Từ “việc” cuối cùng không thoát ra được. Ánh mắt trời chói loá, chiếu thẳng vào mắt, Hạ An, cô thấy mọi thứ đang mờ dần, cả người cùng nặng ngã sầm xuống đất!
Lúc hé mắt tỉnh dậy trời đã về chiều, một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi lôi cô tỉnh dậy từ cơn mơ.
"Hạ An!"
Giọng nói thân thương như thế! Ngọt ngào như thế, cô vẫn đủ nhận thức rằng Duy Khương, anh ấy chưa bao giờ gọi cô như vậy! Nhưng bây giờ...
"Em sao rồi? Không khoẻ ở đâu?" anh sốt sắng đến bên cô, nắm hai tay xoa nhẹ, rồi lại đưa lên trán kiểm tra.
Hạ An khẽ rút tay lại từ chối sự quan tâm của anh. An thực sự không quen. Cô không cho phép bản thân mình tự huyễn hoặc, tự mình đa tình nữa, mặc dù đoạn tình này chưa dứt được.
"Cảm ơn anh, tôi không sao. À đây là tiền viện phí hôm trước."
Cô với túi bên cạnh, lục tiền trả anh. Anh cầm tay cô, đưa tiền trở lại. Từ khi nào khoảng cách của chúng ta lại xa tới vậy? Hạ An, anh học xong cách yêu em cũng đã học xong cách quên rồi!
"Ba mẹ đang làm thủ thục chạy thận cho em, nằm nghỉ ngơi đi."
“Mọi người biết rồi sao?”
“Em còn muốn dấu? Cứ để vậy cho tới khi chết rồi mọi người sẽ đứng trước di ảnh của em mà hối hận, mà đau khổ sao? Em có suy nghĩ cho anh không? Em độc ác, hơn anh rất nhiều lần!”
Hạ An mắt cô thực sự mờ đi sao? Dòng lệ ấy, từ đôi mắt của một con người cương nghị, lạnh lùng là dành cho cô sao? Anh ấy khóc sao?
“Hạ An... thật sự nếu không có hôm nay, anh... không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa... An, anh rất sợ...”
Anh ôm lấy cô, giọng đứt quãng, cả bờ vai rộng run lên từng hồi. Một giọt nước rơi xuống vai, thấm qua áo cô, chạm vào da thịt. Ai đó có để cho An tỉnh lại được không, cô vừa nghe anh nói anh yêu cô, cô vừa nghe anh bảo yêu cô năm, anh bảo anh sợ mất cô...
Là thật sao? Cô có thể thôi huyễn hoặc và tin nó được không?
___
“Duy Khương! Con thật sự muốn làm thế sao?”
“Vâng thưa dì.”
Giọng anh chắc nịch.
“Là một bên thận đó con, con hãy suy nghĩ kĩ. Dì rất muốn chữa bệnh cho con gái dì nhưng sao có thể bắt con được...”
“Dì à, chờ thận kế ghép cũng mất một thời gian, cô ấy sẽ rất mệt mỏi! Chi bằng cứ lấy của con, coi như con nợ cô ấy, năm...”
“Khương...”
Bà khó xử nhìn Duy Khương. Bà biết Khương nó đang cảm thấy có lỗi việc năm trước, nhưng lỗi ở ông bà nhiều hơn. Nếu năm đó sáng suốt hơn, điều tra kĩ hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra thế này!
Bất đắc dĩ, tấm lòng người mẹ này ích kỉ, đành đồng ý...
___
Ở một ngôi nhà trọ cũ nát, có hai người con gái, một người trên miệng khói thuốc nghi ngút, một người gương mặt phẫn nộ đến đáng sợ.
"Mày không còn nơi nào ư? Mày chưa bao giờ tàn tạ như thế!"
"Tất cả là tại con khốn kia! Nếu không có nó, mọi thứ sẽ chỉ là của tao. Của tao thôi!"
“Nghe bảo thằng Khương của mày đang làm thủ tục kế ghép thận cho nó đấy! Xem ra mày tốn công vô ích bao nhiêu năm nay rồi.”
Hạ Lan miệng nghiến chặt, tay cầm con dao găm mạnh xuống chiếc bàn, một hồi mặc áo kín người rồi chạy ra khỏi nơi đó. Cùng một chiếc súng.
___
Phòng bệnh, An đã ngủ say, cô cơ bản chẳng hay có một người đang nhìn mình với ánh mắt của một ác quỷ. Tay cô ta cầm một ống tiêm cắm vào bình truyền nước. Hạ An hoàn toàn mất nhận thức!
“Đáng ra... mày nên chết sớm hơn!”
“Em gái của chị, tao chưa từng đối xử tệ bạc với mày, nhưng mày không hề yên phận mà cướp đi mọi thứ của tao. Ba mẹ tao, Khương của tao nữa.”
“Tao không còn gì nữa, vậy nếu có chết chúng ta cùng...”
Lời chưa nói hết, cánh cửa mở tung ra, người con trai ấy làm cô xao động... người con trai ấy làm cô đânh đổi mọi thứ ngay cả mạng sống... Cuối cùng tình cảm của anh cẫn chẳng đặt ở chỗ cô!
“Hạ Lan! Cô muốn làm gì?”
Anh lôi tay cô ra, giọng gằn xuống như đang sợ người đang ngủ thức giấc. Hạ Lan cười, cười thê lương, lại chẳng biết nước mắt rơi từ bao giờ...
“Tôi muốn giết nó đấy! Tôi muốn đưa nó xuống địa ngục đấy!”
“Cô điên rồi! Bảo vệ...” anh nắm chặt tay cô ta, lôi ra ngoài. Từ khi nào phía bụng trái của anh truyền đến một cơn đau, máu từ đó cứ thế tuôn ra...
Một con dao găm ở đó, anh gục xuống.
“Sao hả? Đau không? Nó giống như cái cách mà các người đâm cho tôi một nhát như thế đấy!”
Duy Khương anh nói không lên lời, mặt nhăn lại, thoáng chốc trắng bệch, tay anh ôm chặt vùng bụng.
“Hạ... Hạ Lan... nghe tôi mọi chuyện... sẽ giải quyết được... đừng làm hại cô ấy...”
Anh thì thào, khó khăn lắm mới có thể nghe được. Cuối cũng vẫn là quan tâm nó sao? Được!
“Hết cách rồi!”
Nói đoạn, cô ta đẩy chiếc giường bệnh ra bên ngoài, người bên trong nằm trên vũng máu đã không còn tỉnh táo...
___
Hạ An một lần nữa tỉnh dậy, toàn thân bị trói chặt, ở khu nhà hoang, nơi này lạ lẫm, có cả mùi ẩm mốc. Cô nhớ, mình đang nằm ở bệnh viện...
" tiếng tiếng, em gái yêu quý, mày cũng ngủ lâu thật đấy! Giá mà năm trước mày ngủ mãi không dạy thì thật quá tốt! Cảm giác khi mày cướp hết mọi thứ từ tao thấy thế nào?"
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, giọng rít từng chữ chứa đầy phẫn nộ. Hạ An ngạc nhiên, chân chị ấy...
"Vẫn có con ngu năm đéo biết rằng bản thân đi tù vô tội, An ơi là An, mày ngu không tưởng được!"
"Chân tao ấy à? Đéo bị sao hết! Chỉ là con ngu như mày tin vào nó thôi!"
"Tai nạn, là chị..."
"Phải, bỏ thuốc, cắt thắng xe, đẩy mày vào tù là kế hoạch của tao đấy! Mà vốn dĩ kế hoạch của tao là để mày từ kết liễu đời mày thôi, ai ngờ nó đi trái kế hoạch của tao!”
Đây là người chị cô yêu thương? Người mà cô quyết từ cả bố mẹ đẻ chỉ để cho chị ấy hạnh phúc. Người mà luôn bên cạnh cô, san sẻ, nói chuyện mỗi khi bị mẹ lạnh nhạt... Người ấy muốn giết cô!
Sự thật này thật quá tàn nhẫn!
"Chị... thế còn dì, chị biết dì là mẹ chị, chị vẫn lợi dụng bà như thế?"
"Bà ta sao, tôi hận!"
"Hạ Lan!!!"
"Dì!"
Người phụ nữ vừa chạy vào, vừa gào to. Hạ Lan nhếch miệng rồi lại cười to hơn. Mọi kế hoạch của cô cũng chỉ vì bà ta mà đổ vỡ. Thật khốn nạn!
"Bà cũng đến sao? Chuyện vui rồi!"
Bà chạy đến, dùng sức hất hất cái súng trên tay Hạ Lan.
"Khốn kiếp! Bà còn định ngăn cản tôi nữa à? Được thôi, hôm nay ba chúng ta cùng chết!"
Hai người giằng co, cò súng được ấn xuống...
"Hạ An..."