Phó Nguyên đi tới đi lui ngoài cửa, mấy lần muốn vào xem đều cố nhịn.
Đến lúc anh không nhịn nổi nữa, đang định gõ cửa vào xem thế nào, cửa chợt mở toang, Giản Tinh đi ra.
Phó Nguyên vội kéo cậu sang một bên, quan sát khắp người cậu, xác nhận không có gì lạ mới thở phào: “Quản lý không bắt nạt cậu chứ?”
Giản Tinh cười nói: “Không anh, quản lý dễ nói chuyện lắm.”
Phó Nguyên – người bị quản lý đày đọa bao năm qua: “…”
Đứa trẻ này bị ảo giác à?
“Nói thế nào?”
Giản Tinh ngoan ngoãn trả lời: “Tốt lắm, quản lý bảo em yên tâm làm diễn viên.”
Phó Nguyên trợn mắt: “Hả?”
Giản Tinh kể lại mọi chuyện, Phó Nguyên tiếp tục trợn mắt: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó quản lý nói, thế thì em cứ tiếp tục làm diễn viên đi.”
Phó Nguyên nhíu mày, đây không phải phong cách nên có của một vị sếp chỉ biết đến lợi ích.
“Hắn còn nói gì nữa?”
Giản Tinh lắc đầu.
Quản lý còn hỏi cậu có muốn đổi sang người đại diện khác có tài nguyên phim ảnh tốt hơn không, nhưng Giản Tinh từ chối.
Tuy quản lý thấy hơi bất ngờ, nhưng hắn không ép cậu.
Nghĩ đến đây, Giản Tinh cảm thán từ đáy lòng: “Quản lý thật sự là người thấu tình đạt lý.”
Phó Nguyên: “…”
Thở dài thườn thượt, Phó Nguyên không muốn nói xấu sếp trước mặt đứa trẻ nhà mình.
Tiễn Giản Tinh đi rồi, anh mới thở phào.
Nở nụ cười nịnh nọt, Phó Nguyên đi tìm sếp để đòi vai cho Giản Tinh.
Hởi lòng hởi dạ ra khỏi phòng làm việc của sếp, Phó Nguyên gặp Diêu Mai ở thang máy.
Mắt anh sáng bừng, bước đến và chào hỏi nhiệt tình: “Hi, đại diện Diêu, khéo quá.”
Diêu Mai đang đọc tài liệu, nghe vậy thì liếc anh một cái, cất tài liệu đi: “Nghe nói cái cậu Giản Tinh dưới trướng anh dạo gần đây phát triển được lắm.”
Phó Nguyên cười: “Nhờ ơn đại diện Diêu cả đấy.”
Diêu Mai lườm anh, nghiêm túc nói: “Chăm nom cẩn thận, biết đâu cậu ta chính là quý nhân của đời anh đấy.”
Phó Nguyên nghi hoặc.
Diêu Mai nhắc nhở: “Ban đầu cấp trên định cho cậu ta làm lưu lượng, bây giờ lại đổi ý, đúng không?”
Phó Nguyên trợn mắt, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?
“Lại là cô giúp à?”
Diêu Mai cười giễu: “Tôi lấy đâu ra mặt mũi lớn thế, nghe nói do bên trên đè xuống đấy.”
Phó Nguyên giật mình, anh đã bảo mà, quản lý sao có thể dễ nói chuyện như thế.
Phó Nguyên nhìn lên, bên trên? Trên mấy cấp? Sao bên trên lại quan tâm đến một ngôi sao nhỏ của công ty?
Diêu Mai thấy anh đứng đực ra, liếc một cái khinh thường, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Giản Tinh vừa về đến nhà thì nhận được một cuộc gọi.
Là Lâm Lập.
“Chào đạo diễn Lâm ạ!”
“Tiểu Tinh à, dạo này bận lắm hả?”
“Không ạ.”
Lâm Lập cười khà khà: “Ta xem chương trình vũ đạo của cháu rồi, xuất sắc lắm, thật sự đã làm rạng danh nước ta.”
Giản Tinh đỏ mặt: “Cảm ơn đạo diễn Lâm đã khen.”
Lâm Lập nói: “Tiểu Tinh này, gần đây chỗ ta có mộ bộ phim tên là ‘Gương đồng’, trong đó có một vai rất hợp với cháu.
Nếu có thời gian thì cháu muốn thử vai không?”
Giản Tinh sửng sốt, trả lời: “Đạo diễn Lâm, cháu phải hỏi anh Phó trước đã.” Cậu giải thích, “Anh Phó là người đại diện của cháu.”
Lâm Lập thấy buồn cười ghê.
Nếu là người khác thì đã cuống cuồng đồng ý ngay tắp lự rồi.
Đứa trẻ này, không biết nên khen cậu thông minh hay ngốc nghếch nữa.
Nhớ lại những lời Phó Nguyên đã nói mấy hôm trước ở trên mạng, Lâm Lập cũng hiểu.
“Được, hỏi cậu ta xong thì trả lời ta nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn Lâm.”
Sau khi cúp máy, Giản Tinh gọi cho Phó Nguyên, nhưng đường dây bận.
Đoán Phó Nguyên đang bận, cậu không làm phiền anh nữa.
Ngày hôm sau, Giản Tinh đang định gọi cho Phó Nguyên thì anh lại đến nhà cậu trước, còn vui tươi hớn hở mang cho cậu mấy cuốn kịch bản.
Đây là thành quả nhờ hôm qua anh đấu võ mồm kịch liệt, cuối cùng vơ vét được từ nhà đối diện.
Phó Nguyên bày chúng ra: “Mặc dù đều không phải vai quá quan trọng, nhưng nói chung tốt hơn ngày xưa nhiều.
Bây giờ chúng ta cũng là người được chọn kịch bản rồi, cậu xem có thích cái nào không?”
Giản Tinh hào hứng mở ra xem, vừa xem vừa nói: “Anh Phó, khéo quá, hôm qua đạo diễn Lâm gọi điện cho em, hỏi em có muốn đi thử vai không.”
Phó Nguyên vừa uống nước vừa hỏi: “Đạo diễn Lâm nào?”
“Đạo diễn Lâm Lập ấy ạ.”
“Phụt! Khụ khụ khụ!”
Phó Nguyên ho tắc cả thở, mãi mới bình tĩnh lại, cuống quýt hỏi: “Sao cậu lại quen ông ấy?”
Giản Tinh vừa vỗ lưng anh vừa nói: “Bác ấy là đạo diễn của ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’, trước khi em rời đoàn thì kết bạn với bác ấy.”
“Cậu kết bạn mà ông ấy đồng ý á?”
“Đạo diễn Lâm gửi lời mời trước mà.”
Phó Nguyên: “!!!”
Phó Nguyên bàng hoàng nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Giản Tinh, đứa trẻ này rốt cuộc có biết được đạo diễn Lâm kết bạn có ý nghĩa gì không.
“Cậu vừa nói… đạo diễn Lâm bảo cậu đi thử vai, cậu trả lời thế nào?”
“Em bảo phải hỏi anh đã.” Giản Tinh nhìn Phó Nguyên, “Anh Phó, em đi có được không?”
Phó Nguyên: “!!!”
Câu hỏi ngớ ngẩn gì đây!
Anh đè trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, run rẩy hỏi: “Ông ấy có nói là phim nào không?”
Giản Tinh nhớ lại: “Là ‘Gương đồng’ ạ.”
Nói rồi cậu định cầm kịch bản lên xem tiếp, nhưng Phó Nguyên đã ôm ngực ngã xuống sofa, dọa Giản Tinh giật nảy mình.
“Anh Phó, anh sao vậy?”
Phó Nguyên ngồi dậy giật phăng tập kịch bản trên tay Giản Tinh đi, sau đó dọn hết đống kịch bản đang bày trên bàn, anh vo chúng lại, nhét bừa vào trong túi.
Xong xuôi, anh trịnh trọng nói với Giản Tinh: “Bây giờ gọi điện cho đạo diễn Lâm ngay, nói rằng cậu rất rất rất muốn tham gia thử vai ‘Gương đồng’.”
Giản Tinh gật đầu, gọi điện trước mặt Phó Nguyên: “Đạo diễn Lâm ạ, cháu là Giản Tinh.”
…
Trái tim Phó Nguyên đã nhảy lên cuống họng, đến khi Giản Tinh cúp máy, nói với anh: “Đạo diễn Lâm bảo em ngày kia đến đoàn phim thử vai.”
Anh mới đè nó xuống ngực, cẩn thận hỏi: “Ông ấy có nói là nhân vật nào không?”
Giản Tinh bảo: “Bác ấy nói là học trò của nhà giám định châu báu.”
Phó Nguyên run cầm cập lấy điện thoại ra, tìm kiếm nội dung của ‘Gương đồng’.
‘Gương đồng’ là bộ tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng, nổi tiếng đến độ, độc giả của nó gần như bao gồm mọi lứa tuổi.
Ngày xưa nó chưa được dựng thành phim là vì tác giả của nó không chịu bán bản quyền, nghe nói là vì anh ta không muốn quay phim tệ lậu, phá hỏng cuốn sách của mình.
Mãi đến lần này, Lâm Lập làm đạo diễn, đoàn phim mời biên kịch giỏi nhất trong nước, đồng thời đảm bảo sẽ tôn trọng nguyên tác hết sức có thể, đối phương cuối cùng cũng đồng ý.
Năm ngoái, bộ phim truyền hình được đầu tư khủng nhất trong giới là ‘Ma thần lệnh’, năm nay chính là bộ phim này.
Bàn về sức ảnh hưởng, ‘Gương đồng’ tuyệt đối trên cơ ‘Ma thần lệnh’.
‘Gương đồng’ có bố cục rất lớn, tam quan đứng đắn, nhân vật nào cũng tròn trịa, kể cả là tay phản diện thì người ta cũng không ghét nổi.
Khi tin ‘Gương đồng’ sắp quay nổ ra, các công ty giải trí lớn đều tranh nhau vỡ đầu để nhét người vào đoàn.
Phó Nguyên chưa đọc nguyên tác, trước khi mở trang tìm kiếm, anh còn nghĩ, dẫu Giản Tinh chỉ thử vai một nhân vật phụ cỏn con thì cũng tốt hơn kịch bản anh kiếm được mấy chục lần.
Nhưng khi thấy học trò của nhà giám định là nhân vật nào trong tiểu thuyết, Phó Nguyên sững người.
“Nam ba, là nam ba!”
Anh vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu nhìn Giản Tinh, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Sáng ngày hôm qua anh còn lo đứa trẻ này về sau không được đóng phim, đến chiều còn suýt nữa quỳ xuống chân sếp để xin cho cậu vai phụ nào đó ngon một chút.
Thế mà hôm nay nhóc ấy nói với anh, cậu dựa vào chính mình, giành được cơ hội thử vai nam ba của bộ phim truyền hình được mong đợi nhất năm nay?! Lại còn là đạo diễn đích thân gọi cho cậu.
Cho dù cuối cùng không được chọn, coi đây là một cơ hội rèn luyện cũng đủ rồi.
Đứa trẻ này trưởng thành giỏi giang như vậy từ khi nào đấy.
Môi Phó Nguyên run run, mắt rơm rớm lệ.
Anh ôm chầm Giản Tinh, vỗ lưng cậu bùm bụp: “Tiểu Tinh, cậu khá lắm rồi! Cậu biết không! Cậu thật sự khá lắm rồi!”
Cảm nhận được hơi ẩm nóng hổi trên lưng, Giản Tinh cười nói: “Anh Phó, em sẽ đem vinh dự về cho anh.”
Phó Nguyên khóc sụt sùi: “Ừ, ừ.
Cậu được tham gia thử vai là anh đã vinh dự lắm rồi.”
Phó Nguyên nhanh chóng rời đi, anh phải truyền tin ngay lập tức.
Nhỡ đâu công ty có thể tranh thủ cho Giản Tinh chút gì, chưa biết chừng sẽ có nhiều hy vọng hơn.
Phó Nguyên đi rồi, Giản Tinh lên mạng tìm truyện ‘Gương đồng’.
Truyện rất dài, với tốc độ đọc nhanh như gió của cậu mà cũng phải mất một ngày mới đọc hết.
Ngẩn ngơ hồi lâu Giản Tinh mới hoàn hồn.
Cậu ít đọc tiểu thuyết, những quyển đã đọc đều là phim từng đóng, nhưng không có quyển nào rung động tâm can bằng ‘Gương đồng’.
‘Gương đồng’ kể về câu chuyện đi tìm kho báu đất nước.
Di vật văn hóa quan trọng của quốc gia bị đánh cắp, tất cả chứng cứ đều chỉ về hậu duệ đương thời của thế gia trộm mộ – Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ không thừa nhận, nhưng lại không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, thế là hắn vượt ngục.
Hắn không chạy trốn mà tìm đến người quản lý của Bảo tàng Quốc gia, muốn tìm kho báu về cho đất nước để chứng minh sự trong sạch của bản thân, người quản lý Bảo tàng Quốc gia bèn trao cho hắn một thân phận mới.
Ngô Kỳ tìm bạn tốt, là hậu duệ của một thế gia trộm mộ khác, tên Khưu Thập Nhất, hai người cùng nhau bước lên con đường tìm kiếm kho báu.
Nhưng chưa được bao lâu, hai hậu duệ của giới trộm kho báu đã gặp thất bại thảm hại, họ bị một món đồ giả đánh lừa.
Vậy là Ngô Kỳ bèn tìm hậu duệ giám định bảo vật đứng sau lưng các thế gia trộm kho báu giúp đỡ.
Vị hậu duệ nọ đã hơn bảy mươi tuổi, đi đường còn khó khăn, thế nên đã phái học trò duy nhất trong tiệm của mình đến giúp họ.
Học trò không phải học trò thật, chỉ là người làm thuê trong tiệm đồ cổ của nhà giám định mà thôi.
Nhà giám định lừa bọn Ngô Kỳ, nói đây là học trò của ông ta.
Sau đó nói với người học trò, chỉ cần cậu ta hoàn thành nhiệm vụ với họ, ông ta sẽ trả hết khoản thù lao đã nợ cậu trước đây.
Thế là ba kẻ bị lừa cùng nhau bước lên con đường tìm kiếm kho báu quốc gia.
Bọn họ đi khắp mọi nơi, thành phố, núi rừng, sa mạc, cổ mộ.
Họ ác chiến với bọn trộm cướp trên đường, phá hủy hành động trộm kho báu của đối phương hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng họ cũng đoạt được kho báu từ tay bọn trộm nước ngoài, đồng thời vạch trần một tổ chức ngầm đánh cắp kho báu quốc gia.
Ngô Kỳ là nam nhất, bạn của Ngô Kỳ là nam hai, nhân vật Giản Tinh sẽ thử vai là học trò của nhà giám định bảo vật, chính là nam ba.
()
() Nam nhất, nam hai, nam ba: cùng là nam chính nhưng có sự phân chia cấp bậc quan trọng thành nam chính thứ nhất, thứ hai, thứ ba,…
Giản Tinh đọc xong thì hiểu, tuy nhân vật này là nam ba, nhưng khó diễn nhất.
Cậu học trò này ngây thơ đơn thuần, thông minh lanh trí, ở tiệm đồ cổ của nhà giám định mấy năm, cậu ta đã học được hết bản lĩnh của nhà giám định, thậm chí trò giỏi hơn thầy.
Nhưng cậu ta cũng nhát gan sợ chết, không có tham vọng gì, chỉ mong có thể lấy được thù lao của mình từ nhà giám định.
Tuy nhiên, khi đứng trước đại sự quốc gia, cậu ta vô cùng sáng suốt.
Lúc đối mặt với nguy hiểm, cậu ta luôn cứu được cộng sự nhờ vào trí tuệ của mình.
Giản Tinh đọc tiểu thuyết xong, thật sự yêu thích nhân vật này.
Nhưng cậu tạm thời chưa chắc mình có thể diễn tốt.
Giản Tinh đọc lại những tình tiết xuất sắc vài lần, nghiềm ngẫm tỉ mỉ.
Thấy vẫn còn thời gian, cậu bèn lên mạng tìm mấy đoạn phim về giám định bảo vật và mấy quyển sách liên quan đến chúng, xem mãi đến giờ mới tắt đèn đi ngủ.