho tôi một miếng xúc xích nóng hổi.
“Đây là phần bánh mì á? Rạp xiếc còn lâu mới m- Chao ôi!!! Aah! Nóng nóng!”
“Rạp xiếc gì cơ? Ý cậu là màn dạo đầu ấy hả? Ơ quên chưa nói, có quầy bán cháo ở đầu kia đấy nếu cậu cần. Tớ có lướt qua rồi trông khá lạ.”
“Cháo hử? Vầy thì hơi kỳ quá… Ê kia, ai đưa cho chú nhóc thứ này hả?!”
Tôi chợt thấy Pran đã được tô diện từ đầu đến chân, và đội một chiếc nón giấy kèm thêm cái loa phóng thanh được bán trong quầy hàng của giải đấu. Thằng bé đã sẵn sàng cho tiết mục.
Tôi không thể ngừng cười được, cả tôi và Karin ngồi dính chặt vào ghế. Khó lòng mà tin được cô lại có thể chuyển từ giận dữ sang hoạt bát chỉ trong không quá hai chục phút vừa rồi. Chắc hẳn tôi có thể học hỏi thêm được nhiều điều từ cái cách mà cô ấy thay đổi thái độ.
Bên cạnh chỗ chúng tôi ngồi nằm ngay dãy đầu là một lối thoát hiểm phòng cho trường hợp khẩn cấp. Thật may khi nó vừa đủ rộng để Kouyou chen chúc vào. Hỗ trợ cho các Servant cự cỡ cũng là phân nửa lý do nó tồn tại.
Sau một vài phút hoặc trễ hơn đôi chút, bài nhạc đang được phát khắp đấu trường phát to âm lượng và một giai điệu nảy lửa bắt đầu được cất lên. Dường như chúng tôi đã căn thời gian rất chuẩn chỉ để đến đây.
Tiếng nhạc cứ nhỏ dần và nhỏ dần, sau một hồi, cả đấu trường chìm trong tĩnh lặng. Sau đó, đúng lúc ấy, một giọng nói vọng khắp sân vận động. Phía dưới chúng tôi, thứ ánh sáng kỳ quái nhảy nhót qua dãy đầu nơi các quý tộc đang chễm trệ chỗ ngồi bên trong Đấu Trường La Mã nguyên thủy. Một thân hình nhỏ nhắn sải bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế và dang rộng đôi cánh. Cùng lúc đó, màn hình cắt cận cảnh khuôn mặt của một cô gái - hay người phụ nữ nhỉ? - khoác lên mình một bộ áo trắng trùm hông của người Hy Lạp.
“Chào buổi tối, các bạn lợn nhỏ dấu yêu của tôi ơi!” Câu mở đầu của cô vang vọng khắp Đấu Trường La Mã cùng với âm lượng khuếch đại. “Chào mừng tất cả các bạn đã đến với sân khấu vùng biển của Giải Đấu Chén Thánh! Các bạn không nghe lầm đâu! Tất cả chúng ta đang tiến đến Okeanos[note47671], và tôi, phù thủy vĩ đại Circe[note47670], sẽ là người dẫn đường cho các bạn.”
Cô ấy hâm nóng các khán giả, và họ đáp lại bằng một tiếng rống chói tai… mặc dù tôi có nghe thấy đâu đó vài lời chế giễu xen lẫn cổ vũ.
“Cảm ơn, cảm ơn, các bạn lợn nhỏ yêu dấu của tôi! Tôi cũng yêu các bạn lắm! Vậy giờ, trước khi chúng ta diện kiến những chiến binh quả cảm, tôi muốn giới thiệu cho các bạn về đội ngũ bình luận viên của chúng tôi.”
Hai người đàn ông vạm vỡ bước xuống lối đi gia nhập cùng cô, vẫy tay chào các khán giả.
“Đầu tiên là cướp biển Barbary[note47658], kẻ vô lại trong số những kẻ vô lại! Quý ông của vùng Caribe! Độc nhất vô nhị và không ai khác chính là Râu Đen, Edward Teach!”
“Ta đây!” Râu Đen bị những khán giả chê bai bằng tiếng la ó. Ông ta dường như không hề để tâm dù chỉ một chút.
“Nghe như các bạn biết khá nhiều về người đàn ông này nhỉ! Hãy chuyển đến một nhân vật khác thôi nào!”
“Gượm đã, ta được có nhiêu đó thôi à?!”
“Tiếp theo là đồng minh của Carthage, chúng ta có vị thống lĩnh của các đô đốc! Người đã cứu vãn Đế Chế La Mã khỏi triều đại Ptolemaic[note47659]! Vừa là tri kỷ vừa là cố vấn của Hoàng Đế Augustus[note47660], tôi đưa đến cho các bạn Marcus Vipsanius Agrippa![note47661]”
Agrippa! Vị chỉ huy đã dẫn dắt người La Mã đến với chiến thắng trên trận Actium[note47662]!
Tôi cứ ngỡ là ông ta sẽ đắm chìm trong tràng pháo tay nhiệt liệt của đám đông, nhưng thay vào đó ông đã mắng mỏ người chủ trì.
“Cái gì đây hả? Tôi chưa từng đồng ý việc này! Ban đầu cô mời tôi đi dự buổi tiệc vào đêm qua, còn giờ thì cô lại muốn tôi đi bình luận?! Mau tự giải thích đi!”
“Về cái này… thật ra, chúng tôi cần Euclid[note47663] của Alexandria[note47679] cơ, nhưng ông đã từ chối vào phút chót. Quả là người ngoại quốc nhỉ?”
“Cô bị thần kinh à! Cô muốn một người gốc La Mã đi bình luận trên đất Carthage? Còn ngươi! Đúng rồi, ngươi đấy, Servant có bộ mặt thỏa mãn kia! Ngươi nghĩ bắt gặp ta trong bộ mặt này thì buồn cười lắm đúng không?!”
Cảnh tượng vị phù thủy chủ trì làm Agrippa nguôi ngoai cơn giận và ngồi lại vào bàn bình luận khiến không ít khán giả cười không kể xiết.
“Được rồi mọi người, hãy chắc chắn rằng các kênh đã được thiết lập theo đúng đội mình ưa thích nhé! Nếu thấy khát thì sao không thử thức uống kykeon hảo hạng nào?”
—
“Chà, khó đỡ quá.”
Karin ngồi bên cạnh tôi cười không ngớt. Còn về phần mình, tôi khiếp sợ. Thật lố bịch, một trò thô thiển gây ra vết nhơ cho lòng tự trọng và sự quý phái của các Servant. Thật khó để đoán định điều vừa rồi là thật hay là giở trò, nhưng sự khiếm nhã không thể hiện ra bên ngoài vừa rồi khiến tôi càng thêm kinh tởm. Giải Đấu còn chưa mở màn, vậy mà tôi đã thấy nó chỉ đang ngày càng tồi tệ đi.
Điều duy nhất mình có thể làm đó là ngồi xem. Sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Có hai lý do mà tôi ở đây. Thứ nhất, là vì tôi muốn biết bản thân có thể học hỏi được gì về năng lực Nhập Thể[note47664] bí ẩn của Koharu hay không. Tôi cũng có ấn tượng sâu sắc về cái cách mà con bé hết lòng phản đối những việc làm sai trái, và một mực kính nể những ai trong đội mình.
Thứ hai, là vì tôi muốn kiểm chứng sức mạnh ngoài sức tưởng tượng mà Servant được phép tung ra tại đây. Tôi cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng trước các Bảo Khí. Tôi không thể hiểu nổi tại sao những kỹ năng hủy diệt lại được phép sử dụng một cách tự do tự tại.
Người dân thành phố Mosaic khác biệt hoàn toàn so với các thuần Master. Họ không có ma lực, với các mạch ma thuật được truyền lại từ thế hệ trước hay là được hình thành trong suốt quá trình khổ luyện, và cũng không ai trong số họ sở hữu Khắc Ấn Ma Thuật. Lượng mana cung cấp cho ma thuật của họ có nguồn gốc từ Chén Thánh và được phân bổ khắp đô thị thông qua Linh Mạch. Lượng mana này đủ lớn để duy trì sự tồn tại của Servant ngày qua ngày mà không cần phải lo nghĩ. Nhưng có một vấn đề nảy sinh, Bảo Khí tri triển ma thuật trên quy mô lớn hơn và tiêu hao một lượng ma thuật khổng lồ. Việc sử dụng chúng có thể gây ra nhiều rủi ro, và thậm chí giết chết cả Master nếu không cẩn thận.
Tựu chung, phần lớn kẻ địch mà tôi từng chạm trán trong công việc là những Master không ngần ngại mạng sống, vì họ đã tìm thấy thứ còn đáng giá hơn cả chính mạng sống của bản thân.
Phải chăng những chiến binh đứng trong Đấu Trường La Mã đã tu luyện những kỹ năng ma thuật tiềm ẩn lên một mức độ vượt bậc? Hay là phân cảnh mà tôi đã thấy chỉ đơn giản là được làm màu lên đằng sau cánh gà? Tôi muốn kiểm chứng sự thật.
“Ô, Kouyou kia kìa.”
Ở giữa đám đông náo nhiệt có một khoảng trống, Nữ Quỷ khổng lồ ở đó. Cô ngồi áp bụng xuống đất, thu mình sao cho nhỏ nhất có thể. Thi thoảng đôi mắt của cô và Pran chạm nhau.
—
Cảm thấy có chút an tâm nên tôi liền trở lại đấu trường. Chiến trường khổng lồ: một sân đấu hình hộp chữ nhật khổng lồ dài hai trăm mét. Phía trên ghế ngồi khán giả được lắp một màn hình bán trong suốt cung cấp hành động cận cảnh cho người xem.
Cuối cùng, chiến trường đã thay hình đổi dạng. Vết ráp chạy dọc trung tâm cùng sân khấu tự động gấp lại với độ chính xác cơ học tạo thành một cái lòng chảo sâu và lớn. Dòng nước xoáy lấp đầy bên trong và những tảng đá trồi lên tạo thành một mê cung dựng đứng ở ngay vùng nước ngoài khơi. Hai chiếc thuyền galley phóng ra từ hai bên sân khấu bất chấp sóng dữ. Lơ lửng trên không trung trong vài giây tựa như một chú cá hồi đang bay bổng trên dòng thác rồi lao chùng xuống, làm bắn lên các hạt nước. Một loạt các con thuyền nhỏ hơn và thuyền buồm dọc cũng theo sau, nhanh chóng thiết lập thành hai hạm đội.
Ở đây không có ma pháp, chỉ có các thiết bị sân khấu tân tiến… nhưng có lẽ, tốt nhất là tôi không nên nghĩ nhiều về cái bóng rợn người, khổng lồ đang luẩn quẩn ở dưới mặt nước.
—
“Ngay bây giờ, các bạn lợn nhỏ của tôi ơi, tôi nghĩ chúng ta đã đợi đủ lâu rồi! Hãy khởi màn trận naumachia[note47657] nào! Chúng tôi biết rằng các bạn đã quá mệt mỏi với những trò cũ kỹ, vậy nên năm nay chúng tôi sẽ có chút thay đổi với việc nâng quy mô đấu đội lên! Đội quả cảm nào ở Akihabara trong hôm nay sẽ thống trị những kẻ chinh phục biển cả nào?”
“Đầu tiên, chúng ta có cướp biển Barbary! Là nỗi khiếp sợ của vùng biển Địa Trung Hải, người đã đạt đến cấp bậc Pasha! Thưa các quý ông và quý bà, tôi đưa đến cho các bạn tên cướp biển Barbary vĩ đại, Râu Đỏ, Hayreddin Barbarossa!”
“Chưa hết đâu! Tiếp theo chúng ta có một vị phó chỉ huy! Không có kẻ nào sống ở Tây Áo mà lại không biết đến cái tên này: Đại Huynh Trưởng của Hiệp Sĩ Dòng Đền[note47665], Jacques Molay!”
Vị phù thủy giới thiệu sơ qua từng thí sinh một, đánh cắp sự sôi nổi của đám đông. Những đô đốc lừng danh và những tay cướp biển khét tiếng xếp thành hàng trên boong tàu.
“Và bây giờ, cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, một người mà ai cũng biết. Vị chỉ huy hùng mạnh nhất hải quân miền Viễn Đông - thử nói “Hassou-tobi” xem nào? Minamoto Kurou Yoshitsune[note47666], bẩm sinh với việc đồ sát gia tộc Heike, nhân vật ưa thích của chúng ta!”
“Ngay ngày hôm nay, chính trên chiến trường này liệu vị samurai có phải là thí sinh đáng gờm nhất hay không? Tôi dám cá bên còn lại sẽ không tỏ ra thương xót đâu cho nên hãy đừng rời mắt kẻo bỏ lỡ những cú lội ngược dòng ngoạn mục nhé!”
—
Mỹ nữ chiến binh trông có vẻ hơi khó chịu khi họ hô đáp lại tiếng “Ushiwaka!” nhưng rồi lại thôi và lui về hòa mình vào đám đông. Khung cảnh trước mắt làm tôi sực tỉnh, cô gái đứng ở bên cạnh thu hút sự chú ý của tôi; cô vẫn chưa được giới thiệu.
Có phải đó là Master của Yoshitsune không?
Cô khoác lên mình một bộ áo choàng truyền thống thanh lịch của người Nhật và dung nhan dày đặc lớp trang điểm, phù hợp với Yoshitsune, nhưng bản thân cô không khác gì một công dân bình thường. Phía sau hoặc phía bên những Servant đang đứng với tư thế khiêm tốn. Có một vài người đeo chiếc mặt nạ che lại khuôn mặt.
Sau cùng, bản giao hưởng phương Đông Turkish March[note47668] do Mozart biên khúc đang được phát khắp Đấu trường đã hết bài, và được thay bằng một hồi trống đáng lo ngại, không kém phần kinh dị theo phong cách của người Châu Phi. Giải Đấu Chén Thánh vẫn vô vị như thuở nào.
—
“Hãy quay mặt sang hướng khác nào các bạn lợn đáng yêu của tôi ơi! Vùng xoắn nhỏ nối liền phía Đông, và là mũi nhọn phía Tây! Hãy dâng một tràng pháo tay cho người anh hùng dũng mãnh, đồng minh của Carthage!”
“Hãy hướng cặp mắt của các bạn về cơn ác mộng tồi tệ nhất của La Mã! Sau lưng người đàn ông ấy chính là linh hồn của ba chú voi đã càn quét dãy núi Pyrenees và Anpơ[note47669]! Thưa các quý ông và quý bà, vị Chỉ Huy Tia Chớp, Hannibal Barca!”
Khung cảnh Hannibal khoanh tay đứng trên boong tàu trong bộ phục trang chiến đấu truyền thống, khác hẳn so với ông lão du khách buôn chuyện mà tôi đã gặp ở quán cà phê Borge, khó lòng mà tin được đó lại là cùng một người. Sự cổ vũ cuồng nhiệt từ đám đông không làm cho nét mặt nghiêm nghị của ông lay chuyển, đồng thời ông cũng tỏa ra một luồng hào quang uy hiếp.
“Và một người cũng không hề kém cạnh, vị phó chỉ huy của ông: Kẻ nổi loạn thủ phủ Castile, El Cid![note47667]”
Vị phù thủy tiếp tục giới thiệu sơ qua từng nhân vật một, và mỗi người trong số họ đều được vỗ tay to như sấm nổ. Tôi bỏ qua phần này. Sự chú ý của tôi hướng về một thân hình nhỏ nhắn ở trên boong tàu, với chiếc áo trắng tinh choàng qua hai bên bờ vai. Tôi theo dõi con bé với thị lực tăng cường khi con bé sắc sảo nhìn vào thực lực của đối thủ.
Anh ta đứng phía sau con bé cách đâu đó một khoảng, đầu lắc lắc, hai tay chống nạnh. Xem ra không hề căng thẳng, cứ như đây chẳng khác gì một bước khởi động thông lệ.
“Và người đảm nhận hậu phương là một nhân vật tôi dám cá ai cũng nhớ rõ! Không ai khác ngoài vị chiến binh đã gây bão cho Giải Đấu Chén Thánh! Hiệp sĩ cao quý của Hội Bàn Tròn, Sir Galahad!”
—
Phần giới thiệu kết thúc, những chiếc galley bắt đầu lướt về phía trước, mỗi đội tập kết lại theo đúng đội hình tương ứng của họ. Karin đập đầu gối tôi bằng cái loa phóng thanh của cổ, không giấu nổi sự phấn khích.
“Thấy chưa tui bảo rùi mà, hay quá trời lun! Tui không biết nhiều về cướp biển lắm, nhưng Yoshitsune thì tui biết!”
“Cậu nghĩ tớ thấy ấn tượng lắm hay gì? Cậu đâu thể tự gọi mình là người Nhật nếu không biết chứ.”
Tôi không thể tưởng tượng được việc để những tên cướp biển sống ngoài vòng pháp luật hòa nhập vào đời sống thường ngày của thành phố Mosaic - nhưng,
đương nhiên rồi, điều này vẫn có thể chấp nhận được. Có lẽ việc họ nương náu nơi đây là điều tốt nhất, họ có thể dùng tài năng của bản thân vừa mua vui cho dân chúng. Có điều là…
“Tớ biết đây là một trận chiến giả tạo rồi, nhưng cậu không thấy nó quá một chiều à? Người Ottoman rõ ràng có lợi thế ở biển. Hannibal nổi tiếng với những chú voi chiến song lại không thể dùng chúng ở trên mặt nước."
"Bà chưa đọc hả, Eri. Có tờ rơi cho bà này. Họ nói một nửa chiến trường sẽ là đánh trên bộ. Đó là lợi thế cho gã Carthage của bà đấy."
"À, tớ hiểu rồi." Trận chiến này sẽ không bao giờ sòng phẳng, song sự căng thẳng dồn dập qua lại. Chính là kịch bản hoàn hảo để điều hướng dã tâm của các khán giả. Bản thân tôi cũng phải thừa nhận rằng theo dõi Galahad và Yoshitsu giao chiến nhiều lần làm phần nào đó trong tôi muốn đây trở thành một Cuộc Chiến Chén Thánh thực thụ.
“Ờ. Giờ tớ hiểu rồi.” Tôi đảo mắt quanh các khán giả gần đó như thể không quá xa lạ. Tôi có cảm giác như mình đã tiến gần hơn một bước để hiểu được làm thế nào những thí sinh đó có thể vận dụng sức mạnh đặc biệt của bản thân, và công cụ nào để hỗ trợ họ làm điều đó.
—
"Ế!"
Gáy tôi tự nhiên cảm thấy ớn lạnh. Có ai đó, ở đâu đó đang theo dõi.
Tôi chậm rãi ngó ngàng xung quanh mình, cẩn thận không làm vẻ đáng ngờ, nhưng kẻ theo dõi không thể nhận biết được tôi do có sự cản trở của đám đông xung quanh.
Mình bị theo dõi rồi. Không lầm vào đâu được. Còn một kẻ khác nữa. Khiển Sứ Linh ư?
Tôi nhớ lại lời cảnh báo của anh em nhà Borgia. Một người mà trước kia tôi đã không thể kết liễu tìm đến để trả thù. Tôi cảnh giác nhìn ra xung quanh, hy vọng sẽ đỡ được đâu đó vài ba đòn hiểm, tôi nhận ra có điều gì đó bất ổn: rải rác khắp đám đông có những khán giả đứng bất động trông như không nhìn thấy sự hào hứng của những người đang vây quanh họ.
Nạn nhân của Thợ Săn Lệnh Chú ư? Không phải, có gì đó không đúng…
Tôi tập trung, cố lọc bỏ tạp âm ra khỏi thính giác, truy vết điều bất thường… và nghe phải một đoạn hội thoại ở hàng trước.
“Nghiêm túc đấy à? Hỏa hoạn ở Shinjuku á?”
“Ở đâu vậy? Tsunohazu? hay là Kashiwagi?”
“Có vẻ là quanh Hanazono.”
Hanazono?
Căn nhà cũ của tôi nằm ở Hanazono. Tức là căn nhà của Chitose cũng nằm ở đó. Tôi hơi ngả người về phía trước, và đăm đăm vào chiếc điện thoại trước mặt người phụ nữ qua bờ vai cô.
“Eri, bà đang làm trò gì vậy?”
Trên màn hình điện thoại là một video đã được ai đó đăng tải lên mạng lưới khu tự quản.
“Cái quái gì đây…?”
Video một tòa nhà bốc cháy. Theo thời gian thực.
Một dãy các căn nhà gỗ ở Shinjuku nghi ngút trong đám khói. Nhân dạng của một người bước ra từ trong tấm màn, từ đầu đến chân bồng bộc trong khói lửa. Nhưng họ không chạy hay ngã xuống đất, mà lại mặc nhiên đi đến tòa nhà tiếp theo, và ngay cả khi máu đã khô và da hóa than do bị ngọn lửa nướng cháy, họ vẫn tiếp tục làm lửa cháy bùng lên.
Video cắt ngắn - bị gián đoạn bởi một bài đăng mới về một đoàn tàu bị tắc nghẽn, lửa bén ở trên nóc.
—
Khi tôi ngó qua ngó lại, thì sự lo lắng đã lan rộng ra khắp các đám đông. Không có gì đáng ngạc nhiên cả: rõ ràng không ít khán giả nơi đây đều đến từ Shinjuku. Tôi quay lưng lại xem Karin và thấy cô cũng đang bàng hoàng với chiếc điện thoại của mình.
“Sao thế?”
“Họ nói có vụ ‘tai nạn khách bộ hành’ ở trước cửa nhà ga Shibuya. Một chiếc xe điện trật bánh và đâm sầm vào cây thánh giá…
Eo ôi. Tui không muốn nhìn thấy cảnh đó đâu. Các đoàn tàu cũng đã tạm dừng rồi. Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Những vụ tai nạn liên tiếp trong thành phố Mosaic.
“Ư…”
Tôi ôm lấy cánh tay khi cơn đau âm ỉ bùng phát bên trong. Mùi hôi thối của cái chết đang kích động các linh hồn. Hắc huyết tuôn ra từ dưới lòng bàn tay khi cơn giận của chúng hành hạ thể xác.
Mình cứ tưởng là đã kiểm soát được chúng rồi chứ…
—
Tôi không nên nán lại ở đấu trường này lâu hơn nữa. Trong số mười ngàn khán giả và những người bạn đồng hành, tôi là kẻ gặp nguy hiểm nhất ở đây. Hiện tại, những vụ tai nạn liên hoàn khiến tôi không khỏi lo lắng.
An ninh nơi đây rất nghiêm ngặt, thêm vào đó những chiến binh hùng mạnh hơn cả tôi giờ có thể ngóng chờ được đứng trên khấu chính. Có lẽ đây là nơi an toàn nhất trên khắp thành phố Mosaic. Nhưng không phải chỗ dành cho tôi - mặc dù tôi muốn ngắm nhìn Koharu chiến đấu, nhưng không còn thời gian để lo nghĩ về điều đó nữa.
“Chờ đã, Eri.”
Karin nhận ra ý định ngay khi tôi vừa đứng dậy.
“Bà lại đi sao? Cứ thản nhiên đi? Mà không có tui nữa sao?”
“Tớ xin lỗi. Tớ biết mình đã mời cậu ra đây và làm đủ thứ chuyện, nhưng… có điều mà tớ cần phải làm.”
“Là gì?”
Tôi nhìn chú tâm vào Karin một hồi, rồi đánh sang cậu bé ngồi ở kế bên cô.
“Kouyou, cậu trông Pran dùm mình được không?”
Nữ quỷ nhìn Karin đầy hoài nghi, rồi chầm chậm gật đầu.
“Tụi tui cân nhắc xong rồi. Cứ để thằng cu cho tụi này đi Eri.” Karin phát sáng Lệnh Chú mới đã được hồi lại, cùng một nụ cười không thể nén lại. Đúng lúc tôi định rời đi thì điện thoại Karin rung chuông thông báo, và cô lấy nó ra.
“Ai lại nhắn vào giờ này chứ?”
Cô kiểm tra màn hình và thở dài.
“Là Kuchime đấy. Anh ta bảo “xin lỗi”.”
“Thế thôi?”
“Thế thôi.” Cô gượng cười, có chút tiếc nuối.
—
Tôi rời ghế và tiến ra sảnh ngoài. Trong lúc đứng chờ, nơi đây đúng là một khu vực thoáng đãng, rộng mở với những cánh vòm cao vun vút được mô phỏng lại một cách tỉ mỉ dựa theo kiến trúc của thời La Mã. Cánh vòm chĩa dài ra hai phía, nhẹ nhàng uốn cong sao cho vừa khớp với khuôn dạng của đấu trường. Xếp dọc bên ngoài bờ tường là những cửa hàng giữ chân không ít những vị khách đến muộn. Mọi người tụ tập quanh màn hình ở ngoài mặt tiền của các cửa hàng, vừa nhâm nhi cốc rượu vừa theo dõi trận đấu mở màn.
Họ đến đây làm gì nhỉ? Mình cứ tưởng. Họ có thể xem ở nhà mà!
—
Vội vã chạy đến lối ra, tôi sắp xếp lại các ý mà mình đã nảy ra trước đó trong đầu: chỉ là một chút thôi, nhưng những thí sinh trong Giải Đấu Chén Thánh đang hút lấy mana từ khán giả. Mười nghìn mạo pháp sư đang trút mana xuống những Servant đánh trận bên dưới. Đó là giả thuyết của tôi.
Đấu Trường La Mã ở Akihabara không phải là có từ sau chiến tranh. Mà là một phần của thị trấn này từ rất lâu rồi, trước cả khi thế giới được tái định hình và lớn đến nỗi không cần xin phép vẫn có thể tự do ra vào. Ở thời La Mã cổ đại, những trận đấu diễn ra bên trong đấu trường là một hành động thiêng liêng; dâng lễ vật cho các vị thần.
Anh Linh nắm giữ hy vọng và hoài bão của mọi người. Họ lấy sức mạnh từ họ.
Dấu ấn mà Servant để lại trong lịch sử càng lớn bao nhiêu thì sức mạnh của họ càng khủng khiếp bấy nhiêu. Đó là bản chất của Servant - và như một hậu quả thảm khốc, không thể lường trước, các Servant đôi khi sẽ được triệu hồi với kỹ năng dị biệt và tàn độc, là một “Con quái vật vô tội”.
Mình tự hỏi không biết nhà Riedenflaus đã biết được bao nhiêu về vụ này rồi?
Tôi không thể không ngẫm nghĩ, hệ thống ma thuật[note47919] khổng lồ nào đã gắn liền với cấu trúc của Đấu Trường La Mã.
—
Một giọng nói kêu tôi đứng lại.
“Erice, có chuyện chúng ta cần nói. Quan trọng lắm.”
Trong suốt mấy ngày vừa qua, bây giờ tôi mới gặp lại được cô Fujimura . Tôi chạy lòng vòng đi tìm vị trí đứng của cô nằm ngay sảnh ngoài thiếu sáng, và như mọi khi, cô vẫn ăn mặc trông hệt thủ thư.
Sao cô ấy lại ở đây? Có điều gì mà cô muốn nói với mình?
Tôi sải bước tới chỗ cô, với ý định gặng hỏi về vụ việc ở Shibuya và Shinjuku.
—
Chưa kịp hé được từ nào, thì một tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc loa phát thanh. Khi máy quay tập trung vào chiếc soái hạm Carthage, vị phù thủy đang bình luận hét lên trong khiếp hãi. Tôi quay người lại, cô Fujimura cũng quay theo tập trung nhìn vào màn hình.
Tôi không thể tin nổi những gì mà mình vừa chứng kiến.
Bất chấp thực tế rằng kẻ địch vẫn còn ở một khoảng cách khá xa, Hannibal vị chỉ huy người Carthage rút kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự đâm sâu vào ngực vị phó chỉ huy của ông, El Cid.
“Gah!”
Gương mặt El Cid cứng đờ với nét mặt không thể tin được vào điều vừa xảy ra. Master của ông chớp nhoáng tấn công Hannibal trong cơn bối rối. Gã Carthage rút thanh gươm nhuốm máu ra khỏi ngực người đồng đội, và mặc cho sự chống trả của người đàn ông, vung ngang thanh kiếm tàn độc.
Cả El Cid và Master của ông gục ngã. Hai cái đầu rơi khỏi con thuyền, bất thình lình nổi lên trên mặt nước trong vùng biển nhân tạo.