“Hạ Lan, cô được bãi bỏ đơn kiện, có thể tại ngoại rồi.”
Lời thông báo của quản giáo khiến cô giật mình. Bãi bỏ? Họ không kiện cô sao, họ không hận cô sao? Cứ nghĩ họ sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, cứ nghĩ họ sẽ không để chuyện này trôi qua êm đẹp. Thật không ngờ!
Bên ngoài đồn cảnh sát, có người con gái tâm trí rối bời, càng nghĩ lại càng không thể hiểu!
“Cậu có biết ai đã yêu cầu bãi bỏ đơn kiện bằng được trong khi cảnh sát đã tới tận nơi?”
Quang Phong, người con trai thích em gái cô, cô biết. Chỉ là lời cậu ta thật khó hiểu như thông báo kia vậy.
“Ý cậu là gì?”
“Là Hạ An, là cô ấy yêu cầu bãi bỏ đơn kiện. Cậu nghĩ cậu sẽ yên ổn với ba mẹ Duy Khương sau khi đã cố ý gây thương tích cho con trai của họ ư?”
Nếu Hạ An không thiết tha cầu xin anh tới đây xem xét tình hình thì thề có trời đất, anh sẽ không bao giờ gặp người phụ nữ đầy tâm địa này!
“Thương hại tôi?” Hạ Lan cười nhạt, thực sự cô có đáng để họ làm vậy hay không?
“Thật không ngờ, tình cảm chân thành lại bị cho là sự thương hại, Hạ Lan, tôi biết vì sao Duy Khương chưa từng để ý cô rồi!”
Anh thấy cô ấy cúi gằm mặt, hai tay bám chặt vào nhau. Vô tình anh thấy một giọt nước lấp lánh ở mu bàn tay cô ấy.
“Duy Khương bị như thế... con bé đã có thận kế ghép chưa?”
“Còn tôi...”
“Không, để tôi, cậu còn phải nuôi mẹ và em gái nữa.”
Phong nhìn cô ấy, im lặng.
Hai người, chiều tà in bóng họ trên mặt đất, trải dài trước đồn cảnh sát.
“Tôi đưa cô về.”
“Tôi không có nhà...”
“Nhà tôi hơi nhỏ, cô có thể ngủ cùng em gái tôi...”
Lan nhìn Phong, cô không từ chối được. Lại nghĩ đến An khi đó, có phải nó cũng như cô thế này hay không? Có phải ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có? Có phải chẳng có ai bên cạnh nó như thế này?
____
“Cậu định ngồi đến bao giờ?”
“Phong này... liệu anh ấy có tỉnh lại không?”
“Sẽ tỉnh mà. Cậu đừng quên, cậu cũng là người mang bệnh!”
Hết lời khuyên can cô ấy về phòng nghỉ ngơi, vậy mà cô ấy vẫn cứ cứng đầu nhất định ngồi lại. Tay của hai người họ, từ đầu tới cuối chưa từng rời ra. Lòng anh chợt nhói, chỉ là nhói thôi chứ không còn đau đớn nữa. Bởi anh hiểu, một người không yêu mình có cố nữa cũng vô dụng. Có lẽ bên cạnh cô ấy với tư cách là một người bạn sẽ tốt hơn chăng?
“Anh ấy bị như vậy là tại mình phải không? Là mình liên luỵ anh ấy...”
“Cậu nghe này, nếu cậu là Khương, cậu cũng sẽ làm như vậy. Biết đâu sẽ nhẹ lòng hơn?”
Cô lắc đầu, không biết, cô không biết nữa. Cô không thích anh vì cảm thấy có lỗi với cô mà xảy ra chuyện!
Đỗ Duy Khương, anh đã ngủ đúng ngày tiếng đồng hồ rồi! Anh có tỉnh dậy hay không đây? Em được ghép thận rồi, em tỉnh lại luôn rồi, em cũng khoẻ rồi. Tại sao anh lại ngủ lâu như thế? Anh mà không tỉnh em sẽ đi theo anh, có nghe không Đỗ Duy Khương!
___
Hạ An tỉnh dậy, vẫn là căn phòng bệnh quen thuộc, vẫn là mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện, chỉ là người ngồi xe lăn trước mắt cô...
“Anh... anh...”
“Ừ, anh đây.”
Cô vén chăn, xuống giường, đôi tay chạm nhẹ lên gương mặt gầy gò ấy rồi lại chạm nhẹ lên vết thương bụng chưa lành... Anh tỉnh rồi! Thật may!
“Đau không?”
“Không đau chút nào!”
An bật khóc, cô nhẹ ôm lấy Khương, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Rồi giọt nước mắt ấy chạm vào vai anh, cả người tan biến, căn phòng trắng chỉ còn lại cô. Cô quay xung quanh, cô tìm anh, mọi phòng khác... không thấy.
Rồi cô thấy mẹ khóc, mẹ anh ấy khóc, ba anh ấy mắt đỏ quạch, căn phòng bệnh của anh ấy đầy hoa trắng, y tá đều cúi gằm mặt...
Các bác sĩ tháo khẩu trang, họ bảo anh đi rồi, họ đã cố gắng hết sức, xin chia buồn...
An lững thững bước vào như cái xác không hồn, họ che mặt anh lại bằng một tấm khăn trắng, họ tháo dây chuyền dịch của anh, họ tháo tất cả mọi thứ giúp anh tỉnh lại...
Không phải, không phải đâu! Khương... Đỗ Duy Khương, anh tỉnh lại, tỉnh lại!
Mặc kệ em gào thét, mặc kệ em xoa tay anh như thế nào, nó cũng không ấm lên được nữa...
Duy Khương... Duy Khương... Duy Khương!
Em sợ! Em sợ, em rất sợ!