Ngày ôm sau, Phó Nguyên đến cổng khu nhà của Giản Tinh đón cậu.
Giản Tinh đeo khẩu trang và đứng ở ven đường, thấy anh thì chạy lon ton đến.
Phó Nguyên để ý thấy xung quay có mấy người qua đường lén lút quan sát cậu, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh cậu.
Lòng Phó Nguyên chùng xuống, xem ra Giản Tinh phải chuyển nhà rồi.
Đã qua giờ đi làm cao điểm, hai người thuận lợi đến căn cứ điện ảnh và truyền hình quốc gia, tìm đến nơi thử vai của đoàn phim ‘Gương đồng’, đưa phiếu đăng ký.
Họ đi theo nhân viên vào khu chờ thử vai, ở đó đã có rất nhiều người, nhân viên chỉ cho họ một khu có khoảng mười mấy người, bảo họ qua đó ngồi.
Những vai diễn trước kia của Giản Tinh căn bản không cần thử vai, thi thoảng thử vai đôi lần cũng là trợ lý đạo diễn liếc mấy cái là xong, đây là lần đầu tiên cậu tham gia trường hợp chính thức thế này, không nhịn được tò mò nhìn trái ngó phải.
Mười mấy người ngồi quanh họ đều đến thử vai nam ba, Giản Tinh hiếu kỳ quan sát, nhưng không nhận ra một ai.
Phó Nguyên thì như ngồi trên đống lửa.
Giản Tinh không nhận ra, nhưng anh nhận ra, bất cứ ai trong này cũng có thể bóp chết anh và Giản Tinh.
Ví dụ người ngồi cạnh họ, tên Phó Phong, là diễn viên mới mà Giải trí Chinh Đồ dốc sức lăng xê dạo gần đây.
Nghe nói, để tranh thủ cho cậu ta một vai quan trọng, Chinh Đồ đã đập một đống vốn vào bộ phim nọ, xem ra chính là ‘Gương đồng’ đây.
Người mặc áo vest đi giày da ngồi bên cạnh người nọ hình như nhận thấy ánh mắt của anh, quay đầu nhìn sang.
Phó Nguyên thấy rõ là ai thì trợn mắt há mồm.
Tổng giám đốc của Giải trí Chinh Đồ, Phạm Lê.
Phạm Lê là anh ruột của Phạm Ký, nhưng thân phận khác hẳn cậu ấm Phạm Ký, Phạm Lê mới là kẻ cầm quyền đích thực của Chinh Đồ thế hệ này.
Tổng giám đốc đích thân đi thử vai cùng, có thể thấy Chinh Đồ coi trọng vai này thế nào.
Cộng thêm việc Chinh Đồ là nhà sản xuất chính của bộ phim, có lẽ nhân vật này căn bản đã được quyết định một nửa.
Phó Nguyên thấy tim mình lạnh ngắt, nhưng anh không nói cho Giản Tinh hay.
Anh nhìn những nơi khác, phát hiện quả thật có rất nhiều nhân vật lớn đến đây.
Ngoại trừ Phạm Lê, Lưu Ngạn – tổng giám đốc của Giải trí Tân Truyền cũng có mặt.
Nhưng Lưu Ngạn ngồi ở khu khác họ, nhìn bảng chỉ dẫn, lần này họ tranh vai nam hai.
Càng ngó càng thấy nhiều tai to mặt lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, khiến Phó Nguyên lần đầu gặp cảnh này nơm nớp lo sợ.
Dắt Giản Tinh ngồi vào chỗ, anh không dám nhúc nhích.
Người của Giải trí Chinh Đồ ngồi cạnh họ thấy dáng vẻ của hai người thì mỉa mai: “Quê mùa.”
Phó Nguyên coi như không nghe thấy, còn Giản Tinh căn bản không biết đối phương nói mình.
Thậm chí, cậu căn bản không nghe thấy lời đối phương nói.
=))
Cậu ngồi ngẩn người, nghiềm ngẫm tình tiết trong tiểu thuyết, suy nghĩ xem nên dùng cách nào để diễn giải nhân vật mình sắp thử vai.
Rất nhanh, buổi thử vai bắt đầu.
Lần lượt từng người được gọi vào phòng thử vai, khoảng mười phút sau thì đi ra, ai ai trông cũng khá tự tin.
Đến lượt Giản Tinh, Phó Nguyên đứng dậy chỉnh cổ áo cho cậu, đặt hai tay trên vai cậu, khích lệ: “Tiểu Tinh cố lên, mọi thứ cứ làm hết sức là được, kết quả không quan trọng, biết chưa?”
Giản Tinh trịnh trọng gật đầu, đoạn đi vào theo nhân viên công tác.
Phó Nguyên nhìn bóng lưng cậu, lòng đắng chát, nghĩ xem lát nữa nên an ủi cậu thế nào.
Hết chờ lại đợi, đã hơn mười phút mà Giản Tinh vẫn chưa ra.
Phó Nguyên âm thầm sốt ruột, lo cậu ở trong đó bị người ta gây khó dễ, người xung quanh liên tục quan sát anh.
Mãi đến gần bốn mươi phút, Giản Tinh mới ra.
Phó Nguyên đứng bật dậy, đi tới: “Tiểu Tinh, không sao chứ?”
Giản Tinh ngơ ngác: “Không sao ạ.”
Phó Nguyên không muốn thu hút sự chú ý, bèn kéo cậu sang một bên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lâu thế?”
“Em phải đọc một đoạn kịch bản rồi biểu diễn.”
Phó Nguyên nhíu mày: “Thế sao những người khác chỉ mất mười phút mà cậu lại lâu thế?”
Giản Tinh nói: “Chắc là vì họ yêu cầu em diễn năm cảnh.”
Phó Nguyên xao động, anh đè thấp giọng, hỏi nhỏ: “Vừa vào đã bảo cậu diễn năm cảnh à?”
Giản Tinh lắc đầu: “Không phải, lúc mới vào, có người cho em một mẩu kịch bản.
Em có năm phút chuẩn bị, diễn khoảng ba phút.
Sau đó đạo diễn hỏi em lý giải nhân vật thế nào, cuối cùng cho em bốn mẩu và bảo em diễn.
Bốn cảnh sau đều chỉ có hai phút để chuẩn bị, mỗi cảnh phải diễn mất năm phút.”
Mắt Phó Nguyên bỗng sáng quắc, thời gian của đạo diễn vô cùng quý báu.
Đối phương sẵn lòng bỏ nhiều thời gian như vậy để xem Giản Tinh diễn, dụng ý đã rõ rành rành.
Phó Nguyên đè nén cơn kích động, không để người xung quanh nhìn ra manh mối, lí nhí hỏi: “Thế những cảnh sau cậu diễn thế nào?”
Giản Tinh ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: “Em không biết.”
Phó Nguyên không hỏi nữa, kéo cậu về chỗ ngồi, yên tĩnh đợi kết quả thử vai, con tim hồi hộp như sắp bay ra ngoài.
Rất nhiều bộ phim đều không có kết quả ngay buổi thử vai, chủ yếu là để dành thời gian cho các nhà tư bản vận động hành lang.
Chỉ có phim do Lâm Lập làm đạo diễn là luôn thông báo kết quả thử vai tại chỗ, nam chính và nữ chính cũng thế.
Những người xung quanh cũng để ý thời gian Giản Tinh đi vào lâu hơn họ, không ai ở đây là kẻ ngốc, đều đoán được ít nhiều.
Sự việc của Giản Tinh gần đây xôn xao trên mạng, nhiều người nhận ra cậu, có mấy người còn đến chào hỏi hai người.
Thấy mấy ông lớn bình thường ngồi tít trên cao chủ động chào hỏi mình, Phó Nguyên vừa mừng vừa lo, dẫn Giản Tinh ra sức thản nhiên đối đáp lịch sự.
Đợi mấy người đó đi rồi, nhìn Giản Tinh vẫn thản nhiên như không, Phó Nguyên chợt hiểu sâu sắc một cảm giác.
Một kẻ làm quan, cả họ được nhờ.
Hai người Chinh Đồ thấy Phó Nguyên không giấu được sự kích động thì hừ lạnh, sắc mặt ung dung, tựa như đã biết trước kết quả rồi.
Chờ thêm nửa tiếng, phần thử vai nam ba xong hết, bắt đầu đến thử vai nam hai, có nhân viên đi ra, dán kết quả cuối cùng lên bảng thông báo.
Diễn viên vào vai học trò của nhà giám định bảo vật: Giản Tinh.
Nhìn thấy hai chữ ấy, Phó Nguyên choáng váng nửa ngày mới hoàn hồn, anh véo tay mình, đau đến nỗi mặt mũi méo mó mới tin đây không phải là mơ.
Anh kích động nhìn Giản Tinh: “Tiểu Tinh ơi, cậu thành công thật rồi.”
Giản Tinh mỉm cười bình tĩnh, “Vâng” một tiếng.
Phó Nguyên ôm chầm cậu: “Tiểu Tinh ơi, cậu thành công rồi, thành công thật rồi!”
Hai người của công ty Chinh Đồ đứng bật dậy, mặt Phạm Lê đen sì, quát vào mặt nhân viên công tác: “Không thể nào, nhầm rồi phải không?”
Nhân viên xác nhận lại thông tin trong điện thoại, ngẩng đầu nói: “Không sai, đây là quyết định chung của đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch và hai nhà sản xuất.”
Tổng giám đốc của Chinh Đồ chau mày: “Không thể nào, tôi muốn gặp đạo diễn Lâm.”
Hắn liếc xéo Giản Tinh, lạnh lùng nói: “Nhất định có người đã giở trò sau lưng.”
Nhân viên khó xử, nhưng cô chỉ là người làm thuê, không dám nói gì.
Nghĩ đoạn, cô vào phòng thử vai, nói gì đó với người đứng ở cửa.
Người nọ nhìn sang bên này, đoạn đi vào trong phòng.
Mấy phút sau, Lâm Lập và hai người khác cùng nhau đi ra, đi đến chỗ Phạm Lê.
Sự xuất hiện của ba người lập tức dấy lên một trận xôn xao, thấy tình huống này, nhiều người thông minh đoán ra ngay lập tức, họ nhìn Phạm Lê với ánh mắt khinh thường và châm biếm.
Chinh Đồ có đầu tư vào ‘Gương đồng’, nhưng rất nhiều nhà đầu tư lớn đập tiền vào bộ phim này, Chinh Đồ chẳng là cái gì cả.
Hơn nữa, ai cũng biết, phim của đạo diễn Lâm Lập, vai diễn chủ chốt từ xưa đến giờ đều phải giành lấy bằng thực lực.
Chinh Đồ muốn dựa vào tí tiền đầu tư để lấy được vai nam ba, còn lâu mới đủ tư cách.
Khu thử vai nam hai ngay sát nam ba, Lưu Ngạn đương nhiên cũng đoán được đại khái.
Anh ta đưa mắt nhìn bảng thông báo, thấy cái tên Giản Tinh, ánh mắt thoáng xao động, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, anh ta cúi đầu gửi tin nhắn.
Lâm Lập bước đến trước mặt Phạm Lê: “Sếp Phạm, nghe nói anh không hài lòng với kết quả thử vai này, còn bảo có người giở trò sau lưng?”
Mặt Phạm Lê hơi tái, nhưng đối diện Lâm Lập, hắn vẫn cố nở nụ cười: “Đạo diễn Lâm cứ đùa, sự chuyên nghiệp của ngài đương nhiên là ai ai cũng biết.
Chỉ là…” Hắn ngừng một thoáng mới nói, “Chỉ là, ngài xem, có lẽ Phó Phong của chúng tôi thích hợp với vai này hơn.”
Phạm Lê chỉ vào người trẻ tuổi bên cạnh.
Phó Phong có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, ngoại hình nổi bật, song tuổi còn nhỏ, vẫn chưa phát triển hết, nhìn có phần non nớt.
Hơn nữa trông y hơi giống con gái, xinh đẹp kiểu hợp với thẩm mỹ của người hâm mộ văn hóa Hàn Quốc.
Lâm Lập nói: “Giản Tinh được mấy người chúng tôi nhất trí thông qua, bất kể là ánh mắt, diễn xuất, đài từ hay sự thấu hiểu về nhân vật, tất cả đều vô cùng phù hợp với nhân vật này.
Còn vị đứng cạnh anh…”
Ông liếc cậu chàng tự tin một cái, nói thẳng: “Diễn xuất không qua cửa.”
“Xì.” Bên cạnh vang lên tiếng cười trộm.
Sắc mặt Phạm Lê và Phó Phong đều khá khói coi, nhưng trước mặt Lâm Lập, họ không tiện nổi cáu.
Mặt Phạm Lê hết xanh lại đỏ: “Đạo diễn Lâm, Phó Phong còn nhỏ, mặc dù diễn xuất không xuất sắc, nhưng so với người cùng lứa đã là khá tốt rồi.” Hắn hạ giọng, “Chúng tôi không có ý áp đặt, mong đạo diễn Lâm có thể ưu tiên cân nhắc Phó Phong trong điều kiện tương đương.”
Lâm Lập liếc dáng vẻ kìm nén sự hung ác trong cơn quẫn bách của Phó Phong, đoạn nhìn sang Phó Nguyên và Giản Tinh cách đó không xa.
Giản Tinh vô cùng yên tĩnh, dường như đang thản nhiên chờ đợi kết quả của họ, trái lại Phó Nguyên có vẻ lo lắng.
Ông mỉm cười, nói với Phạm Lê: “Đoàn phim của tôi từ trước đến giờ chỉ chọn người xuất sắc nhất.”
Phạm Lê sa sầm mặt mày, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Đạo diễn Lâm, lần này Chinh Đồ là nhà đầu tư của ‘Gương đồng’, ngay cả chút yêu cầu nhỏ nhoi cũng không thể đáp ứng sao?”
Lâm Lập cũng sầm mặt, người quen ông đều biết, đây là điềm báo ông sắp nổi bão, phó đạo diễn đi theo sau ông vội liếc mắt ra hiệu cho Phạm Lê.
Phạm Lê giật mình bừng tỉnh, Lâm Lập không giống những đạo diễn khác, hắn đang định nói gì đó, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng: “Sếp Phạm, mọi người đều là nhà đầu tư, anh lén lút quấy rầy đạo diễn chọn vai không hợp lắm thì phải.”
Nghe thấy giọng này, Phạm Lê biến sắc, ngoảnh đầu cười với người đến: “Sếp Lưu nói gì vậy, tôi chỉ đưa ra đề nghị hợp lý cho đạo diễn Lâm thôi mà.”
Lưu Ngạn cười nhạt: “Vậy hả, thế Tân Truyền cũng là nhà đầu tư, có phải cũng có thể đề nghị đạo diễn Lâm chăng? Vừa hay Tân Truyền cũng có một người mới vô cùng xuất sắc hợp với nam ba, mong đạo diễn Lâm ưu tiên cân nhắc.
Dù sao…”
Anh ta liếc nhìn sắc mặt khó coi của Phạm Lê, nhếch mép: “Tân Truyền đầu tư nhiều hơn Chinh Đồ mà, đúng không sếp Phạm.”
Mặt Phạm Lê hết đen lại trắng, cười miễn cưỡng: “Sếp Lưu cứ đùa, đạo diễn Lâm chọn ai ắt có lý của ngài ấy, chúng ta có ý kiến thì được, nhưng cuối cùng vẫn phải do ngài ấy quyết định.”
Hắn quay ra xin lỗi Lâm Lập: “Nếu đạo diễn Lâm đã quyết định, Chinh Đồ đương nhiên tin tưởng ánh mắt của ngài.
Chúng tôi không làm phiền ngài nữa, xin phép đi trước.”
Dứt lời, hắn dẫn Phó Phong đi vội, trông khá nhếch nhác.
Lâm Lập gật đầu chào Lưu Ngạn, quay về phòng thử vai.
Bấy giờ Phó Nguyên mới thở phào, vội kéo Giản Tinh chạy đến chỗ Lưu Ngạn, cúi đầu: “Cảm ơn sếp Lưu.”
Lưu Ngạn là tổng giám đốc của Giải trí Tân Truyền, tuyệt đối là người mà bình thường Phó Nguyên không thể với tới.
Lưu Ngạn có danh vọng cao trong ngành, Phó Nguyên chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày nhân vật lớn thế này sẽ giúp đỡ họ.
Thấy Giản Tinh vẫn đứng đó, Phó Nguyên kéo cậu: “Tiểu Tinh, còn không mau cảm ơn sếp Lưu đã bênh vực đi.”
Dù rằng Lưu Ngạn không ra mặt, Lâm Lập cũng sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng có thể dập tắt suy nghĩ của Chinh Đồ, giúp Giản Tinh vững vàng nhận được vai diễn này, họ vẫn nên cảm ơn Lưu Ngạn.
Giản Tinh ngoan ngoãn nói với Lưu Ngạn: “Cảm ơn sếp Lưu.”
Lưu Ngạn không để ý Phó Nguyên, quan sát Giản Tinh: “Cậu chính là Giản Tinh?”
“Vâng.”
Lưu Ngạn cười tủm tỉm: “Đúng là không tồi, bao nhiêu tuổi rồi?”
Giản Tinh lấy làm lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “ ạ.”
Lưu Ngạn cười sâu hơn: “Trẻ quá, tiềm năng vô hạn.
Đúng rồi, vợ tôi rất thích cậu, cậu chụp với tôi một tấm nhé, để tôi mang về nhà cho vợ tôi xem.”
Giản Tinh ngẩn tò te: “Dạ?”
Phó Nguyên cũng sững sờ.
Còn Lưu Ngạn đã lấy điện thoại ra, đứng cạnh Giản Tinh, chuẩn bị chụp ảnh.
Giản Tinh thấy vậy bèn giơ tay chữ V và cười trước ống kính.
Lưu Ngạn nhìn đôi mắt rực rỡ như sao sáng trong điện thoại, im lặng một hồi, nói khẽ: “Phiền cậu không cười được không?”
Giản Tinh thoáng sửng sốt, nghe lời mím môi lại.
Mặt cậu có vẻ ngơ ngác, trông hơi ngốc.
Lưu Ngạn cuối cùng cũng hài lòng, anh ta kề gần Giản Tinh, nở nụ cười, chụp liên tiếp mấy tấm, thế rồi cười bảo: “Cảm ơn.
Đúng rồi, việc hôm nay không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lâm Tuệ ấy.
Cô ấy là bạn của vợ tôi, là cô ấy đã nhờ mọi người giúp đỡ cậu.”
Lưu Ngạn đi rồi, Giản Tinh vẫn đứng đờ tại chỗ, Phó Nguyên trợn mắt: “Lại là trợ lý tạm thời đó!”
“Vâng.”
Anh nhìn Giản Tinh như nhìn sinh vật lạ, Giản Tinh khỏe khoắn, hiếm lắm mới ốm để phải tìm cho cậu một trợ lý tạm thời, không ngờ lại mời được một người có quan hệ khủng như vậy.
Phó Nguyên vỗ vai Giản Tinh, trịnh trọng nói: “Cô ấy là quý nhân của cậu, về nhớ cảm ơn cẩn thận.”
Giản Tinh gật đầu.
Thử vai xong, Phó Nguyên định dắt Giản Tinh về, ngoài cửa bỗng có tiếng xôn xao.
Giản Tinh nhìn người bước vào cửa từ ánh hào quang chói lọi, đôi mắt sáng bừng.