Fake Holy Sword Story ~I Was Taken Along When I Sold My Childhood Friend~

chương 135: thôi thì cứ đi vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: NicK

———————————

“Mình nên làm gì bây giờ…”

Tôi đã hạ quyết tâm tìm cho bằng được Alistar, nhưng trước tiên, tôi đã quay lại phòng và ngồi trên giường.

Phải, thứ này thật êm ái và thoải mái. Thế nào, có ghen tị không hả Alistar?

Không phải tôi không còn cảm giác muốn tìm cậu ta, chỉ là tôi cần dẹp mọi thứ sang một bên để bình tĩnh lại đã. Đời nào tên đó có thể thoát khỏi tay tôi. Tôi nhất định sẽ tìm cậu bằng được, dù có phải hi sinh một số thứ.

Gác lại mọi thứ là vậy nhưng chính xác hơn là để dự đoán xem vị trí của Alistar hiện tại. Vương quốc này rộng lớn vô cùng. Công sức bỏ ra để chạy loanh quanh tìm hắn chỉ như muối bỏ biển.

Có lẽ tôi có thể sử dụng quyền lực của Thánh Nữ và xin trợ giúp từ Đức Vua để tìm cậu ta, nhưng đối tượng tìm kiếm đã chìm vào quên lãng và bị thay thế. Tức cách này là vô dụng. Điều này có nghĩa tôi là người duy nhất phải làm việc đó, nhưng…

“Alistar đang ở đâu chứ…”

Chịu thôi.

Vì lúc nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau, tôi không biết tên đó sẽ chạy đi đâu nếu chỉ có một mình.

Flor đã loại bỏ và chiếm lấy vị trí của cậu ta. Đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta…? Nếu nói về khả năng Flor đã thủ tiêu tên đó thì tôi có thể phủ nhận. Chuyện như vậy khó lòng xảy ra.

Không, không phải tôi tin rằng Flor sẽ không làm chuyện như vậy. Đúng hơn, tôi không hề đặt chút lòng tin nào vào hắn, và tôi có thể tưởng tượng được viễn cảnh đó.

Tuy nhiên, đối thủ của hắn không phải người thường. Lần này, tên Alistar “đó” bị thay thế và vứt bỏ. Là tên Alistar “đó đó”.

Tên đó là đống rác rưởi của rác rưởi luôn xem mình là cái rốn của vũ trụ và cho rằng mọi người có bị gì cũng kệ miễn hắn lành lặn. Liệu một gã như cậu ta sẽ chịu đưa đầu vào rọ sao?

Không, quá bất khả thi. Tuyệt đối không thể. Tệ nhất là kể cả khi cậu ta từ bỏ mọi hình ảnh bản thân đã xây dựng từ trước đến nay, cậu ta có thể thoải mái quỳ gối và cầu xin tha mạng, thậm chí là liếm giày đối thủ mà không cần nghĩ. Chưa kể, hắn còn có một thứ vũ khí mạnh mẽ mang tên Nguyền Kiếm.

Dù Flor có cố thủ tiêu cậu ta thì tôi tin rằng hắn sẽ bị Nguyền Kiếm chống lại. Và lão Nguyền Kiếm đó thì cực kỳ mạnh. Lão ta không những mạnh đến vô song mà còn sở hữu kinh nghiệm chiến đấu tích lũy trong hàng trăm năm.

Thật khó để tưởng tượng cảnh Alistar, bị kiểm soát bởi Nguyền Kiếm, có thể dễ dàng bị đánh bại và mất mạng mà tôi không biết gì. Chính vì lẽ đó, sẽ dễ hiểu để kết luận rằng cậu ta vẫn còn sống. Đúng hơn, chắc chắn cậu ta vẫn sống.

Cậu ta đâu phải loại người ngoan ngoãn chịu đầu hàng chứ?

Nếu mọi chuyện xấu đi, tên đó sẽ không chết một mình mà phải kéo theo kẻ khác đi cùng. Thực tế cho thấy tôi vẫn an toàn, bởi tôi chính là đối tượng đầu tiên cậu ta muốn kéo theo cùng, nghĩa là cậu ta vẫn an toàn. Nhưng, điều đó không có nghĩa mạng sống của hắn đang bị đe doạ.

Có lẽ, cậu ta và Flor đã giao kèo với nhau, và cậu ta sẽ bị tấn công theo cách khác. Do đó, có khả năng dù cậu ta chưa chết, cậu ta vẫn dính một vết thương trí mạng… hoặc nhận phải một tổn thất tương đương, và chỉ có thể trốn đi đâu đó…

… Phải, như thế là hợp lý nhất rồi. Nếu vậy, sẽ dễ hiểu nếu Nguyền Kiếm không ép Alistar ở lại nơi này.

“Vậy, Alistar đã trốn đi đâu…?”

… Tôi không thể nghĩ ra được gì. Tôi thật sự không biết cậu ta sẽ đến chỗ quái nào một mình vì lúc nào chúng tôi cũng như hình với bóng.

“... Cuối cùng, tôi đoán rằng cậu ta chỉ còn có thể ở ngôi làng nghèo đói đó thôi.”

Đó là lựa chọn sáng giá nhất nảy ra trong đầu tôi.

Làng, nơi Alistar và tôi được sinh ra và lớn lên. Cho đến khi tôi bị bắt đến vương đô để làm Thánh Nữ, Alistar cũng chưa bao giờ rời khỏi làng. Tức nơi duy nhất cậu ta biết ngoài vương đô chính là ngôi làng đó. Vì thế, nếu cậu ta muốn trốn khỏi vương đô thì nơi dễ dàng đến nhất chính là ở làng, nhưng…

“Flor đã nói rằng thế giới đã thay đổi, nên dân làng ở quê cũng đã quên mất Alistar là kẻ nào.”

Tôi biết cậu ta không phải một kẻ yếu đuối đến mức phải lo lắng về vấn đề này. Nếu người bị quên là một người luôn quan tâm đến người khác thì bị quên lãng bởi chính những người đó sẽ là cú sốc rất lớn. Nhưng cậu ta là kẻ chỉ muốn sống một đời an nhàn bằng cách lợi dụng những người xung quanh như những bia đá để dẫm đạp.

Cậu ta sẽ không quan tâm dù ký ức về cậu ta trong tâm trí mọi người có bị xoá sạch. Vậy nên, cậu ta sẽ không sợ quay về đó dù dân làng đã quên cậu.

Tuy nhiên, cậu ta có một mục tiêu kinh tởm là cưới được một cô con gái giàu có từ một thương nhân giàu có hoặc một quý tộc và để cô ấy nuôi đến cuối đời. Liệu cậu ta có quay về ngôi làng nghèo rách đó không khi ở đó không có bất kỳ ứng cử viên nào?

“... Không phải là cậu ta sẽ không đến đó, nhưng tôi nghĩ khả năng là rất thấp. Nhưng, nếu có một nơi khác để đi…”

Không còn nơi nào nữa.

Suy cho cùng, trốn ở làng là lựa chọn tốt nhất mà Alistar có… hoặc một nơi nào gần đó. Ít nhất thì cậu ta sẽ không sống một mình trong rừng. Ở làng cậu ta toàn trốn việc đồng áng thì biết làm gì chứ. Không đời nào cậu ta có thể sống kiểu tự cung tự cấp. Vậy nên, khả năng là cậu ta đang trốn ở một cộng đồng nào đó hoặc một nơi mà văn minh loài người đã đạt đến một trình độ nhất định…

“Ah…! Càng nghĩ về nó đầu tôi lại càng đau.”

Tôi vô thức vò đầu trên mái tóc mà tôi đã cẩn thận chăm sóc.

Mà sao tôi phải bỏ công bỏ sức ra để nghĩ về Alistar chứ? Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ về tên đó dù chỉ một giây…

“Nhưng, đầu óc của tôi vẫn còn một chút giới hạn để làm gì đó.’

Nơi tôi có thể nghĩ ra là làng quê của mình, nơi bất kỳ ai cũng có thể nghĩ đến. Ngoài ra tôi chẳng có chút ý tưởng nào cả.

Suy cho cùng thì chính người mười ý thì vẫn hơn, chứ mình tôi thì bó tay. Phải, và đó nên là người còn ký ức về Alistar và có quan hệ gần gũi với cậu ta…

… Mà cậu ta có bao giờ để lộ bản chất của mình cho ai ngoài tôi đâu, nên tôi là người gần gũi và hiểu rõ hắn nhất rồi.

“... Thôi thì cứ đi vậy.”

Lo lắng một mình cũng chẳng khiến mọi chuyện tốt hơn.

Tôi hạ quyết tâm và nhảy vọt khỏi phòng.

——————————

Truyện Chữ Hay