"Hạ An..."
Cô nhắm chặt mắt, viên đạn ấy đường đi về phía cô, nhưng tại sao một cảm giác đau cũng chẳng có?
An từ từ mở mắt, một thân hình người đàn ông cao lớn ngã xuống trước mặt cô. Gương mặt anh trắng bệch, phía bụng trái, máu thấm ướt cả băng gạc. Duy Khương, anh bị sao vậy? Sao anh lại tìm được đến đây?
Hạ An, cô mất bình tĩnh, giọng gào thét thê lương. Đôi tay bị trói, vô dụng. Chưa lúc nào, cô lo sợ, cô đau đớn, cô mạnh mẽ như lúc này. Đôi tay chà sát với giây thừng, máu ở đó rơi ra, cô không quan tâm.
"Không... không phải em đâu... bà ta!" Hạ Lan hoảng loạn, cô đẩy bà ấy ra, chạy thật nhanh đến chỗ Duy Khương, tay giữ chặt ở phía sau lưng anh! Máu chảy qua từng khe tay, rơi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“CHỊ ĐIÊN RỒI!!! CHỊ CÚT RA!!”
Hạ An cướp lấy anh từ tay chị ấy, một bạt tay được hạ xuống gương mặt Hạ Lan. Cô sững sờ.
“CHỊ VUI KHÔNG? CHỊ HẠNH PHÚC KHÔNG? MAU... MAU GỌI XE CẤP CỨU CHO TÔI!!”
Hạ Lan tay run run cầm điện thoại, cô không biết, hoàn toàn không biết, mọi chuyện lại xảy ra như thế! Cô không muốn!
“An... đừng... nói to sẽ rất mệt...”
Ở trong lòng cô, miệng thì thào khe khẽ. Giờ phút này anh không cảm thấy đau, chỉ là thấy hạnh phúc! Thật may anh đến kịp, thật may vì cô ấy không xảy ra chuyện gì, thật may, thật may...
Cô khẽ gật đầu, nước mắt không ngừng được!
“Chúng ta từng rất yên bình mà.. không phải sao? Vì sao chị muốn thế này? Điều chị muốn đây ư? Tổn thương tất cả những người yêu thương chị?”
“Mày im đi, mày biết không? Tất cả là tại mày! Tao vẫn rất bình thường... vẫn cố gắng chấp nhận! Nhưng... anh ấy chỉ nhìn mày, mình mày thôi! Tao không cam. Vì sao tao cố gắng nhiều như thế? Anh ấy không thấy? Anh ấy còn muốn kế ghép thận cho mày...”
Lời chị ấy nói như một mũi dao xuyên qua ngực trái của cô. Tự hỏi, nếu không có hôm nay, có phải cô sẽ không biết hay sao?
“Chúng tôi là cảnh sát! Mời cô theo tôi về đồn!”
Hạ Lan nhìn thấy người cô gọi là mẹ suốt năm yêu thương chiều chuộng, bà ấy lo lắng cho An, bà ấy để lại trên mặt cô một bạt tay...
Cô thấy người ba, người luôn thiên vị cô, luôn dành những gì tốt nhất cho cô... ông lắc đầu thất vọng...
Và cả mẹ ruột của cô, bà khóc rất nhiều...
Hạ Lan, Hạ Lan, Nguyễn Phương Hạ Lan... cô sai thật sao?
___
"Mẹ ơi... anh ấy sao rồi? Sao rồi mẹ?"
"An à... con vừa tỉnh dậy, mau quay lại nghỉ ngơi, ở đây đã có ba mẹ với hai bác rồi. Mau..."
Làm sao bà nói Duy Khương, thằng bé đã ở trong đó tiếng rồi đây?
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, các bác sĩ có vẻ đã khá mệt mỏi với một cuộc phẫu thuật dài như vậy! Bác sĩ chính của cuộc phẫu thuật tháo khẩu trang, khẽ lắc đầu đi đến bên họ.
"Cơn nguy hiểm qua rồi! Nhưng..."
"Nhưng sao bác sĩ?" An sốt sắng.
"Đây là bệnh nhân đã đăng kí hiến thận. Tuy nhiên, anh ấy bị thương khá nặng! Một vết thương do dao đâm phía bụng trái và một viên đạn súng phía sau lưng! Tôi e là..."
“Không cần... tôi tuyệt đối không cần...”
Nếu anh làm việc này để cô tha thứ thì thật sự, cô không cần! Ngược lại giờ người cảm thấy có lỗi nhất lại là cô..
“Trước khi cấp cứu tôi thấy anh ấy tỉnh táo đến lạ. Yêu cầu của anh ấy rằng nếu anh ấy không qua khỏi có thể giúp anh ấy đăng ký hiến tạng, đặc biệt là thận của anh ấy cho một người...”
An lặng người. Đỗ Duy Khương, đồ ngu ngốc! Anh là đồ ngu ngốc nhất em từng gặp. Tại sao phải làm vậy? Anh phải qua khỏi cho em, nếu không em sẽ cứ thế này!
Mẹ Khương không chịu được cú sốc quá lớn này khóc nấc lên rồi ngất đi.
“Anh ấy... có qua khỏi không vậy?”
“Còn tuỳ thuộc vào ý chí của bệnh nhân. Tôi xin phép!”
Duy Khương, em sợ rồi! Em không dứt được, em không buông được, chỉ cầu xin anh bình an...
Duy Khương, cầu xin anh!
emsoanh
Tác giả: Thiết nghĩ, hay là cho Duy Khương chết đi nhở?