Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 134: ngươi không thoát được đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: NicK

———————————

Giữa lúc tìm kiếm tên Anh Hùng (Alistar), tôi lại tìm thấy Anh Hùng (kẻ lạ mặt).

N-Này, cái quái gì thế…!?

Tên Anh Hùng này là đứa quái nào? Không lẽ ngoài kia còn nhiều kẻ khác là Anh Hùng à?

… Không, tôi khá chắc Anh Hùng chỉ có một và là người xứng đáng với Thánh Kiếm, và Thánh Kiếm thì không có thể có nhiều hơn một thanh được…

… Thế gã này là tên quái nào!?

“Sao vậy, Thánh Nữ-sama?”

“À, không, thật ra…”

Herge hỏi tôi.

Tôi nên làm gì đây…? Tôi có nên hỏi thẳng về danh tính của tên này không?

N-Nhưng, Herge đã nói gã lạ hoắc này là Anh Hùng…

“Liệu cậu có gì để kể sau khoảng thời gian chúng ta không gặp nhau không? Herge-san, tôi xin lỗi, nhưng anh có thể để chúng tôi nói chuyện riêng không?”

“... Vâng, tôi nghĩ nếu là cậu thì sẽ ổn. Vậy thì, Thánh Nữ-sama, xin hãy cho gọi tôi bất cứ khi nào người cần.”

“À…”

Ý anh ta là sẽ giúp đỡ tôi ấy hả?

Thế nhưng, tôi cảm thấy như có gì đó rất tồi tệ đã bị bỏ lỡ chứ chưa kể đến tên Anh Hùng lạ hoắc này. Tôi không biết hắn. Dẫu vậy, Herge có vẻ tin tưởng hắn. Như thể cảm giác mà cậu ta có đối với Alistar cũng dành cho hắn tương tự…

“... Được rồi, ngươi là kẻ nào?”

Hiện tại, chỉ có tôi và tên Anh Hùng giả mạo. Do đó, tôi quyết định không giả vờ giả vịt nữa mà để lộ bản chất của mình.

Dường như tên Anh Hùng này không biết về bản chất của tôi, đôi mắt hắn trợn tròn.

… Suy cho cùng, hắn không phải Alistar.

“Thật bất ngờ. Vậy ra đây là thứ bị che đậy bên dưới vỏ bọc của cô sao? Ta đã nghĩ ngươi là một thánh nữ dịu dàng và nhân hậu… thì ra ngươi đã luôn che giấu bản chất thật của mình.”

“Ta không quan tâm, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta được rồi. Ngươi là ai? Sao ngươi lại là Anh Hùng?”

Gã đàn ông trước mặt tôi cùng có một khí chất khác biệt so với khi Herge còn ở đây. Hắn cũng đang diễn… không, nó không tốt đến mức có thể gọi là diễn. Nhưng rõ ràng hắn cũng đang che giấu bản chất của mình.

“... Hmm… sao nó lại không có tác dụng với ngươi? Có phải do sức mạnh của Thánh Nữ không? Quả nhiên, Thánh Nữ và Anh Hùng thật là những tồn tại kỳ diệu. Dù ta cũng không có tư cách gì để nói vậy.”

“Hả?”

Ngươi có tính trả lời ta không thế? Tên khốn này chỉ biết tự kỳ nói chuyện một mình thôi à?

Có lẽ hắn đã để ý đến lời chửi bới của tôi, hắn cười trừ.

“Tên ta là Flor Vanroy. Ta chính là Anh Hùng.”

Nói vậy, gã này — —Flor gì gì đó cười lớn.

… Nói chung hắn không phải Alistar. Vậy tôi phải hỏi hắn về Alistar.

“Ta cóc cần biết tên của ngươi là gì. Đừng có mà giở trò. Tên anh hùng ta biết chỉ là một đống rác luôn nghĩ cho bản thân, khinh rẻ bất kỳ ai, và luôn luôn khoác lên mình một vai diễn. Ngươi không thể nào sánh với hắn ta.”

“... Huh? Cô đang nhạo báng ta hay hắn vậy? Ả lập dị!”

Flor nhìn tôi kinh ngạc.

Không có gì lạ cả. Alistar chính là thứ như vậy.

Tên này, sao hắn có thể giành lấy vị trí của tên đó dù hắn không biết được bản chất của tên đó chứ.

“Không, ta nói thật. Ta chắc chắn là Anh Hùng.”

“Đã bảo là không đời nào có chuyện đó mà.”

Tên đầu này vẫn cứ cố chấp thế nhỉ?

“... Vậy là cô vẫn chưa quên hắn. Ta đoán như vậy tức là có một người đã nằm trong số những tính toán sai lầm.”

Flor gật gù.

Thế hắn chính là nguyên nhân khiến Silk và Herge quên đi Alistar sao.

… Đừng đùa chứ.

“Ta chính là Anh Hùng. Dù cô có nghĩ hay nói gì đi nữa, Anh Hùng vẫn chính là ta. Đó chính là sự thật của thế giới hiện tại.”

Thế giới hiện tại…? Ý hắn là hắn đã loại bỏ Alistar bằng cách thay đổi chính thế giới này à? … Tên này mang trong mình sức mạnh nực cười gì thế? Tôi có nên quỳ gối trước hắn không?

… Thế thì phiền lắm tôi không muốn đâu. Nếu là Alistar thì hắn sẽ quỳ xuống không chút do dự… Chắc đó là sự khác biệt giữa tôi và hắn. Tôi phải học hỏi hắn nhiều…

“Thánh Nữ, ta không muốn biến cô thành kẻ thù. Đúng hơn, ta còn muốn chung tay với cô hướng về tương lai.”

“Hả?”

Flor vừa nói vừa giang tay về phía tôi.

“Hãy kết hôn với ta. Hãy hòa làm một với ta, Thánh Nữ.”

“Không, cảm ơn.”

Tôi lập tức đáp lại nụ cười và lời đề nghị phát ói của hắn.

Khoan!? Đáng ra tôi nên dành chút thời gian để xem xét lợi ích và tác hại của chuyện này trước khi trả lời. Cái miệng hại cái thân rồi, mà đúng hơn là cái mồm chồm lên trước bộ não rồi…

Mà đây cũng đâu phải lựa chọn sai lầm, tôi nên mặc kệ nó thì hơn.

“... Ta nghĩ cô nên dành chút thời gian để suy nghĩ.”

“Ta không cần. Chưa kể ta không hiểu sao ngươi lại muốn có ta.”

“Đó là do nàng thật quá đỗi xinh đẹp…”

“Không cần nói cũng biết.”

“... Ư-ừm.”

Thấy tôi trả lời ngay tắp lự như vậy, Flor nhìn tôi như thể đang thất vọng.

… Tại sao? Ý tôi là, tôi đã xinh đẹp lại còn đáng yêu đúng không? Nhờ vậy mà tôi vẫn ổn cho đến tận hôm nay…

Tôi đã luôn vượt qua mọi chuyện với hai thứ vũ khí, sắc đẹp và sự đáng mến của mình. Nên chuyện tôi xinh đẹp là hiển nhiên.

“Nhưng, đôi mắt của ngươi không nói vậy. Đôi mắt xấu xí và bẩn thỉu ấy cho thấy ngươi đang muốn lợi dụng ta. Ta đã quá quen với ánh mắt ấy kể từ ngày lên phố rồi, đừng hòng qua mắt được ta.”

Tại vương đô, tôi thường phải gặp gỡ những quý tộc và những kẻ khác mà tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp cận khi còn ở cái vùng quê nghèo ấy. Đa phần trong số họ tiếp cận tôi chỉ vì cái danh Thánh Nữ bất đắc dĩ.

Loại người như họ hiếm khi đối mặt tôi với ý tốt. Hầu hết đều muốn lợi dụng tôi nên tôi đã quá quen với cặp mắt như vậy.

Và Flor cũng đang có đôi mắt ấy. Khi bị chỉ ra như vậy, hắn lắc đầu.

“... Ta hiểu rồi. Ta nghĩ ta đã nghĩ mình đã để lại một ấn tượng tốt. Nhưng đôi mắt lại là điểm yếu.”

“Đừng nghĩ rằng trò diễn xuất nửa vời của ngươi có thể lừa được ta. Ta cũng biết diễn đấy, và ta còn biết một tên quái vật diễn xuất mang tên Alistar nữa.”

Phải, Alistar. Hắn thật sự là một con quái vật. Hắn không bao giờ để lộ bản chất dù chỉ một chút cho bất kỳ ai ngoài tôi.

Mỗi người có một khả năng diễn xuất khác nhau. Thật dễ hiểu để bị xem là chân thành hay giả tạo. Thế nhưng, sẽ là bất khả thi để liên tục khoác lên mình bộ mặt hoàn toàn trái ngược với chính mình. Làm vậy không khắc nào tra tấn chính bản thân mình giữa bản chất thật và sự giả tạo, tinh thần sẽ bị nghiền nát. Vì thế, tôi không thể diễn xuất một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên, hắn ta thì không. Hắn có thể làm thế cả ngày lẫn đêm… Vậy mới nói, quái vật.

“Hơn nữa…”

“Vẫn còn sao?”

Đương nhiên. Đây mới chính là lý do lớn hơn tất thảy mọi thứ khiến ta phải từ chối ngươi.

Tôi nghiến chặt răng và trừng mắt nhìn hắn như thể sắp khóc ra máu.

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi vì đã giải thoát Alistar khỏi sự phiền toái của việc làm Anh Hùng…! Sao lại giúp hắn được sống thoải mái…! Làm mọi người quên cả tôi luôn đi mà…!”

“Ehh…? Các người thật sự khác với Thánh Nữ và Anh Hùng mà ta biết quá đấy…”

Đừng nghĩ cứ muốn là ngươi được giải thoát cho Alistar…!

Ngươi nghĩ ta đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để kéo hắn đến tận đây không hả!?

Alistar là kẻ có thể trốn thoát nếu ngươi để mất dù chỉ một chút xíu cảnh giác.

Đó hoàn toàn không phải phóng đại khi nói răng tôi sống chỉ để giữ hắn ở lại đây và khiến hắn đau khổ. Nhưng rồi, gã này, vì lý do quái gì tôi chả biết, lại dễ dàng khiến mọi mồ hôi và nước mắt của tôi đổ sông đổ biển.

Kể cả khi hắn là một gã đàn ông dễ dãi mà tôi muốn, tôi sẽ không bao giờ ở bên hắn…!

“... Ta có nên nói rằng quả nhiên là Thánh Nữ không? Hay đó là bởi ngươi có một kết nối đặc biệt với tên Anh Hùng đó…?”

“Thôi hết cái trò đánh giá vô nghĩa liều lĩnh của ngươi đi. Nó làm ta phát ói.”

Kết nối đặc biệt? Tôi và Alistar?

… Ugh, dịch dạ dày tôi bắt đầu dâng lên. Tôi không bao giờ dù chỉ một chút cho rằng tôi và hắn lại có một thứ kết nối khiến cả tôi và hắn buồn nôn như vậy…

Sát thương tinh thần của tên này thật khủng khiếp.

“D-Dù sao thì, ta cần ngươi. Chính xác hơn là sức mạnh của ngươi. Vậy nên. ta nhất định sẽ biến ngươi thành của riêng mình. Hãy đợi đấy.”

“... Sao không phải bây giờ?”

Flor nói vậy, quay lưng, và bước đi.

Tôi nói ra điều còn uẩn khúc trong đầu. Nếu hắn muốn biến tôi thành của hắn, chẳng phải tình huống cả hai đang ở riêng với nhau thế này là cơ hội hoàn hảo sao?

Nhưng khi hắn quay lại nhìn, gương mặt hắn mệt mỏi thấy rõ.

“... Nhiều thứ làm ta sốc quá nên giờ ta không còn sức nữa. Ta sẽ làm vậy vào lúc khác.”

“Vậy à.”

Dù sao cũng sẽ rất phiền phức nên cứ mặc xác hắn thì hơn.

Tôi nhìn theo tấm lưng của Flor khi hắn rời đi.

Giờ thì việc tôi phải làm là tìm cho ra nơi Alistar đang ở và ném hắn vào thứ xiềng xích này để tiếp tục đau khổ!

Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thoát, Alistar…!

——————————

Truyện Chữ Hay