Phó Nguyên cũng thấy Thẩm Tiêu, mắt sáng quắc, lẩm bẩm: “Không ngờ Tiêu thần cũng đến đây, chắc là thử vai nam chính.
Tám phần vai này sẽ là của cậu ấy.”
Nói rồi, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kích động: “Chẳng trách vừa nãy Phạm Lê cuống cả lên, ‘Gương đồng’ có xịn thế nào cũng không đáng để hắn đích thân dắt người đến, lại còn hạ mình tranh thủ.
Nếu có Tiêu thần thì hiểu rồi.
Có Tiêu thần ở đây, bộ phim này chắc chắn được nâng lên một tầm cao mới.
Nam ba có rất nhiều cảnh chung với nam chính, Tiêu thần nổi tiếng vượng người mới.
Tiểu Tinh à, lần này cậu trúng số độc đắc rồi.”
Giản Tinh tựa hồ không nghe thấy Phó Nguyên nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu, đôi mắt sáng như chứa muôn vàn tinh tú.
Thẩm Tiêu vừa vào, lập tức có vô số người vây quanh anh.
Bạch Đồ vội vàng bảo vệ, hộ tống anh đi vào phòng thử vai.
Thẩm Tiêu tình cờ quay đầu, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của Giản Tinh, mắt anh chợt sáng lên rồi bình tĩnh lại ngay.
Anh sải bước đến chỗ cậu, gật đầu coi như chào hỏi, sau đó đi sát qua vai, không hề ngừng lại.
Bạch Đồ cũng nhìn thấy Giản Tinh và Phó Nguyên, hắn hơi kinh ngạc, ánh mắt phức tạp dừng trên mặt Giản Tinh một lúc, sau đó đuổi theo Thẩm Tiêu.
Giản Tinh nhìn bóng lưng Thẩm Tiêu, nói với Phó Nguyên: “Anh Phó ơi, em vui lắm.”
Phó Nguyên cười: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng được đóng phim với thần tượng rồi.
Phải cố lên nhé, đừng để cản trở người ta.”
Giản Tinh ra sức gật đầu.
Hai người rời khỏi căn cứ, Phó Nguyên báo việc Giản Tinh đã thử vai thành công cho công ty.
Có thể tưởng tượng, không biết bao nhiêu người sẽ kinh ngạc rụng cằm.
Phó Nguyên càng nghĩ càng vui, hớn ha hớn hở dắt Giản Tinh đi ăn mừng.
Lúc ăn cơm, Giản Tinh nhận được tin nhắn của Thẩm Tiêu.
“Chúc mừng.”
Giản Tinh vui vẻ trả lời: “Cảm ơn anh Thẩm, anh cũng đi thử vai ạ?”
“Ừ.”
Giản Tinh cười tít mắt.
Thẩm Tiêu chờ mãi không thấy cậu trả lời, hỏi: “Không hỏi tôi kết quả thế nào à?”
Giản Tinh cười nói: “Anh Thẩm chắc chắn thành công.”
Thẩm Tiêu gửi một cái biểu cảm cười tươi như hoa.
Anh nói: “Mong ngày hợp tác.”
Giản Tinh: “Em cũng mong lắm.”
Giản Tinh vui vẻ rạo rực cất điện thoại đi, Phó Nguyên thấy vậy, tò mò hỏi: “Nói chuyện với ai đấy?”
Giản Tinh cười tít mắt: “Anh Thẩm ạ.
Anh ấy thử vai thành công rồi.”
“Khụ khụ khụ!” Phó Nguyên ho sặc sụa vì kinh ngạc, “Cậu kết bạn với cả Tiêu thần á?”
“Vâng, từ hồi ghi hình chương trình ạ.”
Phó Nguyên khiếp sợ nhìn Giản Tinh, từ lúc nào mà đứa trẻ này đã quen biết nhiều nhân vật khủng đến vậy.
Bên kia, Thẩm Tiêu cất điện thoại đi.
Bạch Đồ thấy anh tủm tà tủm tỉm, tâm trạng phơi phới, tò mò không thôi, bèn đùa: “Sếp à, anh thích ai rồi hả?”
Thẩm Tiêu tắt nắng, liếc xéo hắn.
Bạch Đồ cười hì hì: “Anh tự nhìn mình xem, mặt mũi rạo rực xuân tình kìa.”
Rạo rực xuân tình?
Thẩm Tiêu nhìn gương chiếu hậu, khóe môi đuôi mắt bất giác cong lên.
Đúng lúc này, điện thoại anh đổ chuông, nhìn tên người gọi, Thẩm Tiêu nhướng mày, nghe máy.
“Không ngờ Hàn thần lại rảnh gọi cho tôi, quý hóa quá đi mất.”
Hàn Đinh, ảnh đế, bạn nối khố của Thẩm Tiêu.
“Nghe nói cậu nhận vai nam chính của ‘Gương đồng’?”
“Ừ.”
“Chúc mừng, kịch bản hay phết.”
“Cảm ơn.”
Hàn Đinh im lặng một hồi, nói: “Tiêu à, sau bộ phim này thì có thể tiến quân vào điện ảnh rồi.”
Thẩm Tiêu ngắm phong cảnh ngoài ô cửa, thật lâu sau mới nói nhẹ: “Để xem đã.”
‘Gương đồng’ quyết định khai máy vào đầu tháng ba.
Gần cuối năm, những nghệ sỹ nổi tiếng đang bận diễn tập cho đêm hội mừng xuân của các đài, được cái Giản Tinh vô danh nên rất rảnh.
Hai chương trình vẫn chiếu liên tục, độ nổi tiếng của Giản Tinh tăng vùn vụt.
Nhất là ở tập ba của ‘Món ngon và Gia đình’, sự xuất hiện của Nghiêm Nhan khiến chương trình được chú ý rầm rộ, kéo theo đó là Giản Tinh cũng nổi lên một đợt, lượng fan đã vượt quá mười triệu.
Đến cuối tháng một, cách năm mới chỉ còn mấy ngày.
Tầm này năm ngoái Giản Tinh đã về nhà rồi, nhưng năm nay cậu ở lại, bởi vì cậu nhận được thiệp mời đến tiệc thường niên của công ty.
Tinh Đồ là công ty lớn, mấy chục nghìn nhân viên, những người được tham gia tiệc thường niên đều là nhân vật quan trọng của công ty, kiểu như Giản Tinh vốn không có tư cách tham gia.
Chắc là năm nay danh tiếng của cậu cũng không tồi, thế nên mới nhận được lời mời của công ty.
Đây là lần đầu tiên Giản Tinh tham gia tiệc thường niên của công ty, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.
Mặc dù được sắp xếp ở một góc cách xa sân khấu nhất, nhưng cậu vẫn rất vui.
Tiệc thường niên của Tinh Đồ, ảnh đế, ảnh hậu, ca hậu, vũ vương, non nửa giang sơn giới giải trí tề tựu về đây, đua nhau khoe sắc, cực kỳ náo nhiệt, thậm chí còn đáng xem hơn cả đêm hội mừng xuân của các đài lớn.
Ngoài ra, các nhân vật cấp cao của công ty cũng có mặt đông đủ.
Người ngồi ghế chính giữa gần sân khấu nhất là tổng giám đốc Thẩm Dật, Thẩm Tiêu ngồi cạnh anh ta, có đến mấy ảnh đế, ảnh hậu, thị đế, thị hậu ngồi chung một bàn.
Ngoại trừ Thẩm Tiêu, Giản Tinh gần như không biết ai, Phó Nguyên ngồi cạnh cậu, ghé tai giới thiệu cho cậu.
Giản Tinh vừa ăn bữa tiệc thịnh soạn vừa nghe vị ca hậu nào đó mà Phó Nguyên nói là rất nổi tiếng hát, bữa ăn này vô cùng thỏa mãn.
Tình cờ quay đầu chạm mắt Thẩm Tiêu ở phía xa, Thẩm Tiêu nhẹ nhàng nâng ly với cậu, Giản Tinh cũng vui vẻ nâng ly, hai người cạn ly từ xa.
Thẩm Dật phát giác động tác của anh, đảo mắt nhìn sang bên nọ nhưng không thấy gì lạ, hỏi thẳng: “Đang nhìn gì đấy?”
Thẩm Tiêu khẽ liếc anh một cái, không nói năng gì.
Thẩm Dật đảo mắt sau gọng kính, giơ tay làm một động tác ngầm với trợ lý trong góc.
Tiệc thường niên của Tinh Đồ có phần bốc thăm trúng thưởng, hệ thống bốc thăm có tên của tất cả mọi người, không có mặt cũng có phần.
Người trúng thưởng lớn ở hội trường phải biểu diễn một tiết mục mới được mang phần thưởng đi.
Những người ở đây đa phần đều không thiếu tiền, chủ yếu là để cho náo nhiệt và có điềm may mà thôi.
Tinh Đồ trao phúc lợi hậu hĩnh, phần thưởng đều là những bao lì xì dày cộp.
Năm ngoái Giản Tinh trúng một phần thưởng nhỏ đã vui lắm rồi, còn mời Phó Nguyên và trợ lý của anh đi ăn một bữa lẩu.
Năm nay cậu may mắn hơn năm trước, bao lì xì dày hơn hẳn, nhận xong thì vui tươi hớn hở.
Càng về sau phần thưởng càng lớn, lúc bốc thăm phần thưởng lớn nhất, tất cả mọi người trong sảnh đều hoan hô tưng bừng.
Trên màn hình lớn là cái tên mà ai ai cũng biết: Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu liếc xéo gương mặt vẫn thản nhiên như không của Thẩm Dật, trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh lên sân khấu nhận thưởng, đồng thời hát một bài, cả hội trường hét chói tai.
Mắt Giản Tinh lấp la lấp lánh, đây là lần đầu tiên cậu được nghe Thẩm Tiêu hát, không ngờ anh diễn hay nhảy giỏi, hát cũng tuyệt như vậy.
Thẩm Tiêu đứng trên sân khấu, xa xa nhìn cậu, sắc lạnh trên mặt chợt tan biến.
Hát xong, trong tràng pháo tay dậy sấm, Thẩm Tiêu xuống khỏi sân khấu, ngồi về chỗ mình, cầm điện thoại nhắn tin.
Bên kia của hội trường, Giản Tinh thấy điện thoại rung, mở weixin ra, nhìn bao lì xì Thẩm Tiêu gửi cho, cậu giật nảy mình.
“Anh Thẩm?”
Thẩm Tiêu: “Chia sẻ niềm vui.”
Giản Tinh chớp mắt: “Anh Thẩm, cho em hỏi, phần thưởng lớn của công ty là bao nhiêu tiền vậy?”
Thẩm Tiêu ngẩng đầu, xuyên qua đám đông, anh nhìn người vừa tò mò vừa ngưỡng mộ ngồi trong góc nọ, khóe môi hơi cong lên, trả lời: “Một triệu.”
Giản Tinh: “!!!”
Choáng thế nào thì choáng, nhưng Thẩm Tiêu gửi lì xì to quá, cậu vẫn phải trả lại.
Chợt thấy Thẩm Tiêu nhắn tiếp: “Năm sau cậu trúng thưởng lớn thì cũng phải chia sẻ niềm vui với tôi.”
Thế là Giản Tinh cười tít mắt nhận lì xì.
Ở bàn chính, Thẩm Dật thấy Thẩm Tiêu cười tủm tỉm như thấy hiện tượng lạ: “Tiêu thần trúng thưởng lớn mà không lì xì cho mọi người à?”
Thẩm Tiêu thôi cười, để điện thoại xuống, lạnh nhạt nói: “Năm hết Tết đến, nên là sếp mừng tuổi cho mọi người mới đúng.”
Ảnh đế, ảnh hậu cùng bàn lập tức hùa theo Thẩm Tiêu, hô hào “sếp phát tiền mừng tuổi”, chẳng mấy chốc, cả hội trường đều là tiếng đồng thanh.
Thế là Giản Tinh lại hớn hở nhận được lì xì của Thẩm Dật, Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ thỏa mãn ngất trời của cậu, đáy mắt nổi ý cười.
Sau tiệc thường niên, Tinh Đồ chính thức bước vào kỳ nghỉ, Giản Tinh được nghỉ một tháng.
Năm ngoái, trừ tiền sinh hoạt, Giản Tinh không còn tiền mua vé máy bay, thế nên không về nhà.
Cậu lấy tiền tiết kiệm mua quần áo ấm và lắp điều hòa cho bố mẹ.
Năm nay, trong kỳ nghỉ, Phó Nguyên thanh toán tiền thù lao tham gia đóng phim và ghi hình chương trình rồi chuyển hết cho cậu, Giản Tinh nhìn con số trong thẻ, giật mình kinh ngạc.
“Anh Phó ơi, sao nhiều vậy ạ?”
Phó Nguyên cười nói: “Đây mới nhiêu đâu, đúng là chưa biết mùi đời.
Cậu còn chưa bằng số lẻ nhà người ta đâu.”
Giản Tinh sung sướng mua vé máy bay, kéo một vali đặc sản Kinh Đô về nhà.
Về đến nhà, cậu cởi chiếc áo lông vũ trắng muốt ra, mặc chiếc áo bông cũ của mình vào, giúp đỡ người nhà và những người cao tuổi trong thôn làm việc đồng áng mãi đến những ngày cuối cùng.
Người trong thôn giản dị chất phác, tuy biết Giản Tinh giỏi giang, còn thấy cậu trên cả TV, nhưng khi gặp cậu, ngoài niềm vui ra thì không có những tâm tư quá phức tạp.
Đêm giao thừa, Giản Tinh và bố mẹ nấu cơm tất niên, cùng nhau xem Đêm hội Mừng Xuân.
Chương trình có tiết mục của Thẩm Tiêu, lúc anh xuất hiện, bố mẹ Giản Tinh còn vui hơn cả cậu.
Đón giao thừa và bắn pháo xong, Giản Tinh vui vẻ nhận lì xì mừng tuổi của bố mẹ.
Đợi bố mẹ đi ngủ rồi, cậu mới chui vào trong chăn, nhắn tin cho Thẩm Tiêu.
“Chúc anh Thẩm năm mới vui vẻ!”
Tưởng Thẩm Tiêu ngủ rồi, nào ngờ vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn trả lời của đối phương.
“Chúc Sao Nhỏ năm mới vui vẻ!”
Giản Tinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Anh Thẩm vẫn chưa ngủ ạ?”
“Ừ.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Ngắm pháo hoa.”
Lúc này Giản Tinh mới nghĩ ra, Tết Dương và Tết Âm ở Kinh Đô, chính phủ đều bắn pháo hoa.
Cậu ngưỡng mộ: “Thích thật đấy, chỗ em chỉ đốt bánh pháo thôi.”
Thế rồi, mấy giây sau, cậu nhận được cuộc gọi video của Thẩm Tiêu.
Giản Tinh sửng sốt, một lúc sau mới ấn nhận.
Gương mặt Thẩm Tiêu được phóng to và xuất hiện trên màn hình, anh cười dịu dàng: “Cùng nhau ngắm pháo hoa nhé.”
Anh chuyển ống kính ra đằng trước, quay về phía bầu trời.
Sau đó, Giản Tinh nhìn thấy pháo hoa rực rỡ.
Giản Tinh cười xán lạn, vừa ngắm vừa nói bâng quơ: “Anh Thẩm ở một mình ạ? Bố mẹ anh ngủ rồi sao?”
Bên kia im lặng mấy giây, giọng thấp xuống: “Ừ, họ ngủ rồi.”
Giản Tinh không nghĩ ngợi nhiều, cũng hạ giọng thủ thỉ: “Bố mẹ em cũng ngủ rồi.
Hì hì, vừa nãy họ còn lì xì mừng tuổi em nữa.”
Cậu khấp khởi lấy lì xì ra, hào hứng bóc nó: “Oa, hai trăm đồng! Tuyệt quá! Ngày mai em có thể dắt mấy bé nhà hàng xóm đi mua đồ ăn ngon.”
Thẩm Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cậu bé ngoan ngoãn mềm mại đang vui tươi hớn hở vì chiếc lì xì hai trăm đồng, còn lên kế hoạch chia sẻ với các bạn nhỏ trong điện thoại, trái tim chợt thấy dịu dàng khôn tả.
Anh mỉm cười, cố ý nói: “Tôi không có lì xì mà.”
“Dạ?”
Đang vui vẻ định nhét tiền mừng tuổi về bao lì xì, Giản Tinh ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt có phần buồn bã của anh, cậu ngẫm nghĩ, chợt cười nói: “Vậy em chia một nửa tiền mừng tuổi của em cho anh Thẩm nhé, là đồng đó.”
Thẩm Tiêu bật cười: “Được.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, đến khi Giản Tinh díp hết cả mắt, Thẩm Tiêu mới giục cậu đi ngủ.
Điện thoại tối lại, nụ cười của Thẩm Tiêu tắt dần, anh ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ ngợi mông lung.
Giản Tinh ở nhà trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.
Hết Tết, cậu mới tạm biệt gia đình và trở về Kinh Đô.
Đầy vali đi, chật vali về, Giản Tinh xách theo một vali đầy ắp đặc sản quê nhà và đồ ăn vặt do mẹ làm.
Cậu chia chỗ đặc sản thành bốn phần, hai phần mang đến chúc Tết thầy và Phó Nguyên, hai phần còn lại để cho Thẩm Tiêu và Lâm Tuệ.
Cậu không biết Thẩm Tiêu ở đâu, vừa hay ‘Gương đồng’ sắp khai máy, cậu định mang đến đoàn phim và đưa thẳng cho anh.
Còn Lâm Tuệ, Giản Tinh định mời cô ăn cơm, tiện thể tặng quà luôn.
Gửi tin đi, Lâm Tuệ chỉ trả lời một câu “Gần đây khá bận, có thời gian sẽ tìm em sau”, thế rồi không có tin gì nữa.
Giản Tinh thấy hơi lạ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Lâm Tuệ đang bận việc.
Đúng lúc nhận được kịch bản của ‘Gương đồng’, cậu bèn ở nhà nghiêm túc chuẩn bị.
Trước khi khai máy mấy ngày, cậu mới xách quà đến công ty, định nhờ Phó Nguyên chuyển cho Lâm Tuệ.
Đến công ty, Phó Nguyên mới nói cậu hay, Lâm Tuệ xảy ra chuyện rồi.