Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 133: ngươi là tên quái nào?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

———————————

“...Sao mình lại mơ về cái quá khứ đen tối ấy nhỉ?”

Khó chịu thật đấy. Vừa mới mở mắt ra đỡ nhớ về thứ ấy rồi, hôm nay là một ngày tồi tệ đây. Những lúc như này chắc tôi cứ nên kệ đời và nằm ngủ tiếp…nhưng tôi không thể làm vậy trong tình thế này.

…Như thế tôi bị ảnh hưởng từ Alistar nên nhân cách mới thành ra thế này. Không cảm ơn. Tôi thấy phát ói khi nghĩ rằng anh ta có gây ảnh hướng tới tôi.

“...Vì tôi có thể nghĩ tới Alistar, nghĩa là tôi hoàn toàn nhớ được anh ta.”

Tôi huyễn hoặc bản thân trong lúc bước khỏi giường.

Theo phản ứng của Silk vào hôm trước, có vẻ cô không hề biết về sự tồn tại của Alistar. Khó mà tin rằng Silk, người rõ ràng thích anh ta, lại có thể quên được. Có thể đó chỉ là một trò đùa tệ hại, nhưng cô ấy không phải người sẽ làm như vậy, và bọn tôi cũng chẳng thân thiết tới mức đó.

…Dù chỉ là độc thoại, nhưng cũng thật buồn cười khi tôi nghĩ về những thứ này.

“Mình không nghĩ là Silk lại có thể quên mất Alistar…nhưng cũng không phải là bất khả thi…”

Ký ức con người không tồn tại được mãi mãi. Ai cũng có những lúc đãng trí thôi.

Silk yêu Alistar, nên anh ta sẽ là một phần quan trọng trong ký ức của cô. Nhưng có thể cô ấy bị mất trí nhớ. Tôi đọc được từ một cuốn sách rằng nếu bị đập mạnh vào đầu hoặc trải quá một cú sốc tâm lý thì những ký ức quan trọng có thể bị mất đi.

Vấn đề là những điều ấy đâu có xảy ra với Silk…

“Mà, đó cũng không phải là vấn đề chính.”

Chắc tôi đang mang biểu cảm nghiêm trọng nhất trong đời mình.

Silk quên mất Alistar. Dù rất kì lạ nhưng không phải là bất khả thi.

Alistar không ghét điều việc này, nhưng anh ta cũng không muốn có được cảm tình của Silk. Ứng cử viên sáng giá nhất để anh ta ký sinh là Marla. Nếu trong lúc đang cưa cẩm cô ta mà bị một người phụ nữ khác tiếp cận thì sẽ phiền phức lắm.

Suy đoán rằng anh ta đã làm điều gì đó, tôi tiến thẳng tới nhà trọ cao cấp nơi anh ta bị giam lỏng ngay sau khi tạm biệt Silk, nhưng…

“Sao anh ta lại không ở đây?”

Alistar không có ở đó. Tên đáng ra nên nằm chảy thây ra đó lại không thấy đâu. Không, cũng có thể. Kể cả con lười đó đôi khi cũng ra ngoài tản bộ chứ, hoặc hắn lại bị lão Nguyền Kiếm kéo vào rắc rối. Nếu vậy thì càng tốt…

…Nhưng, ở đây không có dấu vết của người sinh sống. Đây là nhà trọ cao cấp nên có cả dịch vụ dọn phòng. Nhưng nơi đây không hề giống nơi có người ở chút nào. Alistar đã ở đây từ rất lâu rồi chứ có phải mới đâu.

Khi tôi hỏi nhân viên nhà trọ…

“Họ cũng không nhớ về Alistar…”

Đúng, kể cả nhân viên cũng không nhớ anh ta. Anh ta ở đây rất lâu rồi nên không đời nào họ quên anh ta được. Nhưng họ lại trông như không hề biết một người như vậy. Như thể Alistar không tồn tại…

“Alistar có thể làm điều này không?”

Khả năng cao là chính anh ta đã làm cái gì đó.

Anh ta thấy không thoải mái với việc sống ở kinh đô và cố gắng chạy trốn, nên anh ta đã xóa bỏ sự tồn tại của mình và sủi đi. Bởi vì, nếu có thể, tôi cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng anh ta không thể tự ý làm việc như vậy. Vì còn có Nguyền Kiếm nữa. Ông ta trái ngược với tôi và Alistar mà. Ông ta là một tồn tại đầy lòng trắc ẩn và sẵn sàng xả thân vì người khác.

Mừng là anh ta đang phải khổ sở và không thế tùy ý tung hoành…

“Liệu Nguyển Kiếm có để anh ta thay đổi ký ức của người khác không…?”

Lý do duy nhất khiến tôi nghĩ Alistar không làm việc này.

Nguyền Kiếm có cho phép anh ta làm vậy và bỏ qua không?

Ký ức rất quan trọng. Nó là yếu tố lớn trong việc hình thành tính cách của mỗi người. Tôi không nghĩ Nguyền Kiếm sẽ để anh ta chạy trốn sau khi thay đổi ký ức của người khác.

Nếu như vậy thì tại sao lại có hoàn cảnh hiện tại…

“Người nào đó khác đã khiến Alistar rơi vào tình cảnh này sao…?”

Đây là khả năng thứ hai. Ai đó đã bí mật tìm cách tống khứ Alistar đi và thành công.

…Những việc như vậy có thể sao?

Khả năng chiến đấu của Alistar là rất thấp. Nếu không có Nguyền Kiếm thì kể cả một tên lưu manh bất kỳ cũng có thể đánh anh ta thừa sống thiếu chết. Nhưng cũng vì thế mà anh ta rất nhanh nhạy với sát ý hướng về mình.

Đó gọi là khả năng quản lý khủng hoảng à? Anh ta có thể nhận thấy nguy hiểm như một con thú nhỏ vậy. Liệu ai có thể đặt bẫy mà anh ta không kịp trở tay không?

Còn cả Nguyền Kiếm nữa. Gọi Nguyền Kiếm là cái ghế vì khả năng chiến đấu của ông ta là khỏi phải bàn.

Khả năng cảm nhận nguy hiểm của Alistar và khả năng chiến đấu của Nguyền Kiếm. Khi kết hợp lại thì không đời nào họ bị hạ trừ khi có chuyện thực sự tệ xảy ra.

“...Nghĩa là Alistar đã bị đẩy lui bởi một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ sao?”

…Tôi thấy lạnh cả sống lưng.

Tôi nên làm gì đây…

Hiện giờ, tôi đang đứng trước một chiếc gương lớn. Tôi cởi bỏ bộ đồ ngủ mềm mại và thoải mái mà tôi không thể nghĩ tới khi ở nhà. Cuộc sống tại cung điện rất áp lực nhưng đãi ngộ thì cũng không tệ chút nào.

Mái tóc đen dài của tôi, dù cũng được chăm sóc khi tôi còn ở ngôi làng nghèo ấy, còn sáng bóng và suôn mượt hơn nữa vì nó được chăm sóc như của một quý tộc. Làn da trắng của tôi cũng sạch sẽ vì nó luôn được bôi một dung dịch gì đó và tôi được tắm nước ấm mỗi ngày. Tôi vốn cũng rất xinh đẹp rồi, nhưng giờ thì còn hấp dẫn gấp bội.

Tôi nhìn xuống cơ thể đang mặc đồ lót…T-Thì, ngực tôi có thể hơi nhỏ, nhưng chúng cũng đâu tệ. Bưởi thì sau này cũng thành mướp thôi mà. Những tên chỉ thích ngực bự là lũ tệ hại. Silk và Marla mới là kỳ lạ, phải rồi. Đôi chân thon dài của tôi cũng khá tuyệt và mông tôi cũng khá chắc chắn.

…Phải rồi. Dù sao thì tôi là một quý cô xinh đẹp và đáng yêu mà. Chắc chắn tôi sẽ túm được một người đàn ông phù hợp thôi.

Suy nghĩ vậy rồi tôi mặc bộ đồ thánh nữ để ra ngoài.

…Không phải tôi định đi tìm Alistar đâu. Không, tôi sẽ đi tìm anh ta. Nhưng…không phải bởi vì tôi lo lắng cho anh ta đâu. Dù sao thì tôi cũng sung sướng khi anh ta đau khổ mà. Sẽ rất tuyệt nếu anh ta khổ sở. Chỉ là…thì, tôi muốn được cười vào mặt anh ta nên cũng sẽ là vấn đề nếu anh ta không ở đây. Nên, bây giờ, tôi không biết ai đang nhắm tới anh ta, nhưng tôi cần giữ anh ta bên cạnh mình.

Thay đồ xong thì tôi hào hứng rời khỏi phòng để đi tìm Alistar…

“Oh? Ngài định đi đâu sao, Thánh Nữ-sama?”

“...”

Tôi bắt gặp Herge, người đang đứng ở cửa phòng tôi.

…Sao gã này lại ở trước phòng tôi?

“Err…sao anh lại ở đây vậy, Herge-san?”

“Vâng. Ngài là một người rất quan trọng đối với quốc gia..và đối với tôi nữa. Tôi không thể để ngài có mệnh hệ gì, nên tôi đứng canh gác trước cửa phòng ngài.”

“...”

Hắn là một gã bám đuôi à? …Dù nghĩ vậy, nhưng được canh gác thì cũng đâu tệ lắm, phải không?

Cánh cửa thì được đóng kín nên không lo đoạn tự thoại của tôi bị nghe lén. Và cho dù cung điện an toàn hơn ngôi làng quê của tôi nhiều, nhưng nó cũng không phải tuyệt đối. Và với Herge ở trước phòng tôi, Eria sẽ bớt bén mảng tới đây. Đối phó với hắn ta mệt mỏi lắm…

“R-Ra vậy. Cảm ơn anh nhiều. Vậy thì, tôi sẽ ra ngoài một chút.”

“Ngài đi đâu vậy? Tôi sẽ đi cùng ngài…”

Khi tôi định nhanh chóng rời đi thì Herge lại hỏi theo.

Anh muốn bám lấy tôi tới mức nào vậy? Không, anh ta muốn bảo vệ tôi nên tất nhiên là muốn biết tôi đi đâu rồi.

…Thì, tôi muốn đi tìm người thì càng đông càng tốt mà. Nhưng anh ta hơi giống một kẻ bám đuôi nên tôi cũng không thích lắm.

“Vậy thì, tôi có thể nhờ anh giúp được không? Mặc dù tôi cũng rất ngại vì lúc nào cũng làm phiền anh...”

“Tất nhiên rồi! Mục đích sống của tôi là để giúp đỡ Thánh Nữ-sama mà!”

Nghe…đáng sợ thế…

Anh ta khác hẳn khi mới tới làng tôi…

“Vậy, ngài có việc gì?”

Khi được Herge hỏi, tôi mới nhận ra.

Phải rồi. Anh ta có nhớ về Alistar không?

…Mà, tại sao mình lại nhớ về Alistar nhỉ? Nếu ai đó muốn bẫy Alistar vào tình huống này thì hắn cũng nên thay đổi ký ức của tôi chứ.

“Ummm…Là về anh hùng…”

“Anh hùng…?”

Herge nghiêng đầu.

Ah…Biết ngay mà, anh ta cũng không nhớ về Alistar.

…Nhưng, không chỉ có Silk, Herge cũng bị thay đổi ký ức…Kẻ địch lần này có vẻ cực kỳ nguy hiểm. Dù ngươi là ai, xin đừng nhắm tới ta.

Mà trước đó thì, tôi phải giải thích thể nào cho Herge…?

“Anh thấy đấy. Anh Hùng là người được chọn bởi Thánh Kiếm và là—-”

“Nếu ngài đang tìm Anh Hùng thì anh ta ở đây mà.”

“Eh…?”

Khi tôi định giải thích, Herge chỉ tay về phía sau tôi.

Eh!? Anh ở đây á!?

Khi quay lại…Tôi thấy một kẻ đẹp trai lạ mặt.

“Yo. Tìm tôi có chuyện gì vậy, Thánh Nữ?”

Tên đó giơ tay chào rồi nở một nụ cười.

…Ngươi là tên quái nào!?

_________

Truyện Chữ Hay